Là Kiều Kha Nguyên?
Tôi lập tức vểnh tai, ngừng thở muốn nghe bọn họ đang nói cái gì.
Đáng tiếc tôi căn bản không nghe được Kiều Kha Nguyên đang nói gì, chỉ nghe thấy Hạng Chương trả lời không vấn đề gì rồi cúp điện thoại.
Thấy tôi đang nhìn hắn, Hạng Chương giải thích: “Kha Kha... Vừa mới giám đốc Kiều hỏi anh có tiện đi công tác hay không.”
Tôi nói: “Hạng Chương, em vừa mới trở lại…”
“Nhưng giám đốc Kiều nói đây là một cơ hội hiếm có, hỗ trợ rất nhiều cho công việc của anh.” Hạng Chương nhìn tôi xin lỗi, “Anh đã đồng ý rồi.”
Trong lạnh cả người: “Vậy anh đi bao lâu? Đi cùng ai?”
“Chương trình học năm ngày, anh ước đoán cả đi cả về bảy ngày là đủ rồi, vì đi cùng giám đốc Kiều, nên phải theo sự sắp xếp của cô ấy.” Hạng Chương nói với tôi.
Quả là sợ điều gì thì lại gặp điều đó, hắn có lẽ sắp đi cùng với Kiều Kha Nguyên.
“Hạng Chương.” Tôi không nhịn được hô to tên hắn, “Hai người cùng đi không tốt lắm, hơn nữa, cô nam quả nữ…”
“Phù”, Hạng Chương nở nụ cười, “Kha Kha em đang nói gì vậy, cái gì mà cô nam quả nữ, cô ta là phụ nữ sao?”
“Cô ta làm sao không phải là phụ nữ.” Tôi kêu lên.
Kiều Kha Nguyên tuy là được gọi là Diệt Tuyệt sư thái, nhưng rốt cuộc vẫn là một phụ nữ đã ngoài ba mươi, mà dáng dấp của cô ta đến Trình Gia Tiên cũng khen là xinh đẹp, cô ta không chỉ là một phụ nữ mà còn là một phụ nữ xinh đẹp.
“Kha Kha, trong mắt của anh, cô ta vốn dĩ không phải là phụ nữ!” Hạng Chương đi tới trước mặt của tôi cười rồi lắc đầu nói, không che giấu sự khinh thường trong nụ cười của mình.
“Em nói xem, ngoài giới tính là nữ ra, cô ta có chỗ nào nhìn giống phụ nữ hay không? Nếu không phải cô ấy là cấp trên trực tiếp của anh, thì anh không thèm nhìn lấy cô ta một lần.”
Khuôn mặt đôn hậu của Hạng Chương lộ rõ ra sự mỉa mai, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, có chút chướng mắt.
Thế nhưng hắn biểu hiện thái độ này để lấy lòng tôi.
Những lời nói của Trình Gia Tiên lập tức bị tôi quên lãng, thực ra Hạng Chương như tôi biết, với tính cách của hắn sẽ không thích người phụ nữ như Kiều Kha Nguyên.
Tôi thực sự là bị Trình Gia Tiên tẩy não mất rồi! Lại có cái ý nghĩ điên rồ như vậy.
“Vậy hai người đi rồi, bộ phận nhân sự phải làn sao.” Tôi chần chừ nói.
Hạng Chương bĩu môi: “Liên quan gì đến anh chứ? Hơn nữa, là cô ta bảo anh đi, xảy ra chuyện gì thì đội lên đầu cô ta, nếu như cô ta bị cách chức thì chắc là anh lên chức rồi.”
Tôi có chút khiếp sợ, đây là lời của một Hạng Chương đôn hậu, trung thực sẽ nói sao?
“Em làm gì mà cứ nhìn anh vậy.”Hạng Chương nhíu nhíu mày, “Kha Kha, nơi làm việc là phải tàn khốc như vậy, chúng ta đều không phải học sinh nữa, cần phải học cách thích nghi với xã hội.”
“Em biết…”
Tôi thì thào gật đầu, tuy là không thích ứng với sự thay đổi của Hạng Chương, thế nhưng trong lòng tôi rõ, những lời hắn nói đều đúng.
Cũng may, hắn lại biểu lộ thứ thái độ này với tôi, hừm… hắn với Kiều Kha Nguyên chắc không có gì.
“Kha Kha, anh chỉ là đi học tập, đừng nghĩ quá nhiều, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, đợi anh mấy ngày nữa trở về.” Hắn nói với tôi.
Tôi gật đầu, cười mỉm với hắn: “Em chỉ là hơi buồn, em vừa mới về, anh lại đi…”
“Đúng vậy, có điều cũng không còn cách nào khác.” Hạng Chương lắc đầu than thở, “được rồi, không nói nữa, em mau giúp anh sắp xếp hành lý, anh lập tức sẽ xuất phát.”
“Có cần vội vã như vậy không? Lúc tăng ca sao không nói với em?” Tôi kinh ngạc nói.
“Anh đâu có biết, cấp trên sắp xếp như thế nào thì anh phải theo thôi, có thể Kiều Kha Nguyên nhìn anh không thuận mắt muốn trị anh thì sao, anh không thể để cho cô ta nắm đằng chuôi của anh được.”
Hạng Chương vừa nói vừa đẩy tôi vào phòng ngủ, để cho tôi mau chóng dọn dẹp hành lý.
Tôi rất nhanh đem hành lý sắp xếp ổn thỏa, lúc kéo ra thấy Hạng Chương ngồi trên chiếc ghế băng chơi điện thoại di động, nụ cười luôn thường trực trên khóe miệng.
Nụ cười kia nói như thế nào đây… làm cho trong lòng tôi hơi hồi hộp một chút.
“Chồng, hàng lý đã sắp xếp xong, anh đang chơi cái gì vậy”. Tôi bước tới nói.
Hắn lập tức đứng dậy đem điện thoại di động nhét vào túi quần, cầm lấy hành lý trong tay tôi: “Nhanh như vậy sao? Vợ của anh thật tài giỏi.”
“Anh hay đi công tác mà.” Tôi hiếm lắm mới được hắn khen một lần, lòng tôi cảm thấy ngọt ngào.
Lúc tiễn Hạng Chương ra cửa, tôi đột nhiên nghĩ tới lời của mẹ chồng khi trước: “Chồng, tiền cha mẹ bên kia mua nhà đều chuyển hết đi chưa.”
“Rồi, đều chuyển hết rồi.” Hạng Chương sắc mặt ảm đạm, chớp chớp mắt lấy lại tinh thần, “Đừng lo lắng, đợi sau này lúc chúng ta mua nhà, bọn họ sẽ trả cho chúng ta.”
“Em biết rồi, em chỉ sợ anh bận mà quên mất, đến lúc đó cha mẹ sẽ nói.” Tôi quan tâm nói.
Hạng Chương cười với tôi: “Đừng lo lắng, anh đi đây.”
“Bai bai.” Tôi vẫy tay, mắt nhìn hắn rời đi.
Đóng cửa lại, nhìn đồ ăn sáng mua ở ngoài đặt trên bàn, tôi mới nhớ ra hắn chưa kịp ăn cái gì liền đi mất, trong lòng tôi khong khỏi có chút lo lắng, gọi điện thoại cho hắn, dặn dò hắn trước khi đi nhất định phải nhớ kỹ ăn chút gì đó.
Kết thúc trò chuyện, tôi đem đồ ăn hâm nóng lại trong lò vi sóng, ăn xong thu dọn sạch sẽ.
Trong nhà không có ai, trong nhà cũng rất yên tĩnh, tôi phóng tầm mắt về phía máy tính.
Tôi thông thường có rất ít cơ hội chạm vào máy tính, bình thường phải làm việc, về nhà chỉ nằm trên giường chơi điện thoại, máy tính đa phần là Hạng Chương dùng.
Không biết tại sao tôi lại nhớ đến việc hắn nửa đêm ngồi trước máy tính.
Đi tới mở máy tính ra, lúc chờ khởi động, biết rõ trong nhà không có ai, nhưng tôi vẫn không nhịn được nhìn xung quanh, sau đó chột dạ cười bản thân.
Máy tính mở ra, trên màn hình khá là chỉnh tề, công cụ, Zalo, trò chơi… nhìn một cái không sót gì.
Tôi trực tiếp mở Zalo, điền mật mã vào.
Đúng vậy, mật mã Zalo của Hạng Chương tôi biết, đay cũng là điều tôi luôn an tâm về hắn, hắn chưa giấu giếm tôi bất kì cái gì.
Zalo rất thuận lợi mở ra, tôi kéo danh sách bạn bè.
Bạn bè của hắn chỉ có 2 loại, một là bạn học, hai là đồng nghiệp.
Tôi xem một chút, cơ bản cũng đều là người tôi quen biết, không có người xa lạ.
Xem nhật kí trò chuyện gần đây đều là nói chuyện công việc, còn có cuộc nói chuyện phiếm với người bạn học cũ đại học, hỏi han nhau tình hình gần đây.
Rất phổ thông, rất bình thường, không có bất kỳ chỗ không đúng nào.
Nhưng làm sao có thể? Tôi xác định buổi tối tôi có nghe thấy giọng hắn nói chuyện mà.
Cắn răng, tôi dứt khoát đem từng liên lạc của mỗi người mở ra xem, bận rộn một hồi, tôi phát hiện bản thân mình thật vô vị.
Hoàn toàn không có chỗ nào không bình thường, tại sao không tin Hạng Chương chứ?
Lúc này, đột nhiên nhìn thấy dưới góc phải có ảnh chân dung sáng lên, tôi do dự một chút, mở ra.
“Anh, điện thoại của em hỏng rồi, mua cho em điện thoại di động nhé.”
Là cô em gái chồng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Anh, chị dâu đây, anh trai em đi công tác rồi.”
“A, làm sao bây giờ? Điện thoại của em hỏng không dùng được nữa rồi, gấp lắm rồi.”
Em ấy còn đánh icon khóc lớn.
Tôi nhớ rằng điện thoại của em chồng mới mua không lâu mà, Samsung, so với điện thoại của tôi với Hạng Chương đều tốt hơn, tiền cũng nhiều hơn.
“Hỏng nghiêm trọng lắm à? Không thể sửa được sao?” Tôi có chút xót.
“Bị rơi vào nước, không sửa được nữa rồi.” Em chồng trả lời rất dứt khoát.
Tôi nghĩ nghĩ, bởi vì đi công tác, trên người mang theo gần bảy triệu, kết quả vì ở cùng Cố Thanh Thiên, tiền căn bản không động đến, hay là mua cho em ấy điện thoại trước.
Nhưng tần suất thay đổi điện thoại của em ấy…
Tôi nhắn tin: “Vậy mua một cái rẻ một chút là được rồi, tần suất thay đổi điện thoại của em cũng quá nhanh rồi.”
“Không muốn, bạn học của em đều dùng iphone 7 rồi, chị dâu, chị với anh của em ở trên thành phố kiếm nhiều tiền như vậy, mua cho em một cái iphone 7plus đi.”
Iphone 7plus?
Tôi quả thật bị kinh hoàng.
Tôi và Hạng Chương một tháng không ăn không uống tiền kiếm được cũng không đủ mua một cái điện thoại di động như vậy.
Hít một hơi thật sâu, tôi vội vàng nhắn tin: “Tiểu Anh, em vẫn là học sinh, dùng điện thoại như vậy không phù hợp cho lắm.”
“Có gì không phù hợp ạ, bạn học của em đều dùng hết rồi. Chị dâu, không phải chị sẽ không nỡ chứ? Anh chị cũng không phải là không có tiền? Cha mẹ đổi nhà anh chị đưa nhiều tiền như vậy, một cái yêu cầu nhỏ nhoi như vậy không được sao?”
Em gái chồng dường như rất tức giận, nhắn tới rất nhanh, rất nhiều, trong nháy mắt đã thành một chuỗi dài.
Tôi vừa muốn nói với em ấy, khuyên em ấy bỏ ý nghĩ này đi, thì liền thấy tin nhắn từ khung chat hiện ra.
“Chị dâu, việc này em không nói với chị nữa, em nói với anh em.”
Sau đó, cho dù tôi khuyên như thế nào, cũng không có động tĩnh gì nữa.
Một lát sau, tiếng chuông điện thoại di động reo lên, là Hạng Chương gọi tới, tôi nghe mà thấy rối loạn.
“Kha Kha, anh phải lên đường rồi, Tiểu Anh muốn đổi điện thoại mới, em đưa tiền cho em ấy để em ấy tự mua đi.”
Tôi cắn môi: “Hạng Chương, anh biết em ấy định mua điện thoại gì không?”
“Không phải iphone 7plus sao?”
“Anh cảm thấy chiếc điện thoại ấy thích hợp sao? Dù sao em ấy cũng chỉ là học sinh! Anh xem hai người chúng ta dùng cái gì…”
Điện thoại di động Huawei của tôi và Hạng Chương là được tặng trong hoạt động truyền tin, tôi tra qua hai cái điện thoại của chúng tôi mua ngoài thị trường giá cũng không đến mười triệu.
Hạng Chương bên kia có chút im lặng, tôi nghĩ rằng hắn sẽ bỏ cái ý định này, ai biết rằng hắn lại thở dài nói: “Kha Kha, Tiểu Anh chỉ muốn cái điện thoại thôi mà, em ấy hứa với anh giữ cẩn thận nó rồi, sẽ không làm hỏng nữa, tối thiểu ba đến năm năm sẽ không đổi điện thoại nữa.”
“Anh thực sự tính như vậy, điện thoại mặc dù không rẻ nhưng chia đều đến mỗi năm, mỗi tháng, cũng không nhiều, đúng không?”
“Mua cho em ấy đi, đừng để em ấy ở nhà tức giận, giận rồi cha mẹ không chịu nổi.”
“Anh đi gấp, em nghĩ cách chuyển tiền cho em ấy, đợi anh trở về sẽ trả lại em.”
“Cứ quyết định như vậy nhé, anh phải đi rồi, bai bai.”
Hạng Chương vội vội vàng vàng nói xong liền cúp điện thoại. Nói tới nói lui, vẫn là mua điện thoại cho em chồng.
Tôi có chút không cam lòng, còn cảm thấy rất không công bằng.
Ngày trước em trai của tôi muốn đổi điện thoại, tôi muốn mua cho em ấy một cái Huawei, nhưng Hạng Chương lại không đồng ý, nói rằng điện thoại tốt sẽ làm lỡ việc học của em tôi, bảo tôi đưa cho em ấy hơn ba triệu mua một cái bình thường thôi là được rồi.
Lúc đó em trai và cha mẹ tôi không vui, nhưng bây giờ thì sao? Em gái của anh ấy chỉ cần mở miệng liền mua iphone 7plus cho em gái, một chút tức giận cũng không có!
Tôi tức giận nhìn màn hình máy tính.
Cuối cùng tôi lại nhắn một đống tin khuyên em chồng, em chồng nhắn tin lại đúng một dòng.
“Chị dâu, chị đừng nói những thứ vô dụng này nữa, anh trai em bảo chị đưa tiền cho em, chị mau chuyển tiền cho em đi.”
Hạch sách nhỉ!
Thế nhưng tôi không thể từ chối.
Thở dài, tôi nhắn tin: “Tiểu Anh bây giờ chị chưa có nhiều tiền, đợi chị góp đã…”
“Chị dâu chị đừng tìm lí do nữa! Mau chuyển tiền cho em, tối hôm nay chị phải chuyển cho em đấy, không thì em sẽ nói với anh trai và cha mẹ em!”
Nghe em ấy muốn nói với cha mẹ chồng, tôi căng thẳng, vội vàng nói: “Được rồi, chị biết rồi, hôm nay chị sẽ chuyển tiền cho em.”
Mẹ chồng từ trước giờ luôn đáp ứng yêu cầu của em chồng, nếu biết tôi chọc giận bé yêu của bà thì chỉ sợ lại gọi điện mắng tôi.
Quên đi, coi như của đi thay người!
Tôi vạch đi vạch lại ví tiền ra, chỉ còn gần bảy triệu, còn có một chút tiền lẻ.
Việc tài chính trong nhà đều do Hạng Chương quản lý, hắn không ở nhà, tôi chỉ cầm chút tiền để ăn cơm.
Thật là làm khó tôi.