NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ

Chương 173: Em Trai Bất Mãn




Cố Thanh Thiên vừa mới thức dậy trông có vẻ vẫn mệt mỏi, tôi vừa mới định khuyên anh ngủ thêm một lúc thì đột nhiên anh giơ tay ra với tôi: “Sơ yếu lí lịch của em trai em đâu?”



Tôi cúi đầu nhìn bản sơ yếu lí lịch trong tay, đưa cho anh, “Ừm, nó mới năm thứ tư, còn nhỏ…”



“Hơn hai mươi rồi, không còn nhỏ nữa.” Cố Thanh Thiên xem qua rồi đưa cho tôi, sau đó định đi tắm, sau khi tắm xong nhìn anh có vẻ tỉnh táo hơn nhiều, lại lấy bản sơ yếu lí lịch của em tôi.



“Tôi sẽ xem xét sau.” Anh vừa đi vừa nói.



Tôi vội vàng đi theo sau anh, giác quan thứ sáu nói với tôi nếu như tôi không giải thích về chuyện của Tạ Yên Duyên nữa thì chắc có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội để giải thích nữa.



“Cố Thanh Thiên! Em rất xin lỗi, em không nên đẩy Tạ Yên Duyên, không nên đố kỵ với cô ấy, em không nên nói với cô ấy như thế, anh có thể tha lỗi cho em được không?” Tôi nhỏ giọng, tha thiết nhìn anh.



Vừa nói xong, tôi nhìn thấy vẻ mặt của anh lạnh dần đi.



Tôi lại nói sai điều gì sao?



Lúc tôi còn đang mờ mịt không hiểu gì thì Cố Thanh Thiên giễu cợt, “Em tưởng tôi để ý đến việc em làm gì cô ta sao?”



Nói xong anh sải bước đi nhanh, để một mình tôi rối bời.



Anh không để ý, vậy tại sao lúc đó anh lại đưa cô ta đi rồi cả đêm không về?



Tạ Yên Duyên có thể giúp đỡ anh mà tôi lại liều lĩnh đắc tội với cô ta, anh tức giận cũng là phải, tôi có thể hiểu được, nhưng tại sao anh lại nói như vậy.



Đứng đó một lúc rồi tôi mới đuổi theo anh, muốn nói chuyện với anh nhưng đợi đến khi tôi ra ngoài rồi thì chỉ thấy anh đã lái xe đi.



Tôi siết chặt nắm đấm, nói với chính bản thân mình nhất định lần sau tôi sẽ nói rõ ràng với anh.



Lại qua hai ngày nữa Cố Thanh Thiên mới trở về, nhìn anh có vẻ thoải mái hơn một chút, còn sắp xếp xong công ty thực tập cho em trai tôi nữa, là một chi nhánh của công ty xây dựng Linh Viên, cũng thành lập được vài năm, ở tại thành phố mà em tôi đang học đại học, hơn nữa cũng đúng chuyên ngành của em trai tôi.



Tôi rất vui vẻ cảm ơn anh, sau đó nói tin tức này cho mẹ biết, mẹ tôi biết được tin này cũng rất vui bảo tôi cảm ơn Cố Thanh Thiên.



Thấy mẹ tôi hài lòng tôi mới yên tâm gọi điện thoại cho em trai, nói cho nó việc chuẩn bị đi làm.



Ai ngờ, tôi nói xong nó lại không vui vẻ gì, “Chị, chị bảo em thực tập ở đây á?”



“Sao nào?” Phát hiện ra nó không vui, tôi có hơi bực, “Em không thích à? Chị cảm thấy ở gần trường em thì rất tiện mà.”



“Chị có đần không đấy?” Em trai tôi lập tức bật lại, “Chị với Cố Thanh Thiên đã là quan hệ đó rồi thì bảo anh ta cho em vào tổng công ty của tập đoàn Thiên Hoa làm việc có gì khó đâu, ở cái công ty bé tí này thì làm ăn được cái gì?”



“Hơn nữa bố mẹ cũng không ở bên cạnh, một mình chị thân cô thế cô, em đến đó cũng có thể giúp đỡ chị mà.”



Tôi nghe xong ngẩn ra, “Giúp chị? Giúp chị cái gì?”



“Giúp chị trông chừng Cố Thanh Thiên và tập đoàn Thiên Hoa chứ gì, nếu chị kết hôn với anh ta thì chẳng phải là một nửa tập đoàn Thiên Hoa sẽ trở thành của chị rồi còn gì? Nếu anh ta không lấy chị cũng không thể để anh ta chiếm lời như thế được, em giúp chị thì thế nào cũng được một công ty con chứ?” Em trai tôi nói chẳng chút khách khí.



Tôi trợn mắt, không thể tin nổi đây là những gì mà em tôi có thể nói ra được.



“Này, em có phải là Đồng Vĩ Phong không đấy?”



Em trai tôi bực mình nói: “Chị nói thế là sao hả? Trèo cao rồi định không nhận đứa em trai này nữa đúng không, chuẩn bị tìm một công ty con lèo tèo nào đấy vứt em vào chứ gì?”



Đúng là em trai tôi nhưng tại sao nó lại nói những câu như thế này?



“Chị là chị em đấy!” Tôi kiềm chế nhắc nó.



Nó trả lời với vẻ mất kiên nhẫn, “Nói thừa, nếu như chị không phải là chị của em thì sao em lại có thể nghĩ đến việc đến Phùng Thị giúp chị chứ?”



“Chị, chị phải nghĩ cho kỹ, lúc này không nắm chắc cơ hội thì mấy năm nữa lúc chị già rồi xấu rồi thì không vớt được tí lợi ích nào nữa đâu.”



Nghe nó nói càng lúc càng quá đáng, tôi không nhịn nổi hét vào điện thoại, “Đồng Vĩ Phong! Tại sao em lại có thể nói như thế hả? Em học ở đâu những câu khốn nạn như thế hả?”



“Chuyện đó là chị làm mà, em chỉ nói thôi thì có làm sao đâu?” Em trai tôi bực bội nói.




Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau khi bình tĩnh lại mới trầm giọng nói, “Em không hiểu gì cho nên những gì em vừa nói chị coi như không nghe thấy, cũng không trách em.”



“Còn về phần nơi em thực tập thì chị đã sắp xếp xong cho em rồi, nếu như em không thích thì chị cũng không ép, đi hay không tùy em.”



“Nhưng em cũng đừng đòi hỏi được vào làm ở tổng công ty tập đoàn Thiên Hoa, chị khuyên em đừng mơ mộng nữa, chị của em không có bản lĩnh lớn vậy đâu.”



Nói xong tôi cũng không quan tâm em trai tôi có tức giận hay không, dứt khoát cúp máy luôn, sau đó ngồi sụp xuống thở phì phì.



Đứa em trai ngoan ngoãn nghe lời hồi nhỏ vẫn thường theo sau tôi như hình với bóng lại trở nên…



Điều khiến tôi mất mặt nhất là Cố Thanh Thiên đứng ngay trước mặt tôi, cách một khoảng không xa, đã nghe được toàn bộ câu chuyện.



Đúng lúc tôi không biết phải làm thế nào mới được thì Cố Thanh Thiên đã lên tiếng trước, “Em trai em không hài lòng sao?”



“Vâng.” Tôi gật đầu, không giấu anh, vừa nãy giọng em trai tôi to như vậy chắc anh cũng nghe thấy hết, bây giờ chỉ là xác nhận lại mà thôi.



“Muốn đến tổng công ty ở Phùng Thị làm sao?” Cố Thanh Thiên nhướng mày.



Tôi gật đầu, nghiến răng nói, “Không cần quan tâm đến nó, thằng bé này hư mất rồi!”



Cố Thanh Thiên nghĩ rồi nói, “Muốn đến bên này cũng không phải là không được nhưng tổng công ty không có ngành đúng với chuyên ngành của cậu ta, hoặc là tìm công ty khác để thực tập hoặc là rèn luyện ở bộ phận nghiệp vụ như lúc đầu em mới vào làm.”



Tôi lập tức lắc đầu nói: “Nó không thích hợp với bộ phận nghiệp vụ.”



Em trai tôi trở nên hám lợi như thế, nó mà làm ở bộ phận nghiệp vụ rất dễ sai lầm, tôi không thể cho nó cơ hội đó được.



Thấy tôi không đồng ý, Cố Thanh Thiên cũng không khuyên nữa, nhún vai rồi đi tắm một mình.



Tôi ngồi một lúc ở đó, không nhịn được mà gọi điện cho mẹ, nói với bà chuyện vừa rồi, bảo bà khuyên bảo em trai tôi.



Mẹ tôi nghe xong rất bực tức, lập tức nói rằng sẽ nói chuyện tử tế với em trai tôi, bảo nó ngoan ngoãn nghe lời.




Em trai tôi từ xưa đến nay luôn nghe lời mẹ tôi nhất, tôi thở phào nhẹ nhõm, chỉ mong mẹ tôi có thể khiến em tôi trở nên bình thường lại.



Bởi vì chuyện của em trai mà tôi có chút thấp thỏm bất an, cũng quên luôn việc nói chuyện với Cố Thanh Thiên về Tạ Yên Duyên, đợi đến lúc tôi nhận ra được có gì đó không đúng thì đã qua bốn ngày.



Trong khoảng thời gian này, Cố Thanh Thiên với Tạ Yên Duyên luôn đồng thời xuất hiện trong nhà, cùng ăn cơm với Cố Hồng Minh và Điền Lam.



Thí dụ như bây giờ, dù cho tôi đang cho con ăn cũng không nhịn được mà đưa mắt nhìn về phía bọn họ.



Rốt cuộc là anh ấy muốn như thế nào?



Tôi đã xin lỗi anh ấy rồi, tại sao anh ấy vẫn còn giận?



Còn đưa Tạ Yên Duyên về diễu võ dương oai nữa, anh ấy đang cố ý chọc tức tôi?



Tôi tự nhủ với bản thân, không thể tức giận, không thể tức giận, bằng không sẽ biến thành trò cười cho Tạ Yên Duyên.



Không dễ gì mới cầm cự được đến bữa tối, Tạ Yên Duyên nói chuyện với Điền Lam và Cố Hồng Minh một lúc, thấy thời gian không còn sớm liền bảo Cố Thanh Thiên đưa cô ta về.



Cố Thanh Thiên không nói gì đứng dậy đi ra ngoài, tôi cụp mắt, coi như mình không nhìn thấy gì.



Đúng lúc này tôi nghe thấy Điền Lam nói nhỏ với Cố Hồng Minh, “Hồng Minh, lúc nào thì Sử Viên Thanh quay về? Có phải em nên về nhà rồi không.”



Giọng của bà ta rất dịu dàng, dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng này hoàn toàn không giống với cái vẻ cứng rắn lúc đối mặt với tôi, càng không giống với sự kiên cường cứng cỏi của Sử Viên Thanh với Cố Hồng Minh.



Bà ta mới là người đàn bà am hiểu giả vờ trước mặt đàn ông nhất.



“Không cần, bọn họ tạm thời chưa về được đâu.” Cố Hồng Minh thản nhiên nói.



Tạm thời…




Tôi nhìn Niếp Niếp đang chơi xếp gỗ, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ vô thức nhìn về phía Điền Lam.



Rất hiển nhiên, Điền Lam cũng nghĩ đến điều đó, bà ta nhìn tôi sau đó nhíu mày quay sang nơi khác.



Thấy bà ta bình tĩnh như vậy, đột nhiên tôi lại nghi ngờ bản thân, có lẽ tôi đã nhìn nhầm rồi.



Một lúc sau, tôi nhìn thấy Niếp Niếp ngáp ngủ liền định bế con bé đi, ai biết vừa lên lầu, Điền Lam đã đi theo tôi.



“Bác gái.” Tôi lễ phép gọi bà ta, đây là vấn đề lịch sự.



“Đừng gọi tôi, tôi thấy cô là lại đau cả đầu.” Điền Lam khó chịu nói.



Tôi mím môi không nói câu nào, cúi đầu đợi Điền Lam nói chuyện.



“Đồng Kha Kha, cô có nghe thấy những gì Cố Hồng Minh nói không? Tôi đoán chác chắn Sử Viên Thanh đưa Cố Thần Tuyết ra nước ngoài làm thụ tinh nhân tạo!”



Không sai, tôi cũng nghĩ như vậy, bằng không chỉ mua mấy thứ quần áo mùa đông mà lại lâu như thế?



Điền Lam nói rồi đi đi lại lại, đội nhiên đứng khựng lại lườm tôi, “Không được! Tôi không thể để Cố Thần Tuyết sinh được con trai, tranh giành gia sản với con trai tôi được.”



“Đồng Kha Kha, tôi đã không muốn nói gì với cô nữa rồi, chuyện đã thành ra thế này tôi sẽ để A Thánh mau chóng kết hôn với Tạ Yên Duyên, dù không kết hôn cũng phải sinh con trước.”



“Ồ? Tạ Yên Duyên đồng ý rồi sao?” Tôi thản nhiên cười khẽ.



Điền Lam cau mày: “Đương nhiên là đồng ý rồi!”



Tôi không muốn nói nhiều với bà ta, dù có mười Tạ Yên Duyên đồng ý cũng không thể sinh được một đứa con đâu!



Chỉ cần Cố Thanh Thiên không thay đổi ý định thì Niếp Niếp và Trạch Khôn chính là con trai và con gái duy nhất của anh ấy!



Nhưng tình huống bây giờ ai biết được Cố Thanh Thiên có đổi ý hay không?



Nghĩ tới đây tôi lại có chút chán nản.



“Đồng Kha Kha!” Điền Lam đột nhiên hét gọi tên tôi, “Cô không rời khỏi đây chẳng qua là vì không thể bỏ lại con trai. Tôi có thể bảo đảm với cô, chỉ cần Tạ Yên Duyên sinh được con trai chính thống cho nhà họ Cố, thì cô có thể đưa con trai và con gái cô đi!”



“Đây chính là giới hạn thấp nhất của tôi, cô đừng có được nước lấn tới! Biết chưa?”



Bà ta nhìn tôi đầy cảnh cáo, dưới sự uy hiếp của bà ta, tôi không thể không gật đầu tỏ ý đã biết.



Tôi nên cám ơn sự nhượng bộ của bà ta hay không? Mới đầu thì muốn giữ con bỏ mẹ, đến bây giờ lại cho phép tôi dẫn hai đứa bé rời đi.



Nếu như là ban đầu tôi sẽ rất cảm kích bà ta đã cho tôi dẫn hai đứa trẻ rời đi, nhưng bây giờ tôi đã nảy lòng tham rồi, hai đứa bé không đủ để thỏa mãn sự tham lam của tôi, tôi còn muốn đưa cả bố của hai đứa nó đi nữa.



Nhìn theo bóng lưng của Điền Lam, tôi cúi đầu đi về phòng mình, trong lúc vô thức lại nhìn thấy Toàn Hà Đăng đang đứng ở đằng xa nhìn tôi, trong mắt tràn đầy thương hại.



“Không cần thương hại tôi.” Tôi bước đến trước mặt anh ta, “Cho dù Cố Thanh Thiên không cần tôi, tôi vẫn còn con trai và con gái, không giống anh, đến già rồi vẫn cứ cô độc một mình.”



Toàn Hà Đăng kinh ngạc nhìn tôi, chắc là không ngờ tôi có thể nói được như vậy.



Thực ra tôi cũng bất ngờ lắm.



Giống như cái ngày tôi không kiềm chế được đẩy ngã Tạ Yên Duyên, bây giờ tôi cũng cảm thấy mình đang đứng bên bờ vực của sự sụp đổ, rất muốn tìm cái gì đó để trút hết cảm xúc.



Mà ánh mắt thương hại đó của Toàn Hà Đăng đã khiến tôi giống như một con nhím đang xù lông, làm tổn thương người khác trước khi người ta xúc phạm mình.



Toàn Hà Đăng chính là vật hy sinh.



“Xin lỗi!” Tôi vội vàng nói một câu rồi trốn vào trong phòng, khóa trái cửa không cho ai vào.



Tôi rất sợ mình sẽ càng ngày càng trở nên không giống mình nữa, cứ tiếp tục như thế này tôi không biết cuối cùng mình sẽ biến thành cái gì.