Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 319




"Anh Tôn hôm nay không bận hay sao mà lại đến nhà trẻ sớm thế này?", Hồ Văn bất chợt bước tới.





Tôn Hàn quay người lại mỉm cười: "Ừ, hôm nay không có việc gì nên tới sớm một chút".





"Ồ? Vậy anh Tôn có hài lòng với nhà trẻ chúng tôi không?










Tôn Hàn gật đầu: "Rất hài lòng".





Nhà trẻ Lam Thiên tuy không phải nhà trẻ quý tộc nhưng trang thiết bị và môi trường học tập đều khá tốt.





"Anh Tôn hài lòng là tốt rồi. Phải rồi, vẫn chưa kịp cảm ơn anh Tôn về chuyện ngày hôm đó!"





"Cậu bé tên Tạ Tiểu Vũ kia thế nào rồi?", Tôn Hàn hỏi.





"Cậu bé đã chuyển trường rồi".










Dù sao cũng là học sinh lớp mình mà lại chuyển trường vì việc đó, khi nhắc đến vẻ mặt Hồ Văn vẫn có chút khó chịu.





"Phải rồi anh Tôn, hiếm khi có hôm anh rảnh, hôm nay tan học tôi mời anh và Đồng Đồng ăn cơm được không? Cứ coi như là lời cảm ơn của tôi với anh Tôn về chuyện lần trước!", đột nhiên Hồ Văn nói.





Việc này...





Tôn Hàn suy nghĩ một lúc: "Mời tôi ăn cơm thì được, nhưng Đồng Đồng sẽ không đi!"





Hồ Văn không hiểu: "Tại sao vậy?"





"Thực ra tôi định nói với cô giáo một số chuyện, Đồng Đồng không nên biết những chuyện này".





"Ồ, vậy Đồng Đồng thì thế nào?"





Hồ Văn vốn đoán rằng liệu có phải ông bố đơn thân của Đồng Đồng muốn ở riêng với cô ấy không, nhưng sắc mặt Tôn Hàn rất nghiêm chỉnh, có lẽ là có chuyện gì đó.





Trong lòng cô ấy thấy hơi mất mát.





"Tôi sẽ cho người đến đón con bé".





Sau đó Tôn Hàn liền gọi điện cho Từ Khang Niên, bảo ông ấy sau khi tan học thì đón Đồng Đồng.





Chẳng bao lâu sau Hồ Văn đã tan làm, cô ấy mặc một chiếc áo khoác nhung màu trắng đi ra.





Tôn Hàn đứng trước chiếc xe Mercedes S-Class, vẫy tay với Hồ Văn.





"Chiếc xe của anh Tôn... đẹp thật đấy!". Hồ Văn vốn định dùng từ 'xa hoa', nhưng nghĩ lại thì nói thành đẹp.





Một chiếc xe Mercedes tất nhiên là đẹp.





Tôn Hàn chỉ mỉm cười, anh giơ tay ra mở cửa ghế phó lái cho Hồ Văn: "Mời lên xe".





"Vâng".





Hai người ngồi vào trong xe, Tôn Hàn liền lái xe rời đi.





Trên đường Hồ Văn hơi câu nệ, cô tò mò vỗ bàn điều khiển, cố nói với vẻ thoải mái: "Mọi người thường nói, thà khóc trong xe Mercedes cũng không chịu ngồi cười sau ghế xe đạp. Thì ra đây chính là cảm giác khi được ngồi xe Mercedes sao?"





Tôn Hàn mỉm cười đáp lại: "Lần đầu tiên cô giáo Hồ ngồi Mercedes sao?"





"Vâng, tôi xuất thân từ một địa phương nghèo. Chỗ chúng tôi đừng nói là ngồi Mercedes, đến cả chiếc xe đó chúng tôi còn chưa được nhìn thấy! Anh Tôn đúng là tuổi trẻ tài cao, mới trẻ thế này đã lái xe sang rồi!"





"Nhỡ đâu tôi kế thừa gia sản thì sao?", Tôn Hàn cười nhạt.



"Cũng... có thể, nhưng tôi cảm thấy anh Tôn đã tự mình phấn đấu!", Hồ Văn khẽ mím môi.