NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ

Chương 80: Là Cô Nói Muốn




Nhìn hắn, tôi chỉ nghĩ đến Kiều Kha Nguyên, nhịn không được buông lời giễu cợt: “Cả ngày mệt nhọc? Làm gì mà mệt? Lên giường với ả đàn bà Kiều Kha Nguyên nên mệt phải không?”



“Đồng Kha Kha, chú ý tự trọng.” Hạng Chương nhíu mày quát lớn.



Tôi nhịn không được cười to: “Tự trọng? Anh nói tôi chú ý tự trọng? Hạng Chương, lúc anh lén lút với Kiều Kha Nguyên sau lưng tôi có chú ý tự trọng không? Hai người lên giường có chú ý tự trọng không?”



“Hừ! Anh ngoại tình còn nói tôi phải chú ý tự trọng? Anh còn mặt mũi để nói à!”



“Được rồi được rồi, Kha Kha, anh thật sự không muốn cãi nhau với em, chờ em bình tĩnh lại rồi chúng ta nói tiếp, được không?”



Hạng Chương vừa nói vừa đi về phòng ngủ, làm ra vẻ không muốn nói chuyện với tôi.



Biểu hiện này của hắn càng thêm chọc giận tôi.



Tôi vọt tới, ngay lúc hắn sắp chốt cửa, tôi dùng sức đẩy ra.



Hạng Chương lảo đảo, xoay người lại hét lớn: “Đồng Kha Kha, cô điên đủ chưa?”



“Chưa đủ!” Tôi hét to: “Hạng Chương, anh hãy nói rõ ràng với tôi, rốt cuộc là ai không có tự trọng! Nếu anh để ý đến ả đàn bà Kiều Kha Nguyên kia thì anh nói toẹt ra đi! Sao phải gạt tôi!”



“Được được, là tôi không có tự trọng, cô cực kỳ có tự trọng! Đồng Kha Kha cô có tự trọng nhất, được chưa?”



Hạng Chương nói xong, phủi tay rời đi, đóng sầm cửa lại.



Trong nhà lập tức yên tĩnh lại, chỉ có tôi tức thở hồng hộc.



Chờ tôi vất vả bình tĩnh lại mới ý thức được Hạng Chương bỏ nhà đi rồi, tựa như tối qua, cũng không biết tối nay có về không.



Tôi tức giận bắt đầu điên cuồng gọi điện cho hắn, mãi đến khi hắn tắt máy mới thôi.



Kỳ thực tôi không hiểu hắn làm vậy là có ý gì, lẽ nào hắn không biết lúc này tắt máy càng khiến tôi tức giận, ngày mai đến công ty tôi sẽ lại cãi nhau với hắn sao?



Thực sự khổ sở, tôi gọi điện cho Trình Gia Tiên, khóc lóc kể lể cả buổi.



Trình Gia Tiên nói: “Kha Kha à, ý kiến tớ có thể cho cũng đã cho cậu rồi, chuyện còn lại là quyết định của chính cậu, ly hôn hay không là chuyện của cậu, tớ chỉ có thể nói giữa hai người thật sự không còn tình yêu, nếu cậu còn làm loạn nữa, tình thân còn lại cũng chẳng được bao nhiêu…”



Gác điện thoại xuống, tôi nằm lì trên giường khóc suốt đêm.



Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, tôi phát hiện Hạng Chương quả nhiên không về.



Tôi nghĩ hắn nhất định đang ở bên Kiều Kha Nguyên.



Nghĩ đến những lời Kiều Kha Nguyên nói, trong lòng tôi tức giận, soi gương sửa soạn, sau đó xách túi đi làm.



Đều làm trong cùng công ty, tôi không muốn mình trông như một con gà què lúc tình cờ gặp cô ta.



Trong thang máy, tôi đắn đo rất lâu, rất muốn xuống phòng nhân sự xem Hạng Chương có ở đó không. Lúc tôi đang do dự, Tiết Tâm Di vào thang máy, nhiệt tình chào hỏi tôi, sau đó tôi không thể làm gì khác hơn là theo cô ấy trở về phòng làm việc.



Cả ngày, Hạng Chương không gọi điện cho tôi, cũng không tới tìm tôi, tôi chịu đựng cũng không đi tìm hắn.



Tan làm, tôi liền trực tiếp về nhà, cũng không để ý hắn có về hay không, cũng không gọi điện tìm hắn, chiến tranh lạnh mà, ai không biết?



Buổi tối, Cố Thanh Thiên lại gọi điện cho tôi, tôi trực tiếp gào lên: “Cố Thanh Thiên, tôi không qua! Anh đuổi việc tôi đi! Anh đuổi việc Hạng Chương đi! Anh nghĩ rằng tôi quan tâm sao? Anh ép nữa thì tôi sẽ chết cho anh xem!”



Gào xong, tôi cúp điện thoại tắt máy, ôm gối ngồi trên giường, chờ Hạng Chương trở về.





Đúng vậy, tôi chờ hắn trở về, tôi vẫn muốn hắn trở về, nơi đây là nhà của chúng tôi!



Hạng Chương không về!



Cả đêm tôi không ngủ, cũng không đợi được hắn trở về.



Đã mấy ngày hắn không về rồi?



Buổi sáng lúc tôi làm việc, tôi thẫn thờ lỡ trạm, chờ tôi phản ứng lại thì đã đến muộn.



Lúc người ta xui xẻo, thực sự là uống miếng nước lạnh cũng buốt răng.



Tôi mau chóng trở về công ty, vừa vào phòng làm việc đã bị Lương Hảo Ly giáo huấn một trận.



Sau khi xong việc, Tiết Tâm Di kéo tôi, nhỏ giọng hỏi: “Đồng Kha Kha, cô có chuyện gì xảy ra à? Tôi thấy Hạng Chương nhà cô tới rất sớm, anh ta không gọi cô dậy sao?”



“Cô tình cờ gặp anh ta ư?” Đây là tin tức đầu tiên tôi nghe được về Hạng Chương trong suốt hai ngày nay, trong lòng tôi run rẩy, muốn dò xét cẩn thận.




“Đúng vậy, hôm nay lúc làm việc, tình cờ gặp anh ta và Kiều Kha Nguyên…”



Sau đó cô ấy nói gì tôi cũng không nghe thấy, trong đầu đều là Hạng Chương và Kiều Kha Nguyên.



Sáng sớm lúc làm việc đã gặp hai người bọn họ ở chung với nhau?



Ha ha… Đây là muốn công khai ở bên nhau sao?



Tôi chợt đứng phắt dậy.



“Đồng Kha Kha, cô làm sao vậy?” Tiết Tâm Di bị tôi làm giật mình.



Tôi không rảnh để ý tới, chạy thẳng ra ngoài, lúc ra cửa suýt chút nữa va phải người khác, tôi cũng mặc kệ, thấy thang máy mở, tôi trực tiếp xông vào.



Thang máy dừng ở tầng mười hai, lúc thang máy hé mở, tôi chợt thấy hình bóng lóe lên.



Là Hạng Chương và Kiều Kha Nguyên…



Tôi kinh ngạc đứng trong thang máy, nhìn cửa thang máy mở ra rồi khép lại mới phản ứng được, nhanh chóng nhấn nút mở. Đợi cửa vừa mở ra, tôi chạy ra ngoài.



Chạy theo phương hướng bọn họ rời đi, tôi tìm tới phòng họp nhỏ trong cùng, thấy bọn họ trong đó.



Tôi không trực tiếp mở cửa, mà xuyên qua cánh cửa trong suốt lén nhìn bọn họ.



Kiều Kha Nguyên đang nói gì đó với Hạng Chương, có chút kích động.



Tôi nhịn không được ghé vào cánh cửa, dán chặt vào khe hở, muốn nghe bọn họ nói gì.



Loáng thoáng, có thể nghe thấy giọng nói của Kiều Kha Nguyên.



“… Ý thức trách nhiệm không thể khiến hai người hạnh phúc…”



“… Không có tình yêu, hôn nhân thật đáng buồn…”



“… Anh đã không có cảm giác đối với cô ta, anh cần cảm giác mới mẻ, em có thể cho anh… Hôn nhân không có tình dục càng thêm bi kịch…”




Khốn kiếp, con đàn bà hạ lưu đó đang nói gì vậy?



Tôi tức đến mức toàn thân run rẩy, đang nghĩ xem có nên xông vào chửi Kiều Kha Nguyên một trận hay không, tôi trơ mắt nhìn cô ta nhào tới hôn Hạng Chương…



Cô! Ta! Hôn! Hạng! Chương!



Cảnh này đối với tôi mà nói quả thực là sự đả kích mang tính hủy diệt.



Bởi vì Hạng Chương không đẩy ra! Hắn không đẩy cô ta ra!



Tôi lập tức sụp đổ! Nước mắt tuôn ra không kịp ngăn lại, tôi đứng bên ngoài phòng họp nhỏ run rẩy rơi lệ.



Hắn không đẩy cô ta ra, lại rất kiên quyết đẩy tôi ra…



Vì sao?



Là bởi vì cô ta có kỹ năng tốt hơn tôi sao?



“Đồng Kha Kha, cô ở đây làm gì vậy?” Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Cố Thanh Thiên.



Tôi cứng đờ, xoay người nhìn anh, trong lòng đột nhiên chán ghét, không chút do dự nắm lấy tay anh, kéo anh ra ngoài cầu thang.



Đóng cửa cầu thang, nương theo ánh đèn lờ mờ, tôi dùng sức đẩy anh áp vào tường.



“Đồng Kha Kha, cô làm gì thế?” Cố Thanh Thiên cau mày nói.



Tôi không trả lời anh, mà dán chặt vào anh, nhón chân lên hôn môi anh, dùng sức hôn.



Trong thân thể phảng phất có một con thú lớn muốn xông ra, tôi như sư tử cái nổi điên, ngăn chặn anh, hôn anh, tách khoang miệng mát lạnh của anh, quấn quýt đầu lưỡi của anh.



Hai tay cũng không dừng lại, tôi dùng sức cởi áo anh, xé rách áo sơ mi của anh, cũng không biết vì lực tôi quá yếu, hay quần áo của anh quá chất lượng, phí sức hồi lâu cũng không cởi được.



Tôi hơi tức giận, thẳng thừng từ bỏ áo sơ mi của anh, cởi thắt lưng của anh.



Cổ tay phút chốc bỗng chốc bị anh nắm lấy.




“Đồng Kha Kha…”



Hơi thở của anh cũng gấp như tôi, cho tôi cảm giác thỏa mãn không tên, tôi nhìn anh, liếm liếm môi, rất kiên quyết hất tay của anh ra.



Nhanh chóng cởi thắt lưng của anh ra, tôi không chút do dự đưa tay vào bên trong.



Tôi nghe thấy anh thở gấp trên đỉnh đầu tôi, trong lòng rất đắc ý, đánh bạo nắm lấy của anh.



Cố Thanh Thiên run lên bần bật, nắm lấy cánh tay của tôi, giọng nói trầm trầm: “Đồng Kha Kha, nơi này là công ty…”



Nói nhảm, tôi đương nhiên biết đây là công ty, nhưng cách nơi này mấy bước, Kiều Kha Nguyên đang quyến rũ người đàn ông của tôi! Cô ta hôn hắn! Tôi thậm chí không biết bây giờ bọn họ đã cởi hết hay chưa!



Nghĩ vậy, lửa trong lòng tôi bốc cao ngùn ngụt.



Tôi híp mắt theo dõi anh, bàn tay nắm lấy động đậy.



“Cố Thanh Thiên, anh là đàn ông mà? Phải có gan chứ!” Tôi ra vẻ coi thường, tay kia dò vào áo sơ mi của anh, xoa hạt đậu trước ngực anh.




Cố Thanh Thiên hít vào một ngụm khí lạnh, mắng thật thấp: “Chết tiệt!”



Một giây sau, hai người chúng tôi hoán đổi vị trí, biến thành tôi bị anh áp vào tường.



“Đồng Kha Kha, cô đang chơi với lửa!” Anh cắn răng nói với tôi.



Tôi cười với anh, cười quyến rũ!



Không sai, đúng là tôi đang đùa với lửa, tôi chính là muốn chơi với lửa!



Nếu Hạng Chương có thể ngủ với người phụ nữ khác, tôi đương nhiên có thể ngủ với người đàn ông khác.



Thế giới này, nam nữ đã sớm bình đẳng!



“Cố Thanh Thiên, tôi muốn anh.” Tôi vươn tay ôm cổ của anh, nhẹ nhàng thổi khí vào tai anh tựa như ngày thường anh hay làm với tôi vậy…



“Chết tiệt!” Cố Thanh Thiên lại chửi, không đợi tôi phản ứng kịp, anh chợt hôn tôi mãnh liệt…



Anh không lưu luyến môi tôi lâu lắm, nóng nảy hôn đi, vén cao áo của tôi, ngậm lấy bộ ngực mềm mại, tôi kêu thật thấp, chủ động cong người lên.



Đại khái là tôi chủ động gợi lên dục hỏa trong cơ thể Cố Thanh Thiên, anh nhanh chóng kéo váy của tôi, giơ chân tôi lên.



Lúc anh xông vào, tôi hét to, anh lập tức bịt miệng tôi, thở hổn hển nói: “Đừng lên tiếng.”



Phải, nơi này là công ty, không thể lên tiếng, nhưng… rất đau!



Lần đầu tiên bị dị vật xâm nhập, tế bào toàn thân tôi đều đang cự tuyệt.



Từ bỏ! Từ bỏ!



Tôi bắt đầu giùng giằng muốn đẩy ra, nhưng anh như biến thành một người khác, gắt gao bịt miệng tôi, phía dưới không ngừng xâm nhập.



“Chết tiệt, Đồng Kha Kha, cô thả lỏng một chút!” Cố Thanh Thiên thấp giọng chửi.



“Ư ư…” Tôi thực sự chịu không nổi, ngón tay bóp vào bả vai anh.



“A…” Cố Thanh Thiên ngửa đầu kêu một tiếng, cúi đầu nhìn thẳng tôi: “Đồng Kha Kha, đây là do cô tự mở miệng muốn, không phải tôi ép cô!”



Trong mắt tôi, nước mắt đọng lại nơi khóe mắt, thân thể căng cứng từ từ nới lỏng.



Đúng vậy, là tôi chủ động mở miệng…



Lần đầu tiên của tôi đã không dành cho Hạng Chương…



Tôi thả lỏng giúp Cố Thanh Thiên dễ dàng hơn, anh nắm eo tôi, động tác bắt đầu nhanh hơn.



Còn tôi, tôi không cảm giác được sự tê liệt trong truyền thuyết, ngoại trừ việc cảm thấy đau và không thích hợp, tôi nhanh chóng tìm được cảm giác.



Trong hành lang, đèn đã sớm tắt, trong cầu thang mờ tối chỉ có tôi và Cố Thanh Thiên đang đè nén tiếng thở dốc…



Đúng lúc này, tôi nghe thấy có người nói chuyện đi lại trong cánh cửa tầng lầu.