*Chương có nội dung hình ảnh
“Chúng ta ly hôn, theo đúng lý, tài sản sẽ do thanh tra viên tới kiểm kê, những thứ thuộc về tôi, tôi có quyền lấy lại. Đương nhiên, những hậu quả mà cô làm đầu tư trong mấy năm qua thất bại, tôi cũng sẽ gánh vác”.
“Vậy nên, tôi cũng sẽ gánh toàn bộ nợ nần!”
Lâm Mỹ Quyên chỉ không đồng ý với điều khoản cuối cùng. Tôn Hàn muốn mời thanh tra tới kiểm kê toàn bộ tài sản công ty, làm theo pháp luật hiện hành.
Tài sản trước khi kết hôn của hai người đều là của Tôn Hàn, cho dù một khoản nợ, Tôn Hàn cũng phải lấy.
Nếu làm thế, Lâm Mỹ Quyên sẽ chẳng có gì trong tay.
Sao cô ta có thể đồng ý chứ!?
Lâm Mỹ Quyên quả quyết nói: “Tôi không đồng ý!”
Tôn Hàn cười nhạt: “Lâm Mỹ Quyên, có lý do gì mà cô không đồng ý? Tôi muốn nghe xem!”
Lâm Mỹ Quyên bị thái độ thờ ơ của Tôn Hàn làm cho tức giận, đột nhiên hung hăng xé nát tờ đơn ly dị.
Hùng hồn nói: “Tôi nói cho anh biết, Tôn Hàn, mấy năm qua anh ngồi tù, công ty đã sớm không còn nữa, anh chẳng còn một đồng một cắc nào đâu! Hiện giờ, công ty kiến trúc Phong Quyên là của tôi và Đường Minh Phong!”
“Người cần cuốn gói rời đi là anh, không phải tôi!”
Tôn Hàn thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lâm Mỹ Quyên: "Tôi tưởng mình tha cho cô một lần, cô cũng tỉnh ngộ được đôi phần, là tôi nghĩ quá nhiều rồi, chó sao có thể không ăn phân được chứ?”
Chó… chó sao bỏ được thói ăn phân?
Mặt Lâm Mỹ Quyên tối sầm lại, còn mang theo chút tức giận.
Dù sao, chuyện bắt cóc vẫn chưa kết thúc, nếu Tôn Hàn kiên trì đến cùng, rất có khả năng anh sẽ đưa cô ta vào tù.
Cô ta lập tức mất hết can đảm.
Cứng không được, chỉ đành dùng mềm thôi.
Lâm Mỹ Quyên đổi qua bộ dạng đáng thương: “Tôn Hàn, chúng ta một ngày vợ chồng, trăm năm ân nghĩa, anh nhất định phải tuyệt tình đến thế sao?”
Lâm Hàn làm anh tổn thương quá sâu, cho nên kể cả Lâm Mỹ Quyên có tỏ vẻ thảm hại trước mặt mình, anh cũng sẽ không động lòng.
Anh cười khẩy, nói: “Lâm Mỹ Quyên, có phải cô nói dối quá nhiều nên cũng tin vào những gì mình nói luôn không?”
“Năm năm tôi ngồi tù là ngồi thay em trai cô, không làm gì có lỗi với cô cả. Nhưng trong năm năm ấy cô lại ngoại tình, vậy còn muốn chiếm đoạt tài sản của tôi rồi còn nghĩ rằng tôi nợ cô. Cô không cảm thấy mình rất vô liêm sỉ sao?”
“Tôn Hàn, tôi…”
Lâm Mỹ Quyên cố gắng nghĩ lời phản bác nhưng không biết nên cãi lại như nào.
Nhưng Tôn Hàn không kiên nhẫn ngồi nghe, xua tay ngắt ngang: “Nói thẳng đi, cô có ký vào đơn ly dị hay không?”