Ngỡ

Chương 3: Anh Tống ơi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bentley được đỗ trước cửa nhà, Quý Tả mở cửa xe cho Tống Ngạn Thành.

Tống Ngạn Thành ngoảnh đầu nhìn Lê Chi đang đi chậm rì rì sau lưng mình, biểu cảm giữa đôi lông mày tỏ rõ sự khó chịu.

Đường về hôm nay rất yên tĩnh.

Lê Chi vẫn như trước, ngồi dựa vào cửa xe còn Tống Ngạn Thành ngồi bên phải cô, mùi hương tịch mịch của cam Bergamot* lan tỏa khắp xe cũng không thể lấn át được khí chất lạnh lùng của anh.

(*Cam Bergamot: là loại trái cây thơm có kích thước của một trái cam, với một màu vàng tương tự như một trái chanh. Nghiên cứu di truyền về nguồn gốc tổ tiên của các giống cam quýt còn tồn tại phát hiện cam Bergamot có thể là một loài lai của Citrus limetta và Citrus auratium. – Theo Wikipedia)

chapter content



Cam Bergamot

Lê Chi vẫn còn đang thầm than về lòng hiếu kính của Tống Ngạn Thành, ánh mắt vô thức liếc qua anh.

Sườn mặt của người đàn ông này rất đẹp, mũi cao môi mỏng, vùng nhân trung hơi trũng xuống thành một đường đường cong vừa phải. Lê Chi cũng đã gặp không ít nam minh tinh, từ dạng mỹ nam như hoa như ngọc cho đến dạng manly rắn rỏi. Nhưng khi ở trong giới giải trí lâu rồi thì cô lại thấy cảm thấy những hình tượng này có chút giả tạo, cố ý.

Trong giới này, ngây thơ có thể trở thành điểm chí mạng.

Tống Ngạn Thành là một người đàn ông rất đẹp trai, Lê Chi cảm thấy phảng phất giống như say mê.

Đúng lúc này, cái người một mực không nói chuyện kia lại bất ngờ quay đầu lại, ánh mắt đột ngột nhìn chằm chằm vào cô. Lê Chi giống như một học sinh trung học bị bắt quả tang, vô cùng mất bình tĩnh mà quay đầu xem cảnh vật ngoài cửa sổ. Tống Ngạn Thành tỏ ra bình thường, chỉ phân phó bằng mắt qua kính chiếu hậu với Quý Tả. Quý Tả hiểu rõ, quyết định thay người của sếp sẽ không thay đổi.

Tài xế đưa Lê Chi quay về quận Bắc, xe đỗ tại đầu ngõ. Trước khi xuống xe, Lê Chi còn rất lễ phép chào hỏi: “Cảm ơn”

Đáp lại cô chỉ có nụ cười lịch sự của Quý Tả.

Hôm nay là một ngày nắng, bóng lưng của Lê Chi đổ thật dài dưới ánh mặt trời.

“Lê tiểu thư, xin chờ một chút”

Nghe thấy tiếng gọi, Lê Chi khựng lại.

Quý Tả chầm chậm chạy tới, trên mặt vẫn giữ nụ cười thân thiện. Anh ta đi thẳng vào vấn đề: “Lê tiểu thư, vì một số nguyên nhân, Tống tiên sinh muốn hủy bỏ hợp đồng trước thời hạn với cô”

Lê Chi: “…”

Uổng cho cô vừa mới giây trước còn thầm khen Quý Tả anh tuấn tinh anh, không ngờ anh ta lại là một người thư kí độc ác như vậy đó.

Quý Tả: “Cô yên tâm, như ước định trên hợp đồng, Tống tiên sinh sẽ trả nửa tháng tiền vi phạm, cô không cần phải thực hiện bất cứ trao đổi nào cả”

Lê Chi: “…”

Muốn nói là cảm thấy mất mát lớn lao thì cũng không đến mức đó. Ban đầu lúc cô đồng ý trong lòng cũng có mâu thuẫn và kháng cự, còn nữa, đối phương đã nói là có thể trả khoản bồi thường khủng kia, vậy thì cũng đủ phí dưỡng bệnh sau phẫu thuật cho bà nội cô rồi. cô chỉ như trút được tảng đá đè nặng trong lòng, cái khác không quan trọng nữa.

Tâm tư của Lê Chi chỉ xoay mòng mòng vì điều này, cô hỏi theo bản năng: “Anh chắc là sẽ trả khoản phí bồi thường kia chứ?”

Quý Tả sửng sốt, gật đầu, “Thực hiện hợp đồng, phải”

Lê Chi cảm thấy nhẹ nhõm, lùi lại một bước nhỏ, sau đó nghiêm chỉnh cúi đầu vái chào Quý Tả, “Được, cảm ơn ông chủ”

Trái lại, Quý Tả lại thấy bất ngờ.

Anh ta cũng đã theo Tống Ngạn Thành nhiều năm rồi, đã thấy qua nhiều người phụ nữ giả tạo thích đóng kịch, ngoài mặt thì giả vờ đáng yêu nhưng trong lòng thì luôn cất giấu tham vọng, phóng khoáng rộng lượng nào có mấy người.

Trở lại xe, Quý Tả báo cáo: “Đã giải quyết xong”

Tống Ngạn Thành ‘ừ’ một cái.

Cân nhắc một hồi, Quý Tả thận trọng nói: “Hôm nay lúc lão gia nhìn thấy Lê tiểu thư, phản ứng tốt hơn so với những gì chúng ta nghĩ nhiều”

Anh ta nói bóng gió, ám chỉ Lê Chi đúng là một lựa chọn tốt, nếu như lại đi tìm kiếm một người khác, có lẽ sẽ không còn ai thích hợp hơn. Đương nhiên Tống Ngạn Thành nghe ra được hàm ý, đây là sự thật.

Nhưng khi anh nghĩ đến cái cô minh tinh mang bộ mặt dính “máu dì cả” kia liền cảm thấy ngao ngán.

Từ nhỏ Tống Ngạn Thành đã có tính thích sạch sẽ, thật sự không thể chịu đựng được.

——

Mao Phi Du biết được tin Lê Chi bị “sa thải” là vào buổi tối.

Người anh em này rất nhanh liền giận sôi máu, gặp được cô thì mắng xối xả suốt hai tiếng đồng hồ, “Lê Chi, rốt cuộc cô là cái thể loại vật thể hiếm có khó tìm gì vậy, vất vả lắm cô mới được công ty nâng cho tí tài nguyên, thế mà rồi người nổi tiếng lại không phải cô. Chuyện này coi như xong rồi đi, giờ đến cây hái ra tiền mà cô còn không nắm lại được hả?!”

Lê Chi ngồi chồm hổm trên mặt đất húp mì tôm xì xụp, khuôn mặt đỏ bừng lên vì nóng.

Mao Phi Du cầm lấy cánh tay cô mà điên cuồng lắc qua lắc lại, “Mỗi tháng mười vạn, mười vạn!”

Lê Chi “ài” một tiếng, bỏ cái nồi trong tay xuống, bất lực nói: “Người ta từ bỏ rồi thì tôi biết phải làm sao chứ?”

“Tranh giành! Sát phạt! Dụ dỗ! Cô có phải là phụ nữ hay không hả!”

Lê Chi cười đùa hí hửng, “Anh thử thị phạm cho tôi xem thế nào là dụ dỗ đi”

Mao Phi Du đã cáu tới mức bùng nổ rồi, hung hăng trừng cô một cái, rồi đoạt lấy nồi mì, bắt đầu ăn dữ dội.

“Này, đó là của tôi mà”

“Cô không xứng” Mao Phi Du tức giận, “Một nữ minh tinh mà còn dám ăn thức ăn rác à?”

“Dù sao cũng có ai nhìn đâu”

“Bây giờ không có, sau này có!” Mao Phi Du nghiêng đầu qua chỗ khác, hung dữ rống một tiếng.

Lê Chi không nói gì, cúi đầu xuống.

Sau khi hút sợi mì “Xụp xụp”, Mao Phi Du quệt tay lau miệng, nói cho cô biết: “Ngày mai cô chỉnh đốn lại tinh thần một chút, hai giờ chiều có một cái quảng cáo. Lần này không bảo cô đóng quảng cáo băng vệ sinh nữa”

Lê Chi: “Quảng cáo gì thế?”

“Nước hoa VH” Mao Phi Du đắc ý, nói: “Ông đây phải nói chuyện rất lâu để đoạt về cho cô đấy”

Lê Chi thật sự không ngờ tới, đây là một thương hiệu xa xỉ đẳng cấp quốc tế, làm sao lại có thể trao cho cô cơ hội đánh bóng tên tuổi này?

Mao Phi Du nói: “Ngày mai VH chính thức công bố phát ngôn viên mới, cô muốn biết là ai không?”

“Dù sao cũng không phải tôi”

Mao Phi Du nói: “Là Thời Chỉ Nhược”

Nghe được cái tên này, Lê Chi bộc phát ngay lập tức, “Tôi không đi!”

Mao Phi Du đập bộp một cái lên bàn gỗ nhỏ, nói lớn hơn cô: “Phải đi!”

Lê Chi kiên quyết, “Không đi là không đi”

Thời Chỉ Nhược trở nên nổi tiếng từ ba năm trước nhờ vào bộ phim bom tấn《Vấn Ngữ》, hiện tại còn đang rất nổi tiếng, sức chiến đấu của fandom cực kì dũng mãnh, tài nguyên lại càng không có chỗ chê.

Mao Phi Du lạnh nhạt, “Giờ cô còn tư cách gì mà nói chữ ‘NO’ với tôi? Lê Chi, tôi cho cô hay, chị Phong nói, nếu cô còn tiếp tục không có lấy nửa điểm phất lên, tôi phải đi kiếm người mới, lúc đó thì đừng nghĩ đến việc công ty sẽ cho cô con đường sống. Cô mà không có tiền tài không có chỗ dựa thì kể cả cái phòng rách nát này cô thuê cũng không nổi nữa đâu!”

Lê Chi liếc nhìn anh ta, không biết là do ánh sáng hay gì mà đôi mắt cô ẩm ướt ánh lên.

Mao Phi Du thở phì phì, quay đầu lại, nén những lời độc địa vào lòng.

Lê Chi dùng giọng mũi, nhỏ nhẹ năn nỉ: “Anh cũng biết, lúc trước mặt tôi suýt chút nữa bị cô ấy hủy hoại luôn mà”



Sương mù cuối thu vẫn còn nặng nề giăng khắp lối. Đêm đã về khuya, vậy mà tòa cao ốc Bách Minh vẫn còn sáng đèn.

Lê Chi đứng nơi đầu gió, chờ đợi đã gần một tiếng đồng hồ. Gió lạnh thổi qua khiến cho lòng cô lạnh lẽo. Tầm 15 phút sau, rốt cuộc cô cũng thấy xe của Tống Ngạn Thành chạy ra từ nhà để xe.

Từ bên lề đường, Lê Chi vội vã đuổi theo, điên cuồng vẫy tay.

Tốc độ xe chậm dần rồi ngừng lại.

Lê Chi thở dài, liên tục dùng tay chân ra hiệu với cửa sổ hàng ghế sau.

Cô vẫy cả buổi trời, cửa sổ của ghế phó lái mới trượt xuống, Quý Tả khách sáo nói: “Lê tiểu thư?”

Lê Chi đã đứng đón gió lạnh cả tiếng đồng hồ, giờ đây mặt trắng bệch, nhưng rồi cũng hồng hào trở lại, “Thư kí Quý, chúng ta có thể thương thảo lại hợp đồng một lần nữa hay không?”

Quý Tả mỉm cười, “Chúng ta cứ theo trình tự giải trừ hợp đồng mà làm thôi”

“Tôi biết, tôi biết” Bờ môi Lê Chi nhẹ run, “Giá cả có thể điều chỉnh lại một chút, tôi không cần mười vạn, chỉ lấy bảy vạn thôi. Yêu cầu gì cũng được, tôi nhất định sẽ bảo đảm chất lượng, hoàn thành nhiệm vụ!”

Ý cười của Quý Tả sâu hơn một chút, có lẽ là cảm thấy tình huống này thật buồn cười.

Anh ta ngừng một chút, nhìn thoáng qua hàng ghế sau.

Tống Ngạn Thành đang ngồi vắt chéo chân, áo khoác đặt ở bên cạnh. Quá ồn ào cho nên nét mặt anh thật sự không còn chút kiên nhẫn, chỉ đáp lại Quý Tả bằng ánh mắt với ba chữ*:

Bảo cô ta biến.

(*Nguyên văn chỉ có ba chữ: 让她滚)

Quý Tả quay đầu lại, nở nụ cười lấy lệ với Lê Chi, “Xin lỗi cô”

Tay anh ta trượt xuống dưới, muốn đóng lại cửa kính xe. Lê Chi nhanh nhẹn, “Đùng” một tiếng, hai tay đập xuống, bấu chặt cửa sổ, gấp gáp nói: “Vậy không cần bảy vạn nữa! Tổng giá năm vạn, được chưa!”

Cô thật sự không muốn đóng quảng cáo chung với Thời Chỉ Nhược đâu. Mao Phi Du thì cứ động tí lại dùng tiền áp chế cô, chỉ cần nửa năm tới cô có thu nhập ổn định, anh ta sẽ cũng sẽ không dồn ép nữa. Lê Chi biết rằng hành động của mình bây giờ rất mất mặt, nhưng nghĩ đến Thời Chỉ Nhược, sự e ngại, bối rối, mù mờ, thậm chí là chột dạ lại bắt đầu xuất hiện trong lòng cô.

Mất mặt thì kệ mất mặt!

Lê Chi bấu chặt cửa sổ không buông tay, cắn răng nói: “Ba vạn, ba vạn được không?!”

Quý Tả cúi đầu, húng hắng ho, sau đó lại đảo mắt ra phía sau.

Hai giây sau, anh ta nhận lệnh, phân phó với tài xế: “Lái đi”

Bánh xe dần dần chuyển động. Lê Chi nhất quyết dán mình tại cửa xe.

Tài xế còn có thể lái xe đi sao được, do do dự dự, bánh xe cứ muốn chuyển lại không được. Giọng nói trầm thấp của Tống Ngạn Thành vang lên: “Đi”

Đơn độc, đanh đá, nực cười.

Loại thủ đoạn này anh cũng đã chứng kiến nhiều rồi, nhìn có thì vẻ chẳng sợ gì, nhưng chỉ cần hù dọa một chút thì sẽ lộ nguyên hình ngay.

Tốc độ xe dần dần nhanh hơn. Lê Chi vốn đang bước nhanh, giờ lại bị tụt lại phía sau. Tình thế cấp bách, cô dứt khoát bắt lấy tay nắm cửa phía sau, sau đó mạnh mẽ dùng sức, lập tức mở cửa hàng xe phía sau ra.

Lê Chi nhanh như chớp ngồi lên xe.

“Rầm!”

Cửa xe vừa đóng lại, toàn bộ xe liền trở nên yên tĩnh.

Tống Ngạn Thành nhìn qua người con gái đang thở hổn hển trước mặt mình, sắc mặt trở nên khó coi tột độ.

Nhưng anh vẫn giữ im lặng, ánh mắt lạnh lùng và khinh thị. Rõ ràng là đang ngồi ngang hàng với nhau, nhưng điệu bộ như nhìn từ trên cao xuống của anh đã phân ra một đường giới tuyến sắc bén.

Lê Chi bị ánh mắt như đang nhìn rác rưởi của anh làm cho nóng ruột. Trong lòng cô như có lửa đốt, nhưng lại chẳng biết phải làm sao, không hiểu sao lại muốn bùng phát.

Máy sưởi đang được bật, bốn bề lại yên tĩnh, chỉ có tiếng ù ù thổi bên tai.

Đôi mắt cô sáng ngời, sự tức giận rõ ràng đang tụ lại.

Tống Ngạn Thành đoán rằng, một giây sau thôi, đại khái người phụ nữ này sẽ lại diễn màn một khóc hai nháo ba thắt cổ.

Lê Chi đột nhiên ngồi thẳng về phía trước, mặt hơi nhăn lại, khuôn mặt đỏ ửng lên, giọng nói dịu đi: “Không thì anh … giảm thêm giá cũng được”

Tống Ngạn Thành: “…”

Cô bắt đầu thay anh mặc cả: “Không muốn ba vạn thì hai vạn tám, chỉ cần hai vạn tám, tôi về nhà với anh. Chỉ là … không thể thấp thêm nữa đâu”

Tống Ngạn Thành: “…”

Giờ phút này, chiếc Bentley lại im ắng như tờ.

So với việc phải đi đóng quảng cáo cùng Thời Chỉ Nhược, cô thà đi hầu hạ cái con người hiểm ác này còn hơn.

Lê Chi càng nghĩ càng rối, nhịn không được mà bắt lấy cánh tay của Tống Ngạn Thành.

Tống Ngạn Thành run lên, theo phản xạ muốn gỡ ra.

Lê Chi đột nhiên nói: “Xin anh đó”

“…”

“Anh Tống ơi”

“………….”