NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ

Chương 75: Cô Thích Công Cụ Sống Không




Mùi rượu và mùi hương riêng biệt của anh bao phủ tôi.



Tôi không khỏi ngừng thở, tay để ở ngực của anh: “Cố tổng, anh uống say rồi.”



“Tôi say?” Cố Thanh Thiên cười, hoàn toàn không giống anh bình thường.



Anh cầm lấy tay của tôi, giơ chúng lên đỉnh đầu: “Đồng Kha Kha, chồng cô đã tặng cô cho tôi, lẽ nào cô không nhìn ra sao?”



“Anh nói bậy.” Tôi giãy giụa: “Hạng Chương không phải người như vậy.”



Anh cầm tay tôi cố định trên đỉnh đầu, cúi đầu ngửi sợi tóc của tôi, khẽ mơn trớn hôn vành tai của tôi.



“Sự chống cự của cô có ý nghĩa gì chứ? Ai sẽ quan tâm? Hắn quan tâm ư? Hắn ước gì cô bò lên giường của tôi đấy!”



Hơi thở nóng hừng hực khiến tai tôi ngứa, tôi liều mạng quay đầu muốn tách khỏi anh, càng không muốn trả lời vấn đề của anh.



“Cố tổng, anh say rồi, buông tôi ra để tôi giúp anh làm canh giải rượu…” Tôi cắn răng nói.



Cố Thanh Thiên lại cắn ở cổ của tôi, lại hôn lại liếm: “Cô đoán xem, hắn hiện tại có phải sẽ ở dưới lầu, chờ ở đấy để thấy đèn sáng lên hoặc tắt đi ở cửa sổ nào đó, sau đó suy đoán chúng ta ở bên trong…”



“Đừng nói nữa!” Tôi run run, nhịn không được hét lên.



Tôi không muốn nghĩ Hạng Chương như vậy, nhưng mỗi một câu anh nói đều như đâm vào lòng tôi, để tôi sinh lòng hoài nghi đối với Hạng Chương.



Tối nay Hạng Chương quá sai lầm, sao hắn có thể đẩy một mình tôi vào thang máy chứ? Sao hắn có thể để một mình tôi chăm sóc Cố Thanh Thiên? Lẽ nào… lẽ nào hắn tính toán như vậy?



May mắn bây giờ là đêm tối, may mắn trong phòng không mở đèn, nếu không… chỉ sợ những giọt nước mắt của tôi sẽ bị Cố Thanh Thiên thấy, sau đó sẽ bị anh châm chọc khiêu khích một phen.



“Nghe lời đi, Đồng Kha Kha, sự kiên trì của cô không có bất kỳ ý nghĩa gì.”



Cố Thanh Thiên buông tay tôi ra, mở quần áo của tôi, liếm khuôn ngực đẫy đà của tôi.



“Cô xem, chúng nó đang háo hức chờ tôi sủng ái, cô không muốn sao?” Môi của anh một lần nữa phủ lên môi của tôi, đầy mùi rượu nói.



“Không muốn!” Tôi cắn răng quay đầu ra.



Bộ ngực mềm mại bị anh hung hăng nắm lấy như đang nghiêm phạt, tôi bị đau khẽ gọi, tự tay đẩy anh, nhưng anh tựa như một bức tường không chút sứt mẻ.



“Một cô gái không thành thật!”



Cố Thanh Thiên cười khẽ bên môi tôi, sau đó ngang ngược chặn miệng tôi.



Đôi môi mát lạnh, hàm răng cứng rắn, đầu lưỡi nhanh nhẹn, anh như muốn trút toàn bộ hơi thở vào trong miệng tôi, không ngừng liếm răng tôi, quấn quýt lưỡi của tôi, môi và răng không ngừng va chạm…



Bên tai là tiếng thở dốc dần dần nặng thêm, không biết là của anh hay là tôi.



“Có muốn không?” Anh rời khỏi tôi môi lại hỏi.



“Không muốn!” Tôi dùng hết sức nói ra hai chữ này.



Anh cười, một lần nữa hôn tôi, một lát sau rời khỏi môi của tôi, hôn xuống cằm, trượt theo cổ xuống, một lần nữa ngậm lấy hạt tròn hồng hào đó.



“Ư…” Tôi ngửa đầu khẽ rên nhẹ, không tự chủ được ưỡn ngực.



“Hừ…” Cố Thanh Thiên lại cười, lè lưỡi như muốn vuốt ve tôi, đùa giỡn hạt hồng bé nhỏ kia.



Cảm giác đó như một dòng điện kỳ diệu, từ trước ngực trực tiếp kích vào, tôi nhịn không được co rút, nắm tóc anh vội vàng thở gấp.



“Nói muốn tôi…” Anh vừa hôn vừa dụ dỗ tôi.



Tôi nghiêng đầu bất lực khẽ nói: “Không…”



“Có ý nghĩa sao? Hắn ta không quan tâm đâu.” Cố Thanh Thiên buông một tay, men theo eo tôi, bóp lấy mông tôi.



Có ý nghĩa sao? Hắn ta không quan tâm đâu.



Tôi như nhập ma, trong lòng không ngừng hỏi chính mình, sau đó rơi lệ đầy mặt phát hiện, tôi quan tâm! Cho dù không ai quan tâm, nhưng bản thân tôi quan tâm.



Đây là cơ thể của tôi, là trái tim của tôi, tôi quan tâm!



Trước khi chưa thực hiện những nỗ lực cuối cùng, tôi vẫn luôn kiên trì vì hắn, vì Hạng Chương của tôi, vì thanh xuân của tôi…



Kha Kha, tớ cảm thấy vấn đề là ở cậu…



Vấn đề tại tôi sao? Thì ra vấn đề là tại tôi sao?



Giọng nói của Trình Gia Tiên không ngừng vang lên bên tai, nhấn chìm sự phủ định của tôi trong làn khói.



Thì ra, vấn đề là ở tôi! Là tôi không tốt! Là tôi không có cách nào khiến Hạng Chương hứng thú! Là tôi khiến hắn không tìm được chút nóng bỏng nào của nhau!



Tất cả đều là lỗi của tôi! Lỗi của tôi!



Nhưng tôi nên làm gì bây giờ?



Chảy nước mắt, tôi nâng gương mặt của Cố Thanh Thiên lên, trực tiếp hôn anh.



Không phải chỉ là chủ động quyến rũ đàn ông thôi sao? Tôi Đồng Kha Kha có thể!



Nhắm mắt lại, tôi lè lưỡi qua lại miêu tả vành môi của anh, tiến vào môi anh, cạy hàm răng của anh dễ như trở bàn tay, khám phá hàm trên, sau đó quấn quýt đầu lưỡi của anh, hôn không ngừng…



Ước chừng nụ hôn này lâu lắm, tôi có chút hết hơi, đầu óc say say, tôi rút lui, vội vàng thở gấp, mà môi của anh lại theo sát đến như sợ bị vứt bỏ, hôn tôi lần nữa.



Có lẽ anh thích nụ hôn này chăng? Tôi trợn mắt nghĩ.



Tay anh vẫn đặt ở ngực tôi, tôi nhẹ nhàng đẩy ra, hai tay đặt trước ngực anh cách một lớp quần áo.



Cảm giác thật kỳ diệu, dưới tay là tường sắt nóng thiêu đốt, lòng bàn tay dường như có một hạt đậu nhỏ nhô nhô, tôi véo nhẹ, nghe được hơi thở gấp gáp của Cố Thanh Thiên giữa môi tôi.



Tôi chưa bao giờ biết tiếng thở dốc một người đàn ông cũng có thể kinh tâm động phách như vậy.



Hai chân như nhũn ra, tôi dính lên môi anh, học dáng vẻ của anh, hôn cằm của anh… Yết hầu…



Khi tôi ngậm hai đốm nhỏ của anh cách lớp quần áo, dùng đầu lưỡi đùa bỡn, anh run lên bần bật, phát ra tiếng thét trên đỉnh đầu tôi.



Tôi giật mình, cho là anh không thích, vội vàng buông ra.



Mới rời khỏi chưa đến một centimet, đầu tôi đã bị ấn trở về.




“Hôn tôi!” Âm thanh của anh khàn khàn trong đêm đen làm tôi đỏ mặt tim đập thình thịch.



Nói như vậy, chắc là anh thích nhỉ?



Tôi quên mất mình đã thở thế nào, ghé vào ngực anh không ngừng hôn mút thỏa thích.



Tiếng hít thở bên tai ngày càng gấp rút, không biết nhịp tim của ai rối loạn không nhịp điệu.



Anh đột nhiên đẩy tôi ra, không đợi tôi phản ứng kịp, anh đã xé toạc áo sơ mi của mình, một lần nữa ấn tôi về trước ngực.



Đã không có áo sơ mi cách trở, môi của tôi, mặt của tôi áp vào da dẻ của anh, nhiệt độ nóng hừng hực, môi tôi nhịn không được run lên, khó khăn lắm mới ngậm lại hạt đậu kia.



Nghĩ đến lúc anh hung hăng với tôi, tôi cũng hung hăng dùng sức hút…



Cố Thanh Thiên rung mạnh, một tay chợt ấn ở sau gáy của tôi, không để tôi rời khỏi, tay kia tách chân tôi ra, dùng sức chen tới.



Cảm giác sự nhô ra, tuy cách một lớp quần, nhưng tôi bị đụng phải hoảng hốt không ngớt, theo bản năng chặn anh lại, muốn đẩy anh ra, lại thay đổi quyết định ở giây tiếp theo.



Anh là đạo cụ học tập của tôi, tại sao tôi phải đẩy anh ra?



Tôi nhắm mắt lại nhẹ nhàng cắn xé anh, hai tay theo lồng ngực của anh trượt đến múi cơ, chần chờ một hồi, từ từ cởi thắt lưng của anh…



Tôi điên rồi! Tôi điên rồi! Tôi điên rồi!



Tế bào toàn thân đều đang kêu gào tôi điên rồi, khi tay của tôi vuốt ve anh cách lớp quần trong, tôi cũng không biết mình đang làm gì.



Tôi chỉ biết mình điên rồi, sao lại chủ động làm ra việc đáng xấu hổ như vậy!



Nhưng tôi lại cảm thấy thích.



Hơi thở của anh biến đổi không ngừng theo sự đụng chạm của tôi, tôi thoáng dùng lực, anh sẽ nhịn không được phát sinh tiếng rên nhẹ, âm thanh thống khổ lại tựa như vui thích, là sự tươi đẹp không cách nào hình dung.



Tay của tôi run rẩy, môi tách ra ngực anh, nhịn không được ngẩng đầu hỏi anh: “Thích không?”



Trả lời tôi là tay của anh ấn đầu tôi xuống.




Tôi biết ý anh là gì, trước đây anh từng buộc tôi làm, mà lần này, tôi không cần anh buộc tôi, tôi muốn chủ động làm…



Trong đầu tôi vẫn nhớ như in hình ảnh Hạng Chương rung động trước máy tính, hắn nói với người phụ nữ bên kia máy tính, hắn muốn cô liếm…



Nhưng rõ ràng tôi ở bên cạnh hắn, tôi cũng có thể liếm cho hắn!



Khóe mắt lại có nước mắt chảy xuống, tôi quỳ xuống, nhẹ nhàng kéo quần Cố Thanh Thiên…



Hạng Chương, nếu em cũng đối với anh như vậy, anh sẽ thích sao?



Trong không gian đen tối huyền ảo, Cố Thanh Thiên trước mắt chẳng biết từ lúc nào đã biến thành Hạng Chương.



Tôi không ngừng hỏi, hỏi đi hỏi lại, điên cuồng tự hỏi trong lòng, sử dụng tất cả vốn liếng lấy lòng “Hạng Chương” trước mặt.



Tôi nghe thấy hơi thở gấp gáp của anh, tiếng rên khàn khàn của anh, tôi cảm giác được anh nắm lấy tóc của tôi, không ngừng va chạm trong miệng tôi.



Rất đau! Tôi có thể không để tâm!



Có chút hít thở không thông! Không sao cả!



Chỉ cần anh thích!



Anh thích không? Hạng Chương? Tôi khóc trong lòng.







Tất cả đều kết thúc.



Cố Thanh Thiên dựa vào tường mềm nhũn ngã xuống mặt đất.



Tôi không để ý đến anh, xoay người đi toilet, ói cả một lúc lâu, đánh răng súc miệng, soi gương cột lại tóc mình, sau đó sửa sang lại áo quần mới đi ra khỏi toilet.



Nương theo ánh sáng từ toilet, tôi thấy Cố Thanh Thiên nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích như đang ngủ.



Tôi đứng bên cạnh, kéo tay anh ấn lên khóa bằng dấu vân tay.



Trong thời gian này, anh không tỉnh, lúc cửa mở ra, nương theo ngọn đèn trên hành lang, tôi thấy anh nhắm mắt ngủ say, hơi nhếch khóe môi lên, mang theo chút hồn nhiên của một đứa trẻ.



Tôi sợ run lên, nhíu mày buông tay anh, đứng lên đi ra ngoài.



Cũng đã khuya, tôi cũng không biết bây giờ là mấy giờ, đi ra khỏi khu Biệt thự Tử Kim, gió đêm thổi tới, tôi nắm thật chặt áo khoác trên người, cúi đầu bước nhanh về phía trước.



Lúc này không biết có gọi xe được không nhỉ?



Tôi vừa nghĩ vừa ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, trăng sáng sao thưa, chỉ một mình tôi lẻ loi.



Tôi thở dài, bước nhanh hơn.



Lúc này, phía sau dường như xuất hiện tiếng bước chân của một người khác, cộng lại tiếng bước chân của tôi, nhanh chóng tiếp cận tôi.



Tôi lập tức cảnh giác.



Đêm hôm khuya khoắt, trên đường không có bất kỳ ai, nếu người phía sau là kẻ xấu thì phải làm sao bây giờ? Giật tiền cũng cho qua, nếu cướp sắc thì tôi có thể đánh lại sao?



Trái tim tôi treo lơ lửng giữa trời, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng chạy như điên.



Trên vai đột nhiên có bàn tay nắm chặt, tôi hét toáng lên: “Cứu…”



“Kha Kha, em chạy nhanh như vậy làm gì?” Âm thanh Hạng Chương đột nhiên vang lên, câu nói của tôi nghẹn lại cổ họng.



“Hạng, Hạng Chương?” Tôi kinh ngạc nhìn hắn: “Sao anh lại ở đây? Anh biết vừa nãy anh làm em sợ muốn chết không! Em còn tưởng là kẻ xấu đó!”



Hạng Chương đứng cách tôi một tay khoảng cách địa phương, giơ lên vật trong tay.



“Kha Kha, em không cầm túi xách, cũng không lấy điện thoại di động, anh sợ em ra không bắt được xe về nhà…”



Hắn đứng trước mặt tôi, giơ chiếc túi hư trước mặt tôi, đèn đường làm khuôn mặt của hắn tranh tối tranh sáng.



Hắn làm bộ đáng thương nhìn tôi, cứ như bị tôi vứt bỏ vậy, giọng điệu ngon ngọt nói với tôi.