*Chương có nội dung hình ảnh
Một tháng mấy chục nghìn tệ, cậu ta còn không dám tưởng tượng!
Dương Dung vô cùng đắc ý: "Bây giờ thì biết rồi chứ. Tuy bố Chu Đình là một con ma bệnh, nhưng Chu Đình nhiều tiền như vậy, nhà họ không dùng hết được đâu! Ngộ nhỡ Tôn Hàn và Chu Đình thực sự đến với nhau, lúc nào nhà chúng ta hết tiền thì đến tìm Tôn Hàn, nó có thể không cho sao?"
"Mẹ đã chứng kiến Chu Đình trưởng thành, con bé mềm lòng, dễ thuyết phục lắm! Không giống người phụ nữ đê tiện Lâm Mỹ Quyên kia!"
Nghĩ đến Lâm Mỹ Quyên, Dương Dung liền tức điên lên. Tôn Hàn vốn dĩ có một công ty lớn ở thành phố Giang Châu, nhà họ có thể sung sướng hưởng thụ, mỗi năm lấy mấy trăm nghìn tệ ở chỗ Tôn Hàn mà tiêu xài, làm gì mà không được.
Kết quả là không hiểu sao Tôn Hàn lại đi cưỡng bức người ta, công ty bị Lâm Mỹ Quyên lấy mất.
Mà mẹ con họ chẳng kiếm chác được chút gì.
Chu Đình còn xinh hơn cả Lâm Nhã Nhi.
Từ Tiểu Bân thấy mẹ muốn tác hợp Tôn Hàn và Chu Đình thì rất bực bội, thấy Tôn Hàn đã chiếm được hời.
Nhưng cậu ta lại nghĩ ra, chỉ có như vậy thì mới có thể khiến Tôn Hàn ở lại Mục Thành, chỉ có như vậy Tôn Hàn mới có thể ngoan ngoãn kiếm tiền cho gia đình họ, thế là có bực đến mấy cậu ta cũng chỉ có thể nhịn.
"Vậy thì mẹ ơi, chúng ta nên làm thế nào?"
"Làm thế nào nữa, Tôn Hàn để lại số điện thoại mà, chọn lúc nào rảnh rồi hẹn Chu Đình ra ăn bữa cơm thôi! Nếu không được thì chúng ta giới thiệu cháu gái của ông Từ cho nó!"
"À..."
Nghĩ đến cô cháu gái nặng gần một trăm cân của ông cụ Từ, Từ Tiểu Bân liền buồn nôn. Nhưng cậu ta lại cho rằng cô gái ngoại cỡ đó mới xứng với Tôn Hàn.
Mẹ cậu ta đã nói rồi, một người từng đi tù không có tư cách kén chọn.
"Được rồi, tạm gác chuyện của Tôn Hàn đã, dù sao nó đã về rồi thì không thoát được đâu! Nói về em gái Từ Hạ của con đi!"
Dương Dung nói vậy khiến Từ Tiểu Bân hoàn hồn.
Từ Tiểu Bân liền hỏi mẹ: "Mẹ, Hoàng Tài đã nói rồi mà, khi nào em gái kết hôn với ông ta là ông ta sẽ đưa chúng ta một triệu tệ tiền sính lễ, có gì đâu mà phải nói nữa?"
"Vốn là như thế, dù sao còn một tuần nữa là kết hôn, đến lúc đó con có thể dùng một triệu tệ này để cưới Lâm Nhã Nhi. Vấn đề là Tôn Hàn đã về rồi, mẹ lo lắng Tôn Hàn sẽ khiến mọi chuyện rắc rối thêm!", vẻ mặt Dương Dung đầy sự lo lắng.
"Việc này cũng không phải là không thể!"
Từ Tiểu Bân cũng trầm tư. Tôn Hàn từ nhỏ đã yêu thương cô em gái Từ Hạ, nếu biết Từ Hạ sắp phải cưới một người đàn ông trung niên lớn hơn mình hai mươi tuổi thì khả năng cao sẽ gây chuyện thật.
Ngộ nhỡ cuộc hôn nhân của Từ Hạ bị phá đám thì cậu ta lấy cái gì mua nhà mua xe, lấy cái gì đưa tiền sính lễ cưới Lâm Nhã Nhi đây?
Thế nên cậu ta vô cùng lo lắng: "Vậy làm thế nào bây giờ?"
Dương Dung trợn mắt nhìn Từ Tiểu Bân: "Con đúng là không được tích sự gì, chuyện gì cũng chỉ biết hỏi mẹ! Mẹ đúng là mắc nợ con mà!"
Mắng thì mắng nhưng Dương Dung vẫn cố gắng nghĩ cách.
Từ Hạ phải kết hôn với Hoàng Tài thì con trai mới có tiền lấy vợ, không thể để chuyện này có sai sót.
Một lúc sau, mắt Dương Dung đột nhiên sáng lên: "Có cách rồi!"