Bắt đầu một cuộc sống mới.
Đồng Yên mở mắt ra thấy những tia sáng mặt trời lọt qua khe rèm cửa chiếu lên sàn nhà sạch bóng, tạo ra những tia sáng dài lấp lánh long lanh, trong đầu cô đã nghĩ đến những từ này.
Xuống giường, đánh răng rửa mặt xong, lúc ra cửa trên mặt cô là nụ cười thản nhiên. Hôm qua Lăng Khiên đã hỏi cô câu đó nhưng anh chẳng hề đợi bất kỳ câu trả lời nào mà cũng không thuyết phục cô, giống như là tùy ý nói như vậy, nhàn nhạt, mạn bất kinh tâm nhưng lại lộ ra sự bá đạo cùng kiên định vốn có của anh. Tuy là câu nói đó là câu hỏi nhưng càng giống một câu khẳng định, không phải là thỉnh cầu mà anh nói cho cô biết là cô yêu anh.
Lúc chờ xe tinh thần cô phấn chấn, bồng bột, thoải mái vô cùng. Bốn năm nay, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình tràn đầy sức sống. Cô không biết mình có thể yêu một lần nữa hay không, nhưng cô biết rằng mình muốn bắt đầu một cuộc sống mới.
Sáng sớm, bên Trần Dương đã gọi điện thoại tới công ty nói rằng một lúc nữa bảo một người mang tài liệu được chuẩn bị cho hội nghị lần đầu tiên kí kết giữa hai bên sang đó.Chutổng biên phân phó xong, Thiến Thiến cầm túi đứng dậy. Lão Chu thấy bộ dạng của Đồng Yên là thờ ơ thì sờ sờ gãy, cười đến giống như hồ ly tinh nói: “ Đồng Yên à, cô cùng đi với Thiến Thiến đi. Nếu như có gặp Tiếu tổng thì mời anh ta một bữa cơm, coi như là phí dụng quan hệ xã hội nhé.”
Đồng Yên nhếch nhếch môi, cầm lấy túi tài liệu đứng dậy, chống lại ánh mắt lo lắng của Thiến Thiến khẽ cười cười nói nhỏ: “Được.”
Phòng làm việc của Trần Dương mặc dù không khí phái, hùng vĩ như Viễn Đông nhưng cũng vô cùng phong cách. Lầu tiếp khách ở đại sảnh mang phong cách cổ kính, rất có văn hóa dân tộc.
Đồng Yên cùng Thiến Thiến ngồi ở phòng chờ uống café, nghe thấy tiếng động hai người lập tức quay đầu. Nhìn thấy người, trên mặt Thiến Thiến hiện lên một tia bất đắc dĩ, còn Đồng Yên lại cắn nhẹ môi, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng trắng vài phần.
Thiến Thiến là người đầu tiên phá vỡ không khí hơi lúng túng này, cô vươn tay lễ phép cười nói: “Tiếu tổng, sao dám phiền ngài tự mình nghênh đón.”
Tiếu Diệc Trần cười ôn hòa nhẹ bắt tay: “Gặp mặt mình hữu, làm sao dám chậm trễ”. Sau khi nói xong, anh bắt tay với cô mà chuyển hưỡng Đồng Yên, thân mật khoác tay lên vai cô, nhu đạo nói: “Yên nhi, đã lâu không gặp.”
Đồng Yên khẽ chuyển thân, tránh khỏi tay anh, cười cười: “Chào anh.” Giọng nói xa cách mang theo chút lúng túng.
Đáy mắt Tiếu Diệc Trần thoáng chốc buồn bã, nhìn khuôn mặt nghiêng của cô vài giây đồng hồ, cười ồn hòa toan tính lần nữa trán phóng, làm thế tay cùng kính mời: “Chúng ta lên lầu nói chuyện.” Nói xong anh khẽ vuốt cằm rồi đi vào trong thang máy chuyên dụng.
Đồng Yên nhìn thấy lúc anh xoay người trên mặt anh chợt lóe lên ưu thương, trong lòng khẽ nhói. Cuối cùng thì cô cũng không đành lòng nhìn anh khổ sở. Có lẽ tình yêu đã nhạt, nhưng thói quen thì vẫn như cũ.
Sau hơn một giờ thảo luận và bàn bạc, thời gian cũng đã đến buổi trưa. Thiến Thiến nhìn Đồng Yên một cái, mím môi mở miệng: “Tiếu tổng, buổi trưa ngài có rảnh không? Chúng ta cùng nhau anh bữa cơm được không?”
Tiếu Diệc Trần cười cười, không nói gì mà nhìn phía Đồng Yên.
Cô cúi đầu môi mím chặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch rõ ràng lộ rõ sự kháng cự.
Tiếu Diệc Trần cười khổ một cái, khàn khàn mở miệng: “Không được, lát nữa tôi còn có việc với mấy người khác. Để lần sau đi.”
Đồng Yên nghe được câu trả lời của anh khẽ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu trong nháy mắt đối diện với thần sắc ảm đạm của anh mà vội vàng dời mắt đi chỗ khác, nhanh chóng cầm túi xách đứng lên.
Sau khi tạm biệt Tiếu Diệc Trần, ở trong thang máy cô nhận được tin nhắn của anh.
“Yên nhi, nếu lần sau không muốn cùng nhau ăn cơm thì không nên biểu hiện rõ ràng như vậy. Lòng anh rất đau.”
Taycầm điện thoại của cô run run, trong lòng đột nhiên lướt qua tia hối lỗi. Cô không muốn làm tổn thương anh như vậy, thật sự một chút cũng không hề muốn.
Cô không nhắn tin trở lại cho anh. Tiếu Diệc Trần nhìn điện thoại di động đến mười phút, sau đó cả người xụi lơ tựa vào trong ghế. Cho tới bây giờ, trên mặt người đàn ông luôn có nụ cười ôn nhuận yếu ớt lần đầu tiên xuất hiện sự thất bại và hối hậ khôn cùng.
Người ta tại sao lại luôn như vậy. Lúc có trong tay thì không quí trọng, lúc mất đi thì hối tiếc không kịp. Anh biết Yên nhi ngoài mặt ngoan ngoãn, biết điều nhưng cô thực sự rất kiên cường. Anh bây giờ rất sợ, sợ cô từ bỏ tình yêu đã từng có giữa hai người, sợ cô không hề yêu thương anh nữa.
Ba ngày sau, Đồng Yên nhận được tin nhắn của Lăng Khiên, lúc đó cô đan ở trong phòng họp trên tầng cao nhất của Trần Dương, chờ Tiếu Diệc Trần lên tiếng. Đây là hội nghị chính thức đầu tiên giữa hai bên công ty,Chutổng biên tự mình tham gia. Trong lúc Tiếu Diệc Trần xem văn kiện, Đồng Yên cúi đầu lặng lẽ xem tin nhắn.
“Anh sẽ về muộn, khoảng tầm chín giờ. Anh muốn gặp em!”
Đồng Yên đọc xong tin nhắn mà khóe miệng không tự chủ giơ lên, nhanh chóng nhắn tin trả lời anh: “Vâng. Em chờ anh!” Sau đó cô bỏ điện thoại vào trong túi xách, trong lòng ngọt ngào, nụ cười trên mặt thật lâu không có tan đi.
Tiếu Diệc Trần nhìn nụ cười của cô mà sắc mặt càng ngày càng khó coi, chỗ văn kiện bị hằn dấu tay thật sâu, mím chặt môi một lúc lâu xong mới từ từ mở miệng, tiếp tục bàn bạc công việc.
Cuộc họp dự định chỉ diễn ra trong nửa giờ, nhưng Tiếu Diệc Trần hỏi toàn những câu hỏi sắc bén nên cuộc họp đã kéo dài tận ba giờ đồng hồ. Lúc kết thúc đã qua giờ tan việc. Chu tổng biên nhìn mặt Tiếu Diệc Trần xanh mét một màu, cũng không dám mạo muội mở miệng mời, chẳng qua chỉ đụng đụng cánh tay Đồng Yên, ý bảo cô nói chuyện.
Đồng Yên cúi đầu, mím môi nhìn túi xách của mình, kháng nghị không chịu mở miệng.
“Thật ngại quá, làm trễ nải giờ tan việc của mọi người. Như vậy đi, hôm tay tôi trả tiền mời mọi người ăn cơm thay cho lời xin lỗi.” Tiếu Diệc Trần sửa sang lại tập văn kiện trên tay, vẻ lo lắng trên mặt tản đi một chút, thay bằng nụ cười ôn hòa, chậm rãi nói chuyện, anh mắt hữu ý như vô tình đưa mắt quét về phía Đồng Yên.
Đồng Yên nhẹ khẽ cắn môi không nói gì.
Chutổng biên lập tức phụ họa: “Được Tiếu tổng mời ăn cơm là vinh hạnh của chúng tôi . Tất cả mọi người cùng đi nhé, không được ai vắng mặt cả nha.”
Đồng Yên ngẩng đầu nhìn Tiếu Diệc Trần một cái, chống lại hai mắt đang cười của anh, cô quay mặt sang một bên, mặt không chút thay đổi đứng dậy rời đi.
Trên bàn cơm,Chutổng biên cố ý đem Đồng Yên an bài ngồi bên cạnh Tiếu Diệc Trần, sau đó Thiến Thiến nhìn thật sự không được liền đi tới mượn cơ mời rượu đổi chỗ cho Đồng Yên. Đồng Yên rất cảm kích nhìn cô cười cười, Tiếu Diệc Trần trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa như cũ, chẳng qua là sau đó cố ý cùng Thiến Thiến uống rượu cho đến khi cô say khướt, gục xuống bàn bất tỉnh nhân sự.
Bữa cơm kết thúc, Thiến Thiến được bạn trai đến đón về nhà,Chutổng biên cùng mọi người rời đi, chỉ còn lại Đồng Yên đứng ở ven đường chờ xe. Cô không ngừng nhìn đồng hồ. Đã hơn tám giờ. Tầm này chắc Lăng Khiên đã về đến nhà rồi, cô có chút gấp gáp.
Tiếu Diệc Trần dừng xe trước mặt cô, hạ cửa kính xe xuống. Bên trong xe, hai mắt anh có chút đỏ cùng vẻ mặt mệt mỏi.
“Yên nhi, lên xe đi.” Thanh âm của anh khàn khàn.
Đồng Yên lắc đầu: “Nhà em không cùng đường với nhà anh, em tự bắt xe là được rồi. Anh cứ đi trước đi.”
Tiếu Diệc Trần chống trán, vuốt vuốt mi tâm, quay đầu nhìn cô, nụ cười trên mặt rất nhạt, lộ ra tia cô đơn: “Em cứ nhất định phải xa lạ như vậy sao? Cứ coi như là bạn bè bình thường đưa nhau về nhà không được sao? Em cần gì cứ phải tổn thương anh như vậy?”
Đồng Yên cắn chặt môi rồi nhìn đồng hồ, quay người rồi lên xe.
Anh chờ cô sau khi thắt chặt dây an toàn thì khởi động xe, một tên khoác lên cửa sổ, một tay lái xe.
“Nhà em ở đâu?”
Cô quay đầu nhìn anh một cái rồi nói ra địa chỉ nhà mình.
Trên đường đi hai người không nói bất kỳ chuyện gì với nhau. Lúc về đến bên dưới nhà cô, Đồng Yên có chút lo lắng mở cửa xe, lại nghe thấy Tiếu Diệc Trần cúi đầu gọi cô một tiếng, cô xoay người không hiểu nhìn anh.
“Yên nhi.” Tiếu Diệc Trần nhìn cô lần nữa khẽ gọi, nhưng rồi không nói gì.
Đồng Yên nhìn vẻ mặt đau đớn nhìn anh, trong lòng nhẹ run, cúi cúi mi mắt rồi nói nhỏ: “Anh trở về sớm một chút đi. Trên đường lái xe cẩn thận.”
Diệc Trần tay nắm chặt vô lăng, quay đầy sang nhìn cô, nhẹ cười cười: “Yên nhi, em còn quan tâm đến anh phải không? Thật ra em vẫn còn yêu anh đúng không?”
Đồng Yên cúi thấp đầu một chút, nhàn nhạt nhìn anh nói: “Diệc Trần à, kể cả bình hữu bình thường em cũng sẽ nói như vậy. Không còn sớm nữa, em lên lầu đây. Gặp lại sau.”
Sau khi nói xong, cô vội vàng đi lên lầu, cho đến tận khi vào thang máy mới thải phào nhje nhõm. Cô đưa tay đặt lên ngực, cảm nhận nơi đó vẫn rõ ràng đau như cũ, chẳng qua là cô không muốn quay đầu một chút nào. Tình yêu say đắm khắc cốt ghi tâm kia giống như đã tồn tại ở kiếp trước, rất xưa rồi làm cô không muốn quay trở lại nữa.
Cô chẳng bao giờ nghĩ rằng mình có thể thật sự từ bỏ được tình cảm tràn đầy đau đớn này. Nhưng hôm nay lúc nghe thấy giọng nói trần thống vô hạn của Tiếu Diệc Trần xác nhận tình yêu của hai người có còn tồn tại như cũ hay không, cô lại có thể bình thản nói ra bốn chữ “Bạn bè bình thường” với anh.
Về tới nhà, cô thay quần áo rồi đi tới phòng bếp bắt đâu nấu cơm. Cô hiện tại chỉ nghĩ tới việc Lăng Khiên có thể ăn được cơm chiều trên máy bay hay không mà thôi.
Thời gian này vào ban đêm không còn như bình thường nữa, có một loại tình cảm đang từ từ phát sinh, sự đau đớn đã là quá khứ rồi. Giờ này trong lòng cô chỉ có nỗi nhớ tùy ý dâng trào, hóa thành tình yêu say đắm không thể giải thích được.
Lúc này Lăng Khiên đang trên đường lái xe nhanh chóng về nhà trọ của Đồng Yên, cũng không kịp về công ty. Tài xế đem xe tới phi trường, anh khẩn cấp đi ô tô chạy tới, một đường bôn ba cộng thêm mấy ngày mệt mỏi liên tiếp làm cho trên khuôn mặt đẹp trai của anh có một tầng phong trần mệt mỏi tiều tụy, đáy mắt phiếm xanh nhạt, cổ áo mở rộng ra, cà vạt đã sớm bị anh giật xuống ném ra đằng sau, áo trong cũng nổi lên nếp nhăn, cả người xộc xệch nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm tình vui vẻ của anh. Nhà cô càng ngày càng gần hơn, độ cong trên khóe miệng anh ngày càng tăng. Nghĩ đến thân ảnh nho nhỏ lộ ra vầng sáng ấm áp đang đợi chờ mình trong căn phòng nhỏ, lồng ngực anh cũng tràn đầy hạnh phúc. Làm sao có thể không vui cho được. Anh thật sự không nhịn được bật cười.
Thời điểm đến trước cửa phòng trọ, gặp phải ánh đèn của một chiếc ô tô đột nhiên bất lên ở xa, anh lấy tay che mắt một chút, giảm tốc độ xe, chiếc xe đi sát qua bên người. Anh quay đầu lại nhìn qua người đàn ông đang cười ôn hoa kia. Sao khi thấy rõ dung mạo của người đó, Lăng Khiên hai tay nắm chặt tay lại, trong mắt ngay lập tức hiện lên kinh ngạc cùng hoảng hốt.
Tiếu Diệc Trần tại sao lại xuất hiện ở nơi này?!
Đồng Yên ngồi trên ghế salon nắm chặt điện thoại trong tay, xem tivi mà lòng không yên, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cửa. Đã qua mười giờ tối rồi mà Lăng Khiên cũng không đến, cũng không hề gọi điện thoại cho cô. Cô suy nghĩ giây lát rồi gọi cho anh, điện thoại vang lên thật lâu rồi mới được nhận.
“Yên Yên.” Thanh âm trầm thấp mà khàn khàn vang lên ở bên kia điện thoại.
“Anh xuống máy bay rồi à?”
Lăng Khiên gục đầu trên cửa sổ xe, ngửa đầu nhìn lên căn phòng nhỏ mờ mờ ở trên tầng, ánh mắt dị thường ảm đạm, trầm mặc một hồi rồi mới đáp một tiếng: “Ừ.”
Anh ngồi trong xe đã gần một tiếng rồi, nhưng kiểu gì cũng không có dũng khí đi lên lầu. Tiếu Diệc Trần xuất hiện ở đay chắc chắn là đưa cô về, như vậy khẳng định bọn họ buổi tối ở một chỗ với nhau. Cô tại sao còn muốn gặp mặt người đàn ông kia trong lúc anh đi công tác? Rất nhiều rất nhiều nghi vấn anh không dám suy nghĩ, cũng không dám hỏi cô, anh sợ nhận được đáp án mình không cách nào thừa nhận. Cho nên ảnh chỉ có thể giống như đà điểu* ở dưới lầu, đem mình bao phủ bởi mất mát cùng tuyệt bọng vô biên vô hạn.
“Anh lúc nào thì tới đây vậy?” Đồng Yên thanh âm rất nhẹ, trong lòng dè dặt.
Lăng Khiên đốt một điếu thuốc, nhẹ nhàng phun ra một vòng khói sau mới cúi đầu mở iênng: “Công ty có một số việc. Tối nay anh không đến được.”
Cô trong nháy mắt cảm thấy thất vọng vô cùng, đè nén sự chua xót trong lòng mềm nhẹ nói: “Vậy sao? Vậy thì anh mau chóng kết thúc công việc nhẹ, đừng làm khuya quá rồi về nhà sớm đi nhé.”
Anh không đáp lại cô mà mạn bất kinh tâm hỏi: “Buổi tối em ăn cơm thế nào?”
Đồng Yên trong lòng run lên một cái, trầm mặc một chút mới đáp: “Em ăn cơm cùng với đồng nghiệp trong công ty.”
Lăng Khiên nhắm chặt mắt thật lâu, trên mặt tái nhợt cùng đau đớn vô tận. Một lúc sau mới nói: “Ừ, Anh còn có việc, cúp máy nhé. Em nghỉ ngơi sớm một chút đi. Ngủ ngon!”
Đồng Yên đáp một tiếng, sau khi cúp máy tay vấn thật lâu không buông xuống. Cô không phải cố ý giấu anh, chẳng qua là không muốn tạo ra sự không lầm không đáng có. Nếu trong lòng cô đã có thể từ bỏ được, cô không muốn để cho quá khứ rằng buộc và ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại.
Lăng Khiên cằm chống trên tay, mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ phòng trọ của Đồng Yên, qua chừng nửa giờ sau thì phòng khách tắt đèn, một lát sau cả phòng đen kịt.
Sau khi hút hết điếu thuốc, anh xoa hai tay, vuốt vuốt mặt, cả người gục trên tay lái, bóng lưng gầy gò khẽ rung động, lộ ra vẻ cô đơn tịch mịch.
Hết chương 20.