*Chương có nội dung hình ảnh
Tôn Hàn không ngờ Chu Đình vẫn ở lại Mục Thành, bất ngờ hơn nữa là mẹ nuôi lại mời cô ấy đến nhà ăn cơm.
Theo lý mà nói thì nhà họ với nhà Chu Đình không thân quen gì lắm mới phải.
Sau khi đi vào, Tôn Hàn liếc nhìn quanh nhà một lượt thì thấy chỉ có mẹ nuôi và em trai Từ Tiểu Bân.
Anh lập tức hỏi: “Chú Chu đâu ạ? Sao không đến luôn?”
Nếu đã mời cơm người ta thì phải mời cả hai bố con chứ.
Còn mẹ Chu Đình thì đã mất từ khi cô ấy còn nhỏ, nói ra thì cô nhóc này cũng đáng thương.
“Bố em… mấy năm trước bị ngã từ tầng ba ở chỗ làm xuống bị gãy lưng… nên không tiện di chuyển lắm ạ”.
Nhắc đến bố mình, Chu Đình có vẻ trầm xuống, nhưng vẫn giải thích rõ ràng.
Tôn Hàn không ngờ lại tiện miệng hỏi ra chuyện này, bèn đánh trống lảng sang chuyện khác: “Thế để hôm khác, anh sang thăm chú sau”.
“Dạ”.
“Về rồi thì ăn cơm thôi!”, Dương Dung bê một bát canh từ trong bếp ra.
Mâm cơm rất phong phú, hôm nay cả Dương Dung và Từ Tiểu Bân đều có vẻ khách sáo một cách kỳ lạ.
Vì có Chu Đình tới chơi nên nhà họ mới ăn một bữa cơm trong sự hoà thuận hiếm có.
Dùng bữa xong không lâu thì Chu Đình ngỏ ý xin về.
Dương Dung nói với Tôn Hàn: “Tôn Hàn, con tiễn em về đi”.
“Vâng”.
Hai nhà cách nhau có một tầng lầu nên đi vài bước là tới.
Tôn Hàn không hiểu tại sao phải tiễn Chu Đình, nhưng mẹ nuôi đã có lời thì anh đành nghe theo vậy.
Tôn Hàn tiễn Chu Đình ra ngoài, thoáng cái hai người đã đi xuống tầng dưới.
Người ở dưới tầng này rất ít nên không giang cực yên tĩnh.
Chu Đình vung tay rồi cười nói: “Trước kia, nhiều nhà hàng xóm đã mua nhà ở Tân Thành rồi chuyển tới đó, giờ toà nhà mình trống nhiều căn lắm nên không còn náo nhiệt như trước nữa”.
“Chắc vài năm nữa còn bị phá, đến lúc ấy, khu mình sẽ không còn nữa rồi”.
Nói đến đây, Chu Đình thoáng có nét buồn.
Tôn Hàn cười đáp: “Thứ gì cũng có thời gian tồn tại nhất định mà, nơi chúng ta lớn lên cũng vậy, miễn mình vẫn nhớ đến nó là được rồi”.
“Anh Tôn Hàn, hay mình ra kia ngồi nói chuyện đi?”
Chu Đình chỉ vào chỗ nghỉ chân ở phía trước rồi hỏi.
Tôn Hàn nhìn qua đó thì thấy đó là nơi vui chơi mà đám trẻ con trong khu từng thích nhất, trong đó xích đu là đắt khách nhất, nhất là vào giờ tan học, muốn chơi thì phải xếp hàng.
Nhưng bây giờ, trông nó rất tồi tàn.
“Ừ”, Tôn Hàn đồng ý.
Hai người đi đến đó rồi ngồi xuống một chiếc ghế gỗ đã cũ.