*Chương có nội dung hình ảnh
Anh lập tức lấy kim bạc ra rồi dịu giọng nói với Thẩm Nguyệt: "Yên tâm, sẽ không sao đâu".
Thẩm Nguyệt chớp mắt, cứ như đột nhiên được tiêm thuốc an thần, cô ấy khẽ gật đầu.
Ngay sau đó, Tôn Hàn cởi áo của Thẩm Nguyệt ra, sau đó bắt đầu cắm kim bạc vào huyệt Phong Phủ, huyệt Thiên Trụ, huyệt Tiểu Hải, huyệt Khí Xá.
Làm xong những việc này, hơi thở của Thẩm Nguyệt đã đều hơn. Tuy không rõ ràng, nhưng nỗi đau đớn trên mặt cô ấy đã giảm bớt bằng mức độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
"May mà coi như không đến muộn".
Vừa dứt lời, Thẩm Kỳ Bân liền thở phào một hơi: "Cậu Tôn, con gái tôi đã, đã đỡ chưa?"
"Đã khống chế được những chất độc đó, nó đang tụ về ngón tay cái. Một tiếng sau châm máu ra là sẽ không sao".
Nghe thấy vậy, Thẩm Kỳ Bân mừng quá bật khóc: "Cậu Tôn, thực sự vô cùng cảm ơn cậu!"
Tôn Hàn cười lạnh: "Cảm ơn tôi sao? Không cần đâu, ông nên cảm ơn Đồng Đồng đi. Nếu không phải vì Đồng Đồng thì tôi không tới đây đâu".
"Ông hai Thẩm, tôi nói thẳng cho ông biết, lúc đó nếu không phải do Đồng Đồng bảo vệ Thẩm Nguyệt thì tôi không định bỏ qua cho nhà họ Thẩm đâu!"
Thẩm Kỳ Bân tất nhiên không quên. Lúc đó nhà họ Thẩm vì lấy tủy của Đồng Đồng để thay cho Thẩm Nguyệt mà suýt nữa đã khiến cả nhà họ Thẩm bị hủy diệt trong tay Tôn Hàn!
May là Tôn Đồng Đồng là đứa bé vô cùng lương thiện!
"Tiết Nhất Thủ, tôi rất tò mò đấy. Ông cũng là bác sĩ danh tiếng trong nước, cho dù không chữa được cho Thẩm Nguyệt thì cũng không nên dùng thuốc linh tinh mới đúng. Thuốc mà ông dùng có vấn đề rất lớn đấy, ông có biết không hả?". Tôn Hàn liếc nhìn Tiết Nhất Thủ, lạnh lùng nói.
Nếu là lang băm thì cũng thôi, nhưng Tiết Nhất Thủ dù sao cũng là một bác sĩ danh tiếng, sao có thể không biết dùng thuốc được?
Thấy khả năng châm cứu của Tôn Hàn, Tiết Nhất Thủ muốn phản bác cũng không thể nào phản bác nổi, ông ta bối rối không nói nên lời.
"Tôi cũng đã trót tin lời của tên lang băm Tiết Nhất Thủ này, tin rằng huyết thanh đó có thể chữa khỏi bệnh cho con gái Thẩm Nguyệt của tôi!"
"Tên họ Tiết kia, cái đồ lang băm, ông còn gì để nói nữa không?!"
Không nói còn đỡ, vừa nói là Thẩm Kỳ Bân lại tức điên lên.
"Vẫn còn một tiếng nữa, mời cậu Tôn xuống đại sảnh nghỉ ngơi", Thẩm Thương liền nói.
Tôn Hàn gật đầu, anh đã đến thì thuận theo chủ nhà thôi.
"Cũng tốt, tôi cũng phải tính sổ rõ ràng với Đường Minh Phong và thần y Tiết đây!", Thẩm Kỳ Bân nghiến răng nghiến lợi.
Con gái suýt nữa bị hại chết, Thẩm Kỳ Bân không định bỏ qua dễ dàng như vậy.
Tôn Hàn không bày tỏ thái độ gì.
Anh đến đây chỉ là vì Đồng Đồng không thích chị Thẩm Nguyệt của cô bé xảy ra chuyện gì bất trắc thôi.
Những chuyện khác không liên quan đến anh.