Ngỡ Là Yêu

Chương 45




Tôi quyết đinh đối diện trực tiếp với bà ấy một lần nữa để tìm ra mấu chốt vấn đề. Tôi đi xuống nhà, người làm đang dọn dẹp ở phòng bếp. Căn nhà rộng lớn trở nên trống trãi lạ thường, chỉ có quanh quẩn vài người giúp việc nhà quen mặt.

“Lam, mẹ tôi đâu rồi.” - Tôi hỏi con bé giúp việc đang miệt mài lau bếp.

“Bà chủ từ sáng đã đi chùa rồi chị.” - Con bé trả lời.

“Hôm nay cũng không phải ngày rằm mà.” - Tôi lẩm bẩm nói, quay đầu về phía cầu thang.

“Chị có muốn ăn chút gì không? Bà chủ rất thích đi chùa, rằm nào bà cũng đi bái phật và ngày này hằng năm tuy không phải rằm nhưng bà vẫn đi, có năm bà chủ bận việc không bay về được thì cũng nhờ dì Nghi đi giúp.”

“Dì Nghi là ai?” - Tôi hỏi.

“Dạ, là người làm cũ ở đây đó chị. Bà ấy đã nghĩ làm trước khi chị đến nên chị không biết là phải.” - Con bé vừa làm vừa nói: “Đồ ăn có rồi đây, chị mau ăn chút gì đi. Em thấy chị ốm quá, phải mập mạp lên chút để hấp dẫn chứ.”

Tôi cười trừ đi đến nhìn tô mì còn bốc khói thơm phức. Hôm nay ăn lại cảm thấy không ngon miệng, có lẽ quá nhiều thứ cần phải suy nghĩ nên ảnh hưởng đến khẩu vị. Tôi ăn chưa đên nữa tô, sau đó quay về phòng ngủ.

Thay một bộ váy hoa dài. Đi ra khỏi nhà nhưng mất phương hướng chẳng biết đi đâu. Đang chạy xe trên đường thì bầu trời bỗng nhiên tối sầm rồi những giọt mưa nặng hạt rơi vội vã. Tôi ghé vào quán cafe gần đó, vừa hay cũng không biết đi đâu, thưởng thức một buổi cuối tuần cùng cafe và âm nhạc.

Thật ra đã từ rất lâu rồi tôi không lang thang như hôm nay. Chỉ là tôi có chút mệt mỏi muốn chạy trốn, tôi sợ đón nhận sự thật, rời khỏi căn nhà chứa đầy cô độc.

Gọi một tách cafe đen không đường. Vẫn cái vị đắng quen thuộc, nhưng nó vẫn không xoa dịu được vị đắng trong lòng tôi. Nhìn những hạt mưa ngoài đường, từng người vội vàng qua lại, tôi mới thấu được sự cô độc. Dường như tôi sinh ra đã cô độc như vậy.

“Có một vị khách mời chị.” - Anh chàng phục vụ mang một tách nâu nâu đặt lên bàn của tôi.

“Đây là gì vậy?” - Tôi hỏi.

“Dạ, là cacao.” - Anh ta lịch thiệp đáp.

Tôi lắc đầu: “Tôi chỉ uống cafe đen không đường. Phiền anh mang gửi trả giúp tôi.”

“Dạ, vị khách ấy nói nếu chị không nhận thì hãy đưa tờ giấy này cho chị.” - Anh ta đưa một mẫu giấy ghi chú nhỏ về phía tôi.

Tôi có chút ngạc nhiên lẫn tò mò. Tôi mở tấm giấy nhỏ ra, nét chữ tuy đã cố gắng nhưng vẫn nghệch ngoặc.

“Cafe đen không đường không tốt cho sức khỏe. Một chút cacao nóng sẽ khiến em dễ chịu hơn.”

Biết rõ tôi đang uống cafe không đường, biết rõ tâm trạng tôi không tốt? Người này thật ra là ai?

“Cho tôi hỏi, vị khách này đang ngồi ở đâu?” - Tôi hỏi anh phục vụ.

Anh phục vụ chỉ về hướng bên phải, cách một hàng ghế là bóng lưng một người đàn ông. Tôi cảm ơn anh phục vụ, trên tay cầm ly cacao nóng đi về phía người đó. Đi càng gần về phía người đó, tôi càng có cảm giác quen thuộc, tôi càng có chút rụt rè. Người đó bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía tôi, tôi mới hiểu vì sao bản thân lại có cảm giác thân quen đó.

Anh Nam mỉm cười nhìn tôi, vẫn cái ánh mắt trìu mến, vẫn cái nụ cười ôn nhu, vẫn cái ánh nhìn không pha chút tạp chất. Tôi hé môi cười gượng, đi về ghế đối diện của anh ngồi xuống.

“Anh về nước khi nào vậy?”

“Em đã kết hôn rồi sao?”

Chúng tôi dường như hỏi trong cùng một thời điểm.

Nhìn ngón áp út đeo chiếc nhẫn cưới trên tay. Tôi nhẹ gật đầu: “Em đã có con rồi.”

“Em không hạnh phúc sao?” - Anh chợt hỏi.

“Sao anh lại hỏi như thế?” - Tôi ngạc nhiên nhìn anh, rồi cũng cụp mắt xuống che giấu đi.

“Anh nhìn thấy ánh mắt vô hồn của em, vị cafe không đường đắng chát nhưng em uống như thưởng thức sự ngọt ngào. Chỉ là lòng em đang đắng chát hơn vị cafe.” - Anh đáp.

Tôi hơi cười nhẹ: “Anh đi học về tâm lý học à, em nhớ không lầm anh chuyên về khoa nội.”

“Không phải, vì anh có thể nhìn ra khi nào em vui, khi nào em buồn, khi nào em hạnh phúc, khi nào em cô đơn.”



Tôi gật gật đầu không giấu đi nụ cười: “Anh đoán sai rồi. Em thật sự đang rất hạnh phúc. Còn anh, anh có bạn gái chưa?”

Anh lắc đầu: “Mẹ anh đang thắc mắc một chuyện?”

“Chuyện gì vậy?”

“Bà ấy hỏi anh có thích con trai không?”

Tôi vừa uống ngụm trà sau khi uống cacao liền nghe câu trả lời của anh mà bị sặc. Tôi cười sặc sụa, sau đó gắng gượng đáp: “Vậy anh có thích con trai không?”

Anh khẽ cười: “Đây mới là nụ cười mà anh muốn thấy khi gặp lại em.”

Tôi tĩnh lặng lại đôi chút, đưa mắt nhìn anh đánh giá. Anh vẫn không có gì thay đổi, ánh mắt vẫn mang lại sự ấm áp, vẫn có cái cảm giác tôi là bảo bối trong anh. Chỉ là, tôi và anh không duyên không phận.

Trò chuyện về công việc, về cuộc sống một lúc thì tôi cũng chủ động tạm biệt anh. Anh xin lại số liên lạc, thấy tôi chần chừ anh liền nói có thể xem nhau như bạn bè. Tôi cho anh số điện thoại của mình, rồi chào tạm biệt.

Trời đã tạnh cơn mưa. Tôi chẳng muốn về căn nhà ấy, thật ra tôi đã thấm mệt nhưng vẫn gắng gượng sức lực cuối cùng để đi tìm sự thật. Nếu thật sự anh chính là người đứng phía sau mọi chuyện, tất cả đau đớn tôi đã trải qua đều vì anh, tôi sẽ không thể vì tình yêu mà tha thứ.

Quay về nhà, mẹ chồng tôi đang ở trong hoa viên tỉa cây cảnh. Tôi đi về phía bà, lần này tôi không chọn cách đánh úp gay găt, tôi muốn thả mồi câu cá.

“Việc này có người làm làm, sao mẹ lại nhọc công như thế.” - Tôi đi về phía bà mà nói.

“Không việc gì đến cô.”

“À mẹ à, nghe nói hôm nay mẹ đi chùa ạ. Con cũng thích đi chùa, lần sau hai mẹ con mình sẽ đi cùng nhé.”

“Cô còn giả vờ thân thiết với tôi làm gì?

“À mẹ ạ, tại con biết người hại con không phải là mẹ. Mà là người khác nên con muốn dùng hiếu đạo mà ăn năn với mẹ.”

“Cô… cô đã biết những gì chứ.” - Bà ta làm rơi cả chiếc kéo cắt cành trên tay xuống đất.

“Cô… cô đã biết những gì chứ.” - Bà ta làm rơi cả chiếc kéo cắt cành trên tay xuống đất.

Tôi cuối người nhặt chiếc kéo lên nhét vào tay bà ấy. Xem ra đúng như tên Long đã nói, bà ta không hề liên quan, vậy tại sao khi tôi khẳng định là bà ta, bà ta không hề phủ nhận mà luôn tỏ ra như chính bà ấy là kẻ gây ra tội ác.

“Mẹ sao vậy?”

Bà ta hất tay tôi ra khỏi tay bà và nói: “Cô tốt nhất nên cút ra khỏi cái nhà này càng xa càng tốt. Có những chuyện không nên biết quá nhiều, tôi biết cô và Huy em sắp li hôn, hãy ngoan ngoãn mà đợi đến ngày đó.”

Bà ta nói rồi bỏ vào nhà trong và vào thẳng trong phòng khóa trái lại. Tôi vẫn chưa hiểu rõ từng câu nói của bà. Nó giống như muốn đuổi tôi đi, nhưng cũng không giống như vậy.

Buổi tối Huy em quay về. Tôi đang ăn mì gói trong bếp vì tự dưng thấy đói, tuy không ngon lành gì nhưng cũng đỡ cồn cào trong bụng.

“Sao cô lại ăn vào giờ này?”

Anh đi tới tủ lạnh lấy nước, hỏi tôi đang ngồi ở bàn ăn.

“Đói.” - Tôi đáp.

“Hôm nay cô đã đi đâu?” - Anh ngồi xuống phía đối diện tôi, đặt ly nước của mình lên bàn trước mặt.

“Sao anh biết tôi ra ngoài.” - Tôi cũng chẳng buồn nhìn mà đáp.

“Hẹn hò với anh ta à?”

“Hẹn hò sao? Nghe cũng hay hay, tuần sau tôi sẽ tìm người hẹn hò như ai đó.”

“Cô chuẩn bị đi, tháng sau chúng ta sẽ công bố chuyện li hôn.”



“Cũng được.” - Tôi gật đầu.

Anh vừa đứng lên tôi liền hỏi.

“Chi nhánh ở Mỹ, năm anh 17t đã làm giám đốc rồi sao?”

“Đúng vậy? Tôi đã điều hành từ năm 16t. Có vấn đề gì mà cô lại hỏi chuyện này?”

Tôi lắc đầu: “Không có gì, chỉ muốn biết chồng của tôi tài giỏi ra sao, đã làm được bao nhiêu chuyện hay ho.”

Anh không đáp mà bỏ lên lầu về phòng. Đúng là năm đó chính anh là giám đốc chi nhánh ở Mỹ. Chính anh cho người lao xe vào tôi, có lẽ trước đây anh không biết mặt tôi nên đã sai lầm kết hôn. Cho đến một ngày sự thật tôi là người năm đó anh hãm hại, anh chán ghét muốn đẩy tôi đi thật xa. Tốt lắm, tôi sẽ như đĩa đói dai dẳng bám theo anh, tôi sẽ tìm mọi cách không li hôn, tôi sẽ không cho phép anh sống trong hạnh phúc.

Tôi quay về phòng, nhìn thấy anh từ phòng tắm đi ra liền hỏi: “Sau khi li hôn anh sẽ kết hôn cùng cô ta à?”

“Cũng có thể”

Tôi gật gù: “Anh nghĩ tôi có nên làm tiểu tam, đi giật chồng của chị dâu anh không nhỉ?”

“Anh ta sẽ không bao giờ cưới cô.”

“Anh dám đánh cược không?” - Tôi hỏi.

“Đó là việc của cô, đừng làm phiền tôi… tôi ngủ rồi.”

Kích động anh như thế mà anh vẫn xem như không có gì xảy ra. Xem ra anh đã quyết tâm lắm rồi, tôi lại tiếp tục nói: “ Huy, trước khi li hôn anh có thể cho tôi hỏi một câu không?

“Hỏi đi” - Anh vẫn nhắm mắt nằm trên giường.

“Lý do anh kết hôn với tôi là gì?”

Anh im lặng rất lâu nhưng tôi vẫn nhẫn nại đợi câu trả lời từ anh.

“Không có lí do.”

Anh đáp, một câu trả lời không như mong đợi của tôi.

“Còn tôi, là vì tôi nghĩ tôi yêu anh.”

Tôi và anh cứ thế rơi vào im lặng, rồi rơi vào trong giấc ngủ với rối bời suy nghĩ.

Thời gian thấm thoát trôi đi. Cũng là thời hạn 1 tháng trôi qua lặng lẽ. Tôi vẫn không biết bản thân phải làm gì, cảm giác như tất cả niềm tin của tôi đều là giả dối, tín ngưỡng của tôi cũng giả dối… tôi kiệt sức đến mức ngất xỉu trong thang máy khi mọi người chen nhau.

“Bác sĩ, tôi không sao đâu… chỉ hơi choáng thôi.” - Tôi tỉnh lại khi bác sĩ đang thăm khám.

“Cũng cần kiểm tra một chút. Nếu khỏe thì cô không thể bị ngất đi như vậy. À, cô cho số người nhà để bệnh viện liên hệ giúp cô.”

“Tôi… tôi không có người nhà.”

Vị bác sĩ nhìn tôi với vẻ mặt ái ngại sau đó đẩy tôi đi xét nghiệm, siêu âm. Tôi nằm truyền nước trong phòng cấp cứu, vị bác sĩ khi nãy cầm bộ hồ sơ đi tới.

“Cô thật sự không có người thân nào sao?”

“Không có, có chuyện gì sao bác sĩ.”

“Cô có thai rồi. Cái thai được 7 tuần, đã có tim thai và phát triển rất tốt.”

Có thai… tôi đã có thai thêm một đứa trẻ với Huy. Tâm trạng tôi hiện tại không biết nên vui hay buồn. Tôi lặng người nằm nhìn lên trần nhà bất động.

“Cô gái, hiện nay các cô gái bị vô sinh rất nhiều vì lí do phá thai. Cô cũng nên nghĩ cho thật kĩ, đứa trẻ đến với cô chính là có mối nhân duyên với cô, đừng nên cắt đứt nó.”

Tôi mỉm cười: “Cô không cần khuyên tôi, con của tôi… tất nhiên tôi phải giữ gìn như bảo bối.”