Ngoại Cảm

Ngoại Cảm - Chương 55: Phạn Già La đã sớm sắp xếp xong mọi thứ




Edit: Ngự Chi Tuyệt



Khả năng lãnh đạo của Tống Duệ không hề thua kém Trang Chân, có y ở bên cạnh ra lệnh chỉ huy, mọi người nhanh chóng tìm được hướng điều tra chính xác, sau đó mỗi người thực hiện công việc của mình. Thẩm Hữu Toàn cũng vội vàng chạy đi gom tiền, đào rất nhiều bạn tốt từ trong chăn ra, làm như có thật mà khóc lóc kể lể một phen.



Quả thật y gây ra động tĩnh không nhỏ, rất nhiều người không tin lời y, cho rằng y uống say rồi nói đùa, rồi còn gọi cho Chung Tuệ Lộ để xác nhận. Chung Tuệ Lộ dĩ nhiên cũng nài nỉ khóc than một hồi, khiến mọi người đều rất khó xử. Đây chính là 50 triệu đó, nếu chưa từng có nợ ân tình thì ai lại chịu lấy ra dễ dàng?



Chuyện gom tiền không hề thuận lợi, nhưng việc này cũng giúp Thẩm Hữu Toàn thấy rõ bộ mặt thật của rất nhiều "Bạn tốt chí giao". 2 tiếng sau, y đổi sang một chiếc xe khác theo sự sắp xếp của cảnh sát, bí mật đi đến phân cục Thành Nam. Trong lúc này, các cảnh sát ra ngoài dò hỏi điều tra cũng đã trở lại, vụ án dường như đã có manh mối.



Tống Duệ dán một tấm hình lên bảng trắng, hỏi: "Thẩm tiên sinh, tấm hình này được phát hiện trong số các Weibo ảo của cô ta, lúc ấy cô ta đang nghỉ phép ở Pattaya. Anh có biết người trong hình này không?"



Thẩm Hữu Toàn nhìn kỹ tấm hình mấy lần, mờ mịt mà nói: "Anh muốn nói ai?" - Đây là một tấm hình phong cảnh được chụp qua cửa sổ kính, ngoài cửa sổ là bãi cát vàng óng và đại dương xanh biếc, cả trên bờ lẫn dưới biển đều đông nghẹt người tới du lịch, chen chúc dày đặc, thật sự rất khó để nhận dạng mặt mũi của họ.



Tống Duệ chỉ vào chỗ ánh sáng giáp với bóng tối, nhắc nhở: "Nhìn chỗ phản chiếu, đừng nhìn ra ngoài cửa sổ "



Lúc này, Thẩm Hữu Toàn mới phát hiện hình ảnh phản chiếu của người chụp hình trên cửa sổ, tuy mơ hồ không quá rõ ràng, nhưng vẫn có thể thoáng nhìn ra là dáng vẻ uyển chuyển của phụ nữ và thân hình rắn chắc của đàn ông, tiếc là tấm hình chỉ lấy từ phần cổ bọn họ trở xuống, có thể thấy trong hình không hề xuất hiện danh tính của họ.



"Người đàn bà này là Chung Tuệ Lộ!" - Thẩm Hữu Toàn khẳng định, "Các anh nhìn xem, trên xương quai xanh của cô ta có một nốt ruồi, tôi nhận ra nó." - Ngay sau đó, y lại phát hiện ra nhiều chi tiết hơn, đoạn chỉ vào hình xăm mặt trời trên vai trái của người đàn ông mà nói: "Anh ta là Long Thành Sinh, là tài xế của tôi! Khó trách lúc Chung Tuệ Lộ đi nghỉ ở Pattaya thì Long Thành Sinh cũng xin nghỉ dài hạn để về quê, ra là bọn họ dan díu với nhau!"



Trên thực tế, cảnh sát đã sớm nắm được danh tính chính xác của hai người trong hình, sở dĩ đưa cho Thẩm Hữu Toàn xem là để lấy lời khai của y.



Tống Duệ gật đầu, không bình luận gì và cũng hoàn toàn phớt lờ Thẩm Hữu Toàn đang thở hồng hộc sắp nổ tung tại chỗ, tiếp tục nói: "Qua việc điều tra camera giám sát, chúng tôi phát hiện trong thời gian gần đây, xung quanh trường mẫu giáo không có xuất hiện xe cộ hay nhân vật khả nghi nào, chiếc xe của người phụ nữ bắt cóc Thẩm Ngọc Nhiêu chưa từng xuất hiện ở gần trường mẫu giáo. Xương chậu của cô ta nghiêng về trước, dáng đi hình chữ bát, cằm lẹm rất nặng, dáng người và dáng đi đều rất đặc biệt, không thể có chuyện chuyên gia phân tích hành tung của chúng ta không phát hiện sự tồn tại của cô ta được, chuyện này rõ ràng không phù hợp với bằng chứng chúng ta đang có."



Mọi người vội nắm chặt bút, chuẩn bị ghi lại những điểm chính.



"Qua lời kể của Thẩm tiên sinh, chúng ta biết bọn bắt cóc đã điều tra cặn kẽ mọi người trong Thẩm gia, nếu cô ta đã quyết định bắt cóc đứa trẻ từ trường mẫu giáo, hơn nữa còn sắp xếp sẵn lộ trình và việc đổi xe, dưới tình huống phải chuẩn bị trước kỹ lưỡng như vậy, thì tại sao cô ta không đến trường mẫu giáo nghiên cứu địa hình?"





"Có thể cô ta rất quen thuộc môi trường xung quanh trường mẫu giáo, cho nên không cần nghiên cứu địa hình." - Lưu Thao giơ tay và nói.



Tống Duệ lập tức gật đầu, "Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy. Các cậu xem, đây là video hôm bắt cóc, nữ bắt cóc lái xe vào một bãi đậu xe miễn phí ở đối diện trường mẫu giáo, rồi đậu ở góc chết của camera, không nghiên cứu địa hình thì sao cô ta biết được camera không quay đến chỗ này? Chẳng lẽ nhờ may mắn?"



"Hẳn là có người nói cô ta biết, mà người này cũng rất quen thuộc trường mẫu giáo Anh Tài và Thẩm gia." - Một viên cảnh sát phân tích.



Tống Duệ gật đầu: "Các manh mối cho thấy đây là do người quen gây án. Kẻ bắt cóc không cần nghiên cứu địa hình thì tất nhiên cũng biết rõ giờ tan học của trường mẫu giáo, biết rõ góc chết của camera giám sát ở bãi đậu xe và biết rõ tình hình tài chính của Thẩm gia, 50 triệu không nhiều không ít, trùng hợp là mức tối đa mà Thẩm tiên sinh có thể chịu được. Vậy người quen này là ai đây?"




Mọi người nhìn về phía y với ánh mắt sáng rực.



Thẩm Hữu Toàn đang bừng bừng lửa giận lập tức nói: "Chắc chắn là Long Thành Sinh! Hắn thường xuyên thay tôi đón thằng bé tan học, cũng biết rất rõ tình hình tài chính của tôi, hắn còn là một con ma bài bạc nữa, lúc trước chơi thua toàn tìm tôi mượn tiền, tôi thấy năng lực nghiệp vụ của hắn rất tốt nên đã cho mượn không ít, nhưng gần đây không biết tại sao, hắn đột nhiên hỏi mượn tôi 2 triệu! Lần này tôi thật sự tức giận, tôi thấy hắn lòng tham không đáy nên không cho hắn mượn nữa, còn cảnh cáo sẽ sa thải hắn! Động cơ của hắn rất mạnh, nhất định là hắn!"



Tống Duệ đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi cao thẳng, đồng ý mà nói: "Chúng tôi đã điều tra tình hình tài chính của Long Thành Sinh, trước đây hắn từng thua cược một số tiền lớn ở Macao, hơn nữa còn bị liệt vào danh sách đen, hắn đang cần gấp của hoạnh tài*, động cơ của hắn quả thật rất lớn. Chỉ là," - Tống Duệ liếc Thẩm Hữu Toàn một cái, từ tốn nói: "Vợ của anh cũng rất khả nghi."



*Của hoạnh tài: Là số tiền do trúng số độc đắc, hoặc do lừa gạt người khác, hoặc do làm ăn phi pháp, hoặc do trộm cắp mà có được.



"Chung Tuệ Lộ? Không thể nào! Cô ta rất xót Thẩm Ngọc Nhiêu mà." - Thẩm Hữu Toàn phản bác theo bản năng.



Nhưng Tống Duệ lại nói thẳng: "Căn cứ vào lời kể của Thẩm tiên sinh, tôi phát hiện hành vi của Chung Tuệ Lộ rất bất thường. Đầu tiên, lúc bọn bắt cóc chưa gọi đến đòi tiền chuộc thì cô ta đã rất quả quyết nói với Thẩm tiên sinh là đứa bé bị bắt cóc rồi, làm một người mẹ nhưng lại khăng khăng lái sự tình về hướng xấu nhất như thế, chẳng lẽ điều này không kỳ quái sao? Thứ hai, cô ta cực lực phản đối Thẩm tiên sinh báo cảnh sát. Dĩ nhiên, đó là xuất phát từ sự lo lắng của mẹ cho con trai, cô ta làm vậy cũng rất hợp lý, nhưng khi Thẩm tiên sinh nói sẽ bán nhà và công ty để gom tiền chuộc thì cô ta lại không nói tiếng nào, tại sao vậy? Thân là một người mẹ đang lo sốt vó, cô ta vừa không muốn báo cảnh sát lại vừa không tích cực gom tiền chuộc, chẳng phải hai việc này quá mâu thuẫn với nhau sao? Các anh có thể nói cô ta ích kỷ, không muốn bỏ tiền của mình ra, vậy thì điều này có trái ngược hoàn toàn với sự lo lắng dữ dội trước đó của cô ta không? Rốt cuộc là cô ta thật sự cuống cuồng hay giả vờ cuống cuồng, điều này chẳng phải liếc qua là thấy ngay à?"



Mọi người cẩn thận suy nghĩ một chút, rồi không khỏi gật đầu liên tục.



Một nữ cảnh sát nói lời tự đáy lòng: "Nếu tôi là cô ta thì tôi đã sớm bán hết những thứ có thể bán rồi, nào có chuyện ngồi mòn mỏi ở nhà đợi chồng đi mượn tiền? Chẳng phải lúc này mọi người nên đồng tâm hiệp lực để gom đủ tiền sớm một chút sao? Gom đủ tiền là đứa nhỏ có thể sớm ngày trở lại, chuyện này không tốt sao? Cô ta vừa cuống cuồng nhưng lại vừa không làm gì hết, hành vi này thật sự rất kỳ quái."




Thẩm Hữu Toàn cố kiềm chế cơn giận trong lòng, nói một cách khó khăn: "Tiến sĩ Tống, nếu anh không nói, tôi quả thật không chú ý tới sự khác thường của Chung Tuệ Lộ, lúc đó tôi rối quá. Ý anh là lần bắt cóc này rất có thể là Long Thành Sinh và Chung Tuệ Lộ cùng nhau bày kế? Rốt cuộc Long Thành Sinh có phải là cha ruột của Thẩm Ngọc Nhiêu không? Sao hắn nỡ ra tay chứ?"



Tống Duệ dán hai tấm hình lên bảng trắng, chậm rãi mà nói: "Trước mắt, chúng ta không thể xác định thân phận thật sự của bọn bắt cóc, tất cả đều chỉ dựa vào chứng cứ hiện có để đưa ra suy đoán hợp lý thôi. Có điều, vấn đề mà Thẩm tiên sinh vừa hỏi, tôi có thể cho anh câu trả lời."



Thẩm Hữu Toàn nhìn về phía hai tấm hình, sau đó ngây ngẩn cả người. Một trong số đó là ảnh nghệ thuật mới chụp gần đây của Thẩm Ngọc Nhiêu, nó cười híp mắt nhìn ống kính, sống mũi cao thẳng, miệng nhỏ đỏ thắm, gương mặt thon nhọn, dáng vẻ hết sức đáng yêu. Tấm còn lại rõ ràng là ảnh cũ, màu sắc có vẻ hơi cũ kỹ, thế nhưng mặt mũi của bé trai cũng đang nhìn ống kính mà cười lại giống hệt Thẩm Ngọc Nhiêu.



Thẩm Hữu Toàn nhìn chằm chằm vào hai bức ảnh cách nhau hàng thập kỷ một hồi lâu, dường như đã biết được chuyện gì.



Tống Duệ khẳng định suy đoán của y: "Đây là ảnh thời thơ ấu của Long Thành Sinh, có phải trông không giống anh ta hiện tại không?"



Thật vậy, sau khi lớn lên thì Long Thành Sinh cao hơn và vạm vỡ hơn, làn da thì bị nắng ăn đen, bởi quanh năm nhai trầu nên chiều rộng khuôn mặt anh ta cũng thay đổi, hoàn toàn là một người đàn ông rắn rỏi. Nếu không có ảnh chụp thời thơ ấu, thì đánh chết Thẩm Hữu Toàn cũng không ngờ dáng vẻ lúc nhỏ của anh ta lại như một cô bé thế kia. Nếu nhìn thấy tấm hình này sớm một chút, chỉ e Thẩm Hữu Toàn đã nghi ngờ quan hệ giữa đứa con trai và Long Thành Sinh từ lâu rồi.



"Bọn họ vẫn luôn lừa dối tôi! Bọn họ xem tôi như con khỉ mà đùa bỡn!" -Thẩm Hữu Toàn vốn tưởng khoảnh khắc nhận được kết quả xét nghiệm đã là đau đớn nhất rồi, nhưng không ngờ giờ phút này còn đau đớn hơn gấp trăm nghìn lần. Khi y dốc sức làm việc vì cuộc sống hạnh phúc của gia đình, thì hai người y tin tưởng nhất lại dan díu với nhau, rồi còn sinh ra một đứa con hoang, sau đó gạt y nuôi nấng, cung phụng nó giúp họ, thậm chí còn vì vậy mà không để mắt đến con gái ruột của mình. Một nhà ba người bọn họ giống như một bầy đỉa, không chút kiêng kỵ mà hút máu của y; lại vừa giống như một đám cướp, âm thầm cầm dao mổ lên, chuẩn bị cắt thịt của y.



Thẩm Hữu Toàn che mặt, từ từ nằm sấp xuống bàn, phát ra tiếng than khóc như một con thú bị vây khốn.




Các thành viên tổ trọng án đều quay đầu đi, không đành lòng nhìn y, nhưng Tống Duệ lại lạnh nhạt mà nói: "Thẩm tiên sinh, bây giờ không phải là lúc đau buồn. Dựa theo lời anh nói, sau khi đứa bé bị bắt cóc, cha mẹ ruột của nó là Long Thành Sinh và Chung Tuệ Lộ không hề lo lắng, mà liên tục ngăn cản anh báo cảnh sát, hơn nữa còn cực lực yêu cầu anh bán tài sản để gom tiền chuộc người, cho nên bọn họ là đáng nghi nhất. Chung Tuệ Lộ và Long Thành Sinh có biết chuyện anh đến sở cảnh sát báo án không? Nếu thật sự là họ bày ra vụ này, vậy thì tôi rất có lý do tin rằng băng nhóm này có ít nhất 4 người, hai người ở Thẩm gia giám sát anh; một người đến đón và khống chế đứa bé; một người gọi tới tống tiền và đi lấy tiền chuộc. Bọn họ phân công nhiệm vụ rõ ràng, lên kế hoạch chu đáo, hiển nhiên đã có chuẩn bị, chúng ta phải cẩn thận đối phó. Nếu Long Thành Sinh và Chung Tuệ Lộ biết anh đã báo cảnh sát, thì bọn họ chỉ cần gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn là đồng bọn của họ sẽ chuyển đứa bé đi chỗ khác ngay, hoặc là sẽ sửa đổi kế hoạch. Đến lúc đó, vụ này sẽ càng khó điều tra hơn, chuyện sống chết của đứa bé cũng sẽ trở thành ẩn số."



Tống Duệ dừng lại trong chốc lát, giọng nói trở nên lạnh như băng: "Tuy Long Thành Sinh và Chung Tuệ Lộ là cha mẹ ruột của Thẩm Ngọc Nhiêu, nhưng hiện tại họ đều đang ở Thẩm gia, tách khỏi đứa bé, người khống chế đứa bé lại không có bất cứ quan hệ máu mủ gì nên họ sẽ không để ý đến sống chết của nó. Người có thể tham gia vào một vụ bắt cóc thì chắc chắn không phải hạng tốt lành gì, nếu bọn họ biết anh báo cảnh sát, rất có thể sẽ không quan tâm cảm nhận của Long Thành Sinh và Chung Tuệ Lộ mà giết con tin ngay lập tức. Tình hình rất bất lợi cho chúng ta!"



Các cảnh sát lập tức khẩn trương, nháo nhào nhìn sang Thẩm Hữu Toàn.



Thẩm Hữu Toàn lại nhanh nhẹn nói: "Chuyện này các anh có thể yên tâm, lúc tôi ra ngoài Phạn tiên sinh đã nhiều lần nhắc nhở tôi, kêu tôi đừng nói chuyện này cho bất cứ ai trong nhà. Bây giờ Long Thành Sinh và Chung Tuệ Lộ còn tưởng tôi đang ở bên ngoài gom tiền."




Mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.



Tống Duệ sững sờ một hồi mới lộ ra một nụ cười hiếm thấy: "Tôi hẳn nên nghĩ đến chuyện này mới phải, nếu Phạn Già La đã đề nghị anh báo cảnh sát thì cậu ấy đã sắp xếp xong mọi thứ cho anh rồi."



Thẩm Hữu Toàn vội gật đầu, giọng nói ngập tràn sự cảm kích và khẩn thiết: "Đúng vậy, những chuyện tôi đang làm đều là nghe theo sự sắp xếp của Phạn tiên sinh, sự thật đã chứng minh mỗi lời dặn dò của ấy đều có lợi cho tôi, giúp tôi lần lượt tránh được những cạm bẫy có thể khiến đứa nhỏ gặp nguy khốn. Phạn tiên sinh thật sự rất lợi hại!"



Nhắc đến Phạn Già La, không khí trong phòng họp rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều. Bởi có lời tiên đoán của hắn, nên mọi người đều tin chắc rằng đứa trẻ sẽ quay về an toàn, mặc dù niềm tin này rất khó hiểu và không có chút căn cứ nào.



Tống Duệ đẩy gọng kính, nói một câu hoàn toàn không liên quan đến vụ án: "Thẩm tiên sinh thật may mắn."



Đây cũng không phải người đầu tiên nói như vậy với Thẩm Hữu Toàn, trên thực tế, khi người của sở cảnh sát người biết được ngọn nguồn của y với Phạn Già La, rồi biết được vụ bắt cóc xảy ra cùng lúc, cũng đã từng thốt lên câu cảm thán tương tự.



Thẩm Hữu Toàn tức thì đỏ hoe hai mắt, nghẹn ngào mà nói: "Đúng vậy, chỉ e may mắn cả đời tôi đều đã dùng hết trong lần này, tôi gặp được quý nhân. Dĩ nhiên, mọi người ở đây cũng đều là quý nhân của tôi, tiếp đến còn phải làm phiền mọi người cứu Thẩm Ngọc Nhiêu ra, tôi cảm ơn mọi người trước, cảm ơn, cảm ơn!" - Y không ngừng cúi người nói cảm ơn, khiến mọi người nghẹn cay nơi sống mũi. Tuy y không bỏ ra được 50 triệu, nhưng sau khi biết được thân thế của đứa bé mà y vẫn có thể bôn ba khắp nơi vì nó như vậy, cũng đã coi như hết tình hết nghĩa lắm rồi.



Nhìn lại cha mẹ ruột của đứa bé, cách biệt này thật khiến người ta không nói nên lời...



Thấy chủ đề đã đi quá xa, Tống Duệ gõ tay lên bảng trắng, tiếp tục nói: "Trước mắt, chúng ta vẫn chưa nắm được bằng chứng Long Thành Sinh và Chung Tuệ Lộ là tội phạm bắt cóc, điện thoại của họ không có cuộc gọi bất thường nào, thẻ ngân hàng cũng không có giao dịch nào khác thường, có thể thấy thủ đoạn chống điều tra của họ rất mạnh, chúng ta phải nghĩ cách thăm dò họ một chút. Một khi chắc chắn bọn họ là chủ mưu, chúng ta sẽ có thể lập tức bắt người, rồi tiến hành thẩm vấn tìm ra vị trí của đứa nhỏ. Thẩm tiên sinh, chuyện này cần có sự phối hợp của anh."



Thẩm Hữu Toàn vội vàng bảo đảm: "Các anh có kế hoạch gì? Tôi nhất định làm theo lời các anh!"



Tống Duệ rất hài lòng với sự hợp tác của y, đoạn in bản kế hoạch đã sớm lập xong thành tài liệu, lần lượt phân phát cho mọi người. Mọi người nhận được "Kịch bản" thì bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu lời thoại và nhân vật trong đó, bận rộn đến khi trời hửng sáng mới lái xe đến Thẩm gia.