Ngộ Không Chuyển Thế

Chương 16: Phục Thù




Rón rén ~.

Hải nho nhỏ từng bước đi tìm kiếm khắp nơi. Xuyên qua mấy căn phòng. Rốt cuộc tìm được Bạch Linh Nhi.

Nàng bởi vì mới hấp thụ tà khí từ hắn nên bây giờ đang chìm vào tu luyện. Không hề hay biết nguy hiểm đang rình rập.

•Khà khà.... Tới số rồi. Lần này thì xác cmn định nát nhé...

Hải xoa xoa tay thì thầm. Vẻ mặt bỉ ổi vô lời. Đoạn hắn xúc quỷ nhập thần nhẹ nhàng lướt đến bên cạnh Bạch Linh Nhi.

•Bặt, bặt...

Hải như con thú săn mồi điêu luyện nhào lên vật Bạch Linh Nhi xuống sau đó ngón tay điểm điểm mấy cái, đem huyệt đạo của nàng phong bế lại.

•Ngươi.... Ngươi muốn gì...

Vụ tấn công bất ngờ khiến cho nàng không kịp phản ứng. Run sợ nói. Nhìn vào ánh mắt của hắn lòng nàng bỗng bất an.

•Khà khà! Điểm huyệt thần công của ta như thế nào. So với mấy cái phong ấn yếu nhược của ngươi thì mạnh hơn nhiều đúng không.

•Mấy ngày nay hành hạ ta vui lắm đúng không. Hôm nay tới lượt ta.

Hải hung ác nói. Vẻ mặt hắn bây giờ ngay cả cầm thú cũng hận không bằng. Hai tay lập tức chộp tới.

•Ngươi, ngươi muốn gì... Đừng làm vậy, đừng mà...

Bạch Linh Nhi hoảng sợ gào lên. Tuy nhiên Hải đã đem ngực áo của nàng xé toạc ra.

•Wào.. Tốt. Tròn trịa, đầy đặn. Đặc biệt chất lượng.

Hải nhìn vào bầu ngực trước mặt không khỏi chắt lưỡi khen.

•Ngươi dám, tên chết tiệt ta sẽ giết ngươi... Băm vằm ngươi ra nghìn mảnh.

Bạch Linh Nhi giận dữ gào thét. Nàng không ngờ hắn dám làm vậy. Không hành hạ mà trực tiếp khi nhục nàng.

•Khà khà.. Ngươi chửi đi, một lát nữa ta sẽ khiến ngươi la khàn cổ.

Hải tràn ngập dâm tiện, bỉ ổi nói. Ma trảo đem cặp đào tóm lấy.

•Tốt. Cảm giác không mềm không cứng. Độ đàn hồi vừa phải.

Hải vừa xoa vừa hưởng thụ, mặc kệ Bạch Linh Nhi ở phía dưới la lối khảng cổ.

•Tên khốn, ngươi sẽ không chết tốt. Sẽ chết không toàn thây. Để ta thoát ra được ta sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục...

Bạch Linh Nhi không ngừng nguyền rủa Hải. Nhưng trong lòng đã bắt đầu hoảng sợ, tên này quả thật là cầm thú. Chuyện gì cũng dám làm. Nếu thật sự bị hắn.... Như vậy nàng so với chết còn muốn thảm hơn.

•Oa ! Miệng vẩn còn cứng, vậy thì chúng ta chơi lớn hơn đi.

Hải tinh tướng nhướng mày. Đoạn bàn tay di chuyển đến vùng bên dưới.

•Ngươi... Ngươi đừng làm vậy.

Bạch Linh Nhi sắp khóc rồi. Tên này quả thật vô sỉ đến cùng cực.

•Sợ rồi sao...

Hải nhìn nàng nhếch mép cười hỏi.

•Ta sợ rồi, xin ngươi tha cho ta đi...

Bạch Linh Nhi khóe mắt hồng hào, xuống nước van xin. Trong lòng nàng âm thầm thề từ đây về sau không bao giờ chọc vào loại main vô sỉ như vậy nửa.

•Ừm.. Sợ là tốt. Tuy nhiên muội rồi...

Hải gật đầu ưng ý nói. Tuy nhiên đến câu sau Bạch Linh Nhi lập tức té ngửa. Muội, muội là sao.

Hải không quan tâm đến nàng. Bàn tay nắm chặt váy nàng giật mạnh.

Xoạt....

Y phục của Bạch Linh Nhi là do pháp lực huyễn hóa thành. Bị Hải mạnh mẽ xé ra lập tức hóa thành từng đốm sáng trắng bay tán.

•Không, không... Aaaaaa...

Bạch Linh Nhi gào lên bi thương. Lần này thì bị lột sạch cmnr.

•Wao còn có vụ này nữa. Cũng tốt đỡ tốn sức...

Hải trầm trồ nói.

•Mỹ nhân, phải công nhận cô lúc hóa hình ánh mắt thật sắc sảo. Vóc dáng này quả thật không thể chê vào đâu.

Đoạn hắn quay sang khen ngợi Bạch Linh Nhi một tiếng .

Bạch Linh Nhi không có trả lời hắn. Đôi mắt rưng rưng. Nàng thật sự khóc rồi. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bị khi dễ như vậy.

Sau khi ngắm nghía một phen , Hải đứng bật dậy, đem y phục một lần cởi hết. Tiểu đệ dưới khố của hắn đã sớm biểu tình rầm rộ, nay được thoát ra lập tức dựng đứng đầy hung mãnh. Bạch Linh Nhi vừa trông thấy nó đôi mắt lập tức trừng lớn. Lớn, thật lớn quá. Nàng tuy chưa tiếp xúc với thứ đó lần nào nhưng cũng phải không từng thấy qua. Tuy nhiên những cái nàng thấy của mấy tên nam nhân trong tộc đều rất nhỏ. Nhỏ đến mức đáng thương. Nhưng thứ đó của tên vô sỉ lại to lớn như vậy. Thậm chí nàng còn có loai suy nghĩ nếu cho thứ đó vào bên trong nàng liệu có vừa không. Vừa nghĩ thôi nàng đã rùng mình. Mặt không tự chủ mà đỏ lên. Nếu bây giờ nàng có thể cử động chắc chắn là sẽ lắc đầu nguầy nguậy.

•Mỹ nhân sẵn sàng chưa. Ta vào đây.

Giọng nói của Hải kéo Bạch Linh Nhi trở lại hiện thực. Từ lúc nào hắn đã đem tiểu đệ kề sát tiểu muội. Thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được đỉnh đầu khất đang chạm vào mình.

•Đừng, đừng mà...

Bạch Linh Nhi run run nói. Vẻ mặt đã triệt để biến thành một bé nai tơ sợ hãi.

•Ta sẽ nhẹ nhàng thôi. Không đau đâu.

Hải nhẹ vuốt ve Bạch Linh Nhi một cái. Đoạn hai bàn tay đè chặt hai tay nàng. Vẻ mặt trầm tĩnh, nghiêm túc. Hông chuyển động, đẩy mạnh một phát.

•Hít...

Bạch Linh Nhi trợn mắt hít sâu, biểu tình chết lặng. Nàng có thể cảm nhận được thứ đó đã đâm sâu vào bên trong nàng. Một loại đau đớn lóe lên, giống bị xé giạt ra.

•Ồ ! Có máu... Nàng vậy mà còn zin.. Lần này gạo không rồi lượm ơi.

Hải thầm hô trong lòng. Lần đầu tiên hắn trải nghiệm cảm giác này. Giống như là ăn mày gặp thỏi bạc, mông lung không thể tả.

Rọt rẹt, rọt rẹt...

Hải vẫn giữ nguyên tư thế cũ, hông bắt đầu chuyển động. Mỗi lần hắn kéo ra rút vào Bạch Linh Nhi lại run rẩy một cái. Dần dần biểu tình của nàng thay đổi, không còn nhăn nhó mà chuyển thành hưởng thụ.

Hải biết đại sự đã thành, bắt đầu di chuyển liên tục. Nhanh dần, nhanh dần. Cường độ đã đạt đến một trên một giây. Không gian không ngừng vang lên tiếng bạch bạch của việc mông đùi va chạm nhau.

•Ứ...

Bạch Linh Nhi bỗng dưng kêu lên. Nàng như con mèo ngoan được chiều chuộng. Nằm im tận hưởng, mặc kệ Hải muốn làm gì thì làm.

Dần dà hai người bắt đầu ăn ý. Quá trình càng trở nên mượt mà hơn.

•Ưm.. a...

Bạch Linh Nhi liên tục phát ra từng âm thanh rên rỉ. Kích phát thú tính của Hải, khiến hắn càng trở nên hăng say hơn.

•Ủa...

Hải đã chìm đắm vào một cây sụ đọt thì bỗng dưng thốt lên ngạc nhiên. Hắn tự nhiên có cảm giác trong quá trình giao hợp lại sản sinh ra một luồng năng lượng truyền vào cơ thể rồi tản ra khắp nơi. Pháp lực trong cơ thể bắt đầu hút lấy nguồn năng lượng kia rồi chầm chậm tăng lên.