Ngỡ Là Yêu Thương

Chương 11: NỘI TÌNH DẰN XÉ




“Ba em xem ra là người gia trưởng và rất vô lý.”

Câu nói của người đàn ông khi vừa khép lại cửa phòng đã khiến Lữ Minh Trâm giật mình kinh ngạc, vì cô không nghĩ rằng hắn sẽ theo cô vào tận đây.

“Sao anh dám vào đây?”

“Có gì mà không dám? Ăn em, tôi còn làm xong rồi thì cần gì phải câu nệ.” Hắn đáp dửng dưng.

Lữ Minh Trâm nghe thấy rồi cũng không tỏ ra kinh ngạc gì mấy, chỉ điềm đạm đáp trả một câu:

“Ăn tôi, thì phải làm người của tôi, mà người của tôi thì không dễ dàng gì đâu.”

“Nhìn mặt này, em tưởng tôi sợ?” Hắn vênh váo hỏi ngược.

Lúc này, Lữ Minh Trâm cũng chuẩn bị xong quần áo đi làm, trước khi vào nhà tắm, cô quay lại nhìn hắn và nói:

“Tôi biết anh không sợ, nhưng không một người đàn ông nào có thể hạ thấp cái tôi của mình để vào đây ở rể được, anh nên biết điều đó.”

“Tại sao phải ở rể, trong khi em hoàn toàn có thể tự lập, làm chủ chính mình?”

Câu hỏi của Huyền Ảnh Cơ khiến Lữ Minh Trâm lập tức khựng lại, nét mặt dao động thấy rõ từ sâu tận trong ánh mắt, nhưng rồi cô lại nhanh chóng bỏ qua.

“Tôi là con một, trách nhiệm hiếu thảo và gìn giữ, phát triển sự nghiêm của gia đình là việc buộc phải làm, anh không hiểu được đâu.”

“Vậy còn bản thân em thì sao? Em quên mất mình cũng cần làm những thứ mình yêu thích rồi à? Tự do và người em chọn yêu thương, em làm sao để có được?”

“Tôi không cần phải chọn, vì hiện tại tôi chẳng có người nào trong lòng để phải làm ra chuyện đó.”

Một lời dứt khoát như đinh đóng vào cột của Lữ Minh Trâm, khiến người đàn ông chỉ biết nhếch mép cười khẩy. Hắn nhún vai, tỏ ra không muốn nói thêm một lời nào nữa, rồi quay người bước ra khỏi phòng.



Hắn xuống tới phòng khách thì lại chạm mặt Lữ Minh Tâm và dù muốn dù không cũng phải giữ phép tắc mà cúi đầu chào.

“Ông chủ.”

“Tối qua hai người đã đi đâu, hửm?”

Ánh mắt Lữ Minh Tâm chất đầy sự lạnh lùng pha chút đáng sợ khi tra hỏi Huyền Ảnh Cơ, nhưng hắn là ai chứ? Một người kiêu ngạo, có bản lĩnh thì làm gì biết sợ.

“Tối qua tiểu thư bị tên thanh niên đó trêu ghẹo, sau khi giải quyết xong rắc rối thì tôi tiểu thư về khách sạn, còn tôi thì quay về nhà chăm sóc em gái đang bị bệnh, tới tận sáng hôm nay mới quay lại đón tiểu thư về nhà.”

“Chỉ đơn giản có vậy?” Lữ Minh Tâm căn bản không tin lời hắn nói.

Nhưng dù nhìn ông có nghiêm tới mức đáng sợ thế nào thì Huyền Ảnh Cơ vẫn như ban đầu, tâm bất biến giữa dòng vạn biến.

“Nếu ông chủ nghi ngờ giữa tôi với tiểu thư có vấn đề gì mập mờ sau lưng, thì điều đó đồng nghĩa với việc ông đang xem thường con gái của mình rồi. Cô ấy sợ ông như vậy, sao có thể nào dám làm trái ý, vả lại tôi cũng không hứng thú trèo cao, tôi sợ trèo cao té đau, nên ông chủ cứ yên tâm.”

Thái độ điềm tĩnh thốt ra từng câu nói của Huyền Ảnh Cơ khiến Lữ Minh Tâm phải hạ thấp thái độ một phần, bởi vì hắn nói đúng.

“Biết thân biết phận thế là tốt. Ở đây, làm việc cho Lữ gia, cậu nhất định không thiệt thòi.”

“Cảm ơn ông chủ.”

Kết thúc cuộc đối thoại, cũng là lúc Lữ Minh Trâm xuống tới. Không biết cô có nghe được gì không, nhưng hiện tại lại tỏ ra rất chi là lạnh nhạt với hắn.

“Thưa ba, con đi làm.”

Chào xong, là cô lập tức đi ngay, hắn cũng cúi đầu với Lữ Minh Tâm, rồi cất bước theo sau.

Xe di chuyển, hai người bên trong vẫn giữ im lặng cho tới khi Lữ Minh Trâm là người không chịu nổi nữa, buộc phải lên tiếng:

“Vừa nãy anh đã nói gì với ba tôi?”



“Nói rằng phận tôi nghèo hèn, cũng chẳng cần ôm mộng giàu sang, bảo ông ấy yên tâm khi tôi làm việc bên cạnh em.”

“Có thật là không ôm mộng giàu sang?”

“Giàu làm chi để không được chọn người mình yêu, giàu sang kiểu đó tôi không ham.” Hắn dửng dưng đáp trả.

Lần này đến lượt Lữ Minh Trâm cảm thấy khó chịu. Tuy không nhìn hắn, nhưng cô biết bản thân đang cực kỳ bất mãn.

Yên lặng được một chút, hắn lại nói:

“Ngày mai tôi nghỉ phép.”

“Không duyệt.”

“Vậy tôi bỏ lương và nghỉ luôn.”

Huyền Ảnh Cơ rất bình tĩnh, cứ chốt câu là khiến người nghe phải hậm hực, tức tối mới thôi. Tất nhiên, Lữ Minh Trâm không ngoại lệ.

“Lý do nghỉ phép là gì?”

“Việc riêng.”

“Nhưng là việc gì?”

“Tôi không có trách nhiệm phải báo cáo điều đó với em.”

Hắn lại tạt nước lạnh vào mặt cô rồi, nói một câu mà Lữ Minh Trâm sắp hoá đá vì ngại.

“Muốn nghỉ thì nghỉ luôn đi.”