Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 111




Tiệc rượu trong sảnh sắp kết thúc, tân khách cũng bắt đầu lục tục tán đi, Địch Niệm còn đang trong sảnh cùng nhóm đồng liêu cộng ẩm tương khánh, Trầm Tri Lễ thừa cơ hội lui ra ngoài, trở về tân phòng của hai người.

Tiệc rượu này không giống với tiệc cưới gia đình bình thường, mà Trầm Tri Lễ càng không có ngượng ngùng mà ra ngoài đón khách, nên chuyện náo động phòng ban đêm cũng đã sớm bị Địch Niệm ngăn cản cực kỳ gọn gàng rồi, cũng không còn ai tùy tiện ầm ĩ nữa.

Bên ngoài chính sảnh có tỳ nữ bồi giá đứng ở cửa chờ đợi, thấy Trầm Tri Lễ từ cửa hông một mình ra ngoài, lập tức liền tiến lên nghênh đón, "Đại tiểu thư."

Trầm Tri Lễ nghe thấy nàng kia vẫn dùng xưng hô cũ của mình lúc ở Trầm phủ, mi mỏng không khỏi khẽ giương lên, nhưng cũng không có sửa cho đúng, chỉ hỏi: "Sao vậy, tìm không thấy bóng dáng của Mạnh đại nhân sao?"

Tỳ nữ vừa đi vừa cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi có người đến bẩm, thấy Hoàng thượng mang theo Mạnh đại nhân từ cửa sau của phủ đi ra, lúc này thánh giá còn ở bên ngoài phủ chưa đi." Nàng ta giơ cao đèn lồng hồng sa trên tay, thay Trầm Tri Lễ soi đường đi dưới chân, thận trọng nói: "Người trong phủ không dám tự chủ ý, cũng không dám tới gần cửa sau, đại tiểu thư còn có phân phó gì không?"

Trầm Tri Lễ vừa nghe liền cau mày.

Chuyện của Hoàng thượng cùng Mạnh Đình Huy nàng mặc dù không phải biết hết toàn bộ, nhưng so với người khác cũng biết nhiều hơn một chút. Mạnh Đình Huy trên triều liên tiếp hơn mười ngày cũng không vào cung, hẳn là tận lực trốn tránh để Hoàng thượng tìm không thấy. Mà Hoàng thượng tối nay đích thân đến Địch phủ, cho thấy là cố ý tới bắt người.

Trước đó phong ba của chuyện Hoàng thượng ban chiếu phế quyền dự nghị sách hậu của ngoại triều vẫn còn chưa yên, ngay cả trong dạ tiệc tối nay cũng có người thì thào nghị luận. Lúc này ngoài mặt tuy rằng nguyên nhân là do nàng, nhưng nàng biết, Hoàng thượng nếu như trong lòng không có ai, thì nhất định không thể nào lại làm cho nhóm Trung thư tể chấp mất hết thể diện như vậy.

Lúc này Hoàng thượng bắt được Mạnh Đình Huy, nhưng lại không rời đi, thánh giá lại chậm trễ bên ngoài cổng Địch phủ, nàng cho dù muốn giả vờ không biết, lại không thể không thay Hoàng thượng cùng Mạnh Đình Huy nói mấy lời để che giấu.

Nghĩ xong, Trầm Tri Lễ đáy lòng than nhẹ một tiếng, mở miệng phân phó nói: "Mạnh đại nhân là thay ta đi tạ ơn Hoàng thượng tối nay đã phong thưởng. Ngươi hãy bảo gã sai vặt đi nói cùng nội thị tùy giá bên kia một tiếng, phủ yến mới vừa tan không bao lâu, xa giá phía trước của nhóm triều thần còn chưa đi, thỉnh thánh giá tránh qua một chút lại hồi cung đi." Nàng đi mấy bước, lại hơi nhíu mi, nói thêm: "Đừng quên cũng đi nói với gã sai vặt mạnh phủ đang chờ bên ngoài một tiếng, để bọn họ theo người khác dẫn xe ngựa ra đường cái, rồi lại quay đầu trở lại cổng sau chờ đợi."

Tỳ nữ đáp lời, lại nói: "Mấy ngày này tân khách đưa lễ đều đã nhất nhất ghi chép đầy đủ theo phân phó của đại tiểu thư, phàm là những nhóm đại nhân nhận được thiệp đều tới, chỉ có Cổ tướng cáo bệnh không tới, sau buổi tối Cổ phủ có sai người tới tặng lễ."

Vừa tới tân phòng, khắp nơi đều một màu đỏ thẫm nhìn mà kinh tâm.

Trầm Tri Lễ hơi rũ mi, dừng lại trước bậc thềm, đợi người đẩy cửa ra mới hỏi: "Cổ phủ đưa tới lễ vật gì?"Tỳ nữ trước tiên đem đăng chúc bên trong đốt lên, mới đáp: "Nghe nói là một bức tranh hoa đào do Cổ tướng tự tay vẽ, nô tỳ cũng không có nhìn kỹ. Đại tiểu thư có muốn nô tỳ đem bức tranh ra không?"Trầm Tri Lễ nhẹ lắc đầu một cái, ý bảo không cần, sau đó trực tiếp đi tới trước bàn trang điểm, bắt đầu động thủ tháo vòng hoa trên đầu ra chải đầu.Địch Niệm còn chưa trở về phòng, mà nàng đã bắt đầu tự mình tháo dỡ trang sức, tỳ nữ ở phía sau hé miệng muốn nói, nhưng vừa nhìn thấy hai gò má trắng bệch của nàng trong gương, liền đem lời nói nuốt xuống.Lược ngà voi trơn nhẵn màu sắc tinh xảo, bị nàng siết chặt trong tay.Lễ hợp cẩn trước khi trời tối là làm để cho người khác nhìn, nàng không giống với nữ nhi nhà bình thường, gỡ khăn trùm đầu, thay quần áo liền ra chính sảnh đón tân khách, chờ thánh giá.Trước mắt một phòng hỉ hồng, dạ thâm tình nồng, nàng lại một mình đối gương, để mặc cho một nam tử khác quanh quẩn trong đầu mình.Cần gì phải nhìn lại bức họa kia?Nói tới hoa đào, nàng há lại không biết là bức hoa đào nào sao.Hận xuân trì, hận xuân trì, hận xuân trì...Vốn tưởng rẳng xuân sự chỉ mình xuân biết, lại không biết rằng kỳ thực ông ấy sớm đã biết rồi.Nhưng xuân tình này xác thực gửi đi cũng uổng công, ông ấy nào có đáp lại nàng một tia tình ý.Tối nay không đến, không phải do tị hiềm, cũng không phải cáo bệnh, chỉ là ông ấy từ đầu đến cuối chưa từng đối với nàng động một phần tình, cả đời này của ông ấy cũng sẽ không yêu nàng.Xuân biết hoa đào biết, bức họa biết, nàng cũng biết.Nhưng lúc nàng nhìn thấu đã quá muộn, lại cố chấp quá lâu, tất cả ý niệm trong lòng đều là chỉ vì muốn kiên trì để có thể có được hồi báo, lại không biết rằng đó bất quá chỉ là lừa mình dối người.Nàng hiểu rõ ông ấy.Ông ấy thân là lão thần tam triều, trọn đời trung với thiên gia, sao có thể nhìn Hoàng thượng bởi vì một cái sủng thần mà hậu vị để đó đã lâu mà không nạp, sẽ bị đời sau phê phán? Ông ấy muốn để Hoàng thượng sách hậu, nhưng trong triều này ngoài nàng ra, lại có ai có thể làm nhân tuyển hậu vị có thể khiến cho nhóm triều thần đều ca ngợi?Ông ấy là quá thản nhiên, thản nhiên đến nỗi cho rằng một chút tiểu tình tiểu niệm của nàng không có quan hệ gì đến ông ấy, ai biết lại rơi vào kết quả như hôm nay.Ông ấy cũng quá cố chấp, cố chấp đến mức muốn dốc hết một thân tâm lực đi duy hộ danh vọng của thiên gia, nhưng lại không nghĩ tới Hoàng thượng bây giờ há lại là dung chủ*, ông ấy có thể nghĩ tới, Hoàng thượng sao lại không nghĩ tới?Mà ông ấy tối nay lấy bức họa để tuyệt tình, ngược lại đúng là phương pháp tốt. Vẫn giống như năm đó, đối với nàng có tâm che chở, không muốn làm nàng lúng túng, nhưng lại làm cho nàng triệt để cắt đứt đoạn tâm niệm này.Đáy mắt nàng có chút cay cay, lại không muốn rơi lệ chút nào.Đều đã suy nghĩ rõ ràng, còn có gì không tốt?Hỉ chúc trên bàn chảy sáp đỏ nóng hổi, nàng đưa tay khều nhẹ một, hai giọt, quay đầu lại nói với tỳ nữ: "Đi ra đằng trước hỏi một chút, Địch giáo úy khi nào có thể trở về phòng? Nếu vẫn còn bị người mời rượu, thì nói ta thân thể không thoải mái, để cho nhóm tướng lĩnh cấm quân kia tối nay tạm thời thả cho hắn một con người, đợi ngày sau ta đi thay hắn bồi tội."Tỳ nữ mím môi cười, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Đại tiểu thư đau người thật là chu đáo." Dứt lời, liền xoay người đi ra khỏi phòng.Trầm Tri Lễ ngồi trước bàn trang điểm lẳng lặng chờ đợi.Thời gian không tới một chén trà, tỳ nữ liền lại gõ cửa đi vào, thần sắc có chút khó xử, nói với nàng: "Lúc nô tỳ đi qua Địch giáo úy đang tiễn tân khách trở về, nói là biết hôm nay tiểu thư mệt mỏi, nên ban đêm sẽ ở lại phòng phía tây, sẽ không tới đây quấy rầy tiểu thư."Lời này ấp úng hàm súc, nhưng Trầm Tri Lễ lại nghe được rõ ràng.Nàng hơi nhắm mắt, suy nghĩ một chút, liền đứng lên, khép quần áo chải sơ tóc, phân phó tỳ nữ chờ trong phòng, một thân một mình đi ra ngoài.Đi bộ hơn mười trượng, đi qua thùy môn, đẩy tán dây leo đang che khuất ra, liếc mắt liền thấy thân ảnh kia đang đứng bên dưới mái hiên ngói xanh phía tây.Nàng đứng yên, dựa vào chân tường, bất động thanh sắc nhìn hắn.Ánh trăng trải trên mặt đất, đem bóng của hắn kéo ra có chút cao gầy.Địch Niệm đang nghiêng người ngồi trước thềm nhà, dưới chân một thanh trường kiếm hơi tỏa ra ánh sáng lạnh, càng nổi bật con người càng thêm tiêu điều cô thanh. Hắn vẫn còn cúi đầu, trong tay không biết đang chơi đùa thứ gì đó, trên thân đã hoàn toàn mất đi thần thái tiêu sái trương dương ở trên yến tiệc lúc nãy.Không biết qua bao lâu, hắn mới gập chân muốn đứng dậy, lúc nhặt kiếm lên ngẩng đầu một cái, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Trầm Tri Lễ đang từ xa nhìn hắn, nhất thời ngây người.Thấy nàng chậm rãi đi về phía hắn, Địch Niệm mới tựa như phản ứng kịp đây là nàng tới tìm hắn, nên lập tức treo kiếm lên thắt lưng, khẽ cau mày nói: "Sao muộn như vậy rồi còn chưa ngủ, có chuyện gì sao?"Trầm Tri Lễ đi tới bên cạnh hắn thì dừng lại, nhẹ giọng nói: "Thành thân đêm đầu tiên, ngươi lại muốn để cho ta độc thủ tân phòng sao?""Ta cũng không..." Địch Niệm trừng mắt muốn nói, nhưng lại nghẹn lại, lông mày cũng nhăn thật sâu: "...Ta biết nàng kỳ thực vẫn còn nghĩ đến ông ấy, ta cũng không có ý muốn bức nàng. Nàng cũng không cần quản ta, sớm đi ngủ đi thôi."Trầm Tri Lễ hơi rũ mắt, nhìn thấy thứ mà hắn hắn cầm trong tay thưởng thức thật lâu bất quá chỉ là một phiến đào mộc nhỏ, không khỏi khiêu mi hỏi: "Đây là cái gì?"Địch Niệm một phen siết chặt, đưa tay ra phía sau, sắc mặt có chút mất tự nhiên, "Không có gì cả."Trầm Tri Lễ nâng mi liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi và ta đã thành hôn, nếu còn chia phòng ngủ, chuyện này nếu truyền tới tai nhóm triều thần, ngược lại sẽ thành ra lời gì?"Địch Niệm hiểu được ý của nàng, lập tức lạnh giọng nói: "Còn có ai dám nói chuyện của ta và nàng là giả? Nàng hãy yên tâm, có ta ở đây, sẽ không có ai có thể khi dễ nàng!"Trầm Tri Lễ khóe mắt bất chợt ẩm ướt, lại hơi giương môi nói: "Ta không sợ kẻ khác khi dễ ta, chỉ là không muốn bởi vì ta mà làm hỏng thanh danh của ngươi. Ngươi vừa lĩnh trọng mệnh, lần này chuyện tới bắc cảnh trọng biên tam lộ cấm quân cần phải dùng tới thủ đoạn lôi đình mới có thể thành sự, sao có thể vào lúc này mà để lại nhược điểm trong miệng người khác? Lời của đài gián tuy rằng không đủ uy hiếp, nhưng người của Khu Phủ, trong cấm quân luôn bảo đảm cho chuyện của hai người chúng ta há lại có thể cô phụ? Uy tín của ngươi ở trong quân nhất định không thể làm giảm đi chút nào, mà ta đã gả cho ngươi, thì sẽ không thể không để ý tới những chuyện trong đó."Địch Niệm cẩn thận lắng nghe, nhưng sắc mặt lại có chút cứng ngắc, "Cho dù như vậy, ta cũng không muốn để cho nàng cảm thấy ủy khuất."Trầm Tri Lễ lặng im một hồi, đột nhiên đưa tay đi bắt lấy lòng bàn tay của hắn, nhẹ nhàng nói: "Nhưng ta lại không cảm thấy ủy khuất."