Editor: Phác Hồng
Lúc Liễu Diên tỉnh lại thì ngồi ngốc một hồi, tựa vào bàn đá nhớ lại chuyện khi nãy. Y cúi đầu nhìn bên chân, nước rửa mặt bị đổ vẫn ướt sũng trên đất. Vì thế y nheo mắt nhìn trời, hướng mặt trời cho thấy y cũng không mê man quá lâu. Lúc đứng lên, chiếc áo choàng trên vai chợt rơi xuống, Liễu Diên ngồi xuống nhặt lên, gương mặt bấy giờ mới hiện rõ hai phần đau xót.Áo choàng kia là của Hứa Minh Thế. Từ đây về sau lão không còn nữa.Thật quái lạ, lúc này y lại không nhớ chuyện Y Mặc, một chút cũng không có. Trong đầu chỉ chợt loé lên suy nghĩ, nghĩ có lẽ hắn đã khôi phục, nhưng chỉ trong chớp mắt. Ngay sau đó hiện lên là rất nhiều vẻ mặt của Hứa Minh Thế.Từ tuổi trẻ khinh cuồng đến lúc già dọc ngang nếp nhăn, trung gian cơ hồ không có bất kỳ thay đổi, mà nhanh chớp nhoáng như vậy, giống như chỉ chớp mắt một cái, hắn đã già, sau đó liền biến mất trên đời.Liễu Diên không nhịn được giơ tay sờ mặt mình, hiển nhiên là trơn bóng, một chút nếp nhăn cũng không có. Trong nhà này, dẫu là y hay Trầm Giác đều có một gương mặt trẻ tuổi, đều ở độ thanh xuân tươi đẹp. Chỉ có một mình Hứa Minh Thế bị năm tháng tàn phá thành khuôn mặt già nua. Liễu Diên nghĩ như vậy, đi vài bước trong sân, đi theo dấu chân lúc xưa Hứa Minh Thế thường ngắm chim thưởng hoa, nhìn kiến nhìn bướm. Đi mấy bước liền dừng lại, Liễu Diên ngồi xổm xuống, giống như vì không gánh nổi hư hao ập đến mà phải cuộn người lại, lui vào góc tường Hứa Minh Thế thường hay phơi nắng, nghĩ thầm thật sự xin lỗi.Mà tột cùng thật xin lỗi điều gì, Liễu Diên lại không nói. Chỉ biết Hứa Minh Thế đã không còn nữa, ngay cả lần cuối cũng không thể thấy, trên đời này y lại mất thêm một người để bận lòng. Lúc nghĩ như vậy, đau xót trong lòng không biết từ đâu kéo đến khiến y rất khó chịu. Nghĩ bản thân luân hồi ba kiếp, dường như đến nay luôn là kẻ bạc tình, mặc dù y không thiếu nghĩa khí, cũng không keo kiệt giúp đỡ người khác, nhưng đến nay, những người thật sự ở trong lòng để y nhớ mong chỉ đếm được trên đầu ngón tay.Y đã quen tỉnh táo, lại quá mức cẩn thận, giao thiệp với kẻ khác đều tiến lui có độ, thận trọng giống như đường tròn không chứa nổi góc cạnh, lại không hề bảo thủ lộ sơ hở. Thế nên không ai mở ra thân xác cứng rắn để lẻn vào thế giới bên trong, có thể vào đều là tự tay y để họ tiến vào. Hiện giờ mất đi một người, khổ sở của y không hề nguỵ tạo, mặt đỏ chôn chặt trên đùi. Y duy trì mãi tư thế này, không biết đã ngồi bao lâu.Trầm Giác xách nước ấm đi ra từ trù phòng, nhìn thấy Liễu Diên rúc ở chân tường, chần chờ hồi lâu mới đến gần, ngồi xuống bên cạnh y.“Cha.” Trầm Giác gọi.Dường như Liễu Diên không nghe thấy, chậm chạp bất động, Trầm Giác lại gọi tiếng thứ hai, mới nghe Liễu Diên mang theo giọng mũi hỏi: “Đã đổi y phục cho lão chưa?”“Đã xong.” Trầm Giác đáp.Liễu Diên lúc này mới ngẩng đầu, khóe mắt tuy đỏ nhưng không có nước mắt, nghĩ phải lau thật sạch, không muốn để ai trông thấy. Liễu Diên đứng dậy, bưng nước ấm vào phòng, y đã nói sẽ tự tay xử lý hậu sự cho lão, để lão nghênh mặt thong thả đi hết kiếp này.Vào phòng, vòng qua tấm bình phong mới bắt gặp một người ngồi bên mép giường đang giúp lão sửa sang tất giày. Y bào đen thẫm, bóng lưng cuồng đãng bất kham, ngoại trừ Y Mặc thì không còn ai khác.Liễu Diên thoáng run tay, nước ấm trong chậu gợn lên hồi sóng, thấm ướt chiếc khăn trắng vắt cạnh bên.Y Mặc quay đầu lại, chỉ nhìn y một cái rồi cúi đầu tiếp tục chuyện đang dỡ, thần thái nghiêm túc trước nay chưa từng thấy. Liễu Diên cũng không lên tiếng, đi đến bên cạnh đặt chậu xuống, vắt khăn rồi giúp Hứa Minh Thế lau mặt.Lúc trước Hứa Minh Thế cố tình chọc giận Trầm Giác mà ăn thật nhiều cháo gà, dầu mỡ dính đầy bên mép, dính lên cả chòm râu, bóng loang loáng. Quả thật chuyện chỉ mới chớp mắt, mới vừa còn mười phần trung khí, cậy mạnh không nói lý khiến Trầm Giác tực giận gần như giậm chân, đảo mắt thì thân thể đã chuyển lạnh.Hơn nữa còn không bao giờ ấm áp trở lại.Liễu Diên cẩn thận giúp lão vuốt lại chòm râu, lau sạch mỡ vấy, rồi chải lại đầu tóc rối bời thành búi tóc. Lão đầu nhi vận bộ y phục mới thật vừa vặn, nhắm mắt an tĩnh nằm đó. Trông lão thế mà có rất nhiều hoà ái dễ gần.Tiếp theo là nhập liệm. Đốt nhang dầu tiền giấy, những ngọn đèn chong sáng cả ngày lẫn đêm. Bên cạnh mộc quan luôn có người canh giữ, hoặc đốt giấy hoặc châm thêm dầu.Nhưng khác hẳn mọi tang lễ của thế tục, nơi đây không có tiếng gào khóc cũng không có tiếng nhạc, hết thảy đều lặng lẽ yên tĩnh.Cứ như thế cho đến ngày thứ bảy. Quan tài nhập thổ.Trước mộ phần dựng một phiến bia, trên bia đá có mấy chữ vô cùng đơn giản, có danh và tự của Hứa Minh Thế, có cả nhà bọn họ.Y Mặc đốt tiền giấy trước mộ phần. Hắn nhìn ánh lửa và khói xanh, nói giữa những vụn tro giấy đang bay múa rằng: “Hứa Minh Thế, ta nghĩ ngươi sẽ không làm vậy.”Đúng thế, hắn không nghĩ lão sẽ làm vậy.Hắn đã nghĩ rất nhiều chuyện, hắn tu hành ngàn năm, biết mọi việc luôn có nhân quả và định số, cũng biết hắn công dày đức nặng, có lẽ tương lai sẽ gặp may mắn, thế nên hắn mới giữ lại mệnh, sống ngây ngốc khi bị đánh quay về nguyên hình. Hai nghìn năm qua có không ít người và yêu quái nhận ân huệ của hắn, tuy không thích giao tế, tính tình lãnh đạm, nhưng chưa chắc sẽ không có người tương trợ, tỷ như lão tiên đã có lúc nào không giúp hắn đâu. Chẳng qua lão thích giúp ngấm ngầm, dù sao vũ trụ hồng hoang, biển cả hoá nương dâu, đều luôn có quy tắc cân bằng. Sinh hay tử, khởi hay diệt, dù là thần tiên cũng không thể tự tiện thay đổi.Chỉ có chờ vận may xuất hiện, lão tiên mới có thể thuận theo thiên mệnh mà giúp hắn thêm một lần.Nhưng thế nào cũng không ngờ vận may này lại đến từ Hứa Minh Thế.Hắn chờ vận may, rồi vận may đến. Người đến là Hứa Minh Thế. Bọn họ gặp nhau thật buồn cười, thế mà kết thúc lại thế này.“Hứa Minh Thế.” Y Mặc lắc đầu, ném tiếp một chuỗi tiền giấy vào lửa, rồi hắn vuốt ve phiến bia đá trước mộ phần, chậm rãi nói: “Ngươi nên đi gặp nàng.”Rất nhiều chuyện Y Mặc đều biết, chỉ là hắn không muốn nói. Tỷ như Hứa Minh Thế nhớ mong tiểu thỏ tinh kia, hắn đã biết từ lâu; lại tỷ như hồn phách của nàng không chịu chuyển thế, ngồi bên cầu Nại Hà vừa ngóng ngày đêm vừa khóc than không ngớt, khiến Diêm Vương ở địa phủ phải tìm người để tố khổ.Là do sau khi Quý Cửu chết, lúc hắn xông vào địa phủ đã nghe được tin này.Khóc than khiến Diêm Vương đau đầu nhức óc thì dĩ nhiên phải báo lên, sau khi báo lên sẽ có tiên gia thẩm tra, nàng và Hứa Minh Thế đều tính tình thuần lương, lúc còn sống hành thiện khắp nơi, đương nhiên sẽ có một kết cục tốt, cho nên Hứa Minh Thế cũng sẽ không hồn phi phách tán.Lão tiên thuận theo thiên mệnh, tập hợp hồn phách của Hứa Minh Thế để lão tiếp tục đầu thai, đền trả nước mắt cho cô nhóc thỏ kia. Cũng xem như tất cả đều vui mừng.Y Mặc đứng lên, vỗ hết tro bụi dính trên người rồi nói với Liễu Diên: “Về nhà thôi.”Lúc này Liễu Diên mới ngẩng đầu nhìn về phía Y Mặc. Kể từ khi hắn khôi phục hình người, đây là lần đầu y nghiêm túc nhìn hắn.Tựa như những lần đầu gặp gỡ, khi y đối diện với gương mặt ấy, ngay cả hô hấp cũng dần biến mất, dường như chỉ cần trông thấy gương mặt này thì ngay cả tính mạng y cũng sẽ vứt bỏ.Y nhìn lâu như vậy, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng chỉ nhè nhẹ thốt ra:“Ngươi đã trở lại.”Câu ấy thốt ra tựa gió nhẹ vờn mây.Bởi vì có thể nhìn thấy, còn có thể trông thấy lẫn nhau, thế gian này đều trở nên vô nghĩa.“Đã trở lại.” Y Mặc đáp.“Trở lại là tốt rồi.”Y Mặc nhìn y, nhàn nhạt hỏi: “Nếu còn trắc trở, ngươi vẫn chờ sao?”—— Nếu còn trắc trở, ngươi vẫn chờ sao?Liễu Diên cơ hồ bật run, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.Y chỉ có thể chờ, mà vốn dĩ chẳng còn cách khác.Kể từ khi gặp hắn, y không thể khuyên bản thân bỏ dỡ nữa chừng. Y thích hắn, dẫu là tuyệt vọng nhưng chỉ nghĩ đến hắn là có thể mỉm cười, là có thể vui vẻ tồn tại. Bản thân y vốn là một ngõ cụt, trằn trọc ba kiếp cũng không có lối ra.Hướng ở trong tâm, không còn lựa chọn khác.“Ta vẫn chờ.” Liễu Diên đáp.Có lẽ tương lai sẽ gió êm sóng lặng, để bọn họ cận kề cả đời, có lẽ sẽ gió thổi sóng trào, để bọn họ lênh đênh trắc trở. Nhưng tương lai liên quan gì đến họ?Y chỉ là loài người tầm thường, bé nhỏ thấp hèn, không thể hô phong hoán vũ càng không thể khởi tử hồi sinh, y không có năng lực nghịch thiên, y chỉ là con người.So sánh với yêu tinh quỷ quái, thiên thần ngọc đế, y chỉ là một kẻ hèn mọn trong đám người tầm thường, trôi dạt giữa trần ai.Kẻ phàm không tránh khỏi tai ương kiếp nạn, đối diện với nó là lựa chọn duy nhất, nhưng chỉ cần sót lại một hơi thở, chờ đợi và hy vọng sẽ không hề mất đi.Nếu không có đã từng, làm sao sẽ mất đi. Nếu quả thật đang có, làm sao biết mất đi.“Bất kể có chuyện gì, ta vẫn chờ.” Liễu Diên nói.Y Mặc đi đến nắm lấy tay y, giọng thủ thỉ: “Sẽ không có chuyện gì nữa đâu.” Hắn nói tuy nhẹ nhưng tựa như hứa hẹn, tựa như thề thốt, vô cùng chắc chắn.Nước mắt của Liễu Diên bấy giờ mới rơi xuống, nhanh chóng được người lau đi, nhỏ giọng bảo đừng khóc.“Đừng khóc.” Y Mặc nói, những ngón tay ấm áp đan vào những ngón tay còn lại. “Ta cùng ngươi bạc đầu.”—— Ta cùng ngươi bạc đầu.Hắn nói được làm được, nắm tay y, cười giữa những tia nắng mai, ôm giữa những tia nắng chiều, đi hết năm mươi mùa xuân ấm thu lạnh. Đến tận khi mái đầu đen tuyền đổi thành hoa râm.Sắc thu tiêu điều, hắn nằm trên giường nhìn khung cảnh sau những cơn mưa thu, lá thu rơi đầy như rải vàng khắp mặt đất, rực rỡ tươi đẹp. Bọn họ vận áo choàng trơn nhẵn, sóng vai nằm bên nhau.Lúc này hắn nghe được người bên cạnh gọi tên mình, nói rằng. “Kiếp sau, đến lượt ta tìm ngươi.”Hắn liền bật cười, khóe môi nhếch lên thành một đường cong ấm áp, gò má theo đó hiện lên mấy nếp nhăn, hắn mỉm cười đáp: “Được.”“Phải chờ ta.”“Được.”Hắn đáp ứng, sau đó siết chặt bàn tay mà hắn chưa bao giờ buông xuống, lẳng lặng nhắm mắt.Cùng ngươi dắt tay, cùng ngươi bạc đầu.Băng qua thiên sơn vạn thủy, xuyên qua con sông thời gian, lướt qua hoàng tuyền bích lạc, đi đến chốn hoang vu cuối cùng. Giữa phồn hoa rực rỡ, ngươi vẫn ở bên ta.Tia nắng ngoài cửa sổ xuyên qua màn lụa mỏng manh chiếu vào trong phòng, gió thu xốc lên bức màn giường thêu đầy hoa đào, nhẹ nhàng nâng lên rồi hạ xuống trên người bọn họ, nâng lên hạ xuống đến tận khi kết thúc.Hết