Ngoại Tình Ngọt Ngào

Chương 34: Có thể nhẹ một chút hay không




“Xuống xe!” Cố Thanh Thiên mở cửa xe rồi quay sang nói với tôi.

Cả người tôi đều co rúm lại: “Cố tổng, em ở...”

Anh không nói gì mà trực tiếp lôi tôi ra khỏi xe.

“Cố tổng, anh mau buông tay, nếu như để người khác thấy được thì không hay lắm...” Khi nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của người khác thôi tôi vội vàng nói nhỏ với anh.

“Nếu biết mình trông xấu xí thì đi nhanh lên.” Giọng nói của Cố Thanh Thiên lạnh đến mức khiến người khác phải run rẩy.

Tôi không dám nói gì nữa mà ngoan ngoan đi vào thang máy với anh.

Nhìn thấy con số không ngừng tăng lên thì tôi bắt đầu suy nghĩ xem làm cách nào để thoát khỏi đây.

“Cô hãy nhớ kỹ giao dịch của chúng ta, nếu cô muốn chạy trốn thì giao dịch đó sẽ hủy bỏ.” Cố Thanh Thiên lên tiếng dù không quay đầu lại.

Chẳng lẽ anh có mắt đằng sau gáy sao? Ngay cả tôi đang nghĩ cái gì anh cũng biết được.

Tôi mím môi, ngoan ngoãn đi theo anh rời khỏi thang máy, rồi đi đến căn phòng xa hoa của anh.

“Hắt xì!”

Vừa bước chân vào phòng là tôi bắt đầu hắt xì, Cố Thanh Thiên dùng ánh mắt ghét bỏ để nhìn tôi rồi chỉ về phía toilet: “Cô đi tắm rửa sạnh sẽ một chút.”

Tôi không có quyền từ chối, nên nghe lời anh đi vào phòng tắm, đợi đến khi tiếp xúc với nước nóng thì tôi mới cảm nhận được độ ấm của cơ thể.

Tôi chậm chạp sấy khô tóc, đến lúc không còn lý do gì để trốn tránh nữa thì tôi mới mặc áo choàng tắm của khách sạn đi ra khỏi phòng tắm.

Cố Thanh Thiên đang đứng trước cửa sổ ở phòng khách, khuôn mặt cau có không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Cố tổng...” Tôi đứng cách anh một khoảng xa rồi nhỏ giọng gọi.

Cố Thanh Thiên quay đầu lại nhìn tôi rồi nói: “Tỉnh rượu rồi sao?”

“Ừ...” Tôi gật đầu.

“Tắt đèn đi rồi qua đây!” Cố Thanh Thiên lạnh lùng ra lệnh.

Tôi âm thầm kêu khổ, nhưng cũng không dám không nghe theo lời của anh, vội vàng tắt điện rồi đi về phía cửa sổ.

Bên ngoài của sổ, xe cộ đi lại tập nập, đèn đuốc sáng trưng, ban đêm của Bình thị cũng không thể thua kém sự phồn hoa của Phùng Thị.

“Thật là đẹp.” Tôi nhịn không được mà cất tiếng khen ngợi.

Tầm nhìn của căn phòng này rất tốt, mà tôi thì chưa bao giờ đứng ở một nơi cao như vậy để quan sát cảnh thành phố về đêm cả.

Lời đáp lại của Cố Thanh Thiên là đẩy tôi về phía cửa sổ sát đất.

Áo choàng trên người tôi cũng bị anh cởi ra, khi cơ thể tiếp xúc với cửa kính lạnh như băng thì tôi không nhịn được mà run rẩy.

Cả người của anh dính sát lấy lưng tôi, hơn nữa còn đưa hai tay ra đặt lên trên ngực của tôi.

Bầu trời bên ngoài thì đen thui, hoàn toàn trái ngược với đường phố sáng trưng ở bên dưới.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cảm giác như bản thân bị bóng tối vô tận nuốt chửng vậy.

Nơi này là địa ngục, Cố Thanh Thiên là ma quỷ, còn tôi thì không thể tránh né.

Anh dựa lên vai tôi rồi bắt đầu hít hà, tôi cảm nhận được môi của anh đang lướt qua bả vai của tôi, sau đó đến phần lưng, hô hấp của anh cũng dần trở nên nóng rực, còn tôi thì lại lạnh lẽo giống như tấm kính trước mặt.

Cuối cùng thì tôi cũng không tránh được sao? Dáng vẻ của anh giống như bắt buộc phải đạt được.

Anh càng lúc càng ra sức khiến cho tôi cảm thấy đau đớn, tôi cắn chặt môi, không muốn bản thân phải cầu xin anh, nhưng khi bàn tay của đối phương đã xuống đến gần xương mu thì tôi không nhịn được nữa mà run rẩy đè lại tay của anh.

“Cố tổng, có thể... có thể...”

“Sao?”

Tôi nhắm chặt mắt lại: “Anh có thể nhẹ tay một chút không, em sợ...”

Tôi sợ.

Dù sao thì tôi và Hạng Chương vẫn chưa đến bước cuối cùng, tôi vẫn còn là gái trinh, tôi nghe nói là lần đầu tiên rất đau, nên tôi thật sự rất sợ.

“Hừ, giả vờ là lần đầu tiên như vậy vui lắm sao?”

Cố Thanh Thiên cười lạnh một tiếng rồi hất tay tôi ta, bắt đầu di chuyển xuống dưới...

Tôi sợ đến mức thở hổn hển, cắn chặt lấy môi, bởi vì quá đau nên cả người tôi đều gồng lên.

Cố Thanh Thiên đột nhiên cắn bả vai của tôi, tôi khẽ kêu lên một tiếng, sau đó lại càng thêm bài xích anh.

“Cô tắm bằng cái gì vậy? Tại sao hương vị lại ngọt ngào như thế?” Cố Thanh Thiên vừa hỏi vừa không ngừng cắn tôi.

Tại sao con người này lại thích cắn người như vậy? Chẳng lẽ anh tuổi chó sao?

Tôi không ngừng mắng thầm anh ở trong lòng.

“Nhẹ một chút! Nhẹ một chút.” Tôi liên tục kêu đau, cũng không phải bởi vì quá đau mà là vì sợ anh cắn sâu quá sẽ để lại dấu răng.