Warning:Chương này có cảnh miêu tả quan hệ thể xác giữa hai nhân vật chính. Hãy suynghĩ kĩ trước khi đọc
*
Mộtngàn ba trăm sáu mươi lăm ngày.
Hômnay, mình hai mươi bốn tuổi. Chắp tay lại, mỉm cười nhắm mắt, mình lặng lẽ cầunguyện.
Nguyệnvọng thứ nhất, hy vọng cha mẹ nuôi thật khoẻ mạnh, vĩnh viễn hạnh phúc ân ái.
Nguyệtvọng thứ hai, hy vọng Duật ca ca sống tốt, có thể tìm một người vợ tốt chăm sócmình.
Nguyệnvọng cuối cùng, hy vọng rằng… mình sẽ không lại yêu anh nữa.
.
.
.
Đó là nụ hôn của người đàn ông dành cho phụ nữ.
Đầu lưỡi người đàn ông xâm chiếm cái miệng nhỏ ngàymột sâu, không cho cô cơ hội thoát ra mà cắn cắn, khéo léo đảo qua đảo lạilưỡi. Bàn tay ôm chặt lấy cô, hơi thở đàn ông nóng rực bức ép cô, làm cho côkhông thở nổi, mà cũng không thể cự tuyệt.
Đào Tâm Nha chỉ có thể yếu đuối thần phục, bàn tay nhỏbé không tự chủ mà tóm lấy quần áo của anh, hơi thở gấp gáp, thân thể mềm nhũndán chặt vào ngực anh, cái miệng nhỏ nhắn bị anh hôn đến nỗi gần như tê dại.
Thiếu nữ mềm mại cùng ngọt ngào lập tức khiến gợi lêntrong anh dục vọng muốn nhúng chàm. Hơn nữa, tiếng ‘ưm’ lí nhí phát ra tronglúc lơ đãng thật giống như một con mèo nhỏ điềm đạm đáng yêu, thế nên lại cànglàm cho người ta muốn hung hăng khi dễ cô.
Nguyên Duật Nhượng không muốn đè nén dục vọng tronglòng nữa. Anh khao khát cô đã lâu. Một khắc kia anh đã biết Nha Nha chính là củamình, anh liền đem cô ôm chặt vào lồng ngực, chứng minh đây không phải là mìnhđang mơ, rồi quấn quýt hôn càng lúc càng kịch liệt, gần như muốn nuốt gọn cô
Đào Tâm Nha căn bản không thể phản kháng. Ngay từ thờiđiểm bị ép hôn, cô liền lâm vào kinh ngạc. Rồi trong khi hôn, bị sự thành thụccủa anh cuốn lấy nên đã liên tiếp bại lui. Cô chỉ có thể gắng gượng hít thở,tránh cho bản thân bị mê muội.
Nhưng cô không biết rằng, cách ứng phó thân mật nhưvậy đã chạm vào ngọn lửa trong lòng anh. Anh mạnh mẽ nút lấy đầu lưỡi của cô,không cho cự tuyệt mà chiếm đoạt tất cả. Thiếu nữ ngây ngô, non nớt thânthể khẽ run rẩy, căn bản không thể chống cự.
Nguyên Duật Nhượng đem thiếu nữ kéo vào trong lòng,đặt cô ngồi lên trên đầu gối, gần sát với thân thể, để anh có thể ngửi được mùihương thơm ngát ở trên người cô. Mùi thơm thuần khiết như vậy làm cho người tamuốn phá hư, tiêm nhiễm vào hương vị nam nhân.
Anh khẽ cắn cái miệng nhỏ nhắn đến sưng tấy, bàn tayto luồn xuống phía dưới áo lông, từ từ thăm dò lên bên trên, rồi nắm giữ bộngực sữa được ngăn cách bằng một lớp áo ngực.
Bộ ngực của cô rất nhỏ nhắn, phong doanh (*) mềm mạivừa vặn để đàn ông có thể nắm giữ bằng một tay. Nguyên Duật Nhượngthích loại cảm giác như vậy, đặc biệt là da thịt của cô còn trắng bóng như sữa,chỉ cần dùng một chút lực thì sẽ để lại dấu tích.
Lần trước giúp cô thay đồ ngủ thì anh đã vuốt ve nhữngnơi thơm tho mềm mịn trên người cô. Đúng…! Ngày đó, chính anh đã lập kế cho côuống say. Giúp cô thay áo ngủ không phải nữ giúp việc, mà là anh.
Khi đó anh đã xác định, anh muốn khắp nơi trên thânthể của cô có dấu vết của mình. Anh sẽ không để cho cô rời đi nữa. Sự tồn tạicủa cô tuyệt đối không phải là một hồi mộng tưởng xa vời đối với anh.
Phát hiện ngực của mình bị đụng chạm, Đào Tâm Nha liềngiật mình, có chút thanh tỉnh trong cơn mê loạn. Cô tóm lấy cánh tay anh:“Đừng…!”
“Xuỵt! Đừng sợ.” Anh hôn cô, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Anh sẽkhông làm thương tổn em đâu!”
Nói xong, đầu lưỡi lại quấn lấy lưỡi cô, từ từ thăm dòvào cái miệng nhỏ rồi khẽ tăng thêm lực đạo liếm láp, luồn lách trong đó, khôngcho cô cơ hội nào để kháng cự.
Khi đang dụ hoặc hôn môi, thấy bàn tay của cô khẽbuông lỏng, Nguyên Duật Nhượng liền thừa cơ hướng lên trên, lột ngay cái áongực của cô ra, bàn tay ấm áp trực tiếp nắm lấy khuôn ngực mềm mại, xinh xắn.
Anh nhào nắn nhũ thịt non mịn, ngón tay cái vân vêxung quanh hồng mai (*), cọ xát từng điểm từng điểm một, mãi cho đến khi hồngmai nhô lên. Hai ngón tay của anh kẹp lấy nó rồi day nhè nhẹ, bàn tay khôngquên giày vò những vùng xung quanh, tỏ ra hết sức yêu thích làn da thịt mềm mạiở dưới tay.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, bởi anh còn muốn thưởngthức toàn bộ thân thể cô.
Buông cái miệng nhỏ nhắn có vài sợi chỉ bạc vương ởtrên môi, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương đang ửng đỏ, con ngươi thanh khiết ẩn ẩn sương mờ khiến cô có một loại quyến rũ không nói nên lời. Đôi mắtmàu hổ phách của anh đã chuyển thành đen thẫm, mơ hồ toát ra ánh lửa.
Anh kéo áo lông của cô lên, do trong xe có máy sưởinên anh không lo cô sẽ bị lạnh. Nhìn bộ ngực mềm mại, anh liền cúi đầu ngậm lấybên trái.
Đầu lưỡi liếm nhũ thịt trắng như tuyết, thỉnh thoảnganh khẽ cắn một cái, liền nghe thấy cô phát ra tiếng rên nhè nhẹ như đang làmnũng, khiến anh càng đắc chí trêu ghẹo.
Anh ngậm lấy hồng mai, đầu lưỡi tà ác gảy nhẹ lênđỉnh, hàm răng khẽ cắn, rồi lại dùng lực mút chùn chụt.
Cả hai vú đều được anh dùng phương thức đối đãi giốngnhau, bầu vú in lại dấu hôn và dấu răng màu đỏ, còn phần đầu vú sau khi bị anhthỏa sức du ngoạn thì càng tươi đẹp như hoa, thấm đầy dâm mĩ.
Đào Tâm Nha cắn chặt môi, nhưng cũng không ngăn đượctiếng rên rỉ. Cô biết là mình nên đẩy anh ra, nhưng cả người cô lại mềm nhũn,không còn chút khí lực nào.
Cô hoàn toàn cảm nhận được đầu lưỡi ẩm nóng của anh,một loại cảm giác nói không nên lời từ dưới hạ phúc lan tỏa khắp toàn thân, làmcho cô sợ hãi bất an.
Bàn tay của anh đưa dần xuống, nhẹ nhàng sờ mó cáiquần lót ôm sát cặp đùi quyến rũ của cô. Chỉ có điều, anh không thích cái cảmgiác tiếp xúc qua lớp vải này, bàn tay bèn kéo mạnh một cái, theo đó, chiếcquần lót mỏng manh gần như bị anh xé rách.
“A! Làm sao anh…. Ối!”
Cái miệng nhỏ nhắn lại bị ngăn chặn. Anh lấy phươngthức như lúc trước để dụ dỗ cô trước khi cô kịp phản kháng, thân thể đangcăng thẳng một lần nữa lại trở nên mềm mại, mà bàn tay của anh thì vẫn tiếp tục men theo bắp đùi, vuốt dần lên trên, rồi bao phủ lấy hoa khẩu mỹ lệ.
Luồn qua lớp quần lót mỏng manh, đầu ngón tay liềnđụng chạm đến nơi thâm sơn cùng cốc của cô.
Hoa khẩu nhạy cảm sớm đã động tình, quần lót thấm đẫmnước.
Phát hiện này làm cho Nguyên Duật Nhượng vô cùng thíchthú, bàn tay anh từ từ thâm nhập vào trong quần lót, xoa nhẹ nhúm lông tơ đãđược cắt tỉa gọn gàng. Anh không ngừng dùng ngón tay mơn trớn nơi cửa động ẩm ướt, dùng sức cọ xát hai cánh hoa mềm.
“Ư…ư…!” Đào Tâm Nha đưa hai tay túm chặt vào quần áocủa anh, ngượng ngùng khép chân lại. Nhưng cô không hề biết, làm như vậy chỉcàng làm cho anh kích thích hơn.
Anh không ngừng dùng tay miết hai cánh hoa,đôi lúc lạivuốt dọc hai bên mép động nộn thịt đó, đầu ngón tay nhiều lần như vô tình cọvào hạt châu làm cho cô thở gấp liên tục.
Ngón tay anh cũng không có thừa sức tiến vào mà chỉvuốt nhẹ hai mép hoa đó, khi thì miết nhẹ khi thì cọ xát mạnh, đôi lúc mạnh bạovo vê hạt châu, đôi lúc lại nhẹ nhàng mơn trớn động khẩu… Không cho cô đượcthỏa mãn triệt để nhưng lại vừa đủ để cô cảm thấy sự sung sướng của tìnhdục.
Thân thể non nớt của cô làm sao chịu đựng nổi sự kíchthích của anh? Hạt châu đỏ tươi đang được ngón tay anh trêu ghẹo nhất thời trởnên cương cứng, cả người Đào Tâm Nha cũng theo đó mà run rẩy, một dòng nướcchảy ra cửa động, làm cho trong xe tràn ngập một mùi hương mị hoặc.
Lần đầu được hưởng thụ cảm giác cao trào khiến tronglòng Đào Tâm Nha tràn ngập dư vị còn đọng lại. Cô mệt mỏi thả lỏng thân thể,đôi má động tình kiều diễm, khóe mắt ướt át, như vẫn còn đó cảm giác kích thíchvừa rồi.
“Có sao không?” Nguyên Duật Nhượng nhẹ lau nước mắtrơi xuống của cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm.
Đào Tâm Nha cuối cùng cũng bình tĩnh lại, phát hiện áolông mình bị đổ lên bầu vú phía trên, mà cô ngồi ở trên người anh, đôi tay nhỏbé còn nắm chặt quần áo của anh, nhớ lại chuyện vừa xảy ra… Trời đất, tay anhđang ở trong váy cô.
Cô mặt đỏ tai hồng hét, nhanh chóng kéo áo lông lại,vội vàng rời khỏi đùi của anh, nhưng thân thể của cô vẫn vì cao trào vừaxong mà mềm oặt, càng cố lại càng hoảng.
“Đừng nhúc nhích.” Nguyên Duật Nhượng ôm chặt eo cô,khẽ cắn lỗ tai cô. “Em còn động đậy, tôi coi như em muốn tôi tiếp tục.”
Đào Tâm Nha cứng đờ, cô ngu ngốc đến mấy cũng cảm nhậnđược lửa nóng đang ở dưới mình. Điều này làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng,nhưng cũng không dám lại nhúc nhích, chỉ sợ kích thích anh.
“Anh, tay anh…” Tay anh vẫn ở trong váy không chịubuông ra.
“Yên tâm, tôi sẽ không làm gì em.” Lời tuy nói nhưvậy, nhưng bàn tay ở giữa lưng lại di chuyển trong áo lông, rồi phủ lên cáibụng mềm mại.
Đào Tâm Nha kích động tóm lấy tay anh. Bụng của cô cóchút thịt đấy! Không phải, đây không phải trọng điểm… Mắt tròn hơi giận, cànggiống vẻ thẹn thùng, như con thỏ nhỏ bị bắt nạt, đáng thương nhìn anh.
Nhưng cô lại không biết như vậy chính là làm cho ngườita càng muốn có được cô, khi dễ cô.
Nguyên Duật Nhượng âm thầm hít sâu, cố gắng áp chế dụchoả đang dâng trào, rút tay ra khỏi váy ngắn, lấy mấy tờ giấy ăn giúp cô laumặt.
“Làm sao giờ? Quần lót của em đã ẩm ướt hết rồi, cònmuốn mặc không?” Anh sờ bị thoát đến đại chân, nhìn quần lót dâu tây. Vừa mớimật dịch từ cô trào ra hơn một nữa đều dính ở chiếc quần này.
Đào Tâm Nha đỏ bừng mặt, nhanh chóng mặc lại quần. Tuyrằng vải dệt ẩm ướt mặc vào sẽ không thoải mái, nhưng có còn hơn không. Lại nhớtới nguyên nhân khiến chiếc quần bị như thế này, cô cảm thấy nhục nhã không dámngẩng đầu.
Trời ạ! Tại sao chuyện lại thành ra thế này… Duật caca sao có thể làm loại chuyện này với cô?
“Anh, anh sao lại…” Cô cắn môi, định trách cứ anh,nhưng lại nghĩ đến mình cũng không hề phản kháng, thậm chí còn đạt cao tràotrên tay anh, liền lo lắng vô cùng. “Anh, anh đã có bạn gái……”
Nguyên Duật Nhượng nhướn mày, “Ai nói với em tôi cóbạn gái?” Anh hỏi, bàn tay khẽ vuốt trên cặp đùi trắng noãn, legging bị anh xébỏ không thể cứu vãn được.
“Em ám chỉ Elena?” Anh đoán, thấy cô không phủ nhận,anh nhếch môi, đầu lưỡi khẽ liếm lỗ tai nhỏ.
Cảm giác ngưa ngứa làm cho Đào Tâm Nha không nhịn đượcrun người.
“Ai nói với em Elena là bạn gái tôi? Elena là thư kýcủa tôi, cũng chính là bạn bè của tôi.”
Đào Tâm Nha không hiểu ý của anh, không phải anh thíchElena sao?
Nguyên Duật Nhượng dùng tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn.Anh nhìn cô, nghiêm túc nói với cô: “Tôi cùng Elena chia tay xong cũng chỉ làbạn bè, không có gì mờ ám. Cô ta chưa từng là bạn gái tôi.”
Trong năm năm kia, anh cùng Elena cùng vào cùng ra, nhưngđó là vì công việc. Elena là thư ký của anh, đương nhiên phải đi theo anh. Anhbiết trên truyền thông, tạp chí viết gì nói gì, nhưng đối với mấy việc nhàmchán này anh không có hứng thú, hơn nữa khi đó anh cũng không cảm thấy nên giảithích gì với cô.
Dù sao lúc ấy, anh vô cùng căm hận cuộc hôn nhân kia.
Mà bây giờ anh lại hối hận. Nếu khi đó anh đối xử tốtvới cô là được rồi, anh sẽ không mất đi cô. Còn giờ, cho dù cô đã trở lại,nhưng trong lòng vẫn cho rằng anh yêu Elena, thậm chí còn muốn tác thành choanh cùng Elena.
Cô của ngày xưa đâu? Thực sự bây giờ không cần anh nữasao?
Nếu không phải cô cho rằng anh vẫn áy náy với cô, cóphải cô sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh? Tựa như hai năm nay, cô táchbiệt cuộc sống có anh mà đi tiếp. Không còn giàu có, vất vả tiết kiệm sống quangày, nhưng lại rất vui vẻ, như là đối với tất cả những gì trong quá khứ đềukhông còn gì để lưu luyến, cũng không hề lưu luyến anh.
Nghĩ vậy, ánh mắt anh tối sầm lại, anh đột nhiên phẫnnộ hôn cô. Nụ hôn thô bạo làm cho cô không kịp phản ứng, miệng lưỡi bị dùng sứccắn nuốt. Cô nhẹ giọng nức nở, lại bị anh chặn lại, cuối cùng chỉ có thể vô lựcyếu đuối ở trong lòng anh, mặc anh hôn.
Hồi lâu, anh mới buông cô ra, mà cô đã sớm bị hôn đếntoàn thân như nhũn ra, không cảm nhận được chút lực nàc trên người.
“Buổi sáng ngày kia tôi sang đón em.”
Đào Tâm Nha kinh ngạc, hô hấp vẫn chưa ổn định. Cô sợhãi nhìn anh, không biết tại sao, chỉ cảm thấy dường như anh đang tức giận.“Làm… Để làm gì?”
“Tới nhà tôi trang trí cây thông Noel, tiện thể đónGiáng Sinh.” Từ khi cô rời đi, hàng năm tới lễ Giáng sinh, cây thông Noel kiakhông được bày biện gì, bởi không có người động vào nó, vì nó mà treo những vậttrang trí xinh xinh lên trên cây.
Đào Tâm Nha im lặng. Nghĩ đến lễ giáng sinh trước kia,cây thông Noel luôn do cô phụ trách. Cô sẽ treo lên ấy những đồ trang trí lấplánh màu sắc, làm cho cây thông Noel lấp lánh toả sáng. Ở phía dưới sẽ là nhữnghộp quà, túi kẹo được đóng gói. Trên giấy bọc sẽ viết tên những người giúp việctrong nhà, mà mà quà của người cô yêu nhất, ở trên bàn cơm cô sẽ tự tay tặng.
Rõ ràng là quá khứ đẹp đã xa vời, nhưng lại có cảmgiác như mới ngày hôm qua…
Đào Tâm Nha yên lặng gục đầu xuống, không dám nhìnanh. “Không được, ngày đó trường có tiệc Noel vào buổi tối.” Kỳ thực cô chẳngcó hứng thú gì với bữa tiệc này, năm trước chỉ do bị Nia kéo đi.
Thật ra, cô không muốn cùng anh thân thiết quá mức.Chuyện phát sinh hôm nay đã như là chệch khỏi đường ray, anh còn nói Elenakhông phải bạn gái anh… Đào Tâm Nha cảm thấy trong lòng vô cùng rối loạn.
“Thật à? Vậy cũng được!” Nguyên Duật Nhượng cũng khôngmiễn cưỡng, nhưng vẫn thở dài. “Mẹ tôi nhất định sẽ thất vọng. Bà rất quý cô.Từ khi Nha Nha rời cõi đời này, lễ Noel nhà tôi rất hiu quạnh. Tôi nghĩ có sựxuất hiện của em, mẹ nhất định sẽ vui vẻ.”
Lời nói này làm cho Đào Tâm Nha áy náy vô cùng. “Được…Ngày kia anh đến nhà đón tôi đi!”
“Được?” Nguyên Duật Nhượng kinh ngạc. “Không phải emmuốn đi tiệc Noel sao?”
“Không có gì, đối với bữa tiệc đó tôi không có hứng.”
Nguyên Duật Nhượng nhếch khóe môi, che giấu tươi cườichiến thắng, hôn đôi môi non mềm, hôn má. “Ngày mai tôi có việc, không đếntrường tìm em được. Nếu có người hỏi em, phải nói là có bạn trai rồi, nghechưa?” Anh biết rõ ở Scott Will cô có được hoan nghênh như thế nào. Chắc chắncó một đống thằng nhóc muốn làm bạn trai đêm vũ hội Noel của cô.
“Bạn trai?” Đào Tâm Nha kinh ngạc ngẩng đầu, bạn traicủa cô từ đâu ra vậy?
Mà Nguyên Duật Nhượng không để ý giải trừ nghi hoặccủa cô. “Tôi nói muốn theo đuổi em, sờ cũng đã sờ, mà em lại không hề cự tuyệt,điều này chẳng phải tỏ ý em đã đồng ý với tôi hay sao?”
“A?” Đào Tâm Nha sửng sốt.
“Nói sau, tôi cũng đã giải thích, tôi và Elena chỉ làbạn.” Anh cười, rất dịu dàng vuốt sợi tóc vương trên má cô. “Cô bé ngốc, tôi đãcó bạn gái, tại sao lại còn muốn theo đuổi em? Chẳng nhẽ tôi lại là cái loạiđàn ông này sao?”
Ánh mắt anh nhìn cô rất yêu chiều, nhưng Đào Tâm Nhalại có thể cảm nhận được một tia nguy hiểm, cô lắc đầu theo bản năng.
Nguyên Duật Nhượng vừa lòng mỉm cười, hôn cái miệngnhỏ nhắn một cái, “Cô bé ngoan, bây giờ hiểu lầm đã được sáng tỏ, có lẽ em nênyên tâm thôi? Sáng ngày kia ra đứng trước cửa chờ tôi, nhớ chưa?”
Đào Tâm Nha ngoan ngoãn gật đầu, mà của cô nhu thuậnrước lấy nam nhân vài hạ trác hôn, cô bị hôn đến mơ mơ màng màng, căn bản khôngkịp nhìn ra người đàn ông này chỉ tốt ở vẻ bề ngoài.
Tình huống này là sao đây? Đào Tâm Nha toàn bộ mờ mịt.
Chờ đến khi Đào Tâm Nha tỉnh táo lại, cô đã thành bạngái Nguyên Duật Nhượng. Không đến một ngày, toàn bộ Scott Will truyền nhau tinấy, ồn ào huyên náo.
Đào Tâm Nha không biết tin tức này lấy từ đâu ra, côbất ngờ trở thành nữ nhân vật chính, các thiên kim trong trường đều nghiến răngoán hận, mà các nam sinh cõi lòng tan nát.
Cô gái Phương Đông của bọn họ bị đoạt đi rồi, tuy rằngđối phương là người đàn ông già kia, nhưng điều kiện của hắn ta thạt tốt quá.Không bàn đến gia thế tôn quý, chỉ có vẻ tuấn mĩ quý khí kia cũng đã khiến bọnhọ thua. Sau đó, theo trường học truyền đến giới thượng lưu, cuối cùng ngay cảmấy tạp chí lá cải cũng đã biết chuyện.
*
“Không sao chứ?” Nguyên Duật Nhượng nhẹ lau nướcmắt cho cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm. Đào Tâm Nha cuối cùng cũng bình tĩnhlại, áo lông bị vén lên trên bộ ngực sữa, mà cô còn ngồi trên người anh, đôitay nhỏ bé còn nắm chặt quần áo của anh, nhớ lại chuyện vừa xảy ra… Trời đất!Tay anh còn đang đặt trong váy cô.
Cô đỏ bừng mặt, nhanh chóng kéo áo lông xuống, vộivàng rời khỏi đùi anh. Nhưng thân thể cô vẫn mềm oặt vì vừa cao trào, càng cốlại càng luống cuống.
“Đừng nhúc nhích.” Nguyên Duật Nhượng ôm chặt eo cô,khẽ cắn lỗ tai cô. “Em còn động đậy, anh sẽ nghĩ rằng em muốn tiếp tục đấy.”
Đào Tâm Nha cứng đờ, cô có ngốc đến mấy cũng cảm nhậnđược ngọn lửa nóng rực bên dưới. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng đỏ, không dámnhúc nhích nữa, chỉ sợ kích thích anh.
“Anh, tay anh…” Tay anh vẫn ở trong váy không chịubuông ra.
“Yên tâm, anh sẽ không làm gì em.” Lời tuy nói nhưvậy, nhưng bàn tay ở giữa lưng lại di chuyển trong áo lông, rồi đặt lên vùngbụng mềm mại.
Đào Tâm Nha kích động tóm lấy tay anh. Bụng cô hơi bịdư mỡ! À không, cái đó không quan trọng… Đôi mắt hơi giận dỗi, càng giống thẹnthùng, như con thỏ nhỏ bị bắt nạt, đáng thương nhìn anh.
Nhưng cô lại không biết càng như vậy lại càng làm chongười ta muốn có được cô, ăn hiếp cô.
Nguyên Duật Nhượng âm thầm hít sâu, cố gắng áp chế dụchoả đang dâng trào, rút tay ra khỏi váy ngắn, lấy mấy tờ giấy ăn lau mặt giúpcô.
“Làm sao giờ? Quần lót của em đã ẩm ướt hết rồi, cònmuốn mặc không?” Anh nhìn chiếc quần lót dâu tây bị tuột đến đùi. Lúc nãy, hơnmột nửa mật dịch của cô đều bị dính vào nó.
Mặt Đào Tâm Nha đỏ rực, nhanh chóng mặc lại quần. Tuyrằng vải ẩm ướt mặc vào không thoải mái, nhưng có còn hơn không. Lại nhớ tớinguyên nhân khiến chiếc quần bị như thế này, cô cảm thấy nhục nhã không dámngẩng đầu.
Trời ạ! Tại sao chuyện lại thành ra thế này… Duật caca sao có thể làm chuyện này với cô?
“Anh, anh sao lại…” Cô cắn môi, định trách cứ anh,nhưng lại nghĩ đến mình cũng không hề phản kháng, thậm chí còn đạt cao tràotrên tay anh, liền lo lắng vô cùng. “Anh, anh đã có bạn gái…”
Nguyên Duật Nhượng nhướn mày, “Ai nói với em anh cóbạn gái?” Anh hỏi, bàn tay khẽ vuốt trên cặp đùi trắng noãn, chiếc quần bị anhxé nát đã không thể quay lại.
“Em ám chỉ Elena?” Anh đoán, thấy cô không phủ nhận,anh nhếch môi, đầu lưỡi khẽ liếm lỗ tay nhỏ.
Cảm giác ngưa ngứa làm cho Đào Tâm Nha không nhịn đượcrun người.
“Ai nói với em Elena là bạn gái anh? Elena là thư kýcủa anh, cũng chỉ là bạn thôi.”
Đào Tâm Nha không hiểu ý của anh, không phải anh thíchElena sao?
Nguyên Duật Nhượng dùng tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn.Anh nhìn cô, nghiêm túc nói với cô: “Anh cùng Elena chia tay xong cũng chỉ làbạn bè, không có gì mờ ám. Cô ta chưa từng là bạn gái anh.”
Trong năm năm kia, anh cùng Elena cùng vào cùng ra,nhưng đó là vì công việc. Elena là thư ký của anh, đương nhiên phải đi theoanh. Anh biết trên truyền thông, tạp chí viết gì nói gì, nhưng đối với mấy việcnhàm chán này anh không có hứng thú, hơn nữa khi đó anh cũng không cảm thấy nêngiải thích gì với cô.
Dù sao lúc ấy, anh vô cùng căm hận cuộc hôn nhân kia.
Mà bây giờ anh lại hối hận. Nếu khi đó anh đối xử tốtvới cô, anh sẽ không mất đi cô. Còn giờ, cho dù cô đã trở lại, nhưng trong lòngvẫn cho rằng anh yêu Elena, thậm chí còn muốn tác thành cho anh cùng Elena.
Cô của ngày xưa đâu? Thực sự bây giờ không cần anh nữasao?
Nếu không phải cô cho rằng anh vẫn áy náy với cô, cóphải cô sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh? Tựa như hai năm nay, cô táchbiệt cuộc sống có anh mà đi tiếp. Không còn giàu có, vất vả tiết kiệm sống quangày, nhưng lại rất vui vẻ, như thể không hề lưu luyến quá khứ, cũng không hềlưu luyến anh.
Nghĩ vậy, ánh mắt anh tối sầm lại, anh đột nhiên phẫnnộ hôn cô. Nụ hôn thô bạo làm cho cô không kịp phản ứng, miệng lưỡi bị dùng sứccắn nuốt. Cô nhẹ giọng nức nở, lại bị anh chặn lại, cuối cùng chỉ có thể vô lựcyếu đuối ở trong lòng anh, mặc anh hôn.
Hồi lâu, anh mới buông cô ra, mà cô đã sớm bị hôn đếntoàn thân như nhũn ra, không cảm nhận được chút lực nàc trên người.
“Buổi sáng ngày kia anh sang đón em.”
Đào Tâm Nha kinh ngạc, hô hấp vẫn chưa ổn định. Cô sợhãi nhìn anh, không biết tại sao, chỉ cảm thấy dường như anh đang tức giận.“Làm… làm gì?”
“Tới nhà anh trang trí cây thông Noel, tiện thể đónGiáng Sinh.” Từ khi cô rời đi, hàng năm tới lễ Giáng sinh, cây thông Noel khôngđược trang hoàng gì. Bởi không có người động vào nó, vì nó mà treo những vậttrang trí xinh xinh lên trên cây.
Đào Tâm Nha im lặng. Nghĩ đến lễ giáng sinh trước kia,cô luôn phụ trách trang trí cây thông Noel. Cô sẽ treo những đồ trang trí lấplánh màu sắc lên đó, làm cho cây thông Noel lấp lánh toả sáng. Ở phía dưới sẽlà những hộp quà, túi kẹo được đóng gói. Trên giấy gói sẽ viết tên những ngườigiúp việc trong nhà. Còn quà của người cô yêu nhất, cô sẽ tặng trên bàn cơm.
Rõ ràng là quá khứ đẹp đã xa vời, nhưng lại có cảmgiác như mới chỉ ngày hôm qua…
Đào Tâm Nha yên lặng gục đầu xuống, không dám nhìnanh. “Không được, ngày đó trường có tiệc Noel vào buổi tối.” Kỳ thực cô chẳngcó hứng thú gì với bữa tiệc này, năm trước chỉ do bị Nia kéo đi.
Thật ra, cô không muốn cùng anh thân thiết quá mức.Chuyện xảy ra hôm nay dường như đã chệch khỏi đường ray, anh còn nói Elenakhông phải bạn gái anh… Đào Tâm Nha cảm thấy trong lòng vô cùng rối loạn.
“Thật à? Vậy cũng được!” Nguyên Duật Nhượng cũng khôngmiễn cưỡng, nhưng vẫn khẽ thở dài: “Mẹ anh nhất định sẽ thất vọng. Bà rất quýem. Từ khi Nha Nha rời cõi đời này, lễ Noel nhà anh rất hiu quạnh. Anh nghĩ nếuem đến, mẹ nhất định sẽ vui vẻ.”
Đào Tâm Nha nghe vậy, cảm thấy vô cùng áy náy: “Được…Ngày kia anh đến nhà đón tôi đi!”
“Được?” Nguyên Duật Nhượng kinh ngạc. “Không phải emmuốn tham gia tiệc Noel sao?”
“Không có gì, tôi không có hứng thú với nó.”
Nguyên Duật Nhượng nhếch khóe môi, che giấu niềm vuichiến thắng, hôn lên đôi môi mềm mại. “Ngày mai anh có việc, không đến trườngtìm em được. Nếu có người hỏi em, phải nói là có bạn trai rồi, nghe chưa?” Anhbiết rõ ở Scott Will cô có được hoan nghênh như thế nào. Chắc chắn có một đốngthằng nhóc muốn làm bạn trai của cô trong đêm vũ hội Noel.
“Bạn trai?” Đào Tâm Nha kinh ngạc ngẩng đầu, bạn traitừ đâu ra vậy?
Mà Nguyên Duật Nhượng không để ý giải đáp nghi vấn chocô. “Anh nói muốn theo đuổi em, sờ cũng đã sờ, mà em lại không hề cự tuyệt.Chẳng phải em đã đồng ý ư?”
“Hả?” Đào Tâm Nha sửng sốt.
“Nói sau, anh cũng đã giải thích, anh và Elena chỉ làbạn.” Anh cười, rất dịu dàng vuốt sợi tóc vương trên má cô. “Cô bé ngốc, nếunhư anh đã có bạn gái, tại sao lại còn muốn theo đuổi em? Chẳng nhẽ anh lại làloại đàn ông này sao?”
Ánh mắt anh nhìn cô rất yêu chiều, nhưng Đào Tâm Nhalại có thể cảm nhận được một tia nguy hiểm, cô lắc đầu theo bản năng.
Nguyên Duật Nhượng vừa lòng mỉm cười, hôn cái miệngnhỏ nhắn một cái, “Cô bé ngoan, bây giờ hiểu lầm đã được sáng tỏ, yên tâm rồichứ? Sáng ngày kia ra đứng trước cửa chờ anh, nhớ chưa?”
Đào Tâm Nha ngoan ngoãn gật đầu. Bộ dạng nhu thuận củacô khiến anh không nhịn được lại hôn vài cái, cô bị hôn đến mơ mơ màng màng,căn bản không kịp nhận ra anh chàng này chỉ tốt mã mà thôi.
Sao mọi chuyện lại biến thành thế này? Đào Tâm Nhahoàn toàn mờ mịt.
Chờ đến khi Đào Tâm Nha tỉnh táo lại, cô đã thành bạngái Nguyên Duật Nhượng. Không đến một ngày, toàn bộ Scott Will truyền nhau tinấy, ồn ào huyên náo.
Đào Tâm Nha không biết tin tức này lấy từ đâu ra, côbất ngờ trở thành nữ nhân vật chính, các thiên kim trong trường đều nghiến răngoán hận, còn các nam sinh tan nát cõi lòng.
Cô gái Phương Đông của bọn họ bị đoạt đi rồi, tuy rằngđối phương là lão già kia, nhưng điều kiện của hắn ta đúng là tốt quá. Chưa nóiđến thân phận tôn quý, chỉ cần nhìn vẻ ngoài tuấn mĩ kia cũng đủ để hạ đo vánbọn họ rồi. Sau đó, từ trường học truyền đến giới thượng lưu, cuối cùng ngay cảmấy tạp chí lá cải cũng đã biết chuyện.
Công tử danh môn cao quý yêu thương cô bé lọ lem bầncùng, loại chuyện tình yêu cổ tích này lại khiến người ta thích thú vô cùng.Đặc biệt vị công tử này còn có scandal với cô thư kí lâu năm.
Tình yêu tay ba nửa thật nửa gia làm mọi người tha hồđoán già đoán non. Trong trường học có người nói rằng thủ đoạn hồ ly tinh củaĐào Tâm Nha thật cao tay, người thất tình thì thút thít nỉ non búp bê thiên sứ củabọn họ bị cướp mất rồi…
Một ngày ngắn ngủn, Đào Tâm Nha đã nghe thấy đủ loạichuyện, làm đương sự là cô phải dở khóc dở cười.
Mà người kinh ngạc nhất là Nia. Cô ấy kéo Đào Tâm Nha,truy hỏi xem tin đồn này có phải là thật hay không?
Đào Tâm Nha căn bản không biết nên nói như thế nào.Thật ra cô cũng không biết Nguyên Duật Nhượng đang nghĩ gì, cuối cùng chỉ cóthể nói là tiệc Noel cô không đi được, bởi cô sẽ tới nhà họ Nguyên.
Cô biết Nia mong chờ tiệc Noel này như thế nào, cònluôn giúp cô chọn bạn tiệc, đánh giá nam sinh nào thích hợp với cô.
Nghe được Đào Tâm Nha sẽ tới nhà họ Nguyên vào ngàyNoel, Nia hét lên.
“Ôi! Trời ơi, Tâm Tâm, Nguyên Duật Nhượng kia theođuổi cậu thật sao! Tớ đã bảo rồi, Tâm Tâm nhà tớ đáng yêu như vậy, có thằng đànông nào không thích chứ? Tiệc Noel này có là cái gì đâu! Mấy thằng loắt choắtkia làm sao so được với Nguyên Duật Nhượng? Không nói đến gia sản, chỉ riêng vềdiện mạo đã không bằng rồi.”
Nhà họ Nguyên đấy! Mấy người kia có thể là công tử quýtộc, mà Nguyên Duật Nhượng lại là công tử quý tộc biết bao người phụ nữ theođuổi. Tuy rằng từng kết hôn, nhưng mị lực mê người kia một chút cũng khônggiảm!
*
“Câu muốn đi nhà Nguyên đón Noel? Mặc thế này sao?”Nia trừng mắt nhìn váy jean và áo len vàng trên người Đào Tâm Nha. Hơn nữa máitóc cột đuôi ngựa kia càng làm cho khuôn mặt bụ bẫm giống trẻ con, khiến cô cócảm giác muốn té xỉu.
Con nhóc thế này thì dụ dỗ đàn ông kiểu gì?
Nia không thể chịu được, gọi điện thoại kêu mấy ngườitư vấn thời trang, “Đúng rồi, mang mấy bộ âu phục quý tộc vào đây, đừng quyếnrũ quá.” Khuôn mặt Tâm Tâm vốn không hợp với vẻ quyến rũ! “Chiều cao 1m55, bavòng 32, 25, 36 (*)… Ừ, thân hình trẻ con thế đấy, đừng quên chọn giày. Cỡ 35là vừa!”
(*)Số đo 3 vòng: Được tính theo chiều dài của inch, tức số đo thật của Tâm Tâm là:81 – 63,5 – 91,5 =]] Chắc thế =))
Sau đó không để ý sự kháng nghị của Đào Tâm Nha, vứtđi mớ quần áo rẻ tiền trên người cô, rồi cùng mấy nhà tư vấn trang điểm cho cô.
Cuối cùng, Đào Tâm Nha đến trễ nửa giờ. Cô hoang mangrối loạn đi xuống tầng dưới, tay cầm túi xách màu hồng nhạt, co ro đứng trướcmặt Nguyên Duật Nhượng.
“Xin lỗi, tôi đến trễ.” Cô chạy tới nên hơi thở cònchưa ổn định.
Nguyên Duật Nhượng nhướng mày nhìn cô. Cô đội nghiêngchiếc mũ nồi màu kem nhỏ nhắn, mái tóc xoăn nâu buông xõa, trên người áo choànghai lớp màu hồng nhạt, đôi ủng cao màu cà phê, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vìchạy gấp, ánh mắt ngập nước, đôi môi căng mọng ngọt ngào như thoa mật…
Cô như vậy, trông vô cùng nữ tính, vẻ đẹp của thiếu nữcùng phụ nữ hòa quyện vào nhau, thật dễ gợi lên dục vọng của đàn ông.
Nguyên Duật Nhượng ôm cô, cúi đầu hôn lên đôi môi.
“A…” Đào Tâm Nha hừ nhẹ, nụ hôn bất chợt khiến côkhông kịp phản ứng. Trong miệng giờ là hơi thở quen thuộc của anh, đầu lưỡi cựcnóng du ngoạn trên cánh môi, khiến cho son bóng trên môi bị nuốt hơn, anh mớibuông cô ra.
“Như vậy tốt hơn nhiều.” Nhìn cô còn đang thiếu hôhấp, anh lại hôn cái miệng nhỏ nhắn mấy phát. Anh yêu đôi môi sạch sẽ như vậy.Vẻ kiều mị của cô chỉ để anh nhìn thấy là tốt rồi! Ngón tay phủ lên má, vừalòng khi thấy khuôn mặt nhỏ ngoại trừ son bóng, không có lớp phần dày cộp. Lànda cô vốn đã tốt, không cần trang điểm nhiều.
Mở cửa xe cho cô, Nguyên Duật Nhượng ngồi vào ghế lái,đạp chân ga, một tay điều khiên vô lăng, tay phải vẫn nắm tay cô.
“Ai giúp em trang điểm?” Quần áo trên người cô đều làhàng hiệu, hơn nữa còn rất mới. Anh không cho rằng cô có thể tự mua quần áo nhưthế này.
“Nia bắt tôi mặc. Cô ấy còn nói tôi chính là điển hìnhhủ lậu kiết xác, mới bị bắt nạt ở trường.” Mặt Nguyên Duật Nhược lạnh vài phần.“Ai bắt nạt em?” Tiểu công chúa của anh sao có thể bị người khác khinh thường?
Đào Tâm Nha không phát hiện ra anh không vui, vẫn oángiận. “Tại anh chứ ai! Chả hiểu sao, trong trường có ai lại tung tin đồn rằngtôi là bạn gái anh… Bực mình, không hiểu ai lại tung tin đồn bậy như vậy!”
Đương nhiên chính là anh khiến người khác truyền tinđó. Cô là của anh, anh làm sao có thể cho người khác cơ hội? Mấy thằng nhócthối tốt nhất nên tránh xa cô.
Nhưng lời của cô lại làm anh mất hứng, càng nắm chặttay cô.
“Tung tin đồn? Là tin đồn thôi sao?” Thừa dịp đèn đỏ,anh dừng xe, mắt lạnh nhìn cô.
Hình như anh đang tức giận. Đào Tâm Nha rụt vai, cúimắt, không dám hé răng. Nguyên Duật Nhượng hừ nhẹ, cầm tay cô cắn một cái.
“A!” Anh cắn mạnh làm Đào Tâm Nha bị đau, thở nhẹ mộtcái, muốn rút tay về, nhưng anh cũng không cho.
“Đào Tâm Nha, em nói xem, em có phải là người yêu củaanh không?”
“Tôi, tôi…” Đào Tâm Nha quanh co, không biết nên trảlời thế nào, khóe mắt nhìn thất đèn xanh, cô vội vàng nói: “Xanh, đèn xanh.”
Ai ngờ Nguyên Duật Nhượng không thèm để ý, vẫn cố chấpnhìn cô, muốn cô nói ra đáp án. Xe ở phía sau thấy xe phía trước không đi, ấncòi.
Đào Tâm Nha quay đầu nhìn xe bị chặn ở đằng sau, tiếngcòi xe vang lên không ngừng, còn có người thò đầu ra mắng to, cô vội vàng: “Xeđằng sau đang giục…”
Thấy anh vẫn không để ý tới, cô bất đắc dĩ cắn môi,lại thấy đằng sau đã có người xuống xe, cô vội nói: “Được rồi! Tôi là bạn gáicủa anh! Mau lái xe!”
Nếu chuyện Duật ca ca cản trở giao thông đăng báo,nhất định sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của anh. Nhận ra cô đang lo lắng, NguyênDuật Nhượng cảm thấy vui vẻ hơn, cuối cùng cũng đạp chân ga. Đào Tâm Nha nhẹnhàng thở ra. Anh nhìn thấy hết biểu cảm của cô, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.Nha Nha của anh vẫn thật quan tâm đến anh.
Đến nhà họ Nguyên, Trần An Mai nhìn thấy Đào Tâm Nhaliền vui vẻ không thôi, ngay cả Nguyên Thành Hồng thấy cô bé này đến cũng rấtcao hứng. Trần An Mai kéo Đào Tâm Nha cùng ăn bữa sáng với bọn họ. Thấy cha mẹnuôi vui mừng, Đào Tâm Nha cảm thấy việc mình đến đây là đúng.
Ăn xong bữa sáng, Đào Tâm Nha bị Nguyên Duật Nhượngkéo đi trang trí cây thông. Cởi ra áo choàng, bên trong cô mặc một chiếc váy eocao màu trắng, váy ngắn phiêu dật, tay áo dài có thêu viền ren, thiết kế tinhxảo khiến phần ngực được bó sát, thắt lưng thắt chặt khiến thân hình nhỏ nhắntrở nên cao gầy. Nia trang điểm làm cô trở nên xinh đẹp lại không mất chất ngọtngào vốn có.
Trang trí xong ở dưới, đến phần trên, Đào Tâm Nha trèolên thang, sau đó lúng túng nhìn chiếc váy đang mặc, cô vội vàng leo xuống.
Mà anh chàng đứng ở dưới đưa đồ cho cô cũng ngẩng đầulên, thấy cô làm vậy liền nhướn mày. “Làm sao vậy?”
Anh còn hỏi cô làm sao? Cô không tin anh không nhìnthấy!
Đào Tâm Nha khép hai chân lại, khép chặt váy lại, mặtđỏ lên trừng mắt nhìn anh.
Nguyên Duật Nhượng bừng tỉnh hiểu ra, trấn an cô. “Yêntâm, anh sẽ không làm để người khác đến gần, không có người thấy.” Anh khôngphải là người sao? “Anh quay lưng lại cho tôi.” Cô xấu hổ thét gào phẫn nộ.
Anh cũng bày bộ mặt vô tội, “Anh mà quay lưng, ai đưađồ cho em?”
“Gọi Shary lại đây!” Shary nữ giúp việc lâu năm ở nhàNguyên, nhưng Đào Tâm Nha vài lần đến đây cũng chưa gặp lại. Bây giờ vì ở tìnhthế cấp bách nên gọi tên, cô không phát hiện ra cái gì không đúng, nhưng NguyênDuật Nhượng lại biết rõ ràng cô đã lòi đuôi.
Nhưng anh không vạch trần mà vẫn trêu học cô. “Khôngcần, anh muốn tự mình giúp em.”
“Nguyên Duật Nhượng!” Đào Tâm Nha tức giận đến dậmchân, mặt đỏ bừng, bộ dạng lại không có chút lực sát thương nào, ngược lại đángyêu đến không chịu được.
Nguyên Duật Nhượng nở nụ cười. “Anh còn cười? Cấmcười!”
Mà hai ông bà họ Nguyên ở phòng khách nhìn hai ngườinhư vậy, liếc nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc. Rất lâu rồi bọn họ không thấy conmình vui như vậy.
“Mình à, anh nói A Nhượng nó có thể không…” Trần AnMai lo lắng nhìn chồng.
Nguyên Thành Hồng ngậm tẩu hít một hơi, cầm lấy tayvợ, ý bảo bà đừng nghĩ nhiều. “Không đâu, cô nhóc và A Nhượng chỉ mới quenbiết…”
“Nhưng lần trước A Nhượng để nó ở trong phòng TâmTâm.” Từ sau khi Tâm Tâm qua đời, con trai không cho người khác động vào phòngTâm Tâm, cho dù giúp việc vào quét dọn, cũng không được thay đổi bất cứ thứ gìtrong phòng, tất cả đều phải giữ nguyên.
Nhưng lần trước A Nhượng để cho tiểu cô nhóc ngủ ởphòng Tâm Tâm, điều này làm bà và chồng rất kinh ngạc. Bây giờ lại thấy thái độcủa A Nhượng đối với cô bé này, cây thông Noel này A Nhượng chỉ cho phép TâmTâm động vào, giờ lại để cho cô bé trang trí… Điều đó khiến bà không khỏi suynghĩ sâu xa…
“Có lẽ là bởi vì cô nhóc cùng tên với Tâm Tâm, hơn nữacô nhóc lại dễ được cảm tình như vậy, có thể A Nhượng để ý đến nó.”
Nghe chồng nói, Trần An Mai càng lo lắng. “Con békhông phải là Tâm Tâm, hơn nữa còn Elena thì sao? Nó đã chờ thằng bé nhiều nămnhư vậy! Không được, em đi nói chuyện với nó.”
Nói xong Trần An Mai đứng dậy. Nguyên Thành Hồng giữchặt vợ mình. “Đừng vội, muốn nói thì để đến tối. Khó có lúc con vui vẻ nhưvậy, đừng phá hư không khí hiện tại.”
Trần An Mai nhìn hai người đùa giỡn ầm ĩ. Thực sự, đãrất lâu bà không thấy nụ cười trên gương mặt con trai, kể từ khi Tâm Tâm quađời…
*
(*) Phong doanh: Bộ ngực của con gái.
(*) Hồng mai: Núm vú…