Tất cả mọi người đột nhiên nghe được câu nói của Tôn Hàn.
Mọi người đều không hiểu ra sao.
Thế rốt cuộc là đã lấy được hợp đồng hay chưa?
"Đùa kiểu gì vậy? Liễu Y Y sao có thể lấy được hợp đồng?", Vương Bách Xuyên hoàn toàn không tin.
"Lấy ra cho giám đốc Lý xem", Tôn Hàn nói.
Liễu Y Y lập tức đứng thẳng lưng ưỡn ngực, lấy tập tài liệu bên trong hợp đồng ra để trước mặt Lý Tông Đạo.
Cô cuối cùng cũng hiểu ý Tôn Hàn, anh muốn để cô giành công lao lấy được hợp đồng này, thế nên cô rất cảm động.
Lý Tông Đạo xem đi xem lại mấy lần mới dám xác nhận: "Là thật, Liễu Y Y thực sự đã lấy được đơn hàng mùa thu của công ty bách hóa Near!"
"Đưa cho tôi!"
Vương Bách Xuyên trợn to mắt, giật lấy hợp đồng. Hắn ta nhìn chằm chằm nó mà không thể tin được, gào thét điên cuồng hệt như bị tâm thần.
"Không thể nào, không thể nào! Châu Kỳ Hoa rõ ràng đã nói sẽ không để anh lấy được hợp đồng! Ông ta lừa tôi!"
Tôn Hàn cười lạnh: "Châu Kỳ Hoa đến chính bản thân mình còn khó bảo vệ, anh trông chờ vào ông ta thì quá sai lầm".
"Phó Tổng giám đốc Vương, đàn ông đích thực đã nói được là làm được. Đơn từ chức anh tự viết hay là để tôi viết hộ anh?"
"Phụt!"
Nghe thấy vậy, có người liền bật cười.
Báo ứng đến nhanh thật đấy!
Vương Bách Xuyên dùng âm mưu hãm hại người ta, kết quả là hại luôn chính bản thân mình.
Đây có coi là tự bê đá đập vào chân không?
Vương Bách Xuyên dù có không muốn tin đến thế nào cũng không thể không tin sự thật trước mắt.
Hắn ta đã phấn đấu suốt bao nhiêu năm mới leo lên được vị trí phó Tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy, một khi từ chức thì sẽ chẳng còn gì cả.
Sao hắn ta có thể cam tâm được?
Hắn ta vội vàng nhìn Lý Tông Đạo bằng ánh mắt cầu xin.
Lý Tông Đạo vô cùng tức giận, ai bảo cậu ăn nói lớn lối làm gì, giờ thì hay rồi.
Nhưng Vương Bách Xuyên đang nắm điểm yếu của ông ta, không thể bỏ mặc Vương Bách Xuyên được, thế nên ông ta đành ho khụ khụ hai tiếng.
"Tôn Hàn này, Liễu Y Y có thể lấy được đơn hàng này đúng là một trường hợp hiếm có. Theo tôi thấy, có thể đề bạt cô ấy lên làm tổ trưởng, trích phần trăm theo đúng quy định".
"Nhưng với bằng cấp của Liễu Y Y, theo quy tắc cô ấy không đủ tư cách để vào công ty chúng ta. Cậu hiểu ý tôi không?"
Không chỉ Tôn Hàn hiểu rõ mà những người khác cũng hiểu, trong lòng họ không khỏi coi thường, rõ ràng Lý Tông Đạo muốn nuốt lời.
Dù Liễu Y Y không có bằng cấp nhưng đã chứng minh được cô có đủ năng lực để làm nhân viên tiêu thụ tại công ty thời trang Sâm Uy.
Một nhân viên tiêu thụ tài giỏi thế này, công ty thời trang Sâm Uy không cần thì những công ty khác cũng sẽ giành lấy.
Lấy chuyện này ra nói đúng là vô liêm sỉ!
Mặt Liễu Y Y trắng bệch, hai tay không khỏi nắm chặt.
Học vấn, lại là học vấn!
Tôn Hàn cảm nhận được cảm xúc của Liễu Y Y, liền nghiêng người qua an ủi cô: "Nếu không muốn người khác tùy tiện chỉ tay năm ngón trước mặt mình thì phải khiến cho bản thân mạnh mẽ hơn nữa, mạnh mẽ tới nỗi những kẻ đó chỉ có thể ngước nhìn!"