Ngoan, Dỗ Anh

Chương 40: Em, em là gái nhà lành đó!




Edit: Xiao Yi.



Lúc trở về chung cư, Cố Ngôn Thanh không vội đi vào. Anh ở bên ngoài bình tĩnh hồi lâu, sau khi nỗi lòng an ổn lại mới vào trong.



Khi anh mở cửa, Tần Noãn đã tỉnh lại, siết lấy tấm chăn ngồi trên giường, ngay góc tường. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô hơi run lên một chút.



Cố Ngôn Thanh đi qua, nhìn thấy dáng vẻ của cô mà lòng đau như cắt. Anh chậm rãi tới gần cô, ngồi xuống bên giường, ngữ khí vẫn ôn hoà như trước, "Em lại đây cho anh nhìn thử đã hết sốt chưa nào."



Anh đưa tay ra với Tần Noãn, nhưng cô chỉ núp trong góc tường, không cử động.



Cố Ngôn Thanh nhìn cô một lát, sau đó thu tay về, "Em muốn ở một mình thì anh ra ngoài nhé. Nếu có việc gì phải gọi anh, có được hay không?"



Tần Noãn cúi đầu không đáp.



Cố Ngôn Thanh bất đắc dĩ, đứng dậy muốn đi ra ngoài.



"Em không muốn mà!" Đột nhiên, Tần Noãn phía sau chợt kêu lên một tiếng.



Cố Ngôn Thanh quay đầu, cô cực kỳ đáng thương nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Không cho phép anh đi..."



Lúc nãy vừa tỉnh lại nhưng không thấy anh ở đây, cô đã rất sợ hãi.



Cố Ngôn Thanh ngồi xuống bên giường lần nữa, sắc mặt nhu hoà, " Vậy em lại đây nào, anh không đi."



Tần Noãn siết chăn, ngơ ngác một hồi, sau đó chậm rãi tới gần anh.



Cố Ngôn Thanh ôm lấy cô, xoa lên trán cô, thở phào một hơi, "Em hạ sốt rồi."



Tần Noãn dựa trong ngực anh, ôm anh rất chặt, nức nở nghẹn ngào, "Cố Ngôn Thanh, nếu như anh không còn yêu em nữa thì phải làm sao bây giờ? Em không muốn cô đơn..."



"Sẽ không." Cố Ngôn Thanh hôn lên trán cô, từng chữ cưng chiều, "Anh sẽ không để em một mình nữa, anh sẽ luôn yêu em."



"Thật ạ?" Tần Noãn nâng cằm, nhìn vào mắt anh.



"Là thật." Cố Ngôn Thanh nhẹ giọng đáp, giúp cô vuốt giãn mi tâm, "Nhưng em có việc gì phải gọi cho anh. Chuyện xảy ra hôm nay, anh không cho phép nó tái diễn nữa, anh gọi điện thoại không cho phép em treo máy."



Nói đến chuyện này, Tần Noãn mới nhớ ra bản thân đã mắc mưa. Cô cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, chẳng biết từ lúc nào đã được thay đổi một bộ sạch sẽ.



Dường như nhìn ra nghi hoặc của cô, Cố Ngôn Thanh nói: "Là anh đã thay cho em."



Tần Noãn kinh ngạc, kéo chăn bao bọc mình lại, xích ra xa khỏi anh một chút.



Cố Ngôn Thanh mỉm cười, tiến lại gần cô, thấp giọng nói: "Anh đều thấy hết rồi, bây giờ em có vội vàng che lại cũng vô dụng thôi."



Tần Noãn cúi đầu, mặt đỏ từ má lan đến vành tai. Cô nhịn nửa ngày, cuối cùng mới nói một câu, "Em, em là con gái nhà lành đó!"



"Con gái nhà lành từng nói muốn bao nuôi anh này, con gái nhà lành muốn anh lấy sắc hầu người này. Con gái nhà lành còn nói sẽ mua cho anh một chiếc máy bay tư nhân nữa, đồng thời muốn anh lấy thịt ra trả."



Mặt Tần Noãn càng ngày càng đỏ hơn.



Cố Ngôn Thanh nói tiếp: "Lúc theo đuổi anh, con gái nhà lành còn nói là anh giống con trể tương lai của ba của cô ấy nữa đấy!"



Tần Noãn: "..."



Cố Ngôn Thanh kéo cô qua phía mình, đầu ngón tay nâng khuôn cằm thon thon của cô lên, nhẹ mút một cái.



Anh cong môi cười khẽ, giọng nói lười biếng, hỏi: "Vậy con gái nhà lành ơi, có muốn gả cho anh không nào?"



Cả người Tần Noãn sững lại, chớp mắt từng cái lại từng cái mà nhìn Cố Ngôn Thanh, "Anh, anh nói gì ạ?"



Tim của cô chỉ trong nháy mắt chậm nhịp, cũng quên mất phải hô hấp.



Cố Ngôn Thanh ôm lấy Tần Noãn, nhỏ giọng nói bên tai cô, "Noãn Noãn, mình đính hôn đi."



Tần Noãn rất vui, nhưng cũng lo lắng, "Tại sao anh lại đột nhiên muốn đính hôn? Có phải anh đã biết chuyện gì không? Cố Trí Dương đã kể chuyện của em cho anh rồi sao?"



"Anh... em không cần anh thương hại!" Cô quay đầu đi, hai tay nắm chặt góc chăn, trong hốc mắt liền tràn ra lệ nóng.



"Không phải vì chuyện ấy đâu." Cố Ngôn Thanh nói, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Lúc anh trở lại, trong tay cầm theo một người máy.



"Trước kia anh từng nói, người máy này chính là làm vì em. Bây giờ hoàn thiện rồi, anh cảm thấy vừa hay có thể dùng nó để cầu hôn em."



Cố Ngôn Thanh nâng mắt, đồng tử trắng đen rõ ràng, mắt phượng thâm tình, "Em có muốn suy nghĩ đến chuyện cân nhắc về anh một chút không?"



Tần Noãn liếc anh một cái, lại bị ánh mắt sáng rực của anh làm cho chùn bước. Cô rũ mắt nói: "Người ta cầu hôn đều dùng hoa tươi và nhẫn ấy!"



Cố Ngôn Thanh cười, "Anh lại cảm thấy người máy của anh còn tốt hơn."



Anh mở chốt nguồn, đột nhiên hỏi người máy, "Tinkerbell, người mà Cố Ngôn Thanh thích nhất là ai?"



Tinkerbell: "Là Tần Noãn nha!"



Cố Ngôn Thanh: "Cậu ấy cầu hôn với Tần Noãn, cô ấy sẽ nhận lời không?"



Tinkerbell: "Cái này phải xem thành ý của ông nữa."



"..." Cố Ngôn Thanh nhíu mày, "Trước đó tao không có dạy mày thế mà. Mày phải nói "cô ấy sẽ nhận lời" chứ."



Tinkerbell: "Người máy chúng tôi xưa nay không nói láo nha."



Tần Noãn bật cười thành tiếng, "Hình như nó thông minh hơn lần trước em thấy nhiều."



Cố Ngôn Thanh đưa Tinkerbell cho cô, "Năng lực học tập của nó rất mạnh, bình thường em hãy nói chuyện thật nhiều với nó, nó có thể nhớ kỹ nhiều thứ."




Tần Noãn nhận lấy, suy nghĩ, "Tinkerbell, em biết chị là ai không?"



Tinkerbell: "Là Tần Noãn nha!"



Tần Noãn: "Vậy lúc nãy, Cố Ngôn Thanh vừa cầu hôn chị, chị có nên nhận lời hay không?"



Tinkerbell: "Sukhomlynsky từng nói, tình yêu chân thành không chỉ cần yêu nhau mà bản thân cùng đối phương phải tương trợ lẫn nhau trong thế giới nội tâm của cả hai. Cho nên, đáp án này chị biết rõ nhất."



Tần Noãn bất ngờ một chút, hai mắt sáng rỡ, "Tinkerbell, em thật giỏi quá!"



Tinkerbell: "Sông lớn sẽ bình tĩnh, bác học sẽ khiêm tốc. Thật ra em... cũng tạm thôi, chị quá khen, quá khen!"



Tần Noãn: "..." Sao mấy câu này giống như nó đang tự nhận mình là bác học vậy?



Quả nhiên không phải đồ vật thiểu năng.



Cố Ngôn Thanh giải thích: "Nó học được cách người khác nói chuyện, giọng điệu này hẳn là do Mục Lăng Thành dạy rồi."



Tần Noãn ôm Tinkerbell, yêu thích không chịu buông tay, "Giải thi đấu người máy sắp đến rồi, các anh sẽ lấy nó để tranh tài sao?"



Cố Ngôn Thanh đáp: "Đây là phiên bản mô phỏng thôi, anh dùng nó để cầu hôn em, đương nhiên nó là của em rồi. Còn phía cuộc thi, sản phẩm dự thi trong két sắt ở phòng thí nghiệp."



"Tức là các anh chưa chính thức giới thiệu mà anh đã cho em xem trước rồi sao?" Trong lòng cô có hơi hưng phấn.



Cố Ngôn Thanh lấy lại người máy từ trong tay cô, "Đây không phải cho em tuỳ ý chơi đâu. Lời cầu hôn của anh em còn chưa nhận lời đó."



Tinkerbell: "Đàn áp người khác là hành vi đáng xấu hổ! Anh phải để chị ấy làm những gì mình muốn..."



Cố Ngôn Thanh tắt nguồn của nó.



Tần Noãn cười đến ôm chăn ngã ra giường.



Cố Ngôn Thanh nhìn cô, "Nếu em không nhận lời, anh lấy Tinkerbell đi đấy." Dứt lời, anh làm như chuẩn bị ra ngoài.



Tần Noãn nhíu mày, "Sao anh lại bắt nạt người ta như thế?"



Cố Ngôn Thanh cười, lắc lắc Tinkerbell trước mặt Tần Noãn. Cô với tay muốn đoạt lấy, anh liền nhanh chóng rút về. Tần Noãn lảo đảo một cái, nhào vào ngực anh.



Cố Ngôn Thanh thuận thế ôm chặt bờ eo của cô, hỏi nhỏ: "Em đồng ý rồi?"



"Anh không để em cân nhắc thêm một chút được ạ?" Tần Noãn không phục.



Cố Ngôn Thanh suy tư một chút, gật đầu, "Được rồi, anh cho em cân nhắc trong vòng năm giây."



"Năm, năm giây ạ?" Tần Noãn mở to mắt nhìn anh.




Cố Ngôn Thanh không để ý tới cô, bắt đầu đếm ngược, "Năm, bốn, ba, hai —"



"— Em đồng ý!" Tần Noãn vừa vội vừa sảng khoái trả lời, dứt khoát, không chút do dự.



Đến khi đối diện với biểu tình cười như không cười của Cố Ngôn Thanh, cô cầm Tinkerbell trong tay, cực kỳ đáng thương nhìn anh, "Anh bắt nạt em!"



"Không hề." Cố Ngôn Thanh khẽ đáp, chợt đẩy cô ngã ra giường.



Anh hôn xuống môi Tần Noãn, trằn trọc mà dây dưa.



Sau một hồi lâu, nhìn dáng vẻ thở gấp của cô, Cố Ngôn Thanh mới khẽ cười, "Như thế này mới là bắt nạt đấy!"



Tinkerbell: "Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe [1]! Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe! A Di Đà Phật..."



Tần Noãn ngây ra một lát.



Sau đó, cô mới phát hiện lúc nãy bị Cố Ngôn Thanh đẩy ngã, bản thân đã không cẩn thận mở chốt nguồn.



Tần Noãn đỏ mặt, tắt chốt nguồn đi, "Nó ồn ào quá!"



Cố Ngôn Thanh cầm lấy, đặt nó lên tủ đầu giường, "Lần này nó không ồn ào nữa..."



Anh lại ép xuống người cô, một lần nữa hôn sâu.



Chuông điện thoại vang lên thật không đúng lúc, khiến cho hai người hoàn hồn.



Cố Ngôn Thanh đứng dậy nhận điện thoại, sau đó, sắc mặt anh nghiêm túc nhìn qua Tần Noãn, "Anh đi ra ngoài một chút."



"Sao thế ạ?" Vẻ mặt của cô lộ ra lo lắng.



Cố Ngôn Thanh: "Dương Dương đánh nhau với người ta làm kinh động tới cảnh sát. Bây giờ cậu ấy đang ở bệnh viện nhưng không dám để chú hai biết."



Tần Noãn kinh ngạc, "Sao lại đánh nhau? Có nghiêm trọng không anh?"



"Không nghiêm trọng, chỉ bị thương ngoài da thôi, bây giờ anh qua nhìn tình huống bên đó rồi mới nói tiếp được." Cố Ngôn Thanh cầm áo khoác mặc vào.



Tần Noãn leo xuống giường, "Em cũng muốn đi."



Cố Ngôn Thanh gật đầu, "Bên ngoài rất lạnh, em mặc nhiều một chút."



Nói xong, anh đến phòng để quần áo lấy cho cô một cái áo khoác. Cô thường xuyên đến đây, cho nên nơi này có quần áo bốn mùa của cô.



Lúc đi từ chung cư ra, sắc trời bên ngoài đã tối, mưa tí tách rơi lác đác.



Cố Ngôn Thanh lái xe đến bệnh viện, tìm phòng bệnh của Cố Trí Dương, mở cửa đi vào.




Là một phòng hai giường, Cố Trí Dương ngồi ở giường gần cửa ra vào, trên đầu quấn một lớp băng gạc, mặt sưng mũi sưng.



Trên một giường khác, cũng có một người đang bị thương ngồi đó, là Mục Lăng Thành.



Nhìn thấy Cố Ngôn Thanh tới, Mục Lăng Thành cũng kinh ngạc, sờ mũi một cái, không nói gì.



Cảnh sát ở bên ngoài hỏi thăm xem ai là người nhà của họ, Cố Ngôn Thanh đi với cảnh sát ra ngoài nói chuyện.



Tần Noãn ở lại phòng bệnh, đánh giá Cố Trí Dương và Mục Lăng Thành mỗi người một lát. Tình huống thật không thể tưởng tượng, cả buổi cô không biết phải nói gì.



Cố Trí Dương nhìn về phía Tần Noãn, im lặng một hồi, mới hỏi: "Em đã không sao rồi chứ?"



Tần Noãn lập tức giật mình, cười nói: "Tôi không sao, nhưng bây giờ tới anh có sao đấy."



Cố Trí Dương im lặng.



Tần Noãn nhìn Cố Trí Dương, bất đắc dĩ nói: "Tốt xấu gì anh cũng là nhân vật của công chúng. Để người khác đánh tới mức này, anh không muốn làm trong giới giải trí nữa sao?"



Cố Ngôn Thanh từ bên ngoài đi vào, nhìn hai người họ. Sau một hồi yên tĩnh, anh ngồi xuống ghế, hỏi: "Hai người các cậu nói xem, chuyện gì đã xảy ra?"



Cố Trí Dương không nói câu nào, Cố Ngôn Thanh nhìn về phía Mục Lăng Thành.



Thần sắc của Mục Lăng Thành rất nhạt, "Anh ta muốn đánh nhau nên em mới chiều thôi."



Cố Trí Dương nhíu mày, "Ai muốn đánh nhau với cậu? Là cậu đánh tôi trước!"



Mục Lăng Thành: "Anh cầm cục đá ném tôi, cho nên tôi mới đánh anh."



Cố Trí Dương: "... Đó là ngoài ý muốn thôi, tôi tiện tay quăng chứ không phải cố ý."



"Xem ra chỉ là hiểu lầm, hai người sớm nói rõ ràng không phải tốt rồi sao? Còn xé mọi nguyện thành ra như vậy." Tần Noãn cắt đứt sự tranh chấp giữa hai người họ, "Tôi thấy vết thương của hai người cũng không nghiêm trọng đâu, đều rất sung sức, quậy một lát nữa chắc đánh thêm được một trận đấy."



Mục Lăng Thành và Cố Trí Dương an tĩnh lại.



Cố Ngôn Thanh đứng dậy, "Thu dọn đồ một chút đi, anh đưa hai cậu về."



Sau đó, anh dắt Tần Noãn ra ngoài.



Từ trong bệnh viện đi ra, Cố Trí Dương không cần Cố Ngôn Thanh chở, tự mình đón xe trở về Đại học P. Còn Mục Lăng Thành thì lên xe của anh.



Trên đường trở về Đại học C, Cố Ngôn Thanh nói: "Nếu là hiểu lầm thì cậu đừng để trong lòng, tôi thay mặt Dương Dương xin lỗi cậu."



Mục Lăng Thành tuỳ ý dựa lưng trên ghế, nhìn ra dãy đèn neon đầy màu sắc bên ngoài cửa sổ, "Không cần đâu, một hành động cũng không làm nên chuyện đó. Là tâm tình của em trùng hợp không tốt nên mới đánh nhau với anh ta thôi."



"Tâm tình của cậu không tốt? Sao vậy?" Cố Ngôn Thanh hỏi.



Có lẽ vẫn chưa tỉnh rượu, Mục Lăng Thành nói ra sự thật, "Mấy ngày trước em thấy chị dâu mua nhiều đồ ăn vặt cho nên đã nhờ chị ấy làm giúp một danh về chúng. Em mua xong rồi gửi về Cần Nam, nhưng qua hai ngày cũng không nhận được hồi âm nào cả."



Nói xong, cậu nhìn về phía Tần Noãn đang ngồi ở ghế phụ, "Chị dâu, nếu như anh Thanh gửi đồ cho chị, chị sẽ chờ không kịp mà gọi điện cho anh ấy đúng không?"



Tần Noãn quay đầu, "Không phải cậu nói mua quà cho chị gái à? Sao nó giống nhau được."



Mục Lăng Thành: "..."



Tần Noãn không trêu chọc cậu, chỉ nói: "Lớp mười một cậu đã tuyển thẳng vào Đại học C, cho nên bạn cùng bàn của cậu năm nay hẳn là học lớp mười hai đi? Em ấy sớm sẽ thi tốt nghiệp, việc học quan trọng, cậu gấp chờ em ấy hồi âm không phải là khiến em ấy phân tâm sao?"



Mục Lăng Thành: "Em cũng không muốn làm cô ấy phân tâm đâu, nhưng mà cô ấy nhận được nhiều thư tình lắm!"



Tần Noãn cười, "Chị không ngờ người như cậu cũng có lúc không tự tin đấy."



Mục Lăng Thành: "Con người em trước giờ vẫn luôn khiêm tốn."



Tần Noãn: "..."



"Cậu dưỡng vết thương trên mặt cho tốt đi, giải thi đấu người máy còn cần tới cậu dẫn đội đấy." Cố Ngôn Thanh đột nhiên nói.



Mục Lăng Thành ngồi phía sau chợt ngây ra một lúc, "Anh không đi à?"



"Ừ."



"Vì sao chứ?"



Cố Ngôn Thanh nhìn Tần Noãn một chút, trả lời: "Hôm đó là một ngày tốt, anh đi đính hôn."



"..." Mục Lăng Thành đen mặt, "Chị dâu, chị có cảm thấy anh Thanh đang khoe mẽ không?"



Tần Noãn nghiêm túc mở miệng, "Chị không cảm thấy."



Mục Lăng Thành: "Dựa vào kinh nghiệm quen biết anh ấy nhiều năm, em cho rằng anh ấy bề ngoài chính nhân quân tử, tương đối khiêm tốn, cũng rất có sức hút với phái nữ. Nhưng nội tâm của anh ấy bất cứ khi nào cũng có thể hoá thành cầm thú vừa mới thức tỉnh. Chị dâu, chị cẩn thận chút."



Tần Noãn nhìn qua Cố Ngôn Thanh, nghiêm túc suy nghĩ, "Chị cảm thấy không có mà."



Cố Ngôn Thanh dừng xe ở giao lộ đèn đỏ, đưa mắt nhìn sang cô, cong môi cười, "Hôn thê của anh có ánh mắt không sai nha."



"..." Mục Lăng Thành không thể nhịn thêm nữa, "Cố Ngôn Thanh, em muốn xuống xe!"



_____



[1] Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe: không nhìn điều sai, không nghe điều tầm bậy