NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ

Chương 87: Khách Đã Đi Rồi




Ngữ khí của anh ấy không được tốt lắm, dọa tôi sợ hết hồn, tôi trừng mắt, nhìn anh ấy với vẻ tức giận.



“Em ngửi thấy cái gì?” Anh chau mày hỏi.



“Biểu hiện của em rõ ràng thế sao?”



Tôi nói, “Em cứ ngửi thấy mùi lạ trên người anh… Trước đây không có.”



“Làm gì có mùi lạ nào!” Hạng Chương nói, giơ cánh tay lên ngửi, đứng dậy rời giường nói, “Chắc là xà phòng tắm trong khách sạn….thôi, em ngủ đi, anh ra phòng khách.”



Nói xong anh ấy đi như bay ra ngoài, căn bản không để cho tôi kịp phản ứng.



Tôi có chút ngán ngẩm, chỉ thuận miệng nói đùa một câu có cần phản ứng mạnh như vậy không?



Ồn ào một trận, tôi cũng không ngủ được, liền ngồi dậy rời khỏi phòng ngủ.



Nước trong nhà vệ sinh chảy tí tách, tôi nhịn không được mà cười lên thành tiếng.



Đừng có nhìn tính khí vừa rồi của Hạng Chương, thực ra anh ấy vẫn rất để ý, quan tâm đến tôi, nếu không sẽ không vì tôi mà đi tắm.



Một lúc sau, Hạng Chương Tình thần sảng khoái từ trong phòng tắm bước ra, nhìn thấy tôi thì sững sờ hỏi: “Em không ngủ sao?”



“Em không ngủ được nên không ngủ nữa.” Tôi trả lời.



“Vậy em đi làm chút gì đó cho em ăn, anh ăn rồi.” Anh ấy nói xong liền đi vào nhà bếp.



Khi tôi đang ngồi nhàm chán trên ghế sofa thì điện thoại của Hạng Chương đột nhiên reo lên, để ngay trên bàn uống trà trước mặt tôi.



“Hạng Chương, anh có điện thoại” Tôi gọi to, trong lòng chợt động, liền giơ tay ra lấy.



Tên hiển thị trên màn hình khiến tâm trạng tôi bỗng chốc tuột dốc không phanh.



Kiều Kha Nguyên….



Sớm như vậy cô ta gọi điện tới làm gì?



Tôi ngay lập tức muốn bấm nút nghe, muốn hỏi cô ta xem rốt cuộc cô ta muốn gì, nhưng lúc này, Hạng Chương vội vội vàng vàng từ trong nhà bếp bước ra, giơ tay lấy điện thoại.



Điện thoại trong tay cứ liên tục kêu lên nhưng tôi không có ý định đưa cho Hạng Chương.



“Kha Kha?” Hạng Chương cau mày hét lên, cướp điện thoại từ trong tay tôi.



Anh ấy không có nghe điện thoại ngay trước mặt tôi, mà cầm điện thoại đi vào nhà bếp.



Tôi ngồi bất động, kiềm không được nỗi bất an trong lòng bèn khẽ khàng đi đến cửa nhà bếp.



“Ừ…được, anh biết rồi….12h nhé….”



Giọng Hạng Chương truyền đến, tôi ghé tai cẩn thận lắng nghe.



12h? 12 làm gì? Trong lòng tôi càng thêm bất an.



“Kha Kha? Em làm gì vậy?” Hạng Chương đột nhiên bước ra.



Tôi lùi lại phía sau một bước, nghiến răng nói: “Không có gì…”



Anh nhìn tôi, thở dài nói: “Kha Kha, anh và Kiều Kha Nguyên chỉ là đối tác làm ăn, em đừng có nghĩ linh tinh nữa được không?’



“Em nghĩ linh tinh.” Tôi cười gượng, nhưng trong đầu thì toàn là cảnh anh và Kiều Kha Nguyên hôn nhau trong phòng họp.



Tôi thậm chí còn nghĩ đến khi tôi kéo Cố Thanh Thiên lên cầu thang để cho anh ta muốn tôi, liệu có phải Hạng Chương và Kiều Kha Nguyên ở trong phòng họp với nhau hay không….



Chân bỗng chốc lạnh lẽo, tôi nhìn Hạng Chương, âm thanh như từ chốn xa xăm cất lên: “ Cô ta tìm anh làm gì?”



“À, kêu anh buổi chiều tăng ca.” Hạng Chương nhún vai trả lời.



Tôi kêu lên: “Không được! Em không cho anh đi.”



Hạng Chương bị tôi dọa cho hết hồn: “ Kha Kha, em hét cái gì chứ?”



“Em không cho anh đi! anh không được đi!’ Tôi hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén khàn khàn nói: “Hạng Chương, hôm nay là cuối tuần, anh ở nhà với em được không? Đừng tăng ca…”



“Kha Kha, em làm cái gì vậy?” Hạng Chương cau mày nhìn tôi, “Được được, sao em lại bắt đầu rồi? nếu không có chuyện gì anh cũng không muốn tăng ca, đây không phải là yêu cầu công việc sao.”



“Là yêu cầu công việc hay là yêu cầu của Kiều Kha Nguyên?” Tôi kích động hét lên.



“Kha Kha, em bình tĩnh chút!”



Hạng Chương nhăn mày nhìn tôi: “Em mới khỏe lại, đừng để ảnh hưởng đến thai nhi!”



Con….tôi hít sau một hơi, điều tiết lại cảm xúc, vuốt ve bụng.



Đúng vậy, tôi phải cẩn thận, tuyệt đối khôngđược để động thai, nếu đứa bé này có vấn đề gì Hạng Chương nhất định sẽ trở mặt với tôi.



Tôi nhắm mắt bình tĩnh trở lại, nói với Hạng Chương: “Có việc gì làm không thể đợi đến ngày mai? Mấy ngày nay anh đều đi cùng Hạ Khải Quyền, cũng không có ở bên em…”



“Kha Kha, anh phải làm việc, anh còn phải kiếm tiền nuôi con và em, em đừng có tùy hứng nữa được không?” Hạng Chương nhẹ giọng an ủi tôi.



Tôi cũng không biết nên nói gì, bất an trong lòng càng ngày càng lớn, thậm chí tôi bắt đầu nghi ngờ tối hôm qua Hạng Chương nghe xong điện thoại của tôi liền rời khỏi chỗ của Hạ Khải Quyền, đi tìm Kiều Kha Nguyên.



Tay tôi run lên, vội vàng bắt lấy gấu áo cầu xin anh.



Hạng Chương thở dài bất lực: “Được rồi, đừng buồn, buổi chiều anh mới phải đi, buổi sáng anh ở nhà với em được không?”



Tôi mím môi không nói lời nào.



Tôi đã cầu xin anh ấy đến nước này rồi, anh ấy vẫn như cũ làm theo ý mình, lẽ nào sức quyến rũ của Kiều Kha Nguyên lớn đến vậy sao?



Buổi sáng, nhân lúc Hạng Chương không để ý, tôi lật tìm số điện thoại của Hạ Khải Quyền từ danh bạ của anh ấy rồi ghi lại.




Sắp đến 12h, Hạng Chương phải đi, tôi biết bản thân có nói gì thêm nữa cũng vô dụng, có Kiểu Kha Nguyên bên cạnh anh ấy thì tôi tính là cái gì?



Đợi sau khi anh ấy đi, tôi giống như người bị trầm cảm, hoảng loạn, chóng mặt, đứng ngồi không yên, đi đi lại lại trong nhà mấy lượt, cuối cùng không nhịn được bèn gọi điện thoại cho Hạ Khải Quyền.



Tôi biết, tôi như thế này rất nhàm chán. Tôi cũng biết Hạ Khải Quyền có khả năng sẽ nói cho Hạng Chương nghe, nhưng tôi không hỏi cho rõ ràng, tôi sẽ lo lắng chết mất.



“Alo…”



Điện thoại được kết nối! Tôi giật mình: “Hạ Khải Quyền…”



“Chị dâu?” Hạ Khải Quyền nghe có vẻ rất ngạc nhiên, “Sao chị lại gọi điện thoại cho em? Có chuyện gì sao?”



Tôi hít sâu một hơi, nuốt một ngụm nước miếng, nhanh chóng hỏi: “Xin lỗi vì đã gọi điện làm phiền cậu, tôi là có chút chuyện muốn hỏi cậu.”



“Có chuyện gì?” Giọng của Hạ Khải Quyền liền trở nên căng thẳng.



“Chuyện này… tôi muốn hỏi cậu, tối hôm qua Hạng Chương và cậu ở cùng trong khách sạn phải không? Tôi là nói… tôi là nói lúc tôi gọi điện tới, haizz, là sau khi tôi gọi điện tới….” tôi lắp ba lắp bắp hỏi.



Là Hạ Khải Quyền nghe không hiểu hay là đang tìm đối sách để giấu tôi, nửa câu cũng không nói ra, đợi đến lúc tôi rối lên, cậu ta mới đáp: “Chị dâu, có phải là chị đang hiểu lầm gì không, tối hôm qua em và Hạng Chương không có làm gì hết…”



“Cả đêm hôm qua anh ấy đều ở cùng cậu sao?” Tôi không muốn nghe những lời vô nghĩa, trực tiếp hỏi.



Hạ Khải Quyền đột nhiên trở nên lắp bắp: “Chị, chị dâu, sao chị lại hỏi như vậy, chị…Hạng Chương, Hạng Chương anh ấy…”



Hạ Khải Quyền tự nhiên lắp ba lắp nói không nên lời, tôi ngay lập tức có thể kết luận, cậu ta là đang nghĩ cách nói giúp cho Hạng Chương.



Nắm chặt điện thoại trong tay, tôi không thể không run rẩy, lẽ nào…thật sự bị tôi đoán trúng rồi.



“Hạ Khải Quyền, cậu nên thành thật nói cho tôi biết, tối hôm qua sau khi nghe điện thoại của tôi, có phải Hạng Chương liền rời đi không? Có phải là anh ấy đi tìm Kiều Kha Nguyên?” Tôi mất khống chế hét lên, trong đầu lại trống rỗng.



“Kiều Kha Nguyên? Kiều Kha Nguyên là ai?” Giọng Hạ Khải Quyền đột nhiên trở lại bình thường, hỏi.




Tôi sững người, tôi thế mà lại hỏi đến cái tên Kiều Kha Nguyên rồi?



“Chị dâu, Kiều Kha Nguyên là ai? Tại sao chị lại hỏi như vậy?” Hạ Khải Quyền lại hỏi.



Tôi cắn cắn môi: “Haizz… là đồng nghiệp của Hạng Chương. Không, không phải… Hạ Khải Quyền, tôi chỉ muốn hỏi là tối hôm qua Hạng Chương có rời khỏi khách sạn không, hay là mấy ngày nay, cậu có nghe thấy anh ấy nhắc đến người này không?”



“Không có” Hạ Khải Quyền trả lời, trong giọng nói có cái gì đó đặc biệt kỳ lạ làm tôi lo lắng vô cùng.



“Chị dâu, chị đừng vội, cứ từ từ nói. Chị nói cho em biết chuyện Kiều Kha Nguyên kia là sao?”



“Chị dâu, mặc dù mới lần đầu gặp chị, nhưng em có thể nhận ra chị là một người phụ nữ tốt, Hạng Chương nên quý trọng chị.”



“Nếu Hạng Chương và cái cô Kiều Kha Nguyên kia làm chuyện gì có lỗi với chị, chị cứ nói với em, em sẽ giúp chị dạy dỗ họ. Chị yên tâm, chị dâu, em sẽ luôn luôn đứng về phía chị.”



Giọng nói thành thật, khảng khái lại pha chút tức giận của cậu ấy khiến tôi cảm thấy tin tưởng, như thể cậu ấy là chiến hữ u trên chiến hào.



Mặc dù tôi rất cảm động khi Hạ Khải Quyền đứng về phía tôi, nhưng tôi vẫn hiểu được câu “không nên vạch áo cho người xem lưng.”



“Không, không có gì.” Tôi bắt đầu thấy hối hận khi gọi điện cho cậu ta, cũng hối hận khi đã nhắc đến Kiều Kha Nguyên.



“Vậy thì…không có gì rồi, tôi cũng chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi, cậu cùng đừng nhắc với Hạng Chương nhé.” Tôi bối rối nói hai tiếng xin lỗi, rồi gác máy.



Cũng không biết cậu ấy có nghe lời tôi nói không nói cho Hạng Chương hay không?



Buổi chiều, lúc thì tôi thấy bất an khó chịu, lúc thì tôi thấy hối hận vô cùng, mãi đến khi Hạng Chương trở về, tâm trạng tôi vẫn chưa ổn định trở lại.



“Hạng Chương, anh về rồi.” Nghe thấy tiếng mở khóa, tôi lập tức ra đón.



Hạng Chương nhìn tôi rồi mặt trầm xuống đi vào nhà.



Trong lòng tôi thấy hồi hộp, biết chuyện xấu gì rồi.



“Hạng Chương…” Tôi đi sau anh vào phòng khách, nhìn anh không nói lời nào ngồi xuống ghế sofa.



Tôi đứng ở bên cạnh anh, vội vận dụng các noron thần kinh nghĩ xem làm như nào mới tốt.



“Em nói gì với Hạ Khải Quyền?” Hạng Chương đột nhiên mở miệng hỏi, sắc mặt đen lại trông rất đáng sợ.



Tốt lắm, Hạ KHả Quân đã nói hết rồi.



Trong lòng tôi thầm thở dài, xin lỗi nói: “Hạng Chương, xin lỗi, buổi chiều em thật sự rất tức giận, nhất thời em không khống chế được cảm xúc…”



“Không không chế được cảm xúc?” Hạng Chương cười lạnh “Đồng Kha Kha, rốt cuộc là cô muốn gì?”



“Cô nghi ngờ tôi và Kiều Kha Nguyên có cái gì, tôi đã giải thích rồi, cô không tin! Cô lại đi nói linh tinh với Hạ Khải Quyền khiến cậu ta nghi ngờ tôi và Kiều Kha Nguyên có gian tình! Đồng Kha Kha sao cô lại nhàm chán như vậy?”



Càng nói sắc mặt anh càng khó coi, khi nhắc đến Hạ Khải Quyền, giọng nói trở nên sắc bén.



Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ thấy Hạng Chương tức giận và mất kiểm soát như vậy, trong lòng có chút sợ hãi, giác quan thứ sáu nói cho tôi biết, bây giờ tôi phải cách xa anh ấy một chút mới có thể an toàn.



Trong đầu đột nhiên xuất hiện suy nghĩ này cũng chưa kịp rời đi thì Hạng Chương bỗng đứng dậy, mặt anh đỏ bừng, vung tay lên tát vào mặt tôi.



“Bốp” một tiếng, trước mắt tôi trời đất quay cuồng, tôi loạng choạng hai bước mới có thể đứng vững, vô thức ôm bụng.



Trên mặt nóng bừng, đau! Nhưng tim tôi còn đau hơn.



Lần thứ mấy anh ấy đánh tôi rồi?



Dường như nửa năm gần đây, anh ấy đánh tôi không chỉ một lần!



Tôi khó tin nhìn Hạng Chương, không dám thừa nhận, người đàn ông mà tôi yêu lại có thể đánh tôi thành thói quen…



“Anh…anh tự nhiên lại đánh em…” Tôi ôm mặt, mắt ngân ngấn nước nhìn Hạng Chương hét lên: “Hạng Chương! Anh điên rồi sao? anh dựa vào đâu mà đánh em?”