Ngoan, Dỗ Anh

Chương 32: Đông chí*




Edit: Xiao Yi.



* Đông chí: theo lịch Trung Quốc, khoảng thời gian trước thềm mùa đông gọi là Đông Chí.



Sau khi kỳ nghỉ Quốc Khánh kết thúc, các khoa ngành của Đại học C đi vào quỹ đạo, Tần Noãn vội vàng lên lớp, Cố Ngôn Thanh sau khi hết tiết còn phải làm hạng mục. Ngoại trừ những lần hẹn ăn cơm bình thường ra, hai người cũng không thường xuyên gặp mặt.



Không chỉ Tần Noãn mà thời gian hẹn hò của Tề Á Nhuỵ rõ ràng cũng giảm bớt.



Sau khi vết thương ở chân tốt lên, Chu Thịnh Nam tìm được một việc làm thêm bên ngoài, cho dù cô nàng không có lớp, bình thường cũng ít khi ở ký túc xá.



Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, nhưng một trận tuyết cũng không hề rơi.



Gần đây, trong lúc rảnh rỗi, Tần Noãn tâm huyết dâng trào đan khăn quàng cổ, chuẩn bị tặng cho Cố Ngôn Thanh.



Tề Á Nhuỵ học theo, đi cùng Tần Noãn mua len, khi nào không có tiết liền ở trong ký túc xá đan khăn quàng cổ.



Thật ra, Tần Noãn không biết về những cái này. Cô tìm kiếm trên mạng đủ loại hướng dẫn, tìm một cách dệt đơn giản nhất, học đan mấy ngày, cuối cùng cô cũng làm được.



Gần tới kỳ nghỉ Đông chí, mọi người gấp rút ôn tập. Nhìn Tần Noãn đang dựa lên đầu giường đan khăn quàng cổ, Tô Tử Hân không khỏi hoang mang, "Cậu ôn bài Toán cao cấp thế nào rồi?"



Nghe nói giảng viên phụ trách môn Toán cao cấp của các cô đặc biệt nghiêm khắc, là học phần có xác suất rớt môn cao nhất trong tất cả các môn.



Tần Noãn cười, chớp mắt nói: "Mình có bạn trai học bá [1] mà, sợ gì chứ?"



"Thì sao? Học bá nhà cậu cũng đâu thay cậu đi thi được?" Tô Tử Hân nghe không hiểu.



Tần Noãn: "Không phải ngày mai là thứ bảy à? Vừa lúc là Đông chí, tổ hạng mục của các anh ấy cho phép nghỉ ngơi, anh ấy thuận tiện giúp mình ôn bài. Cho nên hôm nay mình rất nắm bắt thời gian để đan khăn quàng cổ cho tốt nè, sau đó trực tiếp tặng cho anh ấy, chắc chắn là anh ấy sẽ rất vui."



"..."



Tô Tử Hân bị nhét cho một đống cẩu lương, gật đầu, "Được rồi, không có đại thần nào giúp đỡ mình, xem ra mình phải tự lực cánh sinh."



...



Sáng sớm hôm sau, Tần Noãn bị Cố Ngôn Thanh gọi tỉnh.



Bình thường lúc hẹn hò, Cố Ngôn Thanh chưa từng quấy nhiễu giấc ngủ của cô, nhưng bây giờ đã gần tới kỳ thu, đương nhiên anh không dung túng cô như thường được.



Tối hôm qua, Tần Noãn thức đêm đan xong khăn quàng cổ, quả thật ngủ không ngon, cũng may là cô không hề tức giận khi rời khỏi giường. Nghĩ đến biểu lộ của Cố Ngôn Thanh khi nhìn thấy khăn quàng cổ, trong lòng cô vẫn tràn đầy vui vẻ đi rửa mặt, kẹp sách giáo khoa chung với quà tặng rồi ra khỏi ký túc xá.



Cố Ngôn Thanh mặc một cái áo len màu trắng và áo khoác màu lục quân đội bên ngoài, chân dài thẳng tắp. Anh kẹp túi tài liệu đứng dưới tàng cây ven đường, dù không làm động tác gì cũng khiến người khác chú ý.



Có nhiều sinh viên nữ đi qua liếc trộm anh vài lần, vừa xấu hổ vừa e lệ.



Tần Noãn có một loại cảm giác nguy cơ đối với bảo bối đáng mơ ước nhà mình, vọt thẳng qua đó, ôm lấy Cố Ngôn Thanh, "Anh đến sớm vậy!"



Sau đó, cô dùng hai tay dâng hộp quà lên, "Tặng cho anh nè!"



Cố Ngôn Thanh hơi bất ngờ, nhận lấy, "Là cái gì vậy?"



Tần Noãn mong đợi nhìn anh, "Anh mở ra xem đi."



Cố Ngôn Thanh mở hộp giấy tinh mỹ ra, nhìn thấy bên trong là một tấm khăn quàng cổ màu trắng gạo cuộn gọn lại. Tuy không tính là đẹp, nhưng đường đan khá chuẩn, rõ ràng không phải đồ mua.



"Em đã đan nó rất lâu, mặc dù không phải rất đẹp gì, nhưng anh phải suy nghĩ kỹ trước khi nhận xét đấy! Nếu không, hậu quả rất nghiêm trọng." Tần Noãn ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt hàm ý cảnh cáo, nét mặt như là: Anh dám nói "xấu" thì anh chết chắc!



Nhìn tấm khăn quàng cổ, trong lòng Cố Ngôn Thanh ấm lên, kéo cô ôm vào lòng, hôn hôn lên trán của cô, "Rất đẹp."



"Thật ạ?" Được anh khen ngợi, trong lòng Tần Noãn tràn lên một tia ngọt ngào.



Khoé môi của cô vô thức cong lên, cô lấy tấm khăn quàng lên cổ anh, "Anh quàng thử một chút xem nào."



Cố Ngôn Thanh trời sinh tuấn lãng, khí chất ôn nhuận. Lúc này quàng lên tấm khăn màu trắng gạo trên cần cổ thon dài, làm nổi bật lên góc cạnh ngũ quan của anh, càng toát ra mấy phần thanh dật [2].



Tần Noãn rất hài lòng đối với "tác phẩm" của mình, "Tay nghề của em vẫn tốt chán!"



Nói xong, cô duỗi hai tay ra, lăm lăm nhìn Cố Ngôn Thanh.




"Gì thế?" Cố Ngôn Thanh nhướn mày.



Tần Noãn nhíu mày, "Hôm nay là Đông chí mà, em không có quà sao?"



"Đông chí đâu phải lễ Tình nhân đâu?"



"Đối với tình nhân, tất cả ngày lễ đều là lễ Tình nhân đó!" Sắc mặt của cô dần lộ ra bất mãn, thậm chí cố tỏ ra tủi hờn buồn bực.



Cố Ngôn Thanh cười cười, xoa bóp mặt của cô. Anh lấy một đôi bao tay trong túi ra, đưa cho cô, "Vậy cái này coi như quà anh tặng nhé."



Đó là một đôi bao tay len màu hồng phấn được chế tác tinh xảo. Trên mu bao tay có một tiểu đầu thỏ, con mắt dùng đá quý màu đen điểm lên, khi nhìn dưới ánh mặt trời sẽ có chút lấp lánh, vừa nhỏ nhắn vừa đáng yêu.



Tần Noãn hai mắt sáng rỡ, nhận lấy bao tay rồi trực tiếp đeo vào, "Như vậy còn tạm được chứ, mặc dù là mua, nhưng em cũng không trông cậy gì anh đan bao tay cho em đâu."



"..." Cố Ngôn Thanh sờ sờ chóp mũi, không nói chuyện.



Hôm nay Đông chí, quả thật anh rất muốn mua quà tặng cô. Nhưng mà anh chọn thật lâu cũng không hài lòng cái gì, vừa hay Lục Tinh đêm qua vừa mới công tác trở về, số đồ mang về có đôi bao tay này, anh cảm thấy nó cực kỳ thích hợp với bạn gái nhà mình, cho nên lặng lẽ cầm đi.



Nếu như Cố Ngôn Thanh đoán không sai thì đôi bao tay này cũng là mẹ anh mua cho Tần Noãn. Đã như vậy thì đứa con trai này thay bà tặng cho cô cũng như nhau thôi.



Thấy Tần Noãn rất thích đôi bao tay này, tâm tình của anh rất tốt. Quả nhiên là ánh mắt của mẹ anh tốt, biết cô yêu thích cái gì.



"Đi thôi, chúng ta đi mua bữa sáng." Cố Ngôn Thanh ôm bả vai cô qua.



...



Sau khi ăn điểm tâm xong, hai người đến phòng học, Tần Noãn hưng phấn bừng bừng lật qua lật lại đôi bao tay, sau đó cười hì hì nhìn anh, "Em chợt phát hiện, anh vậy mà biết mua quà tặng người khác ghê."



"... Em thích là được rồi." Cố Ngôn Thanh lấy đôi bao tay của cô xuống, "Học bài đi."



Tần Noãn mở giáo trình Toán cao cấp ra, mỗi chương đều có trọng điểm ôn tập mà giảng viên đánh dấu. Bài nào cô không giải ra liền thẳng một mạch nhờ Cố Ngôn Thanh hướng dẫn cho mình.




Tới gần kỳ thi, khu vực thư viện rất khó có được chỗ ngồi, mọi người lựa chọn đến phòng học để ôn tập. Cho nên lúc này, cũng có người lục tục ôm giáo trình đi vào phòng học.



Cố Ngôn Thanh nhìn giờ, dừng lại một chút rồi nói: "Trước tiên em đọc thử đề này một lần xem có làm được không."



Tần Noãn đáp một tiếng, ngoan ngoãn vùi đầu làm bài.



Cố Ngôn Thanh lật sách của mình ra, tuỳ ý liếc nhìn. Màn hình điện thoại đặt trên bàn đột nhiên sáng lên một cái, anh thuận tay cầm lấy, mở ra, là Wechat của Lục Tinh gửi tới, 【Hôm qua mẹ có mua về một đôi bao tay, con có thấy không? Trước khi đi ngủ, mẹ nhớ nó còn trên ghế salon ngoài phòng khách mà, sao hôm nay lại không tìm được?】



Cố Ngôn Thanh liếc đôi bao tay bên cạnh một chút, trả lời: 【Mẹ mua cho ai?】



Lục Tinh: 【Dù sao cũng không phải mua cho con. Nếu con lấy thì đem về cho mẹ.】



Cố Ngôn Thanh: 【Con không lấy.】



Lục Tinh: 【Ba con cũng không lấy, mẹ càng không động vào. Nhà mình ngoại trừ con ra thì không còn khả năng là ai khác. Mẹ nói cho con biết, đôi bao tay đó là mẹ chuẩn bị làm quà Giáng sinh sắp tới cho Tần Noãn đấy.】



Cố Ngôn Thanh: 【Con không lấy thật.】



Cố Ngôn Thanh: 【Quà của con đâu?】



Lục Tinh: 【Không phải con khiêm tốn lắm sao? Còn không thèm đến đồ mẹ mua cho con nữa là.】



Cố Ngôn Thanh cong môi, thuận tay đặt điện thoại xuống. Lúc đảo mắt nhìn qua, anh phát hiện Tần Noãn thế mà gục xuống bàn ngủ gật.



Cố Ngôn Thanh hơi nhíu mi, nhẹ nhàng lay cô. Tần Noãn gượng sức mở mắt ra, trong đồng tử là sự mơ màng, "Sao thế ạ?"



Cố Ngôn Thanh sờ lên trán cô, không bị sốt mà. Sợ ảnh hưởng đến những người khác đang học, anh kề sát tai cô, nhẹ giọng hỏi: "Em sao thế? Tối hôm qua ngủ không ngon, hay là học một chút đã mệt rồi?"



"..." Cả hai.



Tần Noãn ngáp một cái, nước mắt bị ép ra, thương lượng với anh, "Cho em ngủ thêm mười phút được không ạ?"



Cố Ngôn Thanh trầm mặc một lát, sau đó lấy khăn quàng cổ trải xuống bàn làm đệm cho cô, "Vậy em ngủ đi."




Tần Noãn thật sự rất mệt, gương mặt gục xuống cánh tay mềm mại, trong chốc lát liền ngủ say sưa.



Tuy nói là mười phút, nhưng mới một phút trôi qua, Cố Ngôn Thanh thấy cô ngủ được sâu, nhất thời không đủ nhẫn tâm gọi cô dậy. Ánh mắt của anh nhìn xuống khăn quàng cổ đệm dưới tay cô, đoán chừng cô đã thức đêm để đan cho xong, anh vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy đau lòng.



Chỉ là mười lăm phút sau, ngược lại là Tần Noãn tự tỉnh dậy. Thấy Cố Ngôn Thanh đang đọc sách, cô cũng ngồi thẳng người, yên lặng chống cằm tiếp tục làm bài.



Tầm mắt Cố Ngôn Thanh nhìn cô một cái, hé miệng cười khẽ.



Anh phát hiện ra tính cách của Tần Noãn rất đặc biệt, không có làm quá, cũng không cầu kỳ, giống như cô sẽ không vì cái gì mà thất vọng (ngoại trừ việc theo đuổi anh). Mỗi ngày mỗi khi gặp nhau, anh đều cảm thấy yên bình, cô ngoan ngoãn yêu kiều, trái tim như mặt trời rạng rỡ.



Cô không có tham vọng lớn gì, cũng không mất tinh thần sống. Cô không kiêu căng, việc gì nên làm cô sẽ yên lặng mà làm. Cô chỉ cần hoàn thành tốt bổn phận của mình, sống một đời thoải mái.



Đôi mắt của cô trong suốt, không có sự tham lam và phức tạp của nhân tính. Cô rất tuỳ ý, giống như từ khi sinh ra, cô đã sống trong một thế giới cô thích vô ưu vô lo.



Nhưng trong một số ít tình huống, anh thấy được sự rụt rè trong mắt cô, nơi đó lộ ra mấy phần mềm yếu.



Ví dụ như khi ở chung cư nhà anh, lúc bị anh nhìn thấy hình xăm sau lưng mình, Tần Noãn đã không giấu được bối rối và luống cuống.



Còn nữa, bởi vì sợ tốt, cô cuộn người trong chăn, khóc đến bất lực.



Cố Ngôn thanh chống cằm nhìn cô, nhất thời có hơi thất thần.



Tần Noãn đột nhiên lại gần, "Anh nhìn xem đề này em giải đúng không ạ?"



Cố Ngôn Thanh hoàn hồn, nhìn xem trình tự giải đề đâu ra đấy của cô, cuối cùng nhẹ gật đầu, "Ừm, em làm đúng rồi."



Tần Noãn đắc ý mỉm cười, tiếp tục vùi đầu làm bài tập.



Ngoài việc ăn uống thì Tần Noãn và Cố Ngôn Thanh ngồi cả ngày trong phòng học. Chờ đến khi mọi người trong phòng học đi hết, Tần Noãn mới ưỡn lưng xoa cổ một cái, "Đột nhiên em cảm thấy học tập đúng là một chuyện khổ sai mà."



Nói xong, cô lại cười rất đắc ý, "Chỉ là, có học bá hướng dẫn thì không giống vậy. Em mới một ngày ôn tập đã theo kịp tiến độ một tuần của Tô Tử Hân, sau khi trở về phải khoe cho cậu ấy hâm mộ em một chút mới được."



"Biểu hiện của em hôm nay không tệ, rất đáng khen ngợi." Cố Ngôn Thanh cất sách vở cho cô, "Đi thôi, anh dẫn em đi ăn cơm, muốn ăn gì nào?"



"Là Đông chí đó, đương nhiên là em muốn ăn sủi cảo rồi. Buổi trưa quá nhiều người nên em không có mua đem vào phòng học." Tần Noãn đeo bao tay của mình lên, lon ton đi theo phía sau anh.



Ra khỏi phòng học, Cố Ngôn Thanh nhìn thấy Wechat của Lục Tinh gửi tới, là một giờ trước, 【Hôm nay là Đông chí, ba con làm sủi cảo, con có về ăn không? Không về thì làm ít một chút, bớt việc!】



Cố Ngôn Thanh nhìn Tần Noãn một chút, trả lời: 【Cho ba mẹ cơ hội tận hưởng thế giới của hai người đấy.】



"Là ai thế ạ?" Tần Noãn kéo tay anh, nhìn anh đang trả lời Wechat liền thuận miệng hỏi.



Cố Ngôn Thanh cất điện thoại vào túi, "Mẹ anh."



Lúc này, điện thoại di động trong túi của Tần Noãn cũng "leng keng" một tiếng. Cô mang bao tay không tiện lấy ra, nói Cố Ngôn Thanh lấy giùm.



Cố Ngôn Thanh cầm điện thoại lên, ấn mở màn hình: Tần Minh Huy chuyển khoản 8888 tệ kèm lời nhắn: 【Noãn Noãn, Đông chí vui vẻ. Con nhớ phải ăn sủi cảo nhé!】



"Cần trả lời không?" Cố Ngôn Thanh hỏi.



Tần Noãn cười cười, "Không cần đâu ạ."



Ngay sau đó, điện thoại vang lên chuông báo video call Wechat. Cố Ngôn Thanh quét mắt qua ghi chú: dì Lục Tinh.



Lông mày của anh hơi nhảy lên, trầm mặc nhìn chằm chằm cuộc gọi video đột ngột này một lát, cuối cùng ấn đổi thành cuộc gọi audio.



Sau đó, anh vừa định đặt điện thoại bên tai cô, nhưng do dự một chút liền dừng lại, bật loa ngoài lên.



_____



[1] Học bá: từ dùng để chỉ người học giỏi, học rất giỏi, học quá giỏi.:v



[2] Thanh dật: đồng nghĩa với "tuấn dật", "tuấn lãng",... - dùng để miêu tả sự điển trai mang nét thanh nhã của đàn ông.