Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 122




Tả Thu Dung không ngờ hắn sẽ phủ nhận, càng không ngờ hắn lại dứt khoát không lưu đường sống như vậy.

Hắn hiển nhiên là đối với nàng không có chút hứng thú nào.

Bên trong dáng vẻ thanh dật kia lại là một trái tim vô tình như vậy.

Nàng nhất thời cảm thấy thật mất mặt, càng hối hận bản thân lại vì lời của Mạnh Đình Huy mà lỗ mãng tới nói chuyện với hắn, cuối cùng rơi vào kết cục này, lập tức quẫn bách đến nỗi ngay cả viền mắt cũng đỏ bừng, chỉ hướng hắn hơi ấp một lễ, sau đó liền quay đầu chạy đi.

Doãn Thanh cũng lập tức xoay người, tiếp tục đi về phía trước.

Không phải là không còn nhớ nàng ấy.

Năm đó ở trong đại trạch Tả gia tại Liễu Châu Vĩnh Hưng Lộ, nàng một thân áo đỏ rực rõ, mi mắt cong cong, xuất thủ cũng thành thi văn từ chương.

Khi đó nàng cũng e thẹn giống như tối nay, sợ hãi không dám cùng hắn nói chuyện, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Chỉ là bây giờ nàng thân hình mảnh khảnh, trên mặt cũng không còn nét ngây ngô như năm đó, quả thực là dáng vẻ một tiểu mỹ nhân đa tài hiểu lễ.

Nàng mới vừa rồi tình ý viết rõ ràng nơi đáy mắt, hắn cũng không phải là nhìn không hiểu, chỉ là trong lòng hắn nào còn có chỗ cho thứ tình yêu nam nữ này.

Hắn không nghĩ tới chính mình lại cùng nàng đồng khoa cử tiến sĩ, lại làm cho hắn hơi cảm thấy một chút bất an.

Ở trên cung yến, dáng vẻ của nàng cùng Mạnh Đình Huy dường như rất thân cận, nhưng hắn lại không biết nàng rốt cuộc đã nói với Mạnh Đình Huy cái gì, có thể khiến Mạnh Đình Huy đối với hắn sinh ra tâm nghi ngờ hay không.

Hắn đã chuẩn bị hết thảy mọi khả năng, lại không tính được trong triều lại gặp phải Tả Thu Dung.

Trước một tiếng 'Doãn đại nhân' nhẹ nhàng mềm mại như thế, dường như giống những sợi tuyết nhỏ mịn lất phất trong không trung, vấn vương ở bên tai hắn, không dễ dàng tan biến.

Vừa nghĩ, hắn không khỏi lại dừng chân quay đầu lại.

Hai bên ngự đạo tuyết sắc kéo dài, những cành cây khô phủ một màu xám bạc ở bốn phía tiêu điều, mà nàng đã sớm không còn thấy bóng dáng.

Bên trong Tây Hoa Cung màn trướng ấm áp rũ xuống, xuân trướng mỏng manh, không thể che đi bóng người bên trong phòng.

Trên tháp mùi mồ hôi nhễ nhại, cánh tay búp sen trắng nõn, quần áo tán loạn, tiếng thở dốc của hai người đang quấn lấy nhau càng lúc càng gấp gáp, âm thanh cũng càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh, cuối cùng thân nhuyễn hồn tiêu, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Bỗng nhiên bên ngoài có người nhẹ nhàng gõ cửa, một nhanh hai chậm.

Mạnh Đình Huy vốn là vô cùng mệt mỏi, nghe thấy cũng cố găng mở mắt, hướng lên nhìn hắn.

Anh Quả kéo cánh tay đang gối bên dưới đầu nàng ra, chống thân đứng dậy, cũng không mặc áo, liền bước chân trần xuống đất, đi tới bên ngoài điện nâng then cài mở cửa ra.

Chu môn vừa mở ra, gió đêm mang theo bụi tuyết vọt vào, phả lên hai vai hắn lạnh lẽo..

Đầu vai của Bạch Đan Dũng cũng phủ đầy tuyết, ngẩng đầu nhìn thấy thân thể bán lõa đầy mồ hôi, lập tức liền biết mình đến không đúng lúc, vội vàng cúi đầu nói: "Thần một đường theo sát Doãn Thanh, cũng không phát hiện có gì dị dạng. Bắc sứ hầu quán bên kia cũng không thấy có ai đi ra.

Anh Quả trầm mi, không nói lời nào.

Bạch Đan Dũng lại trình lên một vật, thấp giọng nói: "Vừa rồi nội đình mới vừa nhận được ngự tín từ Tây Đô Toại Dương, nên không dám chậm trễ, thần liền một đường mang tới luôn."

Anh Quả đưa tay nhận lấy, gật đầu nói: "Tối nay vất vả cho ngươi, đi nghỉ sớm một chút đi."

Bạch Đan Dũng liền tạ ân lui ra, lại thay hắn đem cửa điện đóng lại.

Hắn xoay người, cũng không lập tức trở về nội điện, chỉ dựa lưng vào cửa, rũ mắt đánh giá đồ vật trong tay.

Tây Đô ngự tín.

Đáy mắt hắn hơi tối lại, đưa ngón tay mở niêm phong, rút ra một trang giấy mỏng màu vàng.

Từng chữ mạnh mẽ như thương tùng, bút phong ngang ngược như gió lốc.

Lời nói ngắn gọn đơn giản, nhưng từng chữ từng chữ lại như lưỡi kiếm sắc bén, ung lợi nhiếp nhân.

Chỉ cần nhìn bút tích như rồng bay phượng múa này, trong đầu hắn liền có thể hiện ra khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị kia của phụ vương.

Thế nhân đều nói hai cha con họ rất giống nhau, ngay cả mẫu hoàng cũng nói, hắn toàn thân đều giống phụ vương, chỉ duy nhất con mắt màu làm kia là giống bà.

Lá thư trong tay vừa lạnh vừa nóng, hắn một mạch lướt qua, không khỏi đóng chặt hai mắt lại.

"Chuyện Kiền Đức năm thứ sáu chính là kế hoạch của ta, mẫu hoàng con đến bây giờ vẫn còn không biết việc này. Lúc thiên hạ vừa định, phản tặc biên lộ càng thêm càn rỡ, nếu không có mưu kế này, sao có thể bảo vệ dân chúng biên lộ được an bình? Nhưng ta hơn hai mươi năm cũng có lúc hối hận, sách lược an biên không phải cứ sát phạt ngụy đạo có thể thực hiện, con ta nay có tấm lòng lương thiện, có lẽ còn chưa biết. Mẫu hoàng con đã biết Mạnh Đình Huy chính là Thanh Đồ Huyện Quân Mạnh thị. Thường nhớ tới chuyện lúc con còn bé, lúc thì lo lắng con không biết tình ái thế gian trắc trở, lúc thì lo lắng con sẽ bởi vì cha mẹ mà đánh mất chân tâm của bản thân. Nào ngờ hữu kỳ phụ tất có kỳ tử, con ta há lại là hạng tầm thường, nhất định trong lòng đã có quyết định rồi. Ta mặc dù không biết Mạnh thị kia xinh đẹp chỗ nào, hiền huệ chỗ nào, tài đức chỗ nào, nhưng con ta đã yêu thì tất phải có chỗ đẹp, có chỗ trung, có chỗ hiền. Mà cho dù không đẹp, không trung, không hiền, con ta đã yêu thì có gì là không thể? Lo lắng của con, ta đều biết rõ. Thiên hạ này đã giao phó cho con, ta một chút cũng không có yêu cầu gì, chỉ nguyện con ta có thể có được hạnh phúc giống ta, thì tâm của ta đã có thể an rồi..."

Hắn mở mắt, đi tới bên cạnh án, đem lá thư kia dí vào cây nến đang cháy sáng rực, đốt thành tro bụi.

Lúc quay trở vào nội điện, nàng đã nằm rạp trên giường ngủ say rồi.

Cách một tấm mạn mỏng, có thể thấy vẻ mặt của nàng một mảnh bình yên, hai gò má phấn nộn trong sáng, sống lưng trần trụi còn vương mồ hôi chưa khô, một mảnh xuân sắc liêu nhân.

Hắn đứng yên ở đầu giường, không đành lòng quấy nhiễu nàng.

Kiền Đức năm thứ sáu.

Hắn lại nhắm mắt, trong đầu bỗng hiện lên một ít hình ảnh mơ hồ.

Năm đó hắn bất quá chỉ mới sáu tuổi, mẫu hoàng buổi tối tới thăm phủ đệ của Trịnh quốc công Mạnh Hạo, đem hắn đi cùng.

Một tiểu nữ anh nho nhỏ được bọc trong bao vải màu hồng, bị người truyền tới truyền lui cũng không khóc rống, mẫu hoàng cười nói cô bé này thật nhu thuận, giống như hắn lúc còn bé, hỏi hắn có muốn một cái thái tử phi không khóc không nháo không.

Đêm hôm đó trong phủ Trịnh quốc công là náo nhiệt cỡ nào, nhưng từ sau đêm đó hắn liền không còn nghe người ta nhắc tới cái tiểu nữ anh được phong làm Thanh Đồ Huyện Quân kia nữa.

Đã lâu như vậy, cũng không một ai nhắc tới thái tử phi kia nữa.

Nhưng ai có thể nghĩ tới, quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, nàng vẫn là trở về bên cạnh hắn, trở thành nữ nhân của hắn.

Hai mươi mốt năm trước phụ vương hắn tru diệt toàn tông Mạnh thị nàng.

Nàng vốn cũng phải chết, nhưng lại may mắn trở thành cá lọt lưới, sống tạm qua ngày.

Nàng mặc dù còn sống, nhưng tám năm sau đó rồi lại bởi vì một đạo chiếu lệnh của mẫu hoàng hắn mà rơi vào hoàn cảnh sắp sửa chết cóng.

May mắn hắn vào lúc đó gặp được nàng, lại xuất thủ cứu nàng.

May mắn nàng liền vì vậy mà yêu hắn thật sâu thật sâu. Nhân duyên ở thế gian, có lúc chính là thật châm chọc như vậy.

Có lẽ hắn đứng hồi lâu ở đầu giường khiến nàng mơ hồ cảm thấy gì đó, không bao lâu nàng liền chớp chớp mi mở mắt ra, nhãn thần mù sương mơ hồ nhìn qua.

"Bệ hạ."

Nàng chống người một cái, tóc dài liền rơi tới trước ngực, phủ lên hai đóa kiều nhụy, càng lộ vẻ quyến rũ.

Hắn hơi loan môi, vén màn sa lên giường, đem nàng ôm vào trong lòng.

Nàng chạm vào đầu vai lạnh như băng của hắn, không khỏi rùng mình một cái, cau mày nói: "Bệ hạ vừa rồi sao ngay cả áo choàng cũng không thèm mặc vào?" sau đó liền thật chặt ôm lại hắn, cố gắng dùng thân thể của mình làm cho hắn ấm lên.

"Không ngại." Hắn cúi đầu hôn nàng.

Nàng giữa lúc thở dốc mở miệng: "Vừa rồi là có việc gì gấp lắm sao?"

Hắn lắc đầu, vẫn là nói: "Không ngại."

Nàng vùi ở trong ngực hắn, bị hắn hôn đến ý loạn tình mê, hồi lâu mới tìm lại được hồn phách, nâng cằm lên nhìn hắn.

Hắn lại đưa tay tắt đèn, ôm nàng lật người qua, nói: "Mấy ngày gần đây ở Khu Phủ không có ngủ đủ sao? Tối nay hãy ngủ một giấc thật ngon đi."

Nàng tựa như nghĩ tới gì đó, không khỏi vụng trộm mím môi, nói: "Bệ hạ hôm nay ở trước mặt Bắc sứ giả bộ thật là giống. Vất vả cho đám người Phương tướng quân tuổi tác đã cao, còn phải ở trên đại điện cùng bệ hạ kẻ xướng người họa."

Hắn thấp giọng cười ra tiếng, lại là nói: "Ngủ thôi."

Nàng liền vùi đầu xuống, nhưng một lát sau, lại ngẩng đầu lên nói: "Thần dường như lại càng thêm yêu bệ hạ nữa rồi."

Hắn đáy mắt chợt cay, đem nàng ôm càng chặt hơn.

Trong lòng nàng biết hắn từ trước đến nay đều không nói mấy lời thổ lộ nỗi lòng gì đó, nhưng động tác này lại minh minh bạch bạch mà nói ra tâm ý của hắn, vì vậy đáy lòng cười yếu ớt, bình yên khép mắt lại.

Không biết qua bao lâu, hắn bỗng nhiên dán bên tai của nàng khàn khàn nói: "Ta chưa bao giờ biết, mình có thể yêu như vậy, lại được yêu như vậy."

Nàng rúc vào cổ hắn nhàn nhạt cười: "Thần trái lại nên sớm một chút đậu tiến sĩ làm quan, cùng bệ hạ sớm một chút quen biết nhau, tìm hiểu nhau, để bệ hạ có thể biết sớm một chút...."

Hắn chậm rãi đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của nàng.

Nếu ta nói, nàng và ta kỳ thực đã gặp nhau từ rất sớm rất sớm, nàng có tin không?