NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ

Chương 167: Bày Trận Chờ Địch




Lời của Điền Lam làm tôi run sợ, ý của bà không phải là hai mẹ con Sử Viên Thanh sẽ làm gì con tôi chứ?



“Bác gái…” Tôi ngỡ ngàng gọi.



Điền Lam nhíu mày nhìn tôi: “Gọi tôi làm gì? Đừng nghĩ tôi có thể giúp cô, cô không biết tôi thấy cô phiền phức cỡ nào đâu!”



“Bác gái, nó là cháu trai, cháu gái bác…”



“Đồng Kha Kha, có thể bảo vệ A Thánh, nuôi nó trưởng thành bước vào nhà họ Cố, tôi đã cố hết sức rồi, tôi hi vọng cuộc sống sau này của tôi và nó có thể yên ổn hơn, suôn sẻ hơn. Cho nên tôi mới giúp nó tính toán về con đường phía trước, nhưng ai biết được cô từ đâu chui ra chắn con đường của chúng tôi!”



“Nếu như đến con của mình cô cũng không bảo vệ được, vậy tôi khuyên cô dẫn theo Niếp Niếp nhanh chóng rời khỏi đi. Con dâu tôi chọn sẽ tốt hơn cô hàng trăm nghìn lần, sẽ không liên lụy đến A Thánh, còn có thể là hậu phương vững chắc cho nó. Tôi có thể cho nó những thứ tốt nhất!”



“Cô không giúp được nó thì cũng đừng làm ảnh hưởng đến nó! Cô nghĩ kĩ đi.”



Điền Lam nói xong quay đầu bước đi, dáng vẻ bà ở nhà họ Cố lạnh lùng và cay nghiệt hơn ở bên ngoài gấp trăm lần.



Tôi chưa từng nghĩ Điền Lam như thế này.



Trong ấn tượng ban đầu của tôi, bà chính là thư ký trẻ tuổi xinh đẹp trèo lên giường của ông chủ, nhưng bây giờ nhìn lại thì bà bình tĩnh và thông minh hơn bất cứ người nào, mới có thể bảo vệ được đứa con trong bụng, còn suôn sẻ nuôi nấng, đợi đến khi con trai trưởng của nhà họ Cố chết đi…



Chờ khi Cố Thanh Thiên chính thức tiếp quản tập đoàn Thiên Hoa và nhà họ Cố thì bà chính là chủ của cái nhà họ Cố này, lúc đó đừng nói là Sử Viên Thanh, đến Cố Hồng Minh cũng chẳng là cái gì thá gì trong mắt bà.



Điền Lam là một người phụ nữ giỏi chịu đựng và đáng sợ! E rằng đến Cố Thanh Thiên cũng không biết mẹ anh là người phụ nữ như thế nào.



Vì vậy chứng minh, hoàn cảnh hiện giờ của tôi khó khăn cỡ nào.



Bà sẽ không giơ tay giúp đỡ tôi, Cố Hồng Minh ép tôi đến cũng vậy, mà hai mẹ con Sử Viên Thanh hận không thể giết chết Cố Thanh Thiên và Trạch Khôn, tôi bắt buộc phải học cách bảo vệ mình, bảo vệ con gái và con trai. Cho dù tôi không trở thành hậu thuẫn vững chắc của Cố Thanh Thiên thì ít nhất cũng không thành gánh nặng của anh.



Nghĩ đến con đường mù mịt phía trước, tôi không kìm lại được mà thở dài, để dì Trương dẫn bọn trẻ vào phòng ngủ, dặn dì Trương nhất định phải để mắt đến Trạch Khôn.



Nhà họ Cố không thích con gái, Niếp Niếp không uy hiếp gì được bọn họ, Trạch Khôn là nguy hiểm nhất.



Tôi phải cố gắng hết sức để Trạch Khôn tránh xa phạm vi tầm mắt của bọn họ, bảo đảm an toàn cho nó.



Tôi và con cuộn trong chăn đợi Cố Thanh Thiên tới, nhưng đến khi bụng đói cồn cào vẫn không thấy mặt anh đâu. Chẳng bao lâu sau thì có người mang đồ ăn lên cho chúng tôi, tôi mới biết Cố Thanh Thiên đã đi đến công ty rồi.



“Ông chủ nói không nên để cậu chủ nhỏ ở mãi trong phòng, làm ảnh hướng xấu tới việc trưởng thành của cậu ấy.” Người hầu truyền lại lời của Cố Hồng Minh.



Tôi cười miễn cưỡng đáp lời, đợi cô ta rời đi mới ăn cơm cùng dì Trương.



Lúc ăn cơm, dì Trương do dự nhìn tôi, tôi thở dài bảo dì muốn nói gì thì nói đi.



“Cô Đồng, thực sự tôi không quen làm việc ở trong nhà có nhiều người như này, hay là cho tôi xin nghỉ đi.” Dì Trương khẽ nói.





Tôi hiểu được cảm giác của dì, đột nhiên đến cái nhà to như này, chủ nhân lại còn là người như Cố Hồng Minh, tôi cũng chẳng thích ứng được, nhưng tôi không có cách nào khác, còn dì có thể rời đi bất cứ lúc nào.



“Dì Trương, dì tới với cháu, hiện tại cháu cũng chẳng biết tình hình ra sao, nếu như dì đi rồi chỉ còn một mình cháu, làm sao chăm sóc được hai đứa nhỏ đây?” Tôi mệt mỏi nói.



“Nhưng mà… tôi luôn cảm thấy trong lòng bất an, cô Đồng, không phải tôi không muốn giúp cô mà là lực bất tòng tâm, cô nói với cậu Cố một tiếng, để cậu ấy cho tôi đi đi.” Dì Trương khẩn cầu nói.



Tôi hờ hững gật đầu.



Tôi với dì ấy tình cờ gặp nhau, dì ấy vốn làm việc cho Điền Lam, muốn trói buộc bên cạnh tôi đúng là làm khó dì ấy rồi.



“Tối cháu sẽ nói với Cố tổng, dì cứ yên tâm ở đây một ngày đi.” Tôi nói.



Dì Trương rất cảm kích, tốc độ ăn cũng nhanhh hơn hẳn, còn tôi thì không thể nuốt nổi.




“Ăn xong, tôi bón cho con, dì Trương xung phong đảm nhận mang đồ xuống, thời gian sau này khó mà bình an vô sự rồi.



Buổi tối Cố Thanh Thiên về tôi liền nói với anh về việc của dì Trương, anh không giữ người mà đi tìm dì Trương thanh toán lương.



“Em đừng lo, tôi sẽ tìm người thích hợp đến giúp em.” Anh nói với tôi.



“Cố tổng, có phải em rất vô dụng không?”



Anh lắc đầu: “Vô dụng bình thường thôi.”



Người này! Tôi trợn mắt nhìn anh: “Anh yên tâm, em có vô dụng cỡ nào cũng biết tự chăm sóc bản thân và con, sẽ không trở thành gánh nặng của anh!”



“Như vậy là tốt nhất.” Cố Thanh Thiên xoa đầu tôi, “Hai ngày này em chịu khó một mình chăm sóc con, đợi tôi tìm được người là ổn thôi.”



“Bác Cố bảo em nên cho Trạch Khôn ra ngoài nhiều hơn, anh thấy thế nào?” Tôi hỏi nhỏ.



“Đợi mấy hôm nữa đi.” Cố Thanh Thiên bình thản nói, “An toàn là trên hết.”



Hóa ra anh cũng biết ở đây nguy hiểm!



Tôi ôm lấy anh thở dài.



Có lời này của Cố Thanh Thiên, tôi sẽ chỉ cho con chơi ở phòng ngủ mà không để cho nó đi bất cứ đâu, nếu Cố Hồng Minh nhắc thì tôi đưa bọn trẻ xuống dưới lầu ngồi một lát rồi lên.



Cố Thanh Thiên đi sớm về muộn hai ngày, cũng chẳng biết anh nói gì với Cố Hồng Minh mà dẫn Toàn Hà Đăng và một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi tới, nói là đến giúp tôi chăm sóc bọn trẻ.



Ngày mọi người gặp nhau ở phòng khách, tôi vô tình nhìn thấy Sử Viên Thanh, bà mỉm cười nhìn tôi như biết được tôi đang nghĩ gì, lại như muốn nói với tôi tất cả đều vô dụng.




Cố Thanh Thiên lấy cớ là ở tầng hai nhiều người ở quá, chuyển tôi và con lên tầng ba. Lúc này, cuối cùng tôi cũng có thể ở cùng phòng với anh, mà phòng bên cạnh chính là phòng của các con, còn cả chỗ của bọn Toàn Hà Đăng.



Người phụ nữ kia họ Linh, tôi gọi chị ấy là chị Linh, nhìn mặt có vẻ hiền hậu.



Toàn Hà Đăng bảo tôi đừng có xem thường chị ấy, chị ấy là người làm cùng với Toàn Hà Đăng, lúc anh làm thám tử tư đã giúp đỡ anh rất nhiều, đáng tin cậy, ôn hòa chỉ là bộ mặt giả dối của chị ấy thôi. Thật ra tính cảnh giác của chị ấy rất cao, hơn nữa còn biết đánh biết diễn, rất nhiều người bị chị ấy diễn phải chịu thiệt thòi, nghĩ rằng chị ấy là người phụ nữ mềm yếu.



Bên cạnh có hai người như vậy, tôi thấy yên tâm hơn nhiều nên thường xuyên dẫn bọn trẻ đi dạo ở vườn hoa.



Cố Hồng Minh coi như không có tôi, đến bữa trưa, bữa tối cũng không cho chúng tôi xuống ăn cơm cùng, ngược lại Sử Viên Thanh lại theo dõi tôi cả ngày đến mức khiến tôi sợ hãi.



Tôi nghĩ không thể tiếp tục như này, vì bảo vệ mình tôi phải kéo gần mối quan hệ của tôi với Cố Hồng Minh.



Từ khi Cố Thanh Thiên tiếp nhận công ty, bận rộn tranh đấu với Cố Thần Tuyết, thời gian về nhà rất ít, mà Điền Lam lại bị Cố Thanh Thiên đưa đi lúc tôi mới vào nhà ở được hai ngày.



Tôi có thể thấy được quan hệ của Cố Hồng Minh với Sử Viên Thanh không tốt lắm, một mình ông rất cô đơn.



Cho nên lúc Sử Viên Thanh đi dạo phố mua sắm tôi liền dẫn bọn trẻ đi lại trước mặt Cố Hồng Minh, dỗ Niếp Niếp gọi ông nội. Mấy ngày sau, hai đứa gặp Cố Hồng Minh đều không sợ nữa mà còn nhìn ông cười khanh khách.



Tiếc là, sắc mặt Cố Hồng Minh vẫn lạnh lùng, thậm chí còn khinh thường tôi.



Tôi hơi nản lòng, mấy ngày này không dẫn bọn trẻ xuống nữa mà ở trong phòng với chúng.



Đúng lúc tôi đang bón cho Trạch Khôn, có người gõ cửa, chị Linh đi ra mở cửa nói mấy câu rồi quay lại bảo tôi, “Cô Đồng, ông Cố bảo cô dẫn bọn trẻ xuống.”



Tôi sửng sốt sau đó cười thầm.



Đây là ngày ngày nhìn thấy bọn trẻ quen rồi, không gặp liền cảm thấy nhớ nhung chứ gì?




Nhưng Trạch Khôn ăn nhiều, giờ còn chưa no, tôi nghĩ rồi bảo chị Linh dẫn Niếp Niếp xuống.



Trạch Khôn quá nhỏ, nó chỉ là một đứa con nít không hiểu bất cứ chuyện gì, còn Niếp Niếp đang là lúc đáng yêu nhất, hơn nữa nó không nghịch ngợm, vẻ ngọt ngào ngây thơ khiến người yêu thương, cho nó chơi cùng với Cố Hồng Minh là lựa chọn tốt nhất.



Dù nghĩ như thế song tôi vẫn lo lắng, sau khi bón cho Trạch Khôn ăn xong, tôi bảo Toàn Hà Đăng trông nó rồi tự mình xuống dưới nhà.



Thật là thần kỳ, cả đường này tôi không gặp ai, trong phòng khách cũng vậy, chỉ có Niếp Niếp và Cố Hồng Minh, trong tiếng hét chói tai đầy hưng phấn của Niếp Niếp, tôi lại thấy khuôn mặt của Cố Hồng Minh mỉm cười…



Hóa ra ông vẫn biết cười!



Xem ra dự đoán của tôi không sai, trong lòng vừa thả lỏng mà nhìn thấy thứ ở trong tay Niếp Niếp tôi lại lập tức căng thẳng, khẽ gọi một tiếng rồi nhanh chóng chạy qua.



Chết mất, nếu như tôi không nhìn nhầm thì thứ trong tay Niếp Niếp chính là một miếng ngọc như ý.




Thứ đồ này không phải là vô giá nhưng chắc chắn giá thành không rẻ, nếu như bị vỡ thì biết làm sao?”



“Niếp Niếp!” Tôi gọi một tiếng, Niếp Niếp ngẩng đầu nhìn tôi, cười tươi chạy đến giơ tay trước mặt tôi, “Mẹ!”



Mắt nhìn thấy viên ngọc như ý trong tay nó sắp rơi, tôi hết hồn vội hét to: “Niếp Niếp, không được cử động!”



Rõ ràng Niếp Niếp bị tôi dọa cho một phen, trợn tròn mắt nhìn tôi, miệng méo xệch muốn khóc: “Mẹ…”



Gọi một tiếng xong con bé lập tức quay đầu nhìn Cồ Hồng Minh: “Hu hu… Ông nội… Ông nội.”



Không quan tâm nhiều như thế, tôi ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Niếp Niếp, lúc Cố Hồng Minh bế Niếp Niếp lên, miếng ngọc như ý rơi xuống.



Lúc đón được viên ngọc, tim tôi như muốn nhảy lên cổ họng, trong nháy mắt cả người toát mồ hôi lạnh.



“Con đúng là không hiểu chuyện, sao lại lấy đồ quý như này chơi chứ?” Tôi nhíu mày nói, đặt miếng ngọc như ý lên giá.



Quay đầu lại lại nhìn thấy Cố Hồng Minh trầm mặt nhìn tôi: “Chỉ là một miếng ngọc như ý, vỡ thôi cũng đâu đáng để cô phải hét lớn với đứa bé như thế, đúng là không biết điều!”



Tôi không lên tiếng.



Giờ làm gì có ngọc như ý, không biết chừng là đồ cổ gì đó, vị này còn yên tâm cho đứa bé chơi, nếu như xảy ra chuyện gì lại đổ lên đầu tôi.



“Ngây ra đấy làm gì? Còn không đi lấy cái khăn lau mặt cho nó!” Cố Hồng Minh lại nói.



Nhìn trong phòng khách không có người giúp việc, tôi nhanh chóng chạy đi lấy khăn lau mặt cho Niếp Niếp, nó liền vui vẻ ra mặt nhào vào lòng tôi.



Cố Hồng Minh ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Con gái đúng là vô dụng, chỉ biết gần gũi với mẹ! Vẫn là con trai tốt hơn, con trai gần gũi với bố hơn.”



Tôi rất muốn nói với ông, vì ông không thích con gái nên con gái không dám đến gần ông, tình cảm phải là sự giao thiệp qua lại lẫn nhau.



Nhưng nếu như tôi nói như thế thì chắc ông nổi trận lôi đình.



Tôi cúi đầu dỗ Niếp Niếp nói: “Niếp Niếp, ông nội không vui rồi, con đi dỗ ông nội đi, mẹ đi rót nước cho con.”



Niếp Niếp lập tức chạy đến bên Cố Hồng Minh: “Ông nội, uống nước.”



Cố Hồng Minh trầm mặc nhìn tôi: “Đi pha cho tôi ấm trà!”



Tôi đáp lời rồi quay người đi, mắt thấy tay Cố Hồng Minh đã cầm đôi tay bé nhỏ của Niếp Niếp.