Con số màu đỏ, dừng tại số 12, cửa thang máy từ từ mở ra, tôi đứng trong thang máy có chút sững sờ.
“Đồng Kha Kha, trùng hợp vậy? Chúng tôi cũng đang muốn xuống dưới tìm cô!”
Một nhóm người đứng vây ngoài cửa thang máy, người đứng giữa chính là chồng tôi, Hạng Chương.
“Chuyện gì vậy?” Tôi ngơ ngác nhìn bọn họ chen vào thang máy, mà tôi và Hạng Chương bị chèn ở giữa.
“Các đồng nghiệp làm ầm lên muốn anh mời khách, anh không tiện từ chối.” Hạng Chương cười ngượng ngùng, nhưng tôi có thể nhìn ra được sự đắc chí trong mắt hắn.
“Từ chối? Hạng Chương anh từ chối không thấy xấu hổ sao?”
Bên cạnh lập tức có người trách móc: “Chuyện thăng chức tăng lương tốt như vậy, hôm nay anh nhất định phải khô máu, mời bọn tôi ăn một bữa mới được!”
“Phải! Đúng vậy!” Có người hùa theo nói.
Hạng Chương nhìn tôi cười: “Em xem…”
“Em dâu, em không thể ngăn phó phòng Hạng được, cùng nhau đi đi, chúng tôi đảm bảo sẽ không làm hư cậu ấy đâu.” Có người cười đùa với tôi, lập tức tạo nên một trận huyên náo.
Xô xô đẩy đẩy, tôi và Hạng Chương dựa vào nhau ngày càng gần.
“Kha Kha, cùng đi chứ, hôm nay rất vui.” Anh nói trên đầu tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, những lời muốn nói lại nuốt trở về, khẽ gật đầu: “Được.”
“Ồ…” Trong thang máy lại vang lên tiềng ồn ào.
Tôi gác tâm tư của mình qua một bên, lên tiếng đáp, để bản thân nhìn như cười đến vui vẻ: “Kêu cái gì mà kêu, đều là một bầy sói thế này, tối nay tha hồ ăn uống, tất cả chi phí sẽ do phó phòng Hạng chi trả!”
Câu nói của tôi lập tức khiến không khí trong thang máy sôi nổi hẳn lên, ai nấy đều nhao nhao khen ngợi Hạng Chương, tôi cười cười nhìn Hạng Chương, nhìn thấy hắn cười vui vẻ như vậy.
Nghiệp vụ của tôi đó là quan hệ xã hội nên tôi thành thạo hơn Hạng Chương, biết nói gì có thể khiến bầu không khí sôi nổi.
Tôi đặt phòng ở quán đồ Hoa, dẫn Hạng Chương cùng đồng nghiệp đến đó, nâng ly cạn chén cả một buổi tối, cuối cùng đến khi kết thúc, ai nấy đều say khướt.
Sợ Hạng Chương uống nhiều, tôi uống đỡ hắn không ít rượu, nhưng cho dù có như vậy, hắn vẫn uống nhiều như cũ, tôi nhìn thấy hai mắt hắn phát sáng giống như ngôi sao trên bầu trời kia vậy.
Liên hoan kết thúc, tôi và hắn đưa từng người một lên taxi, nhìn bọn họ rời đi.
Không còn ầm ĩ nữa, trên lối đi bộ chỉ còn tôi và Hạng Chương.
“Kha Kha, anh không muốn đi xe, chúng ta đi bộ đi.” Hạng Chương nói.
Tôi có chút choáng đầu, vừa hay cũng muốn đi hóng gió liền gật đầu, đi cùng hắn trên lối đi bộ.
“Kha Kha, em có biết không, anh là người thăng chức nhanh nhất trong tập đoàn Thiên Hoa?”
“Anh vừa mới vào được hơn một năm, mới chỉ hai mươi sáu tuổi, cũng là phó phòng trẻ tuổi nhất của tập đoàn Thiên Hoa…”
“Chiều nay anh đã nói chuyện này với mẹ, khiến mẹ rất vui, vội vàng khen anh có tiền đồ, ngay cả cha anh trước giờ luôn nghiêm túc cũng hiếm khi khen anh hai câu, em cũng biết, từ nhỏ đến lớn, cha chưa từng khen anh câu nào…”
Hạng Chương nói đi nói lại không ngừng, một câu có thể lặp lại đến năm sáu lần.
Tâm sự trong lòng, hành hạ muốn nổi điên.
“Hạng Chương!” Tôi chợt dừng lại gọi hắn: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?” Khi hắn xoay người lại nhìn tôi, cười ngây ngô giống đứa bé được cho kẹo vậy.
Khóe mắt tôi có chút nóng, suýt chút nữa đã thốt ra khỏi miệng, cứng rắn nuốt trở về: “Không có gì, em muốn nói em mệt rồi, chúng ta gọi xe về đi.”
“Được! Kha Kha, qua thêm một năm nữa, chúng ta sẽ mua xe, đến lúc đó em muốn đi đâu anh sẽ chở em đi đó, sẽ không để em mệt nữa.”
Hắn lại bắt đầu nói mãi không ngừng, chỉ có điều lần này tất cả đểu nói về chuyện tương lai.
Tôi nghe mà tâm phiền ý loạn, chạy về phía trước hai bước bắt một chiếc xe taxi.