Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 24-2




Lúc này, hai người Tống Nam Thời, đàn ong, Quyết Minh Tử, đứng ở ba hướng khác nhau, vừa lúc tạo thành một cái tam giác đều.

Tống Nam Thời tay để ở ở sau lưng, làm ra một cái thủ thế.

Ba.

Ong thợ cầm đầu đàn ong bên kia đã bắt đầu vươn ra kim châm sắc nhọn, đây là khởi xướng cho việc chuẩn bị tấn công.

Hai.

Quyết Minh Tử trên mặt mang theo nụ cười tự tin: "Ta tin tưởng ba người chúng ta hợp lực, nhất định có thể chạy thoát, đến lúc đó......"

Một.

Tống Nam Thời: "Chạy!"

Vừa nói xong, Vân Chỉ Phong liền thể hiện trước, một tay cầm kiếm một tay đem lừa của mình túm ra, dương tay một cái, bổ ra một kiếm phóng về giữa đàn ong.

Tống Nam Thời theo sát sau đó, cũng nhảy lên lừa đi theo Vân Chỉ Phong: "Chạy!"

Lừa huynh lúc này cũng không làm hỏng việc, hí vang một tiếng liền chạy.

Hai người hai lừa liền như vậy trực tiếp xuyên qua đàn ong, thẳng tắp mà hướng tới phương hướng của Quyết Minh Tử, điên cuồng chạy.

Quyết Minh Tử vốn đang lải nhải trong lúc nhất thời liền phát ngốc, còn chưa kịp phản ứng lại.

Đàn ong phản ứng so với hắn còn nhanh hơn, phẫn nộ mà đuổi theo phía sau Tống Nam Thời, cũng thẳng hướng Quyết Minh Tử mà lao đến.

Quyết Minh Tử nhìn hai người Tống Nam Thời ở phía trước, lại nhìn đàn ong phía sau họ, duỗi tay: "Tống tiên tử, chúng ta......"

Một khắc lúc hắn duỗi tay kia, hai bên lướt qua nhau.

Tống Nam Thời thuận thế vươn tay cho hắn một cái đập tay, chẳng qua sức lực quá lớn, trực tiếp đem hắn đẩy vào bên trong đàn ong.

Tống Nam Thời gào rống che giấu tiếng kêu thảm thiết của Quyết Minh Tử.

Nàng bi tráng nói: "Gối đầu huynh! Chúng ta đi trước! Ngươi cản phía sau! Ngươi yên tâm! Ta cùng Vân huynh sẽ vì ngươi báo thù!"

Đàn ong đang phẫn nộ nháy mắt vây quanh Quyết Minh Tử.

Vân Chỉ Phong bọn họ nhân cơ hội chạy như bay.



Tống Nam Thời chạy xa rồi, vẫn còn nghe được tiếng kêu bi phẫn của Quyết Minh Tử bên trong đàn ong: "Sao lại thế này! Các ngươi không phải yêu tiền hay sao! Ở đây còn những một nửa Phiến Nguyệt Kiến thảo chưa thu tới, các ngươi như thế nào nói đi liền đi!"

Tống Nam Thời nhịn không được nói lại một câu: "Ngươi ngốc hay sao! Tiền quan trọng, mạng càng quan trọng hơn a!"

Này vừa nghe đã biết tư duy sai lầm, thấy bọn họ thích tiền, mọi suy đoán liền dựa trên sơ sở bọn họ thích tiền mà đưa ra hành động.

Tống Nam Thời lắc lắc đầu, cảm thấy gối đầu huynh đúng thật là kiến thức còn yếu kém.

Chắc chắn không phải là người học lên cao.

Tống Nam Thời vui sướng vừa chạy vừa lải nhải, Vân Chỉ Phong vô ngữ: "Không cần quá đắc ý vênh váo."

Tống Nam Thời kinh hãi: "Rõ ràng vậy sao?"

Vân Chỉ Phong: "Ngươi tự nhìn xem?"

Tống Nam Thời "Nga" một tiếng: "Vậy thì cứ thoải mái thể hiện đi, dù sao Quyết Minh Tử cũng không nhìn thấy."

Vân Chỉ Phong: "......"

Hắn hít sâu một hơi, nói: "Quỷ Vương ong là một đàn ong mang thù rất lâu, nó sẽ nhớ rõ khí vị của chúng ta, Quyết Minh Tử nếu là ngăn không được chúng nó, chúng nó sẽ còn tiếp tục đuổi theo, trước tiên vẫn là nên lên đường, đi càng xa càng tốt."

Hai người lại lần nữa vùi đầu lên đường.

Đi được nửa đường, đang trên đường chạy trốn đuổi giết Tống Nam Thời còn bị một nam nhân xa lạ chặn đường.

Tống Nam Thời vừa nhấc mắt, nhíu mày: "Ngươi là ai?"

Nam nhân có diện mạo hơi anh tuấn kia không thể tin được mà nhìn Tống Nam Thời, ngay sau đó nhẫn nại nói: "Ta là hôn phu của Nhị sư tỷ ngươi, Thẩm gia ở hải châu, Thẩm Ngàn Châu."

Tống Nam Thời lúc này mới nhớ tới Nhị sư tỷ hoả táng tràng của mình còn có một vị hôn phu.

Cũng chính là ngoài việc Chư Tụ ngu ngốc, mê muội ở bên cạnh sư phụ, Chư Tụ cùng bạch nguyệt quang lớn lên có nhiều nét tương đồng vậy nên bị lừa đính hôn cùng một tên ngốc bức.

(Ngốc bức: ý chỉ một kẻ ngu ngốc nhưng thích ra vẻ ta đây giỏi, không biết mình đang làm trò hề. Thùng rỗng kêu to)

Tống Nam Thời: Này không phải trùng hợp quá sao.

Giờ phút này, tên ngốc bức này vẻ mặt nôn nóng, lạnh giọng hỏi: "Có phải sư tỷ ngươi cùng ngươi đi vào bí cảnh, sư tỷ của ngươi đâu? Ngươi có gặp được sư tỷ của ngươi hay không?"

Tống Nam Thời híp híp mắt: "Ngươi tìm sư tỷ làm cái gì?"

Ngốc bức hàm hồ nói: "Ta cùng nàng trước đó có chút hiểu lầm, chuyện này ngươi không cần phải biết qua, sư tỷ ngươi đang ở đâu?"

Tống Nam Thời liền bật cười.

Nàng tung tung mai rùa trong tay, không chút để ý nói: "Sư tỷ a, ta đúng là có gặp qua."

Tên ngốc này liền dồn dập hỏi: "Nàng đang ở đâu?"

Tống Nam Thời cười tủm tỉm, chỉ chỉ phía sau: "Đi về hướng Tây, vượt qua ngọn núi kia, lại qua hai dòng sông, trong sơn cốc mọc đầy Kiến Nguyệt Phiến thảo thì chính là nơi đó."

Vừa nói xong, Vân Chỉ Phong khiếp sợ mà nhìn về phía nàng.

Ngốc bức hoàn toàn không phát hiện cái gì không đúng, một câu cảm ơn cũng không nói, vội vàng rời đi.

Tống Nam Thời cười lạnh.

Đứng ở bên cạnh nàng, Vân Chỉ Phong muốn nói lại thôi: "Tống Nam Thời, ta biết ngươi sợ Quyết Minh Tử ngăn không được Quỷ Vương ong kia, nhưng mà để vị hôn phu của sư tỷ ngươi đi qua đó không khỏi có chút......"



Tống Nam Thời quay đầu lại, hỏi: "Ngươi đã từng gặp qua Nhị sư tỷ của ta rồi đi?"

Vân Chỉ Phong gật đầu.

Tống Nam Thời cười tủm tỉm: "Vị sư tỷ kinh doanh lò hỏa thiêu này, kỳ thật là vì nam nhân mà trở nên như vậy, người thứ nhất ta không tiện nói ra, người thứ hai chính là tên vừa nãy."

Nàng thập phần thư thái nói: "Chờ lần này đi ra ngoài, sư tỷ nói không chừng là có thể trực tiếp đưa ra một cái đơn đâu."

Vân Chỉ Phong: "......"

Hắn nghe không hiểu, nhưng hắn là đang cảm thấy chấn động.

Tống Nam Thời tấm tắc nói: "Được rồi, nhiều người ngốc bức giúp chúng ta cản đường như vậy, chúng ta hẳn là sẽ nhẹ nhàng không ít, trước tiên nghỉ ngơi một lát đi."

Hai người liền cho lừa dừng lại.

Tống Nam Thời vận động gân cốt một chút: "Rốt cuộc cũng bỏ lại được cái gối đầu phiền phức kia."

Vân Chỉ Phong lúc này mới hỏi nàng: "Ngươi ngay từ thời điểm xem bói, có phải hay không liền đoán chắc bên kia sẽ có Quỷ Vương ong?"

Tống Nam Thời nghe vậy bật cười: "Xem bói nào có thần kỳ như vậy, ta chỉ là thời điểm tính quẻ, để lại một cái tâm nhãn tính tài vận, tìm ra một quẻ tượng trong họa có phúc mà thôi."

Nói rồi nàng suy nghĩ: "Quyết Minh Tử này rốt cuộc là người nào? Ta tính không ra quẻ của hắn, hắn tu vi hẳn là so với ta cao hơn không ít, một khi đã như vậy, hắn sẽ có ý đồ gì với hai cái quỷ nghèo cơ chứ?"

Vân Chỉ Phong nhìn nàng một cái, lại nói: "Không, hắn không phải có ý đồ gì với chúng ta, hắn là có ý đồ gì với ngươi."

Thanh âm của Vân Chỉ Phong có chút nặng nề nói: "Hắn từ đầu tới cuối mục tiêu đều là ngươi, ban đầu cái đơn chiêu mộ công việc lương cao kia, hoàn toàn là vì hướng đến chỗ yêu thích của ngươi."

Tống Nam Thời chấn kinh.

Vân Chỉ Phong thấy biểu tình của nàng có chút không tốt, cho rằng mình dọa đến nàng rồi, đang muốn nói việc này có lẽ cũng không chắc là như vậy, liền thấy Tống Nam Thời chỉ chỉ vào cái mũi của bản thân, nói: "Đặc điểm ta yêu tiền, biểu hiện ra ngoài rõ ràng như vậy hay sao?"

Vân Chỉ Phong: "......"

Hắn mặt không biểu mà xoay ra hướng khác.

Thật đúng là cái trọng điểm hay.

Tống Nam Thời thấy Vân Chỉ Phong không để ý tới mình, cười tủm tỉm nói: "Nói một chút, ngươi thật sự không đối phó được đàn ong kia sao?"

Vân Chỉ Phong: "Ta trước khi bị thương thì......"

Tống Nam Thời nhấn mạnh trọng điểm: "Hiện tại thì sao!"

Vân Chỉ Phong trầm mặc một lát, nói: "Chúng ta liên thủ lại, hẳn là có thể toàn thâm mà lui, nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất không cần trêu chọc loại đồ vật này."

Tống Nam Thời không hiểu: "Vì sao? Có thể toàn thân mà lui còn không phải là sẽ không chết người sao? Ta còn nghĩ chờ mấy ngày nữa xem có thể trở về xử lý đàn ong kia sau đó đem chỗ Phiến Nguyệt Kiến thảo còn lại đào nốt đâu."

Vân Chỉ Phong: "Quỷ Vương ong châm người, thích nhất là châm vào mặt."

Tống Nam Thời: "......"

Đã hiểu.

Cái này so với chết đáng sợ hơn nhiều.

Nàng đột nhiên liền lo lắng cho Quyết Minh Tử cùng Thẩm ngốc bức.

Hai người kia tám phần sẽ không chết, nhưng......



Mặt bọn họ có khoẻ không?

Amen.

Đêm đến, Tống Nam Thời cùng Vân Chỉ Phong nghỉ ngơi ở trong rừng cây, nhóm lửa cắm trại, Vân Chỉ Phong canh giữ nửa đêm trước, Tống Nam Thời canh gác nửa đêm về sáng.

Tống Nam Thời dựa vào bên cạnh đống lửa ngủ, gặp một giấc mộng vô cùng đáng sợ.

Nàng mơ thấy hai người mặt bị châm thành đầu heo tìm nàng báo thù.

Nhưng cái này còn không phải đáng sợ nhất.

Đáng sợ nhất chính là, bọn họ muốn cướp linh thạch của nàng.

Tống Nam Thời lập tức liền bừng tỉnh.

Trong nháy mắt, đầu heo đáng sợ trong mộng kia biến thành Vân Chỉ Phong gương mặt anh tuấn mắt kiếm mày sáng.

Hắn nhíu mày nói: "Tống Nam Thời, Tống Nam Thời......"

Tống Nam Thời nhẹ nhàng thở ra.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng duỗi tay liền sờ sờ mặt Vân Chỉ Phong.

Sờ loạn.

Nàng xoa xoa nhẹ hai cái, lẩm bẩm hai câu linh thạch, liền ngả đầu ngủ tiếp.

Thật là một giấc mơ đáng sợ.

......

Tay của Tống Nam Thời từ trên má của Vân Chỉ Phong rơi xuống.

Vân Chỉ Phong cả người cứng đờ tại chỗ, kinh ngạc khó lòng giải thích.

Nhìn người đang nằm cạnh bên đống lửa ngủ, phảng phất như chưa hề có chuyện gì phát sinh, hắn ho một tiếng mà đứng dậy, đi ra xa mấy bước.

Bước được mấy bước hắn lại cứng đờ, sắc mặt cứng ngắc xoay người lại, đem Tống Nam Thời đẩy đẩy ra ngoài một chút, miễn cho lửa đốt đến tóc của nàng.

Dưới ánh lửa, thanh niên hơi hơi rũ đầu, gương mặt chậm rãi đỏ lên.