NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ

Chương 169: Đối Chọi Gay Gắt




“Chưa!” Cố Thanh Thiên lãnh đạm trả lời, cũng không hề cảm thấy mất mặt, “Không có thời gian.”



Trong lòng tôi thầm vui sướng.



Có lẽ anh chưa bao giờ yêu ai nên mới không rõ là có tình cảm với tôi hay không, nhưng không sao, tôi có thể đợi đến khi anh có câu trả lời.



Lúc này tôi đang nhảy nhót vui sướng, lại quên mất một điều quan trọng.



Tình yêu là chuyện của hai người, chưa từng yêu cũng không có nghĩa là chưa từng thích người nào đó.



Sau khi dây dưa với Cố Thanh Thiên trên giường một lúc liền dậy, tâm trạng tôi cực kì vui vẻ, lúc xuống nhà nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ của Sử Viên Thanh tôi cũng không để ý đến, vẫn cười chào buổi sáng với bà ta.



Tôi thấy Cố Thần Tuyết đang kéo kéo Sử Viên Thanh có chút giật mình, vẻ mặt đầy cảnh giác.



Không quan trọng! Dù bọn họ có nhìn tôi với ánh mắt như thế nào tôi cũng không quan tâm, dù sao cũng không cùng suy nghĩ.



Buổi sáng không có việc gì làm, tôi đưa Trạch Khôn với Niếp Niếp xuống nhà chơi, Cố Hồng Minh đi chầm chậm đến bên cạnh, tôi bảo Niếp Niếp chào ông nội đi, Cố Hồng Minh gật đầu đáp lại, nhưng vẻ mặt có chút lạ lạ, như đang thể hiện.



Chỉ những lúc không có người giúp việc, ông mới nói chuyện với Niếp Niếp.



Tôi cuối cùng cũng nghĩ ra vì sao hôm nay cả nhà lại không có lấy một người giúp việc, chỉ vì ông bố này của Cố Thanh Thiên không thích người khác nhìn thấy dáng vẻ ôn hòa này của ông, cho dù là ở nhà ông cũng mang dáng vẻ khi ở ngoài làm việc, thật sự rất mệt mỏi.



Đúng là một người kì lạ, thà ở bên ngoài dịu dàng với tất cả những tình nhân của mình, cũng không muốn dịu dàng với người trong gia đình dù chỉ một chút.



Tôi thầm lắc đầu, không thể hiểu được



Lúc này, Cố Thần Tuyết bước tới đứng ở trước cửa, mặt không biểu cảm nhìn chúng tôi.



Đằng sau có người nhìn chằm khiến người khác cảm giác không thoải mái, Cố Hồng Minh nhíu chặt mày dứt khoát rời đi.



Tôi nhìn sang Toàn Hà Đăng, thấy anh ta nhìn tôi ý bảo đi đi, thì liền đưa Trạch Khôn cho chị Linh, sau đó cũng kéo tay Niếp Niếp đi vào.



Lúc đi qua Cố Thần Tuyết, cô ta hừ một tiếng, nói: “Đổng Kha Kha, nói thật đi, rốt cuộc cô thích trẻ hay già vậy.”



Lời vừa nói xong, Sử Viên Thanh cũng từ đâu bước tới: “Tôi nghĩ là thích già đi, dù sao già cũng sẽ chết sớm hơn, trẻ thì lại sống quá lâu.”



Hai mẹ con nhà này thật biết cách khiến cho người khác chán ghét, tôi nhíu mày, đưa Niếp Niếp cho Toàn Hà Đăng, để họ đưa bọn trẻ vào.



“Cô Đồng…” Toàn Hà Đăng vừa cất tiếng, tôi nhìn anh ta lắc đầu, tỏ ý tôi không sao.



Đợi bọn họ đi vào, tôi mới thở dài nói: “Cô Cố, cô nghĩ bố mình bỉ ổi như vậy trong lòng vẫn thấy thoải mái sao?”



“Nói thế nào đi nữa ông ấy cũng là bố cô, trên người cô cũng chảy đang chảy dòng máu của ông ấy, nếu ông ấy là một người bỉ ổi như vậy, cô không nghĩ mình cũng rất bẩn thỉu sao?”



“Xì!” Sử Viên Thanh phun ra một cái, “Nói người khác bẩn thỉu cũng không tự mình soi lại gương xem, chưa kết hôn đã sinh cho người ta hai đưa con, cô còn giỏi hơn cả mẹ của Cố Thanh Thiên rồi đấy. Đúng rồi, không biết bà ta đã biết cô thân mật như vậy với Cố Hồng Minh chưa nhỉ? Cô đoán xem bà ta mà biết sẽ như thế nào nhỉ?”



Sinh con trước khi kết hôn là một vết nhơ của tôi, tôi không có gì để nói: “Bà Sử, ông Cố là chồng bà, bố của cô Cố, bà nói như thế không thấy khó chịu sao? Nếu như ông ấy giống như bà nói, thì khác gì bảo năm xưa bà bị mù mới gả vào nhà này? Bây giờ rời khỏi vẫn còn kịp đấy, sao không sống sao cho vui vẻ đi?”



“Câm miệng!” Cố Thần Tuyết đột nhiên quát lên, giơ tay tát tôi một cái, “Tiện nhân, dám nói thế với mẹ tao à? Xin lỗi ngay!”



Cái tát mạnh đến mức hoa cả mắt, mãi tôi mới phản ứng lại được.



“Đủ rồi!” Cố Hồng Minh đã rời đi đột nhiên quay lại, nghiêm mặt quát: “Các người làm loạn đủ chưa? Các người tưởng rằng tôi không nói gì là muốn làm gì thì làm phải không?”



“Bố à!” Cố Thần Tuyết la lên, “Sao bố có thể nói giúp cho con đàn bà này chứ?”



“Cô ta nói đỡ cho ta, còn con thì sao? Đứng đây nghe mẹ con nói hưu nói vượn!” Cố Hồng Minh nghiêm mặt quát mắng, “Ta nghĩ con nên ra nước ngoài sống một thời gian đi, ở cùng với mẹ của con, sớm muộn gì cũng bị dạy hư.”



“Bố!” Vẻ mặt Cố Thần Tuyết không thể tin, “Bố vì con đàn bà này mà đuổi con đi?”



“Cố Hồng Minh! Ông đã hại chết con trai tôi, giờ lại muốn đuổi con gái tôi đi, ông dám làm như vậy thì tôi sẽ sống chết với ông!” Mặt Sử Viên Thanh đầy oán hận hét vào mặt Cố Hồng Minh.



Mặt tôi đau rát, đầu còn đau hơn, không biết bọn họ có phải là người một nhà không nữa?



Chuyện nhà của bọn họ tôi không tiện tham gia, còn bị chịu thiệt, liền nhanh chóng trở về phòng.



Toàn Hà Đăng với chị Linh thấy mặt tôi in hằn năm ngón tay, cùng thở dài.



Tôi mỉm cười: “Không sao, đừng nói với Cố Thanh Thiên, lúc này bớt được chuyện gì hay chuyện ấy.”



“Sau này cô nhịn Cố Thần Tuyết một chút đi, cô ấy là con gái Cố Hồng Minh, cho dù có làm chuyện quá đáng hơn nữa, Cố Thanh Thiên cũng không dám làm gì, bởi Cố Hồng Minh sẽ không để anh ta động vào Cố Thần Tuyết.” Toàn Hà Đăng nói với tôi.



“Tôi biết rồi.” Tôi gật đầu.



Từ sau khi từ chức ở tập đoàn Thiên Hoa, Cố Thần Tuyết liền không có việc gì làm, thời gian ở nhà càng nhiều, tôi chỉ đành ở trên tầng ba chơi với mấy đứa trẻ để tránh gặp cô ta.




Cố Thanh Thiên đã hai ngày không về nhà, tôi nhớ lại những lời anh nói với tôi, liền thường xuyên xem ti vi, xem có tin tức gì về anh không, không ngờ lại xem được tin về anh với Tạ Yên Duyên.



Đó là một bữa tiệc từ thiện, anh với Tạ Yên Duyên cùng bước trên thảm đỏ, đứng sóng đôi kí tên, phóng viên đang vội vàng chụp ảnh.



Tôi nhìn mà nhức mắt, đau như có kim châm vào vậy, phải nhắm mắt lại mới thấy đỡ hơn.



May mà lúc trước Cố Thanh Thiên đã nói qua với tôi, nếu không bây giờ tôi đã uất ức mà chết rồi, cũng chỉ vì bọn họ đứng cạnh nhau thật sự quá xứng đôi.



Tôi phải thừa nhận Điền Lam thật sự có con mắt tinh tường, người phụ nữ mà bà ta chọn, từ ngoại hình đến khí chất đều xứng với Cố Thanh Thiên.



Tài liệu về Tạ gia tôi đã từng xem qua, tập đoàn Tạ Thị mặc dù có chút thua kém so với tập đoàn Thiên Hoa, nhưng cũng xem như là môn đăng hộ đối, nếu như cưới Tạ Yên Duyên về, cũng coi như có được sự giúp đỡ của tập đoàn Tạ Thị, chỉ sợ lúc đó Cố Hồng Minh với Cố Thần Tuyết muốn hối hận cũng đã muộn.



Tôi ngơ ngẩn nhìn màn hình tivi, đến khi không còn bóng dáng của hai người họ, tôi mới hồi phục tinh thần, tắt tivi đi.



Vừa quay lại đã thấy ánh mắt Toàn Hà Đăng lo lắng nhìn tôi: “Cô Đồng…”



“Anh Toàn, đừng khách khí như vậy, vẫn nên tôi là tiểu Đổng đi.” Tôi cười cười nói, “Yên tâm đi, tôi không sao, Cố Thanh Thiên đã nói trước chuyện này với tôi rồi rồi, anh ấy cũng chỉ là bất đắc dĩ mới phải như vậy thôi.”



Có lẽ phải đến lúc anh đứng vững, mới có thể trở mặt với Tạ Yên Duyên, chỉ là cái lúc đó không biết khi nào mới đến.



Ngực thật khó chịu, tôi hít sâu, không muốn nhìn ánh mắt thương hại của Toàn Hà Đăng nữa, liền nói muốn đi dạo một lúc.



May là dọc đường không gặp phải mẹ con nhà Sử Viên Thanh, một mình tôi chậm rãi đi dạo trong vườn, làm tiêu tan đi ngột ngạt trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn.




Đồng Kha Kha, chuyện nhỏ như vậy mà không chịu được, tương lai làm sao mà sống tốt được chứ, chỉ dựa vào thân phận của Cố Thanh Thiên, dù không có Tạ Yên Duyên thì cũng sẽ xuất hiện một Vương Yên Duyên khác thôi, chỉ cần trái tim anh luôn ở chỗ mày và con là tốt rồi, vả lại anh cũng không phải là người vượt quá giới hạn.



Tôi không ngừng khuyên bản thân, đến khi tâm trạng bình tĩnh lại.



Nghĩ như vậy, tâm trạng cũng thoải mái hơn, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi liền quay lại phòng, vẫn chưa đến cửa thì đụng phải Cố Thần Tuyết đang từ trong đi ra.



Vừa nhìn thấy tôi cô ta liền đứng lại, nói: “Xem tin tức chưa? Cô sắp thất sủng rồi.”



“Cảm ơn cô Cố nhắc nhở, tôi vào trước đây.” Tôi liền giữ khoảng cách với cô ta, nhàn nhạt nói.



Cô ta cười giễu cợt: “Xem ra cô không mấy ngạc nhiên, vì cô đã sớm biết trước rồi đúng không? Vì vậy mới chuyển sang bố tôi sao?”



“Cô Cố, lần trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi, nếu cô vẫn nghĩ xấu về bố mình như vậy tôi cũng chịu, nhưng mong cô đừng sỉ nhục tôi như vậy, tôi từng nghe một câu, suy bụng ta ra bụng người. Tôi nghĩ trong lòng cô Cố chắc cũng toàn những thứ bẩn thỉu mới nghĩ người khác như vậy?”



Những thứ tôi nên nói đều nói cả rồi, cũng chẳng còn gì để nói với cô ta nữa, liền đi tránh sang một bên, giữ khoảng cách với cô ta, đợi cô ta rời đi.



Nhưng Cố Thần Tuyết không có ý rời đi, sắc mặt cô ta tái mét, có lẽ bị những lời vừa rồi của tôi chọc tức rồi, nhưng rất nhanh cô ta đã bình tĩnh lại, cười lạnh nói: “Đổng Kha Kha, không ngờ miệng lưỡi cô lại lợi hại như vậy, thật đáng tiếc, để xem cô còn có thể cứng miệng được bao lâu? Cô không thấy Cố Thanh Thiên thân mật với cái cô Tạ Yên Duyên như thế nào sao?”



“Đợi đến lúc cậu ta cưới Tạ Yên Duyên về, cô cùng với hai đứa tạp chủng kia đều phải cuốn xéo! Đến lúc đó xem cô còn dũng khí nói năng lung tung với tôi không?”



Nhìn thấy bộ dáng cô ta như vậy, tôi đột nhiên bật cười: “Cô Cố, xem ra tôi vẫn nhìn lầm cô, thì ra cô không hề ghét Cố Thanh Thiên, còn quý anh ấy như vậy, giúp anh ấy, tôi nghĩ, nếu như anh ấy biết được sẽ rất vui.”



Cố Thần Tuyết sửng sốt: “Cô nói nhảm gì vậy, tôi bảo quý loại tạp chủng đấy bao giờ chứ!”



“Nhưng nếu như cô không quý anh ấy, vậy sao khi thấy anh ấy ở cùng với Tạ Yên Duyên lại vui vẻ như vậy?” Tôi giả vờ buồn bực, “Tôi còn tưởng, cô sẽ ủng hộ tôi với anh ấy cơ, dù sao, thứ mà Tạ Yên Duyên có thể cho anh ấy, tôi lại không thể, không phải sao?”



Cố Thần Tuyết ngẩn người.



Tôi đi qua, mặt mỉm cười vừa cảm kích vừa trào phúng, nhẹ giọng nói: “Tôi nghĩ bác Điền mà biết tấm lòng này của cô nhất định sẽ cảm kích vô cùng, dù sao bác ấy cũng không thích tôi, cho rằng tôi sẽ làm liên lụy đến Cố Thanh Thiên.”



Nói xong, tôi không phí lời với cô ta nữa, ung dung đi về phòng.



Cứ nghĩ đến bộ dáng vừa mới phản ứng lại của Cố Thần Tuyết, lòng tôi lại vui vẻ muốn hát to.



Nhìn tôi không vừa mắt? Muốn đuổi tôi đi sao? Có đuổi tôi đi, cũng lại đón đối thủ mạnh như Tạ Yên Duyên về. Cố Thần Tuyết, tôi thật muốn biết, cô sẽ chọn như thế nào.



Sau lần chạm mặt, Cố Thần Tuyết giống như đã nghĩ thông suốt, không còn nói với tôi những lời cay nghiệt nữa, thậm chí Sử Viên Thanh gặp tôi cũng không còn mặt nặng mày nhẹ nữa, chỉ dùng ánh mắt soi xét nhìn tôi.



Tôi nghĩ họ đang đánh giá thực lực của tôi, xem liệu tôi có thể thắng được Tạ Yên Duyên hay không.



Xem ra bọn họ đã nghĩ thông suốt rồi, tôi không phải là uy hiếp của họ, mà Điền Lam lại tìm đến một Tạ Yên Duyên, đấy mới là chuyện mà bọn họ phải lo lắng.



Lúc Cố Thanh Thiên về nhà, liền phát hiện ra có điều gì bất thường, tò mò hỏi tôi đã làm những gì, tôi chỉ nhún vai: “Em chỉ hỏi bọn họ, em với Tạ Yên Duyên ai thích hợp với anh hơn mà thôi.”



“Ồ?” Cố Thanh Thiên nhíu mày.



Tôi ôm lấy anh cười đùa: “Xem ra bọn họ thấy em hợp với anh hơn Tạ Yên Duyên, anh nói xem?”