NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ

Chương 141: Rượu Chia Tay




Có lẽ là do tôi quá kiên quyết, thái độ của Hạng Chương mềm xuống.



“Được, tôi có thể li hôn với cô, sinh con xong liền li hôn.”



Tôi tức giận bật cười thành tiếng: “Hạng Chương, tôi đã từng sinh con, là anh không cần, bây giờ anh lại muốn tôi sinh cho anh thêm một đứa nữa, anh đừng có mơ.”



“Li hôn! Bây giờ tôi chỉ muốn li hôn thôi! Ngay lập tức! Một ngày tôi cũng không đợi được! Một phút tôi cũng không đợi được! Nếu như anh không đồng ý, vậy thì hãy đợi bố mẹ anh biết chuyện của anh đi!”



Bởi vì kích động nên giọng của tôi càng ngày càng cao, còn mặt của Hạng Chương càng ngày càng đen lại.



Chính vào lúc tôi nghĩ tính khí của hắn ta sắp bùng nổ thì điện thoại của hắn ta reo lên.



Tiếng chuông điện thoại đã phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa hai chúng tôi, hắn ta liếc nhìn điện thoại một cái, rồi đi đến chỗ khác nghe điện thoại, sau khi “ừ” hai tiếng, lông mày hắn cau lại quát to: “Trình Gia Tiên, cô…”



Quát xong hắn mới liếc nhìn tôi, tôi thản nhiên nhìn hắn, đợi cho đến khi hắn cúp điện thoại tôi mới mở miệng.



“Hạng Chương, li hôn với tôi, còn có người phụ nữ khác muốn nhảy vào cái hố này, anh hà tất phải khổ sở giữ tôi lại chứ?”



“Đáng tiếc cô ta không dễ kiểm soát như cô.” Hạng Chương lạnh nhạt nói.



Tôi hiểu ý của hắn ta, nhếch miệng nhìn hắn, không nhắc đến Trình Gia Tiên nữa: “Bây giờ tôi sẽ đi lấy giấy chứng nhận, gặp nhau ở cổng tòa án, nếu như hôm nay anh không đến, 5 giờ chiều nay, bố mẹ anh sẽ biết chuyện giữa anh và Hạ Khải Quyền.”



Nói xong câu này, tôi không thèm để ý đến hắn ta nữa, về phòng lấy vali ra, thu dọn đồ đạc của mình, kéo vali ra khỏi cửa trước con mắt kinh ngạc của người nhà Hạng Chương.



Chưa kịp đóng cửa thì đã nghe được bà mẹ của Hạng Chương rít lên một tiếng, sau đó liền mắng chửi, tất cả đều chửi tôi không biết tốt xấu, còn bảo Hạng Chương lập tức li hôn với tôi, tìm một người vợ khác có thể sinh con tốt hơn tôi cả trăm lần.



Tôi cười tự giễu một tiếng, ngẩng đầu, hít sâu vài ngụm, nhanh chóng rời khỏi căn nhà có không khí ngột ngạt đến mức khiến con người không thể thở nổi này.



Những người trong đó, cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại!



Sau khi ra ngoài, tôi bắt taxi đi thẳng đến tòa án, ngồi ở trước cửa đợi Hạng Chương đến.



Hắn ta quả không làm tôi thất vọng, đã đến trước khi tòa án đóng cửa vào buổi chiều, mặt u ám cùng tôi đi làm thủ tục li hôn, bây giờ tôi mới biết, li hôn phải chuyển khẩu về nơi cũ.



Tôi có chút ngạc nhiên, Hạng Chương lại như thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì đợi thêm rồi hẵng nói tiếp. Kha Kha, tốt xấu gì thì cô cũng nên ở lại đón sinh nhật cùng bố tôi chứ, chuyện li hôn – món quà sinh nhật lớn như thế này, cô cũng không sợ khiến người già đau lòng à?”



“Tôi sợ tôi sẽ còn tặng ông ấy một món quà to hơn nữa cơ.” Tôi thản nhiên nói.



“Vậy bây giờ không phải là tôi không li hôn với cô, mà là điều kiện của cô không cho phép, chuyển khẩu về chỗ cũ phức tạp như thế…”



Tôi không muốn nghe Hạng Chương lảm nhảm nữa, nhìn thấy bên cạnh có văn phòng luật sư liền lập tức kéo vali bước vào tìm người tư vấn, tìm được một luật sư có vẻ ngoài khá thuận mắt, sau khi trả phí tư vấn liền kể lại mọi chuyện. Anh ta nói anh ta có cách, tôi liền kí một hợp đồng, giao chuyện này cho anh ta.



Sau khi ra ngoài, tinh thần tôi vô cùng sảng khoái. Hạng Chương vẫn còn ở bên ngoài, khi thấy tôi liền đón trước, nói: “Dù nói thế nào thì cũng là vợ chồng, cùng nhau đi ăn bữa cơm đi!”



Nói xong liền tự mình giật lấy vali của tôi. Nếu như bên trong chỉ có đồ của tôi thì tôi cũng chẳng cần nữa, nhưng nghĩ đến bên trong còn có một chút đồ của Niếp Niếp để lại, tôi nhíu mày bước lên giật lại, lại bị hắn ta cưỡng ép lôi vào trong xe, lúc này chỉ có người qua lại hóng hớt, chẳng ai qua giúp tôi.



“Hạng Chương, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cửa xe bị khóa lại, tôi phẫn nộ nói.



“Chẳng làm gì cả, đã trưa rồi, muốn mời cô ăn bữa cơm chia tay.” Hạng Chương nhún vai nói.



Tôi không tin hắn ta lại là người tốt như thế, cho đến lúc ăn cơm tôi vẫn luôn cảnh giác nhìn hắn ta, không động vào bất cứ thứ gì.



“Nhìn tôi làm gì? Ăn đi.” Nét mặt của Hạng Chương có vẻ buồn buồn, “Đã bên nhau lâu như vậy, cũng coi như là có khoảng thời gian sống bên nhau không còn hối tiếc gì, sau này có gặp lại nhau thì vẫn coi là bạn bè.”



Bạn?



Tôi trầm mặc nhìn hắn.



Hắn ta đã làm nhiều chuyện quá đáng với tôi như vậy, mà vẫn còn mặt mũi nói vẫn làm bạn bè?



“Hạng Chương, anh đúng là mặt dày.” Tôi cười lạnh nói.



Nụ cười trên mặt hắn cứng lại, nhíu mày nói: “Đồng Kha Kha, tôi nói chuyện nhẹ nhàng tử tế với cô, cô có thể đừng phá vỡ nó được không.”



“Trả hành lí lại cho tôi, tôi phải đi rồi.” Mặt tôi không chút cảm xúc nhìn hắn.



“Cô đi đâu?” Hắn hỏi, “Đi tìm Cố Thanh Thiên?”



Tim tôi bỗng giật thót, ngờ vực nhìn hắn.



Lẽ nào hắn đã biết gì đó rồi?



Nhưng từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ hiểu được hắn ta, nghĩ một lát, tôi cứng miệng đến cùng nói: “Không biết anh đang nói xằng bậy cái gì, tôi biết Niếp Niếp đang ở Phùng Thị, tôi sẽ đến đó tìm nó, dù cho có phải lật tung cả cái Phùng Thị ấy lên tôi cũng phải tìm bằng được Niếp Niếp.”



“Xì…” Hạng Chương cười nhẹ một tiếng, “Nói cứ như cô có bản lĩnh lắm vậy.”



Tôi căm phẫn nhìn hắn, hắn thu lại nụ cười rồi nhấc ly rượu lên: “Đồng Kha Kha, tôi biết cô hận tôi. Bỏ đi, tôi cũng không biết nói gì, uống xong ly rượu chia tay này, chúng ta mỗi người một ngả, đường ai nấy đi.”



Tôi không hề đụng vào rượu, nhấc ly nước trắng bên cạnh lên uống hai ngụm, đứng dậy nói: “Bây giờ tôi có thể đi được rồi chứ? Trả hành lí lại cho tôi.”



Hạng Chương cũng đứng dậy đưa tôi đến bãi đỗ xe lấy đồ, vừa đi đến bãi đỗ xe, tôi liền cảm thấy đầu có chút choáng váng, trong lúc tôi còn nghi ngờ thì thấy hắn quay đầu lại hỏi: “Cô sao thế?”



Hắn ta lại tốt bụng hỏi tôi bị làm sao ư? Tôi giật mình, bất giác nhớ đến ly nước vừa nãy.




Nhưng lúc này đầu óc đã hỗn loạn quay cuồng, không thể nghĩ ra được là hắn đã giở thủ đoạn vào lúc nào.



“Anh, anh đã làm gì…” Tôi nhíu mày đứng vững, nắm chặt dây đeo ví da, tự nói với bản thân mình phải tỉnh táo.



Hạng Chương cười: “Đồng Kha Kha, đơn li hôn tôi cũng đã ký xong rồi, ở ngay trong xe của tôi ấy, bây giờ tôi lập tức đưa cho cô, nhưng mà…dù sao cũng li hôn rồi, cô hãy giúp tôi lần cuối cùng này đi.”



Đầu càng lúc càng choáng váng, tôi đành phải dựa vào chiếc xe bên cạnh: “Hạng Chương, anh bỏ thuốc tôi?”



“Ăn miếng trả miếng, Đồng Kha Kha, không phải cô cũng đã từng bỏ thuốc tôi ư? Nếu không thì tối hôm ấy, tôi với Tiểu Hạ cũng sẽ không mất khống chết như thế.” Sắc mặt Hạng Chương trở nên vô cùng u ám, “Tôi thật sự không ngờ, bây giờ cô lại trở thành loại người này!”



“Cũng tốt, cô bất nhân thì tôi bất nghĩa, uống thuốc xong, ngủ một giấc, cô có thể lấy đơn ly hôn đã được kí tên của tôi đi.”



Hắn ta nói, rồi bước nhanh về phía xe của mình, lấy ra một tờ giấy ném vào mặt tôi, tôi dùng hết sức mình mới có thể nhặt nó lên, mắt nhìn không rõ trong đó viết những gì, trực tiếp nhét vào trong túi.



“Rốt cuộc anh muốn làm gì…” Tôi ngước đầu nhìn hắn, lời còn chưa nói hết trước mắt là một màu đen mù mịt không còn biết gì nữa.



Mơ mơ màng màng mở mắt, thấp thoáng có thể nhìn thấy mấy bóng người, tôi dùng sức cắn mạnh đầu lưỡi mình, nửa giây sau thấy tỉnh táo hơn một chút, nhìn thấy rõ người trước mắt, quả nhiên là Hạng Chương và Nhạc Long.



“Tiểu Hạng à, không ngờ cậu cũng biết điều đấy, người phụ nữ này tôi đã muốn có từ rất lâu rồi, cậu nỡ à? Không hối hận chứ?” Giọng nói khiến người khác buồn nôn của Nhạc Long cất lên, “Không phải là vợ cậu à?”



Sau đó nghe thấy tiếng Hạng Chương cười xòa: “Vợ gì chứ? Tôi đã quyết định li hôn với cô ta rồi.”



“Từ khi biết cô ta làm ngài bị thương, tôi đã hận không thể lập tức li hôn với cô ta, người đắc tội với Nhạc tổng đây, tôi làm sao dám giữ lại chứ, ngài nói có phải không?”



“Có điều, cô ta lại còn làm ngài bị thương, phải trả chút giá gì đó chứ, vậy nên mới đem cô ta đến đây để chuộc tội với ngài. Ngài muốn làm gì thì làm, không cần khách sáo, cứ tha hồ mà sử dụng.”



Bọn họ nói tôi giống như như một món ăn đang chờ được người khác thưởng thức vậy, đúng là vô liêm sỉ.




Tôi muốn chửi cho họ một trận té tát nhưng không thể thốt lên được tiếng nào.



“Được, biết thức thời! Người biết thức thời như cậu, tôi rất thích! Tiểu Hạng à, có mưu kế, có năng lực, lại độc ác, tôi đã nhìn thấy tiền đồ rộng mở của cậu rồi! Vậy nên có việc gì cần giúp cứ đến tìm tôi.” Nhạc Long nói.



“Cảm ơn Nhạc tổng đã cất nhắc, vậy tôi đi trước đây. Ngài yên tâm, chuyện tôi đưa cô ta đến đây không ai biết cả, khi nào ngài chơi đủ rồi, thì đuổi cô ta đi là được.”



Hạng Chương cười xòa hai tiếng, nói lời từ biệt với Nhạc Long rồi rời đi.



Sau khi một tiếng đóng cửa vang lên, tôi trừng mắt nhìn Nhạc Long đang từ từ bước lại gần.



“Ấy, tỉnh rồi?” Nhìn thấy tôi mở mắt, Nhạc Long có chút kinh ngạc, sau đó cười nói: “Tỉnh cũng tốt, tôi cũng không muốn ngủ với một cái xác.”



“Phụ nữ ấy mà, vẫn là nên tỉnh, phải có chút phản ứng thì mới gọi là hưởng thụ!” Nhạc Long nói rồi liền đưa bàn tay dơ bẩn về phía tôi, cách một lớp áo tóm gọn lấy bộ ngực mềm mại, bóp hai nhát.



“Xúc cảm không tệ nha, chỗ này là nơi tôi muốn từ rất lâu rồi!” Hắn cười dâm đãng rồi lột phăng quần áo của tôi xuống.



Khốn nạn! Tên khốn nạn!



Tôi có thể cảm nhận rõ ràng tay của hắn chạm vào da mình, ghê tởm đến mức khiến tôi muốn nôn ngay tại chỗ.



Cả người không thể động đậy, trong lúc cấp bách cuối cùng tôi cũng có thể hét lên một tiếng: “Cút… Cố tổng…”



Cố Thanh Thiên đã nói với hắn rồi, hắn ta không thể động vào tôi như vậy được!



Nghe thấy tôi nhắc đến tên Cố Thanh Thiên, Nhạc Long cười nham hiểm, nói: “Cố Thanh Thiên bây giờ không ở Bắc Thành, vậy nên cô tốt nhất là hãy ngoan ngoãn đi.”



Ngủ cùng tôi hai ngày, hầu hạ tôi hài lòng rồi, Cố Thanh Thiên trở về tôi sẽ không nó cho hắn biết chuyện này. Chỉ cần cô không nhắc đến, cô vẫn là người phụ nữ của Cố Thanh Thiên, hắn ta sẽ không ghét bỏ cô đâu. Có điều nếu như cô nói với hắn, hắn không cần cô nữa, tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu, ha ha…”



Hắn ta cười lớn, lột bỏ hết quần áo trên người mình, sao đó lại đưa tay lột quần áo của tôi.



“Cứu, cứu mạng…”



Tôi dùng hết sức kêu cứu nhưng chỉ như tiếng muỗi kêu, căn bản chẳng có bất kỳ tác dụng gì.



Không đầy một cái chớp mắt hắn đã lột sạch quần áo của tôi, dùng vật thô ráp to cứng ấn xuống thân dưới tôi, tôi không thể cử động được, nước mắt căm uất trào ra theo khóe mắt chảy xuống.



Tôi hận, hận bản thân mình sao lại ngu ngốc như thế, mắc vào bẫy của Hạng Chương, hận bản thân mình sao còn chưa chết đi, để tên súc sinh Nhạc Long này làm nhục.



“Khà khà, nhìn bộ ngục này xem, nhìn cái eo thon này xem, đúng là báu vật trời ban, mắt nhìn của Cố Thanh Thiên không tồi, Hạng Chương cũng là người có phúc đấy.”



Hắn vừa vuốt ve vừa tấm tắc khen, còn lắc đầu thở dài nói Hạng Chương không biết phân biệt hàng tốt xấu, lại nỡ dâng tôi vào tay người đàn ông khác.



“Cậu ta không phải là biết cô đã ngủ cùng Cố Thanh Thiên rồi mới li hôn với cô đấy chứ?” Hắn cười hô hố nói: “Có điều không sao, lão đây không chê cô bẩn đâu.”



Tôi xấu hổ và giận dữ đến tuyệt vọng.



Nhớ đến lúc đầu không biết ngượng mồm tôi đã nói với Cố Thánh Thần là có thể ngủ cùng Nhạc Long, nhưng khi bị bức đến cùng rồi mới phát hiện, tôi không làm được, tôi thà rằng chết không ai biết còn hơn là phải tỉnh lại để nhìn bản thân bị Nhạc Long chà đạp.



Nhưng dù tôi có hận thêm nữa, dù cho tôi có cắn lát đầu lưỡi thì ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ.



Khoảnh khắc cuối cùng, bên tai truyền đến một tiếng động lớn.



Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết là sức nặng đang đè lên người mình biến mất trong chớp mắt, theo đó còn có tiếng hét như lợn bị chọc tiết của Nhạc Long.