Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 92




Đầu đường ban đêm bóng tối mịt mờ, chỉ còn lại tiếng gió thổi.

Doãn Thanh thấy nàng hỏi vấn đề này thì lẳng lặng suy nghĩ chốc lát, mới chậm rãi nói: "Tiến sĩ khoa nhị giáp cập đệ đa phần đều phải xuất tri đến những châu huyện xa xôi, hạ quan muốn được giữ lại làm kinh quan. Còn nếu không thể lưu lại kinh thành, tốt nhất có thể xuất tri đến châu huyện nào đó của Triều An Bắc Lộ."

Mạnh Đình Huy bất động thanh sắc nghe xong, trong lòng càng thêm chắc chắn hắn là một người thông minh.

Đổi lại là người khác, nếu thật muốn dùng cái này tới mưu tư lợi, chắc chắn sẽ mở miệng đòi hỏi chức vị khó có được, hắn tốn tâm tư mới lấy được những thứ này, lại tốn tâm tư vào giờ phút này đem tới giao cho nàng, nhưng khi mở miệng lại chỉ cầu vẫn giữ lại làm kinh quan, một chuyện mười thì đã có tám chín phần chắc chắn, có thể thấy được ý định vốn có của hắn cũng không cần dùng những thư tín này để mưu cầu vinh hiển. Nhưng hắn lại tuyệt không muốn dựa vào thứ này để nương tựa nàng, nếu là như vậy, hắn không muốn bất cứ lợi ích gì chẳng phải càng thể hiện rõ thành ý hơn sao? Hắn rõ ràng là không cầu lợi ích, lại phải giả bộ là vì đảm bảo được nhậm kinh quan nên lúc này mới tới 'nịnh bợ' nàng.

Trong lòng nàng tuy là nghĩ như vậy, nhưng trên mặt giả bộ tin lời hắn, gật đầu nói: "Để ta suy nghĩ kỹ một chút."

Doãn Thanh cũng không dài dòng, ấp tay nói: "Vậy hạ quan tạ ơn Mạnh đại nhân trước, không quấy nhiễu đại nhân thêm nữa."

Mạnh Đình Huy nhẹ gật đầu một cái, xoay người rời đi.

Ánh sáng mờ mịt đem hai cái bóng dưới chân nàng kéo thật dài trên con đường đá xanh. Sau khi nàng bước mấy bước, mới phát hiện hắn vẫn còn đang đứng bất động phía sau nàng.

Nàng nhất thời nhịn không được, quay đầu nhìn lại, đã thấy hắn đúng lúc quay thân đi.

Từ lúc vào triều đến nay, gặp qua vô số người, vô luận là chuyện lớn hay chuyện nhỏ cũng chưa bao giờ lo lắng bất an. Nhưng nàng lúc này lại bởi vì một cái tân khoa tiến sĩ mà cảm thấy trong lòng không chắc chắn.

Người sống cả đời, luôn có mưu cầu, ngay cả nàng lúc trước vào triều cũng là bởi vì tâm có mưu cầu.

Nhưng dáng vẻ của hắn, không giống mưu cầu quan chức, cũng không giống mưu cầu tiền tài, lại càng không giống như nàng, mưu cầu một người.

Nàng một đường bước đi, trong lòng một đường trằn trọc suy nghĩ, Doãn Thanh xuất thân từ Triều An Bắc Lộ, tài danh như vậy không thể không có người biết, hay là nàng có thể tự tay viết một phong thư đưa đến Thanh châu phủ, nhờ Trầm Tri Thư thay nàng hỏi thăm một chút bối cảnh của người này ở triều an.Nhưng rồi lại lập tức hủy bỏ ý định trong đầu.Trầm Tri Thư xuất tri đến biên lộ đại phủ, lại vô cùng có khả năng thăng nhậm vị Chuyển Vận Sử Triều An Bắc Lộ, mà nàng thân ở trong triều nhậm lưỡng vị, lại chấp chưởng Lại Bộ thuyên khóa, sao có thể cùng biên lộ đại thần tư giao quá sâu?Nàng lúc này cần phải tối đề phòng không được để bất kỳ nhược điểm nào rơi vào trong tay người khác, cho nên nhất định không thể tư tín đến Thanh Châu, để cho Trầm Tri Thư thay nàng tra lai lịch bối cảnh của tân khoa tiến sĩ này được.Vừa nghĩ vậy, nàng không khỏi nhẹ thở dài, bước chân cũng có chút nặng nề.Trước đây lúc mới vào triều, tính tình không sợ không lo lúc đó sợ lại không thể tìm về được. Thường người càng lên đến chỗ cao, thì càng khó đứng vững, những chuyện cần suy xét mưu toan cũng càng ngày càng nhiều. Muốn đi một bước, cũng phải nhìn trước ngó sau mười bước, trước sau sợ rằng không biết bước này bước ra rồi có bị ngã nhào hay không.Gã sai vặt Mạnh phủ từ xa thấy nàng bước ra khỏi ngự nhai, liền kéo xe đến nghênh đón, vén rèm để nàng lên xe, "Đại nhân, chúng ta hồi phủ sao?"Mạnh Đình Huy nhíu mày chốc lát, lắc đầu nói: "Trước không hồi phủ, ngươi đưa ta đến quý phủ của ngự sử trung thừa đại nhân."Gã sai vặt vâng dạ đáp lời, xoay người điểu khiển xe, trong miệng lại nói: "Đại nhân còn chưa dùng bữa tối a! Cần phải coi chừng thân thể..."Nàng ngồi ở trong xe, cũng không trả lời lại, trong đầu đều là những lời mới vừa rồi của Doãn Thanh.Càng nghĩ, càng cảm thấy Doãn Thanh nói rất có đạo lý. Nếu nàng cầm những thư tín này lén lút cùng Từ Đình giao dịch, không nói tới sau này một ngày để cho Hoàng thượng biết sẽ có hậu quả gì, mà cho dù Từ Đình bằng lòng sau này những chuyện của Lại Bộ thuyên khóa sẽ không lại gây khó khăn cho nàng, nàng cũng không nắm chắc tương lai những người khác trong chính sự đường có thể hay không lại nhảy ra bằng mọi cách cản trở tấu nghị của nàng. Vả lại Từ Đình nếu không còn làm khó dễ nàng, trong triều chắc chắn sẽ nói Từ tướng làm người khoan dung độ lượng, mà danh tiếng của Mạnh Đình Huy nàng há lại được tốt hơn chút nào sao? Không bằng mượn cơ hội này đem mấy thứ thư tín này trực tiếp trình lên thánh thính, để Hoàng thượng một phen bãi tướng vị của Từ Đình, như vậy nhất định sẽ khiến những người khác trong chính sự đường đối với nàng có chút cố kỵ, mà nàng cũng không cần lo lắng hậu quả của bản thân khi biết mà không báo. Vả lại trải qua chuyện này, 'Mạnh đảng' trong triều, thế lực sẽ càng thêm thịnh, nếu nhìn thấy lão thần tây đảng rơi đài, thì những vị quan thức thời kia nhất định sẽ biết từ nay về sau phải làm như thế nào.Nàng từ lúc Liêu Tòng Khoan thăng bổ chức ngự sử trung thừa bị khuyết tới nay, vẫn không có thời gian đến bái yết hắn. Nhưng trong lòng nàng suy nghĩ, lấy thái độ xử sự khôn khéo của Liêu Tòng Khoan, sao không biết lần này được thăng chức là do đâu, mà nàng lần này nếu muốn quang minh chính đại hạch tội Từ Đình, thì sự hỗ trợ của ngự sử đài ngôn gián nhất định không thể thiếu. Đây ngược lại là một cơ hội tới Liêu phủ , cùng Liêu Tòng Khoan đôi bên giúp đỡ nhau cùng có lợi, hẳn là hắn sẽ không cự tuyệt chuyện nàng yêu cầu, dù sao chức Hữu Bộc xạ này một ngày bị khuyết, lão thần tân tuấn trong triều, cục diện ai mạnh ai yếu giữa đông tây nhị đảng và phe phái của Mạnh Đình Huy sẽ một lần nữa bị đáng vỡ, điều này đối với Liêu Tòng Khoan hắn mà nói cũng có lợi không ít.Nghĩ xong, nàng liền hạ quyết tâm, thề phải lợi dụng những tư tín này mà khiến cho đám lão thần chính sự đường kia đều biết, Mạnh Đình Huy nàng cho dù không được Hoàng thượng quan tâm thiên vị, cũng có thể khiến bọn họ buông tay nhượng quyền.Mặc dù điều này sẽ khiến trong triều lại nhấc lên một hồi sóng gió kinh thiên động địa, sẽ làm ác danh của nàng lần nữa giương cao, nàng cũng phải hạ thủ đánh một trận.Tâm tư nàng bừng tỉnh một cái, chợt nhớ tới lần xuất hành tới chợ đêm một năm kia, trong lòng không khỏi hơi ấm áp.Lúc đó nàng có nói, tâm nguyện của thần, chính là tiếng thơm của điện hạ lưu danh sử sách.Trong lòng nàng lại chợt trầm xuống, vừa rồi tính toán nhiều như vậy, lại duy nhất quên suy tính đến người đang tọa thượng trên cửu long kim tọa kia---lần này nàng nếu cầm những tội chết này trình lên ngự án, không biết hắn sẽ có phản ứng như thế nào, theo lý mà nói thì triều thần tây đảng cũng đều là cựu thần đi theo Thượng Hoàng nhiều năm, hắn có thể vì lời tố cáo của một mình nàng mà bãi truất hữu tướng sao? Lại nói, hắn nếu truy cứu lai lịch của những phong thư này, nàng có nên nói thật hay không?Nàng tuy biết phân lượng của chính mình ở trong lòng hắn, nhưng lại không biết phân lượng khi là một thần tử ở trong tính toán của bậc đế vương như hắn. Hắn sẽ lại trơ mắt nhìn thế lực của nàng ở trong triều càng trở nên cao thịnh mà không ra tay chèn ép, thực sự mặc cho nàng liên tiếp cao thăng bình bộ Thanh Vân sao?Lời hắn nói trên giáo trường ngày đó vẫn còn văng vẳng bên tai nàng.Nàng lại không thể tin được, hắn thân là đế vương, sao có thể thật sự nguyện nàng bình bộ Thanh Vân, thẳng tiến cửu thiên, trọn đời không ngã...nàng yêu hắn như vậy, nhưng lại bởi vì những chuyện đảng tranh chính đấu mà trong lòng nổi lên tính toán, trong tâm hắn đối với nàng há sẽ thẳng thắng không mưu tính sao?Bánh xe chìm nhập vào bóng tối hai bên đường, tiếng náo nhiệt của chợ đêm rơi lại phía sau, dần dần tiêu tán.Nàng khép mi, trong lòng đã nghĩ xong chút nữa thấy Liêu Tòng Khoan phải nói cái gì, đối với phản ứng của Liêu Tòng Khoan cũng có mười phần nắm chắc.Nhưng mà việc này nên sớm thực hiện không nên để chậm trễ. Nếu thật muốn hạch tội Từ Đình, tốt nhất là ngày mai hoặc ngày kia phải nghĩ xong đạn chương, tấu lên thiên thính, sau đó để cho Liêu Tòng Khoan dẫn đầu quan viên nsd phụ hoạ vạch tội lên trên.Nàng ngồi ở trong xe, trong đầu bắt đầu soạn nghĩ từng câu chữ sẽ viết trên đạn chương, ánh mắt xuyên qua màn sa mỏng ở cửa sổ nhìn ra phía ngoài, ngơ ngẩn nhìn về phía xa xa.Xe ngựa đi vào địa giới những nhà quý huân trạch phủ mọc san sát, tốc độ càng lúc càng chậm lại. Lức sắp quẹo vào ngõ Liêu phủ, Mạnh Đình Huy lại nhìn thấy một chiếc xe ngựa thật là quen mắt từ phía nam chạy ra, cẩn thận nhìn kỹ, nhận ra chính là xa giá của Trầm phủ, chắc là Trầm Tri Lễ xuất hành, dự đoán nàng ấy lúc này nhất định cũng đã nhìn thấy chiếc xe ngựa này của mình, đã không tránh khỏi, nên liền bảo gã sai vặt ngừng lại, muốn xuống xe cùng Trầm Tri Lễ chào hỏi.Nhưng chỉ vừa vén màn xe lên, nàng liền lập tức phản ứng kịp, hướng xe Trầm phủ đi tới chính là quý phủ của ck, bất chợt cảm thấy lúng túng, chỉ cảm thấy bản thân căn bản không nên nhìn thấy Trầm Tri Lễ ở chỗ này vào thời điểm này, nhất thời không khỏi trù trừ, không biết rốt cuộc có nên xuống xe hay không.Lúc đang do dự, xe ngựa của Trầm phủ đã đi qua, quả nhiên ở cái ngõ phía trước dừng lại, màn xe dày phía trước bị người nặng nề vén lên, Trầm Tri Lễ từ bên trong nhô đầu ra, cười hướng gã sai vặt Mạnh phủ nói: "Sao vậy, đại nhân nhà ngươi bây giờ quan uy thật là lớn, ngay cả ta cũng tránh không gặp sao?"