Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 120




Phương Khải chờ người mở miệng đáp lời, lại mời Triệu Hồi ngồi vào bàn uống mấy chén.

Nâng ly mời rượu lẫn nhau, Triệu Hồi đột nhiên nói: "Tướng quân đã nói hoàng đế bệ hạ không thích binh sự đã lâu, lần này hai nước lại cùng nhau cắt giảm quân bị, sao không mượn cơ hội này khuyên nhủ hoàng đế bệ hạ, đừng cứ cố chấp cái gọi hàng quốc này chứ? Phải biết quan hệ huynh đệ, cũng chính là quan hệ quân thần. Hoàng thượng chúng ta muốn xưng huynh gọi đệ, cũng là vì vậy."

Tuy biết hắn đây là quanh co muốn để Bắc Tiễn không phải lại xưng thần, nhưng lời này của hắn lại vòng vèo rất nhiều, khiến đám người Phương Khải nhất thời cũng cau mày. Nếu dùng lời quyết tuyệt nghiêm khắc, sợ sẽ làm hỏng dự tính ban đầu, nhưng nếu phải nói quanh có giống như hắn, lại thực không biết làm thế nào để vòng trả lại hắn.

Mạnh Đình Huy nghe xong lời nàng, trong lòng liền cười lạnh, muỗn nhẫn cũng nhẫn không được, liền hất cằm lên mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng mà hữu lực: "Tiếm danh* là chuyện không thể chấp nhận được. Cho dù Hoàng thượng của chúng ta đồng ý, thì triều thần Đại Bình cũng không thể đồng ý. Bắc Tiễn là nơi nhỏ bé hẻo lánh, chắc hẳn sứ thần không biết quy chế của Đại Bình to lớn chúng ta, vậy cho phép mỗ nói cho Bắc sứ biết vậy. Người làm 'đệ' tuy rằng quý vì tông thân, nhưng mà tính mệnh thân gia đều phải theo thể chế của hoàng gia, sao có thể có được tiện nghi như thần tử. Mỗ luôn chỉ nghe đại thần thỉnh quận mà Hoàng thượng không cho phép, chứ không nghe tới tông thân xuất biên mà không phải xuất phát từ sắc chỉ của Hoàng thượng; luôn chỉ biết triều ta không giết sĩ phu, chứ không biết mạng của tông thân cũng được quý như vậy; luôn chỉ biết đại thần có khí phách phạm nhan tiến gián, lại không thấy tông thân dám can đảm kháng chỉ bất tuân. Triều chế Đại Bình ta xưa nay vốn xâm ngoan, tông thân nếu có tâm phản nghịch, là phải giết hết toàn bộ chứ không tha. Nếu là Bắc Tiễn hoàng đế bệ hạ có thể nhận chiếu vào kinh làm bồi tông, tính mệnh thân gia đều giao vào tay Hoàng thượng chúng ta, trọn đời giống như một phế vật tâm thường cũng không hối hận, vậy cho dù là xưng đệ không xưng thần, chắc hẳn văn võ bách liêu chúng ta cũng sẽ lui bước mà nhường nhịn vậy."

*Tiếm danh: Ðịnh lấn, kẻ dưới giả thác lấn ngôi người trên gọi là tiếm. Như tiếm thiết 僭窃, tiếm việt 僭越, v.v.

Những lời này có thể nói là khí phách mạnh mẽ, thanh âm mặc dù không cao, nhưng đủ khiến người nghe cảm thấy giác ngộ.

Ngữ khí của nàng ôn hòa, nhưng trong từng chữ đều là ngoan lệ không lưu đường sống, khiến Triệu Hồi nghe xong sắc mặt liền cứng ngắc, lại không tìm ra lời ứng đối.

Mấy vị lão tướng Khu Phủ trên bữa tiệc nhìn về phía này trong mắt đều mang theo ý khen ngợi, Giang Bình càng là không che giấu được khuôn mặt đầy ý cười, ở bàn bên cạnh nắm tay hướng nàng khoa tay múa chân, khen ngợi không dứt.

Anh Quả ở phía trên vốn đang phiết mâu nhìn về phía góc điện, khóe miệng cũng không nhịn được hơi vểnh lên, nở nụ cười.

Nàng lúc này cùng người khác không chịu thua kém, châm chọc hành động của Bắc Tiễn hoàng đế giống như trò trẻ con, hẳn là chỉ vì muốn 'báo thù' cho hắn mà thôi. .

||||| Truyện đề cử: Lão Bà Em Thật Quyến Rũ |||||

Dư quang trông thấy đôi mắt kia của nàng hàm chứa tức giận, lòng bàn tay của hắn liền không nhịn được ngứa ngáy, thật muốn một phen lôi nàng từ trong bữa tiệc qua đây, ôm chặt trong ngực mà hung hăn hôn một cái.



Luôn biết cái miệng này của nàng một khi nghiêm khắc thì sắc bén không thể chống đỡ, năm đó ngay cả hắn cũng bị nàng cãi đến không thể đáp trả, huống chi là tên Triệu Hồi này?

Hồi lâu, Triệu Hồi mới hướng phía trước khuynh thân, cau chặt lông mày hướng nàng nói: "Dám hỏi ngài là Mạnh Đình Huy đại nhân sao?"

"Không dám." Nàng vẫn còn nhẹ giọng, nói xong liền rũ mi mắt, không nhiều lời nữa.

Trong cả triều văn võ này, trừ nàng ra, trên đại điện cũng không tìm thấy nữ quan thứ hai mặc kim tử.

Nàng là ai, còn cần phải hỏi lại sao?

Triệu Hồi sắc mặt hơi biesn, khóe miệng giương lên cười nói: "Mạnh đại nhân quả là không hổ xuất thân Hàn Lâm, lời nói ra khiến người thô tục như Triệu mỗ đây nghe không hiểu lắm. Đã lâu nghe danh Mạnh đại nhân là một đóa kỳ ba trong triều đình Đại Bình, hôm nay có thể nhìn thấy tận mắt phong thái của Mạnh đại nhân, cũng thật không uổng mỗ xuôi nam một lần."

Mạnh Đình Huy nghe vậy giương mắt, hơi liếc hắn nói: "Bắc Tiễn triều đình há lại không có người, lại phái một kẻ nghe không hiểu tiếng người đi sứ triều ta?"

Lời này của nàng giáp thương đái bổng*, thần tình lại cực kỳ khinh thường, cho thấy nộ khí trong lòng vẫn chưa tan.

*Giáp thương đái bổng ý chỉ trong lời nói giấu diếm châm chọc.

Đám người bên cạnh đều nghẹn họng, trước kia thường thấy dáng vẻ nàng hữu lễ lạnh nhạt, ai lại nghĩ rằng nàng cũng sẽ có lúc phách lối như vậy.

"Mạnh Đình Huy."

Nàng nghe thấy thanh âm này, lập tức nhìn hướng lên trên, chạm phải khuôn mặt lạnh lùng kia của Anh Quả, mới phát giác lời của mình quá bén nhọn, thật không để lại mặt mũi cho người khác, liền đứng dậy thu tay áo hành lễ nói: "Thật chợt cảm thấy đau đầu, bệ hạ cho phép thần đến phía sau ngồi một chút."

Dứt lời, cũng không đợi hắn cho phép, liền thu tay áo hướng bên cạnh lui xuống.

Ngay cả lấy lý do cũng kiêu ngạo như vậy, nàng đơn giản là ngay cả lý do thoái thác cũng không thèm suy nghĩ, từ đầu đến cuối đều chưa từng liếc mắt qua Triệu Hồi một cái.

Hắn chậm rãi dựa lưng vào loan tọa kim bối, nhìn cái đóa hoa kế búi tóc kia phía sau đầu nàng lung lay sắp đổ mà cọ qua màn che trong điện, mặt lạnh không khỏi hơi thay đổi.



Muốn tức giận cử chỉ vô lễ kia của nàng, lại không thể nào nổi giận được.

Thật là cực kỳ yêu cái dáng vẻ ngạo khí này của nàng.

Hắn chuyển mắt nhìn về phía Triệu Hồi, hơi cười cười, một bộ dáng vẻ không sao cả, nói: "Bắc sứ thứ lỗi, đều là bị trẫm sủng hư rồi."

Sắc mặt Triệu Hồi cũng biến đổi. Mặc dù đối với chuyện của Mạnh Đình Huy trong Đại Bình triều cũng có nghe qua, nhưng chưa bao giờ ngờ tới Đại Bình tân đế sẽ lại nói ra những lời như vậy. Mà cái thiên tử trẻ tuổi cao cao tại thượng này, thật là rất bất đồng so với trong tưởng tượng của hắn.

Mạnh Đình Huy men theo phía sau rèm che trực tiếp đi tới chỗ ngồi của nữ quan trong bữa tiệc, tìm được Trầm Tri Lễ, không nói hai lời liền ở bên cạnh nàng ấy chen vào một cái chỗ ngồi.

Trầm Tri Lễ thình lình bị sợ hết hồn, chớp mắt nói: "Sao vậy, rượu thái* ở phía trước ngược lại không ngon như bên này sao? Hay là ở chỗ này có thể đem Hoàng thượng nhìn rõ hơn một chút?"

*Rượu thái: rượu và thức ăn; rượu và đồ ăn; đồ nhắm; đồ nhậu

Mạnh Đình Huy rũ mắt, đưa tay nhặt lấy một cái điểm tâm đưa đến bên môi, hàm hồ nói: "Mùi rượu xông lên làm đầu ta đau, tới bên cạnh ngươi ngồi một chút."

Trầm Tri Lễ nhấc mi mỏng, nói đùa: "Không phải lại chọc tới Hoàng thượng, mới lui qua đây tạm lánh sao."

Mạnh Đình Huy mặt có chút nóng, hồi tưởng lại cũng cảm thấy vừa rồi đúng là ngay cả mặt mũi của hắn cũng bác, lập tức lại bắt đầu ảo não, đưa mắt lặng lẽ hướng tiền điện nhìn một chút, thấy không có gì khác thường, mới quay lại Trầm Tri Lễ nói: "Mấy ngày gần đây, ở trong phủ tốt chứ?"

"Còn tốt, hôm qua còn nhận được một phong thư của Địch Niệm." Trầm Tri Lễ khẽ nói, đưa tay muốn rót rượu, "Ngươi cùng Hoàng thượng cũng không thèm tị hiềm một chút, đêm đó còn ở trước cửa sau phủ của chúng ta không biết nặng nhẹ...."

Mạnh Đình Huy tức thì ngay cả bên tai cũng đỏ rực, đùn đẩy nói: "Bất quá chỉ là bàn sơ chuyện của Cổ tướng mà thôi, cũng không có gì, ngươi đừng có suy nghĩ bậy bạ."

Nghe thấy Cổ Khâm, động tác của Trầm Tri Lễ hơi dừng lại một chút, lại chuyển chủ đề cười nói: "Ta mấy ngày trước còn đang suy nghĩ, lúc trước nên thỉnh chỉ, theo Địch Niệm tới Bắc cảnh mới đúng." Nàng suy nghĩ một lát, lại hỏi: "Lời này nói cũng không biết có tính là quá giới hạn hay không, ngươi cũng đã biết đến lúc đó Khu Phủ cũng sẽ chiếu Địch Niệm trực tiếp hồi kinh sao? Hay là còn có sai khiến khác?"

Mạnh Đình Huy biết Trầm Tri Lễ cực kỳ thông minh, trước mắt tình thế của Bắc Cảnh nàng ấy không thể không biết chút nào, lời này hỏi ra cũng là có ý riêng, chỉ nói: "Còn chưa thương nghị cẩn thận. Sao vậy, nếu là Địch tướng quân từ nay về sau cố thủ ở phương bắc, ngươi cũng muốn theo qua sao?"

Trầm Tri Lễ nhấp miếng rượu, im lặng chốc lát mới nói: "Thật ra mà nói, lần này để cho hắn cứ đi như thế, ta đã hối hận không ít rồi. Nghĩ tới Địch gia không có hậu tự, nếu hắn ở Bắc cảnh có gì vạn nhất, ta sao không có lỗi với hắn? Sau này nếu hắn lưu lại lâu dài ở phương bắc, ta nhất định sẽ đến bên cạnh hắn."



Mạnh Đình Huy mơ hồ nghe ra chút ý trong lời nói của nàng ấy, chắc hẳn Địch Niệm lần này trước khi đi Bắc cảnh đúng là chưa chạm vào nàng ấy, nên không khỏi giật mình.

Giữa lúc hai người đang nói chuyện đã có nữ quan nhìn thấy liền đi qua, đều là châm rượu muốn kính Mạnh Đình Huy, miệng cũng nói mấy lời năm mới cát tường gì đó.

Mạnh Đình Huy biết các nàng đây là muốn tâng bốc thế lực hiện nay của nàng, sau đó cũng không thể khước từ, chỉ cười rồi nhận từng cái một, sau đó nói: "Nếu còn rót cho ta nữa, ta chút nữa sẽ ngồi không vững đâu."

Nhóm nữ quan liền cười tản ra trở về chỗ ngồi.

Nàng lúc này mới chú ý tới Tả Thu Dung bên kia đang ngẩng người ngồi ở phía trên, không biết đang suy nghĩ cái gì, mà không hề chú ý tới nàng ở bên này.

Lúc nhập tọa nàng liền nhỏ giọng hỏi Trầm Tri Lễ: "Tả Thu Dung ở trong triều gặp chuyện gì sao?"

Trầm Tri Lễ liếc nàng một cái, khẽ cười nói: "Vô cùng tốt đẹp ở trong Hàn Lâm Viện, có thể gặp chuyện gì chứ? Nhiều nhất là gặp một người mà thôi."

Mạnh Đình Huy thiêu mi, không hiểu.

Trầm Tri Lễ lại nói: "Tâm tính cô nương mười bảy mười tám, ta với ngươi cũng từng có, nhìn xem ánh mắt của nàng đang nhìn người nào, ngươi sẽ hiểu."

Mạnh Đình Huy nghe vậy chuyển mắt, nhanh chóng nhìn theo ánh mắt của Tả Thu Dung.

Liếc mắt liền thấy Doãn Thanh mặc thanh bào ngồi ở bên kia.