Ngộ Thượng Quỷ Quỷ (Gặp Gỡ Quỷ Quỷ)

Chương 49




Hàn Diệp bước về phía trước, Ngôn Bình thì không hề động đậy, Đào Hải sốt ruột đến nỗi nhảy dựng lên, “Hàn Diệp, ngươi muốn làm gì, không được đả thương đạo sĩ.”

Hàn Diệp tà tà nhìn Đào Hải, khóe môi nhếch lên, quỷ dị cười nhạt, “Một món đồ chơi bị ta vứt bỏ, lấy tư cách gì để ra lệnh cho ta?” Đột nhiên, Hàn Diệp cực nhanh rút ra một thanh trường đao từ bên hông, quơ đao về phía Ngôn Bình, lùi người về gần nơi Đào Hải đang đứng.

Đào Hải hoảng sợ lui về sau vài bước, kêu to, “Đạo sĩ, cứu ta —–” lời còn chưa dứt, Hàn Diệp đã phang một đao vào kết giới, tiếng “Chi lạp lạp” vang lên, kết giới bắn ra một luồng kim quang, giống như một bức tường, ngăn cách không cho Hàn Diệp xông vào kết giới. Hàn Diệp trở mình, lăn lộn mấy vòng, ra tít xa mới có thể đứng vững.

“Vốn tưởng cái kết giới này là đồ vô dụng, không ngờ lại có thể bảo vệ chắc chắn như vậy, nghĩ không ra ngươi cũng có chút tài năng, ta còn tưởng rằng linh sư ai cũng ngu xuẩn như nữ nhân kia a. — Bây giờ, tính đến chuyện giữa ta và ngươi thôi.” Hàn Diệp vừa nói, vừa thè lưỡi khẽ liếm lưỡi đao sáng loáng, mũi đao tinh tế vạch lên đầu lưỡi Hàn Diệp một đạo ấn ký, lưỡi đao cũng từ từ biến thành màu đen pha chút đỏ sậm.

Ngôn Bình cầm phù tác trong tay, đứng tại chỗ bất động, bởi vì không rõ tính chất đặc biệt của ma đao Hàn Diệp là gì, cho nên cũng không dám tùy tiện xuất thủ, mặc dù những lời nói của Hàn Diệp nghe vô cùng chói tai.

Ma đao dính máu Hàn Diệp, trong chớp mắt, từ chuôi đao đến mũi đao đều phát ra một ánh hồng quang đỏ như máu, Hàn Diệp kéo đao, chậm rãi đến gần Ngôn Bình, nụ cười trên mặt dữ tợn, “Ngôn tiên sinh, hiện tại chúng ta cùng tính toán nợ nần nào. —– ngươi nói xem, ta hẳn là nên biến ngươi thành ta như bây giờ, rồi đem ngươi thiên đao vạn quả để xóa hết mối hận trong lòng ta?”

“Sợ rằng —- ta sẽ làm ngươi thất vọng.” Ngôn Bình giễu cợt cười, “Không ngờ cái thành phố này lại chứa loại ma vật khống chế người, thực sự là ta đã tính sai. —- dù thế, ngươi bị ma vật khống chế cắn xé nhất định là rất thống khổ a — có đúng là đau đớn như bị dao chém không? Đau đớn đến nỗi hận không thể chết đi — thế nhưng hết lần này tới lần khác, ngươi vẫn không chết, —- loại tư vị này rất thoải mái nhỉ? Không phải là ai cũng có thể nếm được mùi vị ấy đâu…”

Ngôn Bình nói, chọc giận đến Hàn Diệp.

“Đi chết đi!” Hàn Diệp hô to một tiếng, bỗng nhiên tăng tốc độ, tựa như tên rời cung, bắn người về phía Ngôn Bình, quơ đao chém tới.

Cảm giác được mùi ma khí, phù tác trong tay Ngôn Bình tựa như có sinh mệnh, tự động nghênh hướng ma đao. Ngôn Bình nhảy về phía sau, phù tác cùng ma đao chạm trán nhau, phát sinh một lực mạnh đến nỗi vàng đá cũng phải nổ. Phù tác chặn lại lực độ của ma đao, ma đao còn cách chóp mũi Ngôn Bình chưa tới 1 cm đã bị phù tác dùng một lực tương tự quật trở lại, làm cho Hàn Diệp lui về phía sau mấy bước.

“Thật không ngờ, ngươi cũng thực lợi hại.” Hàn Diệp lè lưỡi, tựa như thấy mỹ vị liền liếm môi, vết tích bị đao cắt lúc trước rỉ máu, máu chảy loạn trên miệng, nhìn vô cùng dữ tợn.

Ngôn Bình nhìn hai lá bùa chú bay trên mặt đất, không dám khinh thường. Không nghĩ tới ma đao của Hàn Diệp lợi hại như vậy, có thể đánh rơi phù tác của mình.

Từ hính dáng đến tính chất hút máu của ma đao, có thể biết được đó là một loại huyết pháp ma đao, chỉ những linh hồn cực kỳ hắc ám và thâm độc mới có thể luyện ra được loại ma pháp như vậy, mà linh hồn càng thâm độc, uy lực của huyết ma đao cũng càng mạnh —- đương nhiên, thời điểm luyện đao lại càng thống khổ. Từ đó có thể biết, chủ nhân của Hàn Diệp, không biết là loại ma vật gì, có khả năng khống chế hoàn toàn loại linh hồn màu đen này, hẳn là không phải một loại ma vật thông thường.

“Ngươi cũng không kém a.” Ngôn Bình cười khan hai tiếng, “Luyện được đao như vậy, đại khái cảm giác cũng giống như vạn tiễn xuyên tâm đúng không? — Sách sách sách, ta thực thương cảm ngươi.”

“Để ta dùng chính cây đao này kết liễu đời ngươi!” Hàn Diệp hét lớn, lần thứ hai xông tới.

Ngôn Bình đã biết uy lực của cây đao trong tay Hàn Diệp, không dám trực tiếp dùng phù tác tiếp chiêu, liền nhảy ra phía sau ma đao, vung phù tác hướng tới cổ chân Hàn Diệp. Vì tránh né phù tác, Hàn Diệp vội vã nhảy sang một bên, đao trong tay cũng chệch hướng Ngôn Bình. Tay Ngôn Bình lại vung lên, phù tác quay về phía mục tiêu, cuốn lấy hông Hàn Diệp, đao trong tay Hàn Diệp bổ về phía phù tác, Ngôn Bình lo lắng phù tác bị hư hại, bèn thu hồi. Sau một hồi giao đấu, hai người chưa ai chiếm được tiện nghi.

Hàn Diệp lại kéo đao chém về phía Ngôn Bình, mặc dù nói dài hơn một tấc là mạnh hơn một tấc, phù tác của Ngôn Bình dài hơn ma đao của Hàn Diệp rất nhiều, thế nhưng phù tác cũng chỉ làm từ giấy, dù có thể áp chế ma tính của đối phương, nhưng lại rất dễ bị ma đao tổn hại. Cứ dây dưa mãi như vậy, cũng sẽ rất khó phân cao thấp.

Một tay Ngôn Bình vung phù tác kiềm chế động tác của Hàn Diệp, tay còn lại từ trong túi móc ra bùa chú. Thừa dịp Hàn Diệp bị phù tác dồn ép ra phía sau, Ngôn Bình vội vàng đem bùa dán lên mặt đất, hét lớn một tiếng mật ngữ.

Lòng đất giống như bị chấn động, tia sáng từ phía dưới đất mãnh liệt phát ra. Kim quang bắn tới người Hàn Diệp, Hàn Diệp kêu thảm “A” một tiếng —-