NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ

Chương 161: Anh Thích Em Phải Không




Tôi hỏi Cố Thanh Thiên, con trai còn có thể ở bên tôi bao lâu nữa, anh nghĩ một lúc rồi nói ít nhất cũng phải đầy tháng mới tính tiếp.



Tới lúc đó, có lẽ trong nhà đã xuôi lòng cho phép cưới tôi về.



“Đồng Kha Kha, em sẽ gả cho tôi, đúng không?” Anh hỏi.



Tôi mỉm cười.



Qua lễ đầy tháng…. Ban đầu khi mẹ Cố Thanh Thiên tới mang Niếp Niếp đi cũng là lúc con bé vừa mới đầy tháng.



Chúng còn nhỏ như thế sao có thể nhớ được tôi, có lẽ sẽ không đau lòng đâu.



“Cố tổng, khoảng thời gian này anh có thể tới thăm ba mẹ con thường xuyên một chút không.” Tôi cười tít cả mắt.



Cố Thanh Thiên hơi chần chừ, rồi cũng gật đầu đồng ý.



Lúc anh rời khỏi nhà, tôi bèn gọi điện cho Hạng Chương, dùng quyển sổ tiết kiệm vất vả chắt bóp để đổi lấy thêm một tháng thời gian.



Nghe nói tôi sẽ mang một khoản tiền lớn rời khỏi, Hạng Chương rất hài lòng.



“Cái này coi như tiền cũng có mà người cũng ôm về được rồi?” Gã cười lớn.



Tôi chẳng muốn nói gì với gã, cứ để gã đắc ý mấy ngày đi.



Gã muốn hủy hoại Cố Thanh Thiên, thì tôi sẽ hủy hoại gã.



Đứa bé có thể không có mẹ, nhưng tôi không muốn sau khi lớn chúng lại bị người xung quanh chỉ trỏ, tôi càng không muốn biết chúng sẽ nghĩ thế nào nếu biết mình sinh ra trong hoàn cảnh như thế.



Chỉ cần tất cả kết thúc, thì mọi khả năng sẽ không có cơ hội trở thành hiện thực.



Một tháng này tôi dùng tất cả tình cảm chăm sóc con trai, dùng mọi sự kiên nhẫn chơi với Niếp Niếp, nhưng lúc Cố Thanh Thiên về thì tôi lại dùng hết thời gian để ở bên anh.



Tôi muốn hiểu anh, muốn biết thuở nhỏ anh như thế nào, trước khi gặp tôi anh như thế nào.



Tôi muốn in vào đầu tất cả mọi thứ về anh, tới lúc tôi rời khỏi, tôi sẽ không bao giờ quên anh nữa.



Ban đầu Cố Thanh Thiên còn không muốn nói nhiều với tôi,. nhưng một thời gian sau đã chịu chia sẻ vài câu.



Thuở nhỏ anh và Điền Lam tuy sống kham khổ nhưng rất hạnh phúc, tới khi Cố Hồng Minh xuất hiện xen vào cuộc sống của họ thì anh mới biết bản thân là con riêng, còn Điền Lam lại như thay đổi thành một người khác, bà ấy muốn dùng mọi cách để vào được Cố gia.



Theo Điền Lam, con trai đầu của Cố Hồng Minh đã chết thì Cố gia và tập đoàn Thiên Hoa chính là của Cố Thanh Thiên.



Còn đứa con gái do Sử Viên Thanh, vợ cả của Cố Hồng Minh sinh ra cũng là một nhân vật ghê gớm.



Cô ta chán ghét Cố Thanh Thiên nên mới khơi ra tranh cãi, cháu đích tôn Cố gia – đứa con trai họ Cố đầu tiên sinh ra sau khi kết hôn sẽ được đưa tới bên cạnh Cố Hồng Minh để ông ấy tự tay bồi dưỡng trở thành người kế nghiệp tập đoàn Thiên Hoa.



Điền Lam sau khi biết tin liền sắp xếp hôn sự cho Cố Thanh Thiên, nhưng bà ta lại không thể khống chế nổi Cố Thanh Thiên, mắt thấy mấy mối hôn sự đều thất bại, bà ta liền mưu tính kiếm một đứa cháu trước.



Điều kiện lúc đó bà ta đưa ra là phải là người phụ nữ sạch sẽ, đồng ý mang thai hộ, sau này sẽ không xảy ra tranh chấp.



Hạng Chương không biết từ đâu biết tin liền đưa tôi tới.



Cố Thanh Thiên cũng bị hạ thuốc đưa vào phòng, tôi và anh đã có hai đứa bé trong hoàn cảnh như thế.



Cố Thanh Thiên sau khi tỉnh dậy từng cho thư ký tìm tôi, nhưng do không có bất cứ thông tin gì nên vẫn không tìm ra, mọi người cũng không ngờ người đó là tôi.



“Thật ra tôi từng nghĩ đó chính là em.” Anh nằm bên cạnh tôi thì thầm, “Tôi rất thích mùi hương trên người em.”



Tôi biết anh thích dụi vào cổ tôi ngửi ngửi, không nhịn được hỏi một câu: “Trên người em có mùi gì thế?”



“Mùi hương khiến người ta cảm thấy bình yên.” Anh nhắm mắt lười biếng nói.



Lúc này còn chưa tới mười ngày nữa là tôi hết ở cữ, tôi chống tay lặng lẽ ngắm anh.



Từ lúc tôi xuất viện, dường như anh lại gầy hơn một chút, hơn nữa có lẽ là vì không còn ngồi trên vị trí cao ngất đó nên anh rất nhàn, thời gian ở bên cạnh tôi và con nhiều hơn.



“Thật ra mùi trên người anh cũng rất thơm, tựa như cỏ non của mùa xuân.” Tôi cười nói, tay kia vẽ từng vòng tròn nhỏ trên người anh.



Cố Thanh Thiên nắm lấy tay tôi đẩy qua một bên nhíu mày nói: “Đừng phá.”




“Không có phá mà, thơm thật đó.” Tôi nằm lên người anh ngửi ngửi.



Cố Thanh Thiên lại đẩy tôi ra, anh trừng mắt nhìn tôi: “Yên nào.”



Tôi bĩu môi nằm xuống, nhưng lại nằm sát vào anh.



Yên lặng nằm được một lúc thì tôi lại không chịu được, bắt đầu ôm lấy cánh tay anh, mặt dày nói: “Cố tổng à, anh có thích em chút nào không?”



“Không!” Cố Thanh Thiên đáp nhanh tới kỳ lạ.



“Ồ, trả lời nhanh thế, thật khiến người ta đau lòng.” Tôi thờ dài, “Anh nói ngọt vài câu thì chết à?”



“Thích nghe lời dối lòng à?”



“Em rất thích nghe lời ngọt ngào.” Tôi gãi gãi tay anh.



Có thể là bị gãi tới ngứa ngáy, anh giữ lấy tay tôi thấp giọng hỏi: “Thế em thích tôi không?”



“Có!” Tôi lập tức đáp.



Anh cười, “Tôi không thích nghe lời ngọt, tôi chỉ thích nghe lời thật lòng.”



Tôi nhướng mày không nói gì, sau đó đưa tay chạm vào bờ môi hơi nhếch lên của anh: “Không thích thế anh cười cái gì.”



“Cười em!” Anh trừng mắt nhìn tôi, “Nói lời dối lòng cũng đừng nghiêm túc như thế, muốn tôi tin thì ít nhất em cũng phải làm bộ suy nghĩ kỹ một chút chứ.”



Tôi cười đùa: “Cố tổng thật anh minh thần vũ.”



Anh hừ lạnh, khóe môi hơi nhếch nhạt dần, anh nhắm mắt lại đẩy tôi ra: “Ngủ đi, hôm nay em vất vả chăm con cả ngày rồi.”



Tôi vâng một tiếng, ngoan ngoãn nằm yên, giả bộ ngủ.



Tới khi Cố Thanh Thiên ngủ say, tôi mới từ từ lật người sang ngắm anh đắm đuối.




Cố Thanh Thiên, em không hề dối lòng, em thích anh.



Bấm đốt nhẩm tính, chỉ còn mấy ngày nữa là phải rời xa rồi, cũng không biết sau này khi anh nhìn bọn nhỏ có nghĩ tới em không, nghĩ tới em là nhớ nhung hay căm ghét, hay chỉ là trống rỗng.



Thầm thở dài, tôi không nỡ ngủ bèn nằm lặng lẽ ngắm nhìn Cố Thanh Thiên đang say giấc.



Ngủ thôi sao mà vẫn đẹp trai thế, cũng chẳng chảy ke, không nghiến răng, không đá chăn, đúng thật ngắm hoài không chán.



Ôi chao, nếu lúc mười ba tuổi người tôi gặp không phải Hạng Chương mà là anh thì tốt biết bao, lúc đó anh là con riêng Cố gia không ai quen biết, chúng tôi có thể có một mối tình học trò đầy thơ mộng, cũng coi như vẽ nên một kỷ niệm đẹp đẽ trong cuộc đời tăm tối.



Thế nhưng tôi không gặp anh, anh cũng không gặp tôi.



Nửa đời sau liệu chúng ta có gặp nhau nữa không?



Anh sẽ sống thọ trăm tuổi, vì thế tôi sẽ đợi anh bảy mươi năm bên dưới rồi mới đầu thai, tới lúc đó chúng ta sẽ dắt tay nhau cùng đi.



Tôi lau nước mắt, hôn nhẹ bên bờ môi anh, rồi lại nằm xuống ôm lấy tay anh dần dần đi vào giấc ngủ.



Mấy ngày cuối cùng trôi qua cực kỳ nhanh, lúc nhận được tin nhắn nhắc nhở của Hạng Chương, tôi biết thời gian không còn nhiều rồi.



Ngày hết ở cữ, tôi bảo người giúp việc chuẩn bị một bàn cơm tối thịnh soạn, tôi cùng Cố Thanh Thiên cùng nhau chúc mừng con trai Cố Trạch Khôn đầy tháng. Tôi còn uống một chút rượu vang khiến Cố Thanh Thiên mắng một trận, nói cồn sẽ đi vào sữa mẹ, con ăn sữa sẽ bị say.



Tôi cười nói: “Uống một chút coi như chúc mừng thôi, không sao đâu, em tính rồi.”



“Em thì biết tính gì?” Cố Thanh Thiên ngồi đối diện tôi, dưới ánh đèn đôi mắt anh nhấp nháy tia sáng tôi không hiểu.



“Đồng Kha Kha, em có chuyện gì giấu anh không?” Anh đột nhiên hỏi.



Tôi nâng ly rượu cười ngốc nghếch: “Có.”



“Chuyện gì?” Vẻ mặt anh bỗng trở nên lạnh tanh.



Tôi cười ngu ngơ nói: “Giờ không phải lúc, lát nữa anh sẽ biết.”




“Hả?” Anh cau mày, “Tôi rất chờ mong đó.”



“Vậy thì cứ chờ đi.” Tôi đá lông nheo với anh.



Dì Trương thấy vậy rất vui vẻ, dì ấy đã đưa Niếp Niếp tránh đi từ lâu, còn bé Trạch Khôn ăn no xong cũng đã ngủ say rồi.



Khi tất cả người giúp việc đều biết ý rời khỏi, ánh đèn trên bàn ăn trở nên ấm áp hơn rất nhiều, tôi còn chưa làm gì tay chân đã bắt đầu mềm nhũn.



Ngẩng đầu lên nhìn Cố Thanh Thiên, anh vẫn thẳng lưng ngồi đó, lễ nghi dùng cơm của anh vẫn hoàn hảo như thế, dường như không hề nhận ra bầu không khí đang trở nên ám muội.



Cũng đúng, tôi và anh có thân thiết tới mức thần giao cách cảm đâu.



Tôi cụp mắt cúi đầu ăn nốt đồ ăn trong chén, trong lòng bộn bề.



Cố Thanh Thiên ăn rất chậm, chậm tới mức khiến lòng tôi sốt ruột như mèo cào, hận không thể lập tức lôi anh lên giường.



Nhìn thấy tôi ăn xong, anh vẫn đang ăn rất chậm rãi, tôi tức mình đứng thẳng dậy: “Em về phòng trước, anh cứ ăn từ từ đi.”



“Ừ.” Anh thản nhiên gật đầu.



Đúng là đồ đầu gỗ! Tôi oán thầm trong bụng.



Giậm mạnh chân bước lên lầu, tôi thay một bộ áo ngủ ngắn, ngắm nhìn trong gương cảm giác có chút chật.



Đang cho con bú nên ngực đúng là quá….



Tôi khoác một chiếc áo ngủ che đi, sau đó nằm chờ Cố Thanh Thiên đi lên.



Càng đợi lại càng sốt ruột, ngay lúc tôi tưởng không kiên nhẫn nổi muốn bay xuống túm lấy anh thì Cố Thanh Thiên cuối cùng đã từ từ mở cửa bước vào.



“Cố tổng, ngài ăn cơm mất tới hai tiếng rồi đó?” Tôi xị mặt.



Anh ấy nhìn tôi rồi nói: “Tôi đi ngó Niếp Niếp và Trạch Khôn, Niếp Niếp còn chưa ngủ nên chơi với con một lúc.”



“Còn chưa ngủ? Hôm nay em đã chơi với nó cả ngày rồi đó!” Nghĩ sắp phải rời khỏi nên hôm này tôi đã chơi với hai đứa cả ngày, chỉ muốn khắc ghi từng động tác từng cái nhíu mày hay mỉm cười của con vào đầu.



“Giờ đã ngủ rồi.” Cố Thanh Thiên thản nhiên nói, sau đó đi tới sô pha ngồi xuống mở ti vi.



Mở ti vi!! Tôi đang mặc thế này anh còn mở ti vi?!



Tôi hít sâu một hơi đi tới bên cạnh anh ngồi xuống: “Không mệt sao? Không ngủ đi?”



“Ừ, gần đây có bộ phim bom tấn mới ra, tôi muốn xem ấy mà.” Cố Thanh Thiên vẫn nhìn thẳng vào ti vi trên tường, ngón tay dài bấm bấm trên điều khiển như đang muốn tìm một bộ phim Hollywood nào đó.



Tôi thầm chán nản, vừa nãy không nên khoác áo ngủ.



Tôi biết rõ ánh mắt Cố Thanh Thiên từng nhìn tôi nóng bỏng như thế nào, tôi còn tưởng anh nhịn một tháng chắc chắn sẽ không chịu nổi, không ngờ mãi tới giờ anh vẫn bình thản như thế.



Là vì hiện giờ tôi không còn sức hấp dẫn với anh nữa sao.



Tôi nhích lại gần anh, “vô tình” nới lỏng dây áo ngủ, để lộ mảng da trần trắng nõn.



“Cố tổng, bộ phim này coi ở nhà không hay đâu, phải đi rạp phim mới có hiệu ứng đã mắt.” Tôi uyển chuyển khuyên.



Cố Thanh Thiên không thèm quay đầu nói: “Tôi muốn xem trước rồi tính tiếp, em nếu mệt thì ngủ trước đi.”



Đồ đã cởi rồi, anh còn muốn em ngủ trước? Tôi không khỏi trừng mắt nhìn anh, tiếc là anh hoàn toàn không thèm nhìn tôi.



Chính vào lúc tôi muốn bá vương ngạnh thượng cung thì điện thoại đặt đầu giường bỗng reo lên.



Tôi giật mình, Cố Thanh Thiên quay đầu nhìn tôi nói, “Điện thoại của em kìa.”



“Ừ…” Miễn cưỡng nở nụ cười, tôi vội vàng chạy tới lấy điện thoại.



Là điện thoại của Hạng Chương, tôi lập tức cúp máy.



Điện thoại vừa cúp liền reo tiếp, là tin nhắn đến, Hạng Chương nói ngày mai gã sẽ tới bên ngoài căn nhà này chờ tôi, nếu lúc đó tôi không đi theo gã thì hôm sau sẽ nhìn thấy ảnh đăng đầy mặt báo.