Ngỡ Là Yêu Thương

Chương 20: VAN XIN




Ân ái suốt một khoảng thời gian dài đến tận hai giờ sáng, cuối cùng Lữ Minh Trâm cũng được nghỉ ngơi, vừa tắm rửa sạch sẽ xong là cô quay về giường và chìm vào giấc ngủ ngay trong vòng tay người thương, nhưng Huyền Ảnh Cơ thì khác...

Hắn ở bên cạnh cô, mà tâm can lại nghĩ về chuyện khác nên cứ trăn trở không yên. Nằm một chút, hắn đứng ra ban công hút điếu thuốc nhưng vừa nhổm người ngồi dậy đã khiến Minh Trâm thức giấc, có lẽ theo quán tính mà cô lập tức ôm chặt người đàn ông ấy hơn một chút.

“Đừng đi, ở đây với em.”

Câu nói ấy vang lên, Huyền Ảnh Cơ liền khựng lại. Hắn giương ánh mắt phức tạp nhìn về phía cô gái, đâu đó có tựa chút dao động, chút mềm lòng, nhưng rất nhanh lại được một tầng hàn khí khác che lấp.

“Anh ra ngoài một lát sẽ vào ngay.”

“Đừng, em chỉ có anh là người mang cho em niềm vui thôi, nên đừng đi đâu cả.” Lữ Minh Trâm ngáy ngủ cất từng câu nói, khiến người đàn ông chợt thấy chạnh lòng.

Suy cho cùng thì cô cũng chỉ đơn thuần là một người phụ nữ, dù bề ngoài có mạnh mẽ tới đâu, bản lĩnh trong bất cứ một trường hợp nào đi chăng nữa thì cũng sẽ có những giây phút yếu đuối, cần một bờ vai vững chắc để trải lòng, nương tựa và hắn chính là người có thể cho cô điều đó.

“Anh chỉ ra ngoài uống cốc nước thôi mà.”

“Cũng không được, ở đây, nằm xuống cho em ôm.” Cô nói, mà hai mắt chỉ mở he hé, còn tay thì kéo hắn nằm trở xuống.

Vậy thì hết cách rồi, hắn chỉ đành nghe lời mà nằm xuống cho cô ôm. Riêng hắn, đến việc đáp lại cái ôm âu yếm ấy mà còn phải chần chừ vài phút, vậy thì có gọi là yêu không?

Đêm cứ thế trôi qua đến khi trời sáng mà vòng tay của Lữ Minh Trâm vẫn không rời khoi cơ thể người đàn ông, khiến cả người hắn vừa tê vừa mỏi mà vẫn phải chờ tới khi cô ngủ dậy. Và đúng sáu giờ sáng, tiếng chuông báo thức bắt đầu reo inh ỏi, theo thói quen cô cũng mơ màng thức giấc.

Lúc này, hắn mới được “buông tha” và Minh Trâm thì đã ngồi dậy, nhìn dáo dác xem chiếc điện thoại của mình đang nằm ở đâu, thì hắn đã mở hộc tủ bên cạnh giường để lấy máy đưa cho cô.

“Anh cất điện thoại của em à?“

“Ừm, giờ ngủ tiếp hay phải về nhà?”

“Em về, không biết sức khỏe của ba thế nào rồi nữa. Anh ở lại tự ăn sáng một mình nha.”

“Cũng được, em lái xe cẩn thận.”



“Em biết rồi.” Cô mỉm cười ngọt ngào, rồi còn chủ động hôn vào má người mình thương một cái, sau đó mới đi vệ sinh cá nhân.

Lữ Minh Trâm rời đi không bao lâu, thì hắn nhận được tin nhắn từ ai đó gửi tới với nội dung:

[AC gặp trục trặc lớn, cần anh quay về giải quyết.]

...----------------...

Lữ gia...

“Chát.”

Rời khỏi căn hộ riêng với người tình, Lữ Minh Trâm lại nhanh chóng quay trở về nhà vì lo lắng cho sức khỏe của ba mình, nhưng có vẻ bây giờ cô không cần phải lo cho ông nữa, vì cô vừa về tới đã được ông ấy ban tặng một cái tát vào mặt để nói lên sự tức giận đang bùng nổ.

“Mày là cái thứ bất hiếu, dám bỏ cha bỏ mẹ trong lúc đau bệnh để ra ngoài thoả mãn tâm trạng của bản thân. Mày nói đi, có phải mày đang qua lại với thằng nào không hả?”

Một cái tát thôi làm sao đủ? Sau đó còn phải có một tràn mắng nhiếc thậm tệ mới khiến ông ta thỏa lòng. Cô thì vẫn đứng im ở đó, không lớn tiếng trả lời, cũng không hề bật khóc.

“Phải, con đang yêu, thậm chí còn muốn tiến tới hôn nhân với người đó.”

Chát...

“Đồ bất hiếu, từ giờ tao cấm mày nhắc lại chuyện này, nghe rõ chưa?”

“Con chỉ nói ra những gì mình muốn thì có gì sai chứ?”

“Minh Trâm, con có thôi đi không?”

Thấy cô bướng bỉnh quá mức, Lữ phu nhân cũng phải lên tiếng nhắc nhở. Bà bước vội đến trước mặt cô, mà nói:



“Mau xin lỗi ba con đi.”

“Mẹ à, con đâu có làm gì sai? Con lớn rồi, con có quyền được lựa chọn hạnh phúc của mình chứ.”

“Thôi mà, mẹ xin con đừng làm trái ý ba con nữa. Ông ấy có bệnh trong người, nhỡ chẳng may có chuyện gì thì sao? Nghe lời ba đi con, mẹ xin con đó Trâm.”

Bị đánh không khóc, nhưng khi nghe xong những gì mẹ mình vừa nói, thì nước mắt trên mi cô cứ bất giác tuôn xuống.

Cô khóc, bà ấy cũng khóc, hai mẹ con chỉ biết nhìn nhau mà bộn bề cảm xúc.

“Con không muốn kết hôn với người con không yêu mẹ à, mẹ thương, mẹ hiểu cho con nha mẹ.”

Nghe cô nói xong, Lữ phu nhân chỉ có thể lắc đầu trong hai hàng nước mắt, rồi từ từ quỳ xuống mà van xin.

“Mẹ xin con, xin con nghĩ cho cái gia đình này, vì sức khỏe của ba con mà nghe lời một lần này nữa thôi, được không?”

Bà ấy quỳ xuống để cầu xin con gái nghe lời, và cô cũng quỳ, quỳ vì một chữ hiếu của một người con, tiếng khóc nghẹn ngào cũng vang lên mỗi lúc một nặng nề ngay giữa gian phòng khách.

“Mẹ ơi, nhưng đây là hạnh phúc cả đời của con mà mẹ...”

“Mẹ biết, nhưng nếu con chọn hạnh phúc riêng của mình thì mái ấm gia đình này sẽ không bao giờ được bình yên nữa. Trâm à, mẹ xin con, con đồng ý kết hôn với Tô Kiến Thành để ba con vui lòng nha?”

Đến nước này rồi thì cô cũng không còn lời gì để nói, lắng lại một chút để lau hết nước mắt và lấy lại tâm thế bình tĩnh nhất.

“Mẹ đứng lên đi.”

“Không, khi nào con đồng ý thì mẹ mới đứng.”

Lữ Minh Trâm ngẩng mặt nhìn lên cao, cứ như đang nén để nước mắt đừng rơi xuống nữa, rồi dốc hết sự mạnh mẽ của mình để đưa ra quyết định.

“Mẹ cứ sắp xếp thời gian địa điểm gặp mặt với họ đi, rồi báo cho con.”