NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ

Chương 44: Anh Bất Ngờ Tỉnh Dậy




Cố Thanh Thiên, chủ tịch tập đoàn Thiên Hoa, tuổi trẻ tài cao, đẹp trai giàu có, tự giác nghiêm ngặt, cho tới giờ đều là người tình trong mộng của tất cả những cô gái.



Nếu lộ ra anh mèo mả gà đồng cùng với cấp dưới của mình, lại còn là một cấp dưới đã có gia đình, tin này còn kinh khủng hơn so với bất kỳ tin nào chứ? Hình tượng đẹp đẽ từ xưa tới nay của anh cũng sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.



Tôi vội vàng đứng dậy mặc quần áo tử tế đi ra khỏi phòng ngủ, siết chặt di động trong tay, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn còn cài thêm mật mã mở máy.



Những tấm hình này không phải bất đắc dĩ tôi sẽ không cho người khác biết, dù sao trong hình còn có tôi, tôi cũng phải quan tâm bản thân.



Nhưng nếu Cố Thanh Thiên muốn bán tôi cho Nhạc Long, tôi liều đến thân bại danh liệt cũng phải kéo anh cùng nhau xuống địa ngục.



Ngồi cửa sổ sát đất trên sàn nhà, nhìn ánh đèn neon sáng lên giữa thành phố, lòng tôi trống rỗng.



Ngoại tình chứ gì? Dù sao cũng đã trật đường rồi, ngủ với một người đàn ông hay hai người đàn ông thì có gì khác nhau?



Nhưng tôi không làm được, ở bên Cố Thanh Thiên tôi có thể nói với mình là vì Hạng Chương, nhưng ở bên Nhạc Long, tôi không có bất kỳ lý do nào, tôi cũng không thể vào một ngày nào đó trong tương lai khóc lóc nói với Hạng Chương rằng, tôi vì đơn hàng mười tỷ, vì chút hoa hồng ít ỏi kia mà bán mình cho Nhạc Long.





Hạng Chương, nếu có một ngày anh phát hiện ra quan hệ giữa em và Cố Thanh Thiên, anh có tha thứ cho em không?



Ôm đầu gối, tôi dựa vào cửa sổ sát mặt đất, nước mắt lạnh lẽo như thủy tinh.




Tôi không biết mình ngủ từ lúc nào, khi tỉnh dậy người đã nằm trên giường, trong phòng tràn đầy mùi cỏ xanh chỉ thuộc về Cố Thanh Thiên, bên cạnh không có ai, chỉ có chăn để lộn xộn, lạnh băng.



Xem ra Cố Thanh Thiên đã dậy rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm, khi tỉnh lại có thể không thấy anh là một chuyện rất may mắn.



Ngồi xuống, liếc mắt liền nhìn thấy vali hành lý lăn lóc ở góc, không biết Cố Thanh Thiên ném vào từ lúc nào, hơn nữa tôi vô cùng nghi ngờ có phải anh đã đạp mấy cái không, nếu không vali đang yên lành sao lại bị đổ?



Tôi đang thắc mắc, cửa phòng đột nhiên mở ra, Cố Thanh Thiên mặc áo choàng tắm, đi dép trong nhà, mái tóc ướt nhẹp, có một nhánh rũ xuống trán, nhìn lười biếng nhưng quyến rũ.



Anh đứng ở cửa, không đi tiếp vào, hai tròng mắt sâu thẳm khiến người ta hoảng sợ.




Tim tôi thình thịch mấy cái, vội vàng rũ mắt xuống, sau đó mới phát hiện ra sai lầm của mình.



Trên người chỉ mặc nội y màu trắng tinh, rất mỏng, chăn tuột xuống bên hông khiến nửa người trên của tôi bị lọt không sót thứ gì vào mắt người khác.



Chết tiệt, tôi mắng thầm trong lòng, luống cuống tay chân lấy chăn quấn quanh mình.



Vừa ngẩng đầu, Cố Thanh Thiên cũng đã ở trước mặt, tôi thậm chí không nghe thấy tiếng bước chân.




Anh cúi đầu, hơi thở phả vào mặt tôi, tôi không khỏi nín thở, khẽ ngả người ra, tay chống trên giường muốn lùi về sau, kéo giãn khoảng cách với anh.



Nhưng tư thế như vậy không giữ được cái chăn mỏng, chỉ trong nháy mắt tôi liền lần nữa lõa lồ trước mặt anh.



Cố Thanh Thiên liếc nhìn tôi, chậm rãi cúi đầu.




Trong đầu tôi “ong” một cái, muốn đưa tay đẩy anh ra, cơ thể lại mất đi chỗ chống, nặng nề đổ xuống giường.



Hai tay bị Cố Thanh Thiên thuận thế đặt hai bên đầu, tôi trơ mắt nhìn cái miệng đang chạm lên bộ ngực cao vót của tôi qua lớp vải.



“Không…” Tôi không chịu khống chế, run rẩy lên tiếng, anh lại vừa khẽ cắn, vừa dùng con mắt đăm đăm nhìn thẳng tôi, như đang thưởng thức phản ứng của tôi.



Tôi cắn mạnh môi, dùng sức nhắm mắt lại, nhắc mình không được nhìn, phải nhẫn nhịn, không được cho anh chút phản ứng nào.



Nhưng khi không nhìn thấy, cảm giác lại vô cùng chân thực, rõ ràng tôi cảm giác được anh buông một bên ra rồi lại khẽ cắn bên kia, môi của anh như mang theo nhiệt độ có thể hòa tan băng tuyết, nóng đến mức tôi phát run.



“Ưm…” Cắn chết cái miệng rốt cuộc vẫn phải thốt ra âm thanh khiến người ta xấu hổ, tôi nghe thấy tiếng thở của mình vừa nặng lại vừa loạn.