Edit: Xiao Yi.
Cận Bùi Niên đến chỗ Điền Phi Chương và Khâu Viễn, vừa ngồi xuống đã khui chai bia rồi ngẩng đầu uống vào bụng. Điền Phi Chương đưa thịt dê nướng qua, anh vẫn nhận lấy, nhưng tập trung uống hơn là ăn.
Khâu Viễn ăn đậu phộng, ngẩng đầu nhìn, “Cậu như vậy là do bị người khác kích động phải không?”
Cận Bùi Niên không trả lời, uống xong chai bia trong tay liền mở thêm một chai khác.
Điền Phi Chương không cản anh, chỉ nói nhân viên phục vụ mang thêm mấy chai nữa tới, sau đó thở dài: “Cậu nói xem, người ta cũng đã buông xuống được rồi, cậu là người thừa kế của xí nghiệp Cận thị, muốn người phụ nữ thế nào mà không có? Sao cứ mãi treo cổ mình vào một thân cây làm gì?”
Khâu Viễn phụ hoạ: “Sao hai người không tháo cái khúc mắc kia đi? Từ hồi cấp ba đến giờ đã mười năm rồi, còn muốn lâu thêm nữa à? Rõ ràng chuyện đã không thành được, tại sao cậu còn cố chấp? Làm người ấy à, cầm lên được thì bỏ xuống được, cậu nhìn Khâu Viễn mình không phải đã sống rất tốt sao? Cho tới bây giờ mình còn chưa nói chuyện yêu đương với ai đâu.”
Điền Phi Chương buồn cười, “Cậu cố ý lấy mình làm ví dụ cái gì? Hồi còn Đại học, người gấp gáp muốn thoát ế là cậu đấy, người mãi độc thân tới bây giờ cũng là cậu luôn.”
Khâu Viễn rót ly rượu, thở dài, “Các cậu có cái gì liền có cái đó, còn tôi đến tiền đặt cọc mua nhà mặt tiền ở thành phố C cũng không có, sao phải liên luỵ con gái người ta làm gì?”
Khâu Viễn không ba không mẹ, từ nhỏ đã sống cùng bà, nếu như không phải có người giúp đỡ thì học Đại học, cậu cũng không có điều kiện.
Vốn dĩ Khâu Viễn định sau khi tốt nghiệp sẽ về nhà báo hiếu bà thật tốt, tiếc rằng năm tư Đại học, bà lại bệnh nặng rồi qua đời, người duy nhất để nhớ về của cậu cứ như vậy biến mất.
Bản thân cũng không muốn ăn nhờ ở đậu nhà họ hàng nữa, cho nên Khâu Viễn dứt khoát làm việc cho Cố Ngôn Thanh, bây giờ mới sống trôi nổi ở thành phố C.
Cận Bùi Niên nhìn qua, “Tôi có nhiều nhà cửa này, tặng cậu một căn.”
Khâu Viễn lườm nguýt anh một cái, ‘xì’ khẽ, “Đừng có xàm cái!”
“Tôi nghiêm túc đấy.”
Khâu Viễn nhìn qua, “Cận đại ca này, cậu có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa cậu và anh Thanh là gì không?”
Cận Bùi Niên vừa mới uống mấy chai rượu, lúc này đã có hơi say, nghe Khâu Viễn nói vậy, anh cười: “Tôi đẹp trai hơn cậu ấy.”
“…” Khâu Viễn giảng dạy: “Anh Thanh mời tôi đến Doanh Hoà để làm việc, trả lương cao cho tôi, rõ ràng chính là muốn giúp đỡ tôi. Nhưng bản thân tôi cũng có tâm huyết và cố gắng vì Doanh Hoà, cho nên số tiền lương ấy, tôi nhận không thấy thẹn. Còn cậu thì hay rồi, trực tiếp cho tôi nhà, để ông đây thiếu cậu ân tình lớn như vậy, lớn tới nỗi anh em cũng không làm nổi mất.”
Cận Bùi Niên ‘xuỳ’ một tiếng, “Tôi không có quanh co như Cố Ngôn Thanh.”
“Cậu phải quanh co thì Chu Thịnh Nam mới sớm bị cậu nắm được chứ.”
“…” Sắc mặt của Cận Bùi Niên nhạt đi một chút, lại uống thêm một chai bia, sau đó đứng dậy, “Các cậu chơi đi, tôi đi trước đây.”
Điền Phi Chương thấy bên cạnh chỗ ngồi của anh có một đống vỏ chai bia, hơi lo lắng hỏi: “Cậu uống nhiều vậy rồi, không sao chứ?”
Cận Bùi Niên lảo đảo đi tới ven đường.
Khâu Viễn và Điền Phi Chương vội đỡ Cận Bùi Niên rồi gọi taxi, sau đó nói cho bác tài địa chỉ nhà anh.
Nhìn chiếc taxi đi khỏi, nhất thời Khâu Viễn khẽ nói một câu: “Trên thế gian này có người sống hạnh phúc, cũng có người sống không hạnh phúc, thật ra như vậy mới gọi là ‘đời’.”
Điền Phi Chương vỗ vỗ vai cậu, “Tôi nghe anh Thanh nói gần đây cậu đang tìm nhà sao? Định mua nhà ở thành phố C luôn hả?”
Khâu Viễn cười cười, “Tôi ở thành phố C lâu như vậy rồi, cũng yêu nó thôi. Huống chi bây giờ tôi đâu vướng bận gì, cũng không thể từ bỏ một công việc tốt như vậy, đúng không?”
Nói xong, Khâu Viễn nhìn sắc trời một chút, sau đó nói với Điền Phi Chương, “Cậu đi ăn với tôi lâu như thế rồi, bây giờ về đi, vợ con cậu vẫn đang chờ đấy.”
Xe taxi tới, Khâu Viễn lên xe, nói ‘tạm biệt’ với Điền Phi Chương.
Cửa sổ xe lập loè ánh sáng của cảnh vật xa hoa và truỵ lạc phía sau, không hiểu sao trong lòng Khâu Viễn chợt thấy trống trải.
Trong buồng xe đúng lúc vang lên bài nhạc, là bài Phiêu bạt của Ô Lan Thác:
Tôi mang theo thanh xuân vốn còn giấc mơ khờ dại,
Bởi vì kiếm tiền mà bước dần trôi xa,
Để rồi mơ hồ giữa đêm khuya náo nhiệt,
Băn khoăn ở đậu nơi phố thị bụi mờ,
Lang thang trên con đường trống trải,
Không có nơi đặng tôi trở về,
Không có tình yêu,
Không có điểm kết [1].
[…]
Khâu Viễn đè lại mi tâm, cảm thấy có hơi đau đầu, “Bác tài, đổi bài khác đi.”
Tài xế taxi cười cười, “Cậu trai trẻ, thương cảm à?”
Khâu Viễn im lặng, nghiêng đầu nhìn ra dòng người tấp nập đi bộ bên ngoài cửa sổ, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên bóng hình đang cuộn mình ngồi ở ven đường, ngay trước quảng trường.
Lông mày khẽ nhíu, Khâu Viễn xoa xoa đôi mắt như sợ bản thân vừa quáng gà.
Nhìn lại lần nữa, bóng hình kia vẫn còn đấy, cô đang ngồi xổm bên cạnh tảng đá, áo khoác lông màu xám phủ kín cả người, đầu cô đội mũ len, tóc dài gợn sóng xoã ra, sau lưng còn có vali hành lý.
Lúc cô ngẩng đầu nhìn người đi đường một chút, chiếc xe taxi cũng tới gần, khuôn mặt cô hiện rõ trước mắt anh.
“Bác tài, dừng lại bên đường một lát.”
Xe đỗ bên đường, Khâu Viễn mở cửa đi xuống, đi tới trước mặt người phụ nữ ấy. Anh kinh ngạc rất lâu, vẫn không tin được hỏi: “Tô Tử Hân?”
Năm tư Đại học, cô đã về nhà thực tập, sau này rất ít tới thành phố C, lần trước đã nhìn thấy cô vào lúc nào, Khâu Viễn đã không còn nhớ rõ.
Sắp vào mùa đông, buổi đêm thành phố C lạnh thấu xương, mà cô chỉ có một mình, co người ngồi xổm ở đây, lộ ra mấy phần chật vật. Cô của bây giờ thật sự rất khác cô gái nhỏ biết cách ăn mặc hợp thời trong trí nhớ của Khâu Viễn.
Tô Tử Hân nghe tiếng, ngẩng đầu lên thì thấy một khuôn mặt quen thuộc, chóp mũi lập tức chua xót, cô nhịn không được, vành mắt đỏ lên, chợt khóc.
Khâu Viễn kéo vali hành lý rồi đỡ cô lên xe taxi.
Tô Tử Hân lau nước mắt, than khổ với anh:
Cô cãi nhau với người nhà cho nên tạm thời không có nơi để về. Chợt nhớ đến bản thân có nhiều người quen ở thành phố C, cho nên ở đây một thời gian, vì thế mới mang hành lý đến.
Kết quả, cô vừa đến đây đã bị người ta giật mất túi xách, cả điện thoại, ví tiền và tất cả giấy tờ đều ở trong đó. Lập tức cô trở nên rối trí, không biết phải đi đâu, cuối cùng đã ngồi lại ven đường dưới trời đông lạnh rất lâu.
Gia đình của Tô Tử Hân ở thành phố khác quả thật giàu có, cô cũng là được nuông chiều từ bé mà trưởng thành, chưa từng gặp qua tình huống khó khăn như vậy.
Sở dĩ vừa nãy cô ngồi một mình không cảm thấy gì, nhưng bây giờ gặp được người quen, anh lại lo lắng hỏi thăm, cô liền không kìm được nước mắt, nước mắt tuôn ra không dừng lại được.
Khâu Viễn đưa khăn tay cho Tô Tử Hân, dù cảm thấy cô cực kỳ đáng thương nhưng vẫn không nhịn được mắng khẽ:
“Có phải em bị ngốc không hả? Bị cướp thì không biết đi báo cảnh sát à? Một thân một mình ngồi xổm bên đường như thế, tự lo được sao? Thời gian đã muộn vậy rồi, một cô gái như em ở đấy rất nguy hiểm, không biết sao?”
Tô Tử Hân hít hít mũi, bây giờ đối với anh, cô chỉ có biết ơn, cho nên không cãi lại, “Em muốn gọi điện cho Tần Noãn và Tề Á Nhuỵ đấy chứ, nhưng em không nhớ số của hai cậu ấy. Nhất thời sốt ruột nên không động não được thôi ạ. Em mới nghĩ là, cứ ngồi xổm ven đường như vậy, không biết chừng sẽ có người thấy em đáng thương rồi giúp đỡ em một chút.”
“Đêm hôm khuya khoắt mà em cũng không sợ gặp phải người xấu cơ đấy.” Não ngừng hoạt động đúng lúc thật!
“Không phải bây giờ em gặp được anh rồi sao? Em không có tiền, cũng không có điện thoại, càng không có giấy tờ tuỳ thân, em nên làm gì đây ạ?” Nước mắt đầm đìa trên mặt cô, lúc cô ngẩng đầu nhìn anh đã không còn sự ưu nhã ngày xưa, thay vào đó là một chút nghe lời hiếm khi có được.
Khâu Viễn bị cô nhìn như thế, cả người không được tự nhiên, liền quay đầu đi, “Tôi dẫn em tới đồn công an trình báo trước vậy, có lẽ là có camera an ninh tìm được kẻ đó không chừng.”
“Sau đó thì sao? Tối nay em ở đâu đây ạ?” Tô Tử Hân tiếp tục hỏi, có hơi xấu hổ, “Em còn chưa ăn cơm nữa… vừa mệt, vừa đói, vừa khổ đấy ạ.”
Nhất thời, Khâu Viễn bị đẩy vào thế khó.
Ăn thì dễ giải quyết đấy, nhưng ở thì…
Anh không biết Chu Thịnh Nam ở đâu, vậy đưa cô tới nhà Tề Á Nhuỵ tốt hay là nhà Tần Noãn tốt đây?
Khâu Viễn cảm thấy mình nên hỏi ý kiến của cô, để xem cô muốn làm bóng đèn cho nhà ai.
Nhưng vừa định mở miệng, Tô Tử Hân đột nhiên nghiêng người, trực tiếp dựa lên vai anh, ngủ say.
Khâu Viễn: “…”
Mùi hương đặc trưng của người phụ nữ xông vào chóp mũi của Khâu Viễn, khiến lòng anh loạn cào cào, lại thêm tác dụng của cồn, men say trong người tăng cao, cả người anh cứng đờ lại.
Cô gái này cũng vô tư quá rồi, một chút phòng bị cũng không có…
Khâu Viễn điều chỉnh nhịp thở của mình, sau đó đẩy cô ra.
Tô Tử Hân nhíu mày, lẩm bẩm hai tiếng rồi dựa lên cửa sổ xe, tiếp tục ngủ, thoạt nhìn cứ như cô đã thiếu ngủ trong một thời gian dài vậy.
Khâu Viễn đưa mắt nhìn cô, than khẽ một tiếng, sau đó cởi áo khoác của mình rồi đắp lên người cô.
…
Cận Bùi Niên rất say, lúc bị bác tài gọi tỉnh, anh mơ hồ mở mắt nhìn một chút, loáng thoáng không biết bản thân đang ở đâu.
“Anh gì ơi, đến nhà rồi.” Bác tài nhắc nhở.
Cận Bùi Niên nhìn ra biệt thự nhà mình bên ngoài một chút, nhíu mày, “Ai bảo bác đưa tôi về nhà vậy?”
“Bạn của anh nói tôi đưa anh về đây.”
Cận Bùi Niên sững người ngồi trong xe hồi lâu, sau đó cầm điện thoại chuẩn bị quét mã để trả tiền xe.
Bác tài nói: “Bạn của anh đã trả tiền rồi.”
Cận Bùi Niên không đáp.
Anh thấy Alipay trong điện thoại có một tin nhắn báo tài khoản vừa nhận thêm tiền, số tiền vừa đúng như tiền quần áo mà hôm nay anh đã nói với cô, không hơn không ít.
Cận Bùi Niên nắm chặt điện thoại, nhíu mày không nói gì.
…
Hồi sáng, Cận Bùi Niên nói số tài khoản quá dài nên Chu Thịnh Nam không nhớ được, cũng may cô còn nhớ rõ số điện thoại của anh, cho nên dễ dàng chuyển qua Alipay.
Giải quyết xong tâm sự này, cô bắt đầu tập trung tinh thần để nghiên cứu kịch bản, đứng ở trước gương, tập đi tập lại biểu cảm khuôn mặt và cử động chi tiết.
Sau đó, cô cảm thấy đói, nhưng lười nấu gì ăn, cho nên gọi thức ăn bên ngoài về.
Bởi vì sắp ăn đồ kém dinh dưỡng bên ngoài, cho nên cô sợ mập, sau khi thay một set đồ thể thao thì ngồi trên đệm tập Yoga.
Chưa được mười lăm phút, bên ngoài chợt vang lên tiếng đập cửa.
Chu Thịnh Nam không ngờ thức ăn lại được giao tới nhanh như vậy, hơi kinh ngạc chút. Cô không nghĩ nhiều, chỉ khoác thêm áo khoác rồi đi ra ngoài mở cửa, ngoài ý muốn gặp phải Cận Bùi Niên.
Chu Thịnh Nam: “…”
Cô chưa từng nói địa chỉ nhà mình cho Tần Noãn hay Tề Á Nhuỵ, vậy tại sao anh lại biết được nhà cô ở đây?
Mặt Chu Thịnh Nam biến sắc, vô thức muốn khoá cửa lại nhưng bị Cận Bùi Niên vươn tay ngăn cản, sức lực rất lớn, giống như đang giận, anh trực tiếp xông vào nhà rồi đóng cửa lại.
Cận Bùi Niên tới gần cô, dáng người cao lớn phủ xuống, Chu Thịnh Nam bị doạ, liên tục lùi về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào tường, cô liền không còn đường lui nữa.
Đôi mắt của cô lộ ra sự sợ hãi, không vui nhìn Cận Bùi Niên, “Anh Cận, anh tới đây muộn như vậy là có chuyện gì? Nếu vì tiền quần áo thì tôi đã…”
Nụ hôn của Cận Bùi Niên bất ngờ rơi xuống môi cô.
Anh nuốt ngược câu nói tiếp theo của cô trở về, mơ hồ mang theo ý định trừng phạt, lại có mùi rượu nồng đậm, môi của cô bị anh mút đau, cô như chết lặng.
Chu Thịnh Nam dùng sức đẩy anh ra, bởi vì giãy dụa nên áo khoác trên vai bị hất rơi xuống đất.
Cô mặc áo tập gym dây chéo lưng, tôn lên đường cong uyển chuyển của cơ thể, cũng lộ ra phần xương quai xanh tinh xảo và vòng eo chỉ nhỏ bằng nắm tay, da thịt cô trơn nhẵn như mỡ, trắng nõn hơn cả tuyết.
Bởi vì áo khoác rơi xuống, Chu Thịnh Nam run người kéo lên, Cận Bùi Niên trùng hợp buông môi cô ra, ánh mắt dời xuống, lộ ra mấy phần say mê.
Cô là người mẫu, dáng người đương nhiên sẽ không thể bắt bẻ được. Anh từng thấy nó trên tạp chí vô số lần, nhưng bây giờ mới là lần đầu tiên anh tận mắt nhìn được.
Cận Bùi Niên xoa mặt cô, thấp giọng dỗ dành, “Nam Nam à, mình đừng cãi nhau nữa, có được không? Em muốn gì anh cũng cho em cả.”
Anh siết chặt vòng eo của cô, bờ môi mềm mại lần xuống cổ rồi hôn lên xương quai xanh của cô. Cơ thể anh kề sát lên cô, mang theo sự chiếm hữu mãnh liệt như muốn giam cầm người đang ở trong ngực mình.
Ngửi thấy mùi rượu trên người anh, Chu Thịnh Nam nghiêng đầu, không giãy dụa nữa. Cô cắn môi, thấp giọng nói: “Anh Cận, anh uống say rồi.”
Cận Bùi Niên nâng mắt nhìn cô, tuy trong mắt là men say nhưng lại thuần tuý và sạch sẽ như một cậu bé.
Trái tim của Chu Thịnh Nam tê dại.
Cô chậm rãi nói: “Giữa tôi và anh không phải cãi nhau nhỏ như mấy cặp đôi, chúng ta kết thúc thật rồi. Đêm hôm đó, tôi đã nói rất rõ với anh mà. Qua nhiều năm như vậy, mọi người đều tiến về tương lai, chỉ có anh vẫn đứng yên ở đấy.”
“Nhưng tình yêu là chuyện đến từ hai phía, anh không thể vì bản thân không quên được mà kéo tôi trầm luân với mình. Thế gian này nào có đạo lý như vậy, không phải sao?”
Cận Bùi Niên nhìn cô chằm chằm, không hề mở miệng.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, cô vội lau mặt rồi khom lưng nhặt áo khoác dưới đất lên, cánh tay run rẩy, cô đứng dậy, hờ hững mặc áo khoác vào.
Sau khi mở cửa nhận thức ăn nhanh, Chu Thịnh Nam đóng cửa lại.
Cô không nhìn Cận Bùi Niên thêm nữa, trực tiếp ngồi xuống ghế salon, chậm rãi đặt thức ăn nhanh lên bàn trà rồi mở ra, lẳng lặng ăn phần của mình.
Cận Bùi Niên nhìn cô một lúc, đột nhiên anh trợn mắt đi tới, nắm lấy cánh tay của cô.
Cổ tay của Chu Thịnh Nam đau điếng, đôi đũa rơi xuống mặt đất.
Cận Bùi Niên tới gần cô, trên trán nổi gân xanh, “Chu Thịnh Nam, sao em có thể nói ra mấy câu nhẹ nhàng như thế? Lúc đầu là tôi vì em nên mới đối nghịch với thế giới này, sao em có thể… nói không yêu là không yêu nữa chứ?”
Mấy chữ cuối cùng nhỏ đi rất nhiều, phảng phất sự bất lực cùng cực. Cận Bùi Niên chôn mặt vào ngực cô, gần như nghẹn ngào.
Chu Thịnh Nam bị anh đè xuống ghế salon, ban đầu hơi run rẩy đỡ lại bả vai của anh, nhưng sau đó cánh tay lại dừng giữa không trung.
Cô bình tĩnh nói: “Cận Bùi Niên, anh nên về rồi.”
Cận Bùi Niên ôm cô rất chặt, giọng nói khàn đi, “Nam Nam à, rốt cục em không hài lòng anh ở điểm nào, anh sẽ thay đổi, có được không em?”
Chu Thịnh Nam không nói câu nào, cũng không đẩy anh ra nữa, cứ như vậy bị anh ôm. Cảm giác đã sớm quen thuộc từ lâu từng chút bào đi sự lạnh lùng của cô, làm cho trái tim của cô không kìm được run lên.
Mấy năm nay, Chu Thịnh Nam luôn hi vọng anh có thể ở bên cạnh mình, nhưng mà cô có thể cho anh cái gì đây? Hai người họ vĩnh viễn không thể cùng một thế giới…
Từng giây từng phút đồng hồ trôi qua, Cận Bùi Niên dần không có động tĩnh nữa, dường như anh đã rất say rồi, ngã đầu ngủ mất.
Chu Thịnh Nam hoàn hồn, đưa tay đẩy anh ra, vội ngồi dậy.
Cận Bùi Niên thuận thế ngã xuống sofa, hơi thở đều đặn, không còn thức nữa.
Mắt cô đẫm lệ, vội vã đưa tay lau đi. Cô lẩm bẩm thành tiếng, “Trên đời này sao lại có người cố chấp như anh chứ?”
Cô cầm tấm thảm bên cạnh đắp lên người Cận Bùi Niên, vô tình chạm phải cánh tay của anh.
Chu Thịnh Nam sững người, trong tầm mắt là vết sẹo kia.
Năm ấy, bởi vì ba mà cô bị toàn trường bắt nạt, sau đó còn bị con trai của nạn nhân thiệt mạng gạt tới nhà gỗ rồi châm lửa.
Cận Bùi Niên liều mạng xông vào cứu cô, lúc ôm lấy cô, trên xà nhà có lửa rơi xuống, làm bỏng chân cô, cũng làm bỏng cánh tay mà anh bế đầu gối của cô.
Sau đó, Cận Bùi Niên sợ cô tủi thân vì vết sẹo trên đùi, đã mỉm cười nói: “Coi như đây là bằng chứng cho sự đồng cam cộng khổ của chúng ta đi, rất đẹp mắt mà. Anh muốn giữ lại.”
Chỉ là Chu Thịnh Nam không ngờ tới anh lại giấu cô để báo thù.
Cận Bùi Niên tìm tới kẻ châm lửa, nổi giận đùng đùng đánh nhau với cậu ta. Nhưng đối phương là kẻ bắt nạt ở trường, đã dẫn cả băng nhóm lưu manh theo rồi đánh cho anh thương tích đầy mình, còn gãy mất một đoạn xương sườn, thoi thóp…
Chu Thịnh Nam vẫn còn nhớ kỹ ngày mình chạy tới bệnh viện thăm anh đã bị mẹ anh cản lại.
Lời nói khi đó của bà vẫn còn vang vọng bên tai cô, hệt như chỉ vừa xảy ra hôm qua mà thôi, từng câu từng chữ chặt đứt toàn bộ tình cảm của cô:
— Vì bảo vệ cháu, thằng bé trở thành đối tượng bị cả trường bắt nạt. Nó ở nhà cũng cãi với ba một trận, thậm chí còn bị nhà trường xử phạt, mất đi cơ hội tuyển thẳng.
— Vì cháu, thằng bé đánh nhau với người ta, mình đầy thương tích, bây giờ đến một cái mạng cũng không tròn vẹn nổi!
— Chu Thịnh Nam, bác biết cháu vô tội, lỗi lầm của ba cháu không nên đổ lên đầu cháu. Nhưng con trai của bác còn vô tội hơn cháu mà!
— Thằng bé là cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Cận, từ nhỏ đã được ăn ngon mặc ấm, cũng được nuông chiều từ bé, nào phải chịu đựng tội đày như thế đâu? Nếu như nó không gặp cháu, nhất định mọi chuyện của nó sẽ thuận buồm xuôi gió, vô tư vô lo.
— Nhưng hôm nay, tất cả tai nạn mà thằng bé phải chịu đều là… cháu mang tới cho nó!
— Nhà họ Cận của bác có thể không quan tâm xuất thân của cháu, không quan tâm xuất thân hay danh vọng gì. Dù cháu là cô nhi, mỗi năm ưu tú thì nhà bác cũng chấp nhận.
— Nhưng ba cháu là tội phạm giết người, là vết nhơ mà cả đời cháu cũng không rửa sạch nổi!
— Xí nghiệp Cận thị là tâm huyết cả đời của ba và ông nội nó. Thân là người thừa kế tương lai, nếu như nó cưới một đứa con gái của tội phạm giết người vào nhà, người bên ngoài sẽ nghĩ nhà họ Cận thế nào đây cháu?
— Nếu trong lòng đã có khúc mắc, vậy họ sẽ đối xử với thằng bé ra sao? Cháu sẽ liên luỵ chết thằng bé mất…
— Chu Thịnh Nam, nếu như cháu còn một chút lương tri của con người, nếu như cháu còn thấy được thằng bé vẫn moi hết ruột gan để đối xử thật tốt với mình thì tự hiểu một chút, cách xa thằng bé ra, đừng lôi kéo thằng bé xuống địa ngục cùng cháu mà!
_____
[1] Convert:
Mang theo thanh xuân ngây thơ mộng tưởng,
Vì kiếm tiền một đường phiêu đãng,
Thường thường mê thất tại phồn hoa đêm khuya,
Khí ô nhiễm đô thị bên trong cô tịch bàng hoàng,
Phiêu bạt tại không có gì cả trên đường,
Không có một cái thuộc về ta địa phương,
Không có yêu,
Không có kết cục.
Edit + dịch thơ:
Tôi mang theo thanh xuân vốn còn giấc mơ khờ dại,
Bởi vì kiếm tiền mà bước dần trôi xa,
Để rồi mơ hồ giữa đêm khuya náo nhiệt,
Băn khoăn ở đậu nơi phố thị bụi mờ,
Lang thang trên con đường trống trải,
Không có nơi đặng tôi trở về,
Không có tình yêu,
Không có điểm kết.
Mộc cũng không chắc chắn bài hái Phiêu Bạt này nên chỉ có thể dịch thơ tạm