Ngỡ Là Yêu Thương

Chương 27: TRỞ VỀ




Bệnh viện Á Âu...

Hơn mười giờ khuya, thứ âm thanh gây ám ảnh nhất chính là tiếng còi xe cứu thương, tiếng bước chân hối hả của các bác sĩ lẫn y tá đưa người vào phòng cấp cứu và còn có cả những giọt nước mắt hối hận, lo lắng...

Và Lữ phu nhân chính là người đang phải trải qua cảm giác kinh khủng đó. Cách đây không lâu, bà nhận được tin Lữ Minh Trâm cắt tay tự tử mà cả người bủn rủn, khi qua tới nơi thì chỉ thấy một mảng máu đỏ tươi, mùi tanh nồng nặc khắp cả gian phòng, còn con gái bà thì nằm bất tỉnh trên giường.

Không ngờ, nỗi lo của bà lại trở thành sự thật. Giờ bà ngồi đây, dù có khóc lóc, hối hận thế nào thì mọi chuyện cũng đã rồi.

“Tất cả đều tại ông hết đó, ông ép con bé tới mức nó phải tự vẫn, nếu con tôi mà có mệnh hệ nào thì tôi cũng không thiết sống nữa.

"

Tất cả sự tức giận của Lữ phu nhân đều dồn hết vào người Lữ Minh Tâm, nhưng ông ta thì vẫn lạnh mặt ngồi đó, cũng chẳng ai rõ là ông đã có chút hối hận nào chưa...

Chờ đợi gần ba mươi phút, cuối cùng bác sĩ cũng quay trở ra với nét mặt không quá bi quan cùng lời thông báo:

“Hiện tại tình hình của tiểu thư không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng đứa bé trong bụng thì rất yếu do cơ thể mẹ mất nhiều máu gây ảnh hưởng đến bào thai, nên khoảng thời gian tới cần tuyệt đối tịnh dưỡng, hạn chế vận động, về mặt tinh thần cũng không được kích động để tránh tình trạng trầm cảm khi mang thai, mong ông bà lưu ý.”

Nhận được tin tốt và cũng là lúc nhận cả thông tin chấn động, khiến cả hai ông bà ngạc nhiên tới mức sững sờ. Thậm chí, Lữ Minh Tâm còn có chút mất bình tĩnh.

“Ông nói cái gì? Con gái tôi đang mang thai sao?”

“Phải, tiểu thư đã mang thai được sáu tuần, em bé có tim thai, các chỉ số khác đều khá tốt, nhưng chắc là do cô ấy không biết nên mới làm chuyện dại dột thế này. Thời gian tới, ông bà nhớ để ý tới con gái mình hơn nha”



Dặn dò xong xuôi, vị bác sĩ cũng rời đi ngay sau đó. Trong khi Lữ phu nhân vẫn chưa thể thoát khỏi bàng hoàng, thì Lữ Minh Tâm lại đang cuộn tràn phẫn nộ.

“Đúng là nghịch nữ mà, con hư tại mẹ, bà xem bà dạy dỗ con cái ra cái kiểu gì

hȧ?"

Thành phố L...

Vẫn là địa điểm gặp mặt quen thuộc với Đoàn Nhân, hắn thâm trầm ngồi trước tách cà phê đen không đường đang bốc khói, tỏa hương thơm cùng sự chờ đợi...

“Chắc anh đã lường trước được chuyện Lữ Minh Trâm sẽ tự tử?”

Động tác khuấy đảo cà phê trong tách của Huyền Ảnh Cơ chợt dừng lại một nhịp khi nghe Đoàn Nhân đặt câu hỏi. Tuy tỏ ra bình thản, nhưng thật ra trước đó hắn từng nhíu mày một chút.

“Tình hình hiện tại của cô ấy?”

“Cô ta cắt tay, may là có người phát hiện kịp thời nên không có gì đáng lo, nhưng lại có chuyện khác đáng nói hơn, anh có đoán được là chuyện gì không?”

“Tôi được làm ba rồi sao?” Hắn hơi cười, ngoài mặt tỏ ra bâng quơ nhưng thật ra trong lòng đã biết được kết quả.

Đoàn Nhân cũng không dài dòng mà vào thẳng vấn đề.

“Dường như mọi chuyện xảy ra đều nằm trong dự liệu của anh cả rồi, vậy tiếp theo sẽ làm gì khi bản thân được lên chức ba?”



“Thế thì về nhận con và chuẩn bị làm chồng người ta thôi, đơn giản mà.” Hắn cười tự đắc, một nụ cười chứa toàn âm mưu quỷ dị.

Lúc này, vẻ mặt của Đoàn Nhân đã trở nên lo ngại khi nhìn hắn.

“Lỡ sau này anh rung động với cô ấy thì sao? Rồi đứa bé sẽ thế nào khi sinh ra trong âm mưu thù hận? Anh không thấy tội cho hai mẹ con họ sao?”

Những câu hỏi của Đoàn Nhân trực tiếp xoáy sâu vào bầu tâm trạng thầm kín của người đàn ông, khiến hắn phải yên lặng hết vài phút mới có thể bình thản trả lời:

“Tự anh biết cân nhắc nên làm gì, chú không cần phải lo”

“Vậy anh sẽ giải thích thế nào với lời chia tay đã gửi kia?”

Giải thích thế nào thì hắn không nói. Cho tới khi hắn quay trở về thành phố G ngay tối hôm đó và còn đi thẳng tới bệnh viện để tìm cô thì câu trả lời sẽ được thực hiện.

Nơi cô ở là phòng bệnh hạng VIP và chỉ có cô cùng mẹ mình ở đó, nhưng không gian lại bao trùm một màu ảm đạm, cho tới khi Huyền Ảnh Cơ tự ý mở cửa tiến vào.

Gặp hắn, Lữ phu lập tức đứng dậy, xẵng giọng hỏi:

“Ai cho phép cậu tới đây hả? Cậu làm khổ con gái tôi bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ?"

Sự xuất hiện của hắn, cùng lúc nhận được hai luồng cảm xúc khác nhau. Người tức giận, người thì lạnh lùng xem như không hay biết gì.

“Cháu không làm khổ Minh Trâm, mà là Lữ lão gia đã ép cháu phải làm ra chuyện khốn nạn đó.