Hơ ~.
Bạch Linh Nhi từ trong vô thức tỉnh lại. Mơ hồ mở mắt.
•Hở...
Nàng lập tức nhìn thấy Hải đang đứng cạnh mình. Y phục dang bén lửa run lên bần bật.
•Muội tỉnh rồi à...
Hải cười yếu ớt. Hai hàng lông mày đang bốc cháy nhìn rất thê thảm.
•Huynh...
Bạch Linh Nhi nhất thời không biết chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên nhìn tình trạng của hắn nàng lập tức lâm vào hoảng sợ.
Xuy. Xuy. Xuy....
Địa hỏa rốt cuộc cũng tiêu tán.
•Rốt cuộc cũng kết thúc. Thật tốt quá.
Hải thấy thiên kiếp đã tan rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Chợt hắn lảo đảo một cái rồi ngã gục xuống đất.
•Thiên Hải ca...
Bạch Linh Nhi lập tức hốt hoảng kêu lớn, vội đỡ lấy Hải. Hắn đã sớm bất tỉnh, hơi thở yếu ớt. Nàng trong lòng vô cùng sốt sắng, liền áp sát miệng hắn, đem thú yêu đan của Hữu Lộc Hoa nhả qua cho hắn.
•Linh Nhi tỷ. Thiên Hải ca huynh ấy thế nào.
Lúc này Tiểu Thanh cùng với Vọng Thiên mới hớt hải chạy đến. Tiểu Thanh vừa chạy vừa kêu.
•Ta cũng không biết. Tình trạng rất xấu.
Bạch Linh Nhi trả lời Tiểu Thanh. Vẻ mặt ủ dột. Cả hai tỷ muội Tiểu Thanh sắc diện cũng rất khó coi.
Ba ngày sau.
Bạch Linh Nhi đã đem Hải đưa trở lại động phủ bên trong thần tượng. Ba ngày qua Hải vẫn hôn mê không tỉnh. Mặc dù ba người Bạch Linh Nhi vô cùng lo lắng nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể chờ đợi. Mấy ngày nay tên thầy pháp có đến mấy lần để xem xét tình hình cho hắn nhưng cũng đành bó tay.
Hải tiếp tục ngủ say ngây ngất thêm một tuần nữa. Rốt cuộc vào ngày thứ mười hắn mới có động tĩnh.
•A ! Bạch Linh Nhi tỷ. Thiên Hải ca huynh ấy tỉnh lại rồi.
Tiểu Thanh đang canh chừng một bên nhìn thấy hắn bàn tay nhúc nhích lập tức mừng rỡ hét toán lên, vội vàng chạy đi tìm Bạch Linh Nhi.
•Hắc xì ~.
Hải hắt hơi một cái sau đó ngồi bật dậy. Vẻ mặt có chút ngu ngu nhìn trái nhìn phải.
•Hửm...
Hắn vẻ mặt hơi nghi hoặc, giống như đang suy nghĩ một vấn đề nào đó.
•Thiên Hải ca...
Bạch Linh Nhi chạy đến, nhìn thấy hắn đã tỉnh lập tức kinh hỷ bổ nhào đến, trực tiếp bay vào lòng hắn.
•Huynh tỉnh rồi, thật may quá.
Nàng cười tươi như hoa nói.
•Ừm , để muội lo lắng rồi.
Hải ôm nàng cười nhu hòa.
•A a ! Ta bị Bạch Linh Nhi tỷ phỏng tay trên rồi.
Tiểu Thanh chạy chậm nên đến sau, thấy Bạch Linh Nhi ngồi trong lòng Hải lập tức tức giận phồng má.
Bạch Linh Nhi không đáp nàng, chỉ vui vẻ mỉm cười.
•Huynh cảm thấy cơ thể thế nào rồi.
Đoạn nàng hỏi lại hắn.
•Rất bình thường. Không vấn đề gì.
Hải nhún nhún vai nói.
•Thiên Hải ca, huynh thật lợi hại. Thiên kiếp mạnh như vậy mà có thể chịu được.
Tiểu Thanh đến bên cạnh Hải hâm dọa, ý lộn hâm mộ nói. Hắn đối với nàng bây giờ chính là thần tượng cao ngất.
•Đúng vậy, huynh thật sự rất mạnh a.
Bạch Linh Nhi cũng hùa theo Tiểu Thanh nói.
•Ta tự nhiên là phải bá rồi. Ca là ai chứ, Thiên Hải Thạch Thánh dâm uy ý lộn thanh uy thiên hạ mà.
Hải lập tức cao hứng nói.
•Huynh đó, mới khen mà đã nổ rồi.
Bạch Linh Nhi nghe hắn thổi lập tức bĩu môi nói.
•Không phải muội vừa mới tâng bốc ta sao.
Hải trợn mắt nói.
•Ta vừa khen huynh một câu huynh liền thổi tận thương khung a. Không có chút khiêm tốn nào.
Bạch Linh Nhi dí ngón trỏ lên trán Hải mắng yêu.
•Ha ha...
Tiểu Thanh đứng bên cạnh cười ha hả, không chen vào được câu nào. ?
Nữa ngày sau tên thầy pháp lại đến tìm Hải. Thấy Hải bình thường tỉnh táo trong lòng hắn cũng mừng rỡ. Hải chính là vị cứu tinh của cái làng này. Nếu hắn có bề gì cả làng sẽ tổn thất nặng nề. Hắn sẽ mất đi phần tiền nhang khói a.
Sau khi thăm hỏi tình hình sức khỏe của Hải. Tên thầy pháp lập tức chuyển chủ đề qua việc đi bán xác Giao Vương. Bởi vì Giao Vương tu vi cao cường, trên cơ thể ngoại trừ vài món không dùng được thì toàn bộ những thứ khác đều là bảo bối, nếu đem bán chắc chắn sẽ được giá cao. Cả hai người bàn bạc một hồi quyết định đem ra Quốc Đô giao cho thương hội sẽ được giá cao hơn. Tuy đường hơi xa nhưng Hải không ngại, coi như là một lần du ngoạn cho biết. Cứ ru rú trong nhà riết rồi ngu.
Thế là kế hoạch được vạch ra. Sau khi chuẩn bị sẵn sàng tất cả thì ba ngày sau sẽ xuất phát.
Ba ngày sau.
Một đoàn xe ngựa đang tụ tập trước cổng An Lạc Cư. Đó chính là đoàn người của Hải. Bọn họ đang chuẩn bị đi đến quốc đô. Hải cùng Tên thầy pháp cửi ngựa dẫn đường. Phía sau hắn là một chiếc xe ngựa và năm chiếc xe kéo. Bạch Linh Nhi cùng Tỷ muội Tiểu Thanh ở trong xe ngựa, còn xác Giao Vương thì đặt ở những chiếc xe kéo phía sau.
Sau khi kiểm tra lại một lượt thấy không có gì bất thường, đoàn người bắt đầu lên đường.
“ ? đây hành lý tôi mang. Anh cùng tôi lên đường, mình quá ngàn xa chập chùng.... Là la là la la lá la la là la.... “.
Trên đường Hải ngân nga nham nhảm bài hát tây du chế. Mọi người xung quanh đếch hiểu hắn hát cm gì tuy nhiên nghe giai điệu thì cũng hay hay nên mọi người cũng lúc la lúc phiêu theo điệu nhạc. Nhờ vậy mà đường đi đỡ buồn chán.
Đoạn đường từ thôn An Lạc Cư đến quốc đô ít nhất cũng phải hơn mười lăm ngày. Băng qua bảy ngọn núi. Hai con sông và năm cái thôn lớn nhỏ. Buổi tối ngày đầu tiên bọn họ dừng chân tại một cái thôn nhỏ.