Ngô Gia Kiều Thê

Chương 94




Edit: Kye

Beta: Twins

·

Đông cung.

Hoàng Hậu nhìn Thái tử uống uống say đến rối tinh rối mù, lúc này nhìn về phía Nguyên Mậu hỏi: “ Hôm nay Thái tử đi đâu?”

Nguyên Mậu nhớ kĩ lời Thái tử dặn dò, tự nhiên không dám nhắc đến chuyện Tiết tiểu thư, chỉ xoay người nói: “Hôm nay Thái tử điện hạ xuất cung đidạo một chút, tình cờ gặp Vinh Thế tử, hai người nói chuyện với nhau một chút—— "

Hoàng Hậu vừa nghe xong, nhất thời ánh mắt sắc như dao lia tới, Nguyên Mậu nhìn tới nỗi tim gan run rẩy, nàng nói: “Vết thương trên mặt Thái tử là sao? Là Vinh Thế tử làm?”

“không không không…” Nguyên Mậu biết Hoàng Hậu xưa nay không ưa Vinh Thế tử, nhưng Thái tử lại xem Vinh Thế tử như anh em ruột, hắn chặn lại nói: “Vinh Thế tử rất cung kính với Thái tử, tất nhiên không có lá gan làm Thái tử bị thương, chỉ là Thái tử hiếu động, không nghe lời khuyên của Vinh Thế tử, hôm nay trên đường luận võ với người khác, không cẩn thận bị thương. Vinh Thế tử đã đưa Thái tử đến y quán bôi thuốc, nói vết thương trênmặt Thái tử cũng không có gì lớn, mấy ngày nữa là khỏi.”

Hoàng Hậu trang dung tinh xảo, càng nghe càng nhíu mày lại. nhấc tay vỗ vỗ gò má nhi tử của mình, nhìn gương mắt tuấn tú bị thương, đau lòng không ra hình thù gì. Mà Tháo tử say khướt nằm trên giường, mím mím miệng, lúc này mới lẩm bẩm: “A Tranh, A Tranh…”

Hoàng Hậu ngẩn ra, lần thứ hai hướng về Nguyên Mậu hỏi: “A Tranh là ai?”

“Chuyện này…” Nguyên Mậu ngẩn người, nhớ Thái tử đã từng căn dặn, nếu hắn không cẩn thận lỡ miệng, Thái tử tức giận, sẽ chém đầu hắn đi làm cầu đá.

Nguyên Mậu theo bản năng rụt cổ một cái, chỉ cảm thấy lạnh cả người, giống như có ai đang kề đao lên cổ hắn vậy: “A Tranh… A Tranh là tên con hắc điều Thái tử mới nuôi được vài ngày.”

Hoàng Hậu nghe xong không còn hoài nghi nữa. Con trai nàng thích nhất là nuôi mèo nuôi chó, nói chung tâm địa quá mức thiện lương. Nàng nhìn dáng dấp say rượu của con trai, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trên mặt vui vẻ, quay sang nhìn nô tỳ tâm phúc nói: “Lần trước Bổn cung tuyển hai cung tỳ kia, bây giờ vẫn đang ở Dật Hương Cư đúng không?”

Cung tỳ tên Liên Kiều, xinh đẹp trắng nõn, làm việc kín đáo không một kẽ hở, là tâm phúc của Hoàng Hậu. Liên Kiều nghe, lập tức hiểu ý tứ Hoàng Hậu, vâng dạ nói: “Vâng, hai vị cung tỳ kia mỗi ngày đều được ma ma dạy dỗ, nuôi dưỡng thân thể, hai tháng trôi qua, hoàn toàn thoát thai hoán cốt*, người nào cũng trắng nõn mềm mại…”

*thoát thai hoán cốt: thay đổi xương thịt

Nguyên Mậu cúi đầu nghe hai người kia nói, một đôi mắt to liếc nhìn Thái tử điện hạ bất tỉnh nhân sự một cái, trong lòng mơ hồ lo lắng, quả nhiên ——

Hoàng Hậu cong mắt: “Vậy được rồi. Hôm nay để hai cung tỳ kia thị tẩm đi. Vân nhi đã mười tám, không chịu thú Thái tử phi cũng coi như thôi, vậy mà nữ nhân hầu hạ bên người cũng không có, thật không ra thể thống gì.”

Nguyên Mậu biết, Thái tử là người cố chấp, nhìn quen cảnh những phi tần trong cung tranh sủng, rất có mâu thuẫn với nữ tử. Lúc trước Hoàng Hậu an bài những cung tỳ xinh đẹp cho hắn, nói cái gì hắn cũng không chịu đụng vào. Chuyện cứ kéo dài như thế, mãi đến khi Thái tử gặp được Tiết Tranh tiểu thư, càng cảm thấy may mắn vì hắn đã bảo vệ được trinh tiết của mình. Hôm nay Thái tử say mèm, Hoàng Hậu đây đang muốn nhân cơ hội an bài xung tỳ cho Thái tử khai trai a…

Nguyên Mậu có chút lạnh sống lưng.

Nếu ngày mai Thái tử tỉnh lại, biết mình không còn thân đồng tử, vậy cái mạng nhỏ của hắn coi như xong.

Nhưng mà ——

Nguyên Mậu nhìn Hoàng Hậu một chút, trong lòng càng thêm run sợ. Đối nghịch với Hoàng Hậu, cũng chỉ có con đường chết a.

Nhãn tử Nguyên Mậu đảo qua đảo lại, đang nghĩ biện pháp, đã thấy Hoàng Hậu sai người đi gọi người.

Hoàng Hậu đứng dậy nhìn Nguyên Mậu nói: “Hôm nay là ngày đại sự của Thái tử, người canh chừng, tuyệt đối không để xảy ra sự cố gì.”

Nguyên Mậu lập tức quỳ xuống: “Tiểu nhân tuân lệnh.”

Hoàng Hậu rời khỏi cung điện, lúc này Nguyên Mậu mới đi tới, nhẹ nhàng quỳ gối bên giường lắc lắc thân thể Thái tử. Thái tử lẩm bẩm trong miệng, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng. Nguyên Mậu sốt ruột, vội vàng nói: “Thái tử điện hạ, mau tỉnh dậy đi, Thái tử điện hạ…”

“A Tranh, A Tranh…”

Nguyên Mậu gấp gấp, khi nghe có động tĩnh bên ngoài, mới cắn răng, không thèm đếm xỉa. hắn đưa tay lên đùi Thái tử, nhéo mạnh một cái.

“Đau…” Thái tử đang say khướt bị đau tỉnh lại, một đôi mắt đẹp dâng lên ánh nước, mờ mịt mông lung, oan ức vô tội. hắn nghiêng người nhìn Nguyên Mậu đang quỳ gối bên giường, giơ tay mạnh mẽ cốc đầu Nguyên Mậu một cái: “Ngươi không muốn sống hả!”

Nguyên Mậu mừng phát khóc: “Thái tử điện ha, rốt cục người cũng tỉnh rồi.”

Thái tử xoa đầu, cảm thấy hơi lâng lâng, nhíu mày lầm bầm: “cô chỉ say rượu, có phải ngủ mãi không tỉnh đâu…”

“Phi phi phi, Thái tử lời này không thể nói lung tung được.” Nguyên Mậu vội vàng nói.

Thái tử đầu óc nặng nề ngồi dậy trên giường nhỏ, sau đó liền thấy vài người mặc trang phục thái giám, đai lưng đen cùng bạch ngọc câu(*) cầm vật gì đó đi vào. Thái giám hành lễ, sau đó liền đưa hai nữ tử mặc áo ngủ bằng gấm lên giường. Thái tử nghiêng đầu nhìn một chút, trong đệm chăn lộ ra hai cái đầu tròn vo—— là hai cô nương trẻ tuổi xinh đẹp. Chuyện này cũng không phải lần đầu, Thái tử nhíu mày không vui nói: “không phải cô đã nói, không cho tặng người tới sao?”

(*)tui cũng không biết nó là cái gì nữa, nguyên văn là “hệ bạch ngọc câu hắc đái”, dùng gg search ra được cái hình tui sẽ up ở cuối chương.

Hai nữ tử mặc áo ngủ gấm xinh xắn nhỏ nhắn, thân hình tốt, biết hôm nay đến cho Thái tử khai trai, mỗi người đều hiện vẻ mặt e thẹn, nghe Thái tử nói những lời này, nhất thời mờ mịt.

Thái tử nhìn Nguyên Mậu một chút, trong lòng sáng tỏ, nói: “Việc hôm nay, sẽ ghi công ngươi.”

Việc này nhất định là do mẫu hậu an bài. Nếu không có Nguyên Mậu làm hắn tỉnh lại, đêm nay sợ rằng trinh tiết cũng bị đoạt mất.

Thái tử cúi đầu nhìn một chút, âm thầm vì tiểu huynh đệ của mình vui mừng một phen.

Sau đó hắn nhìn về hai nữ tử trên giường nhỏ, mặt đầy ghét bỏ phất tay: “Nhanh nhanh đi ra ngoài, cô nhìn liền phiền lòng.”

hắn là một nam nhân, ngay cả tiểu huynh đệ của mình cũng không bảo vệ được, sau này làm sao bảo vệ được A Tranh.

Bỗng nhiên, Thái tử hô một tiếng: “Chờ đã.”

Nguyên Mậu sững sờ.

Hai cung tỳ thị tẩm sắp bị mang đi nhất thời vui vẻ, đã thấy Thái tử đi tới trước mặt hai người, gương mặt tuấn tú nở nụ cười: “Nếu mẫu hậu có hỏi đến, liền nói cô không nâng… Khụ, không cứng lên được, nghe không?”

Hai cung tỳ mờ mịt.

Thái tử híp mắt, lại nói: “Nếu không —— ngày mai cô liền ném các người vào trong quân doanh. Muốn hầu hạ nam nhân như thế, cô tác thành cho các ngươi.”

Lời này vừa dứt, hai cung tỳ bị dọa cho biến sắc, vội vàng gật đầu.

·

Được Di An Quận Chúa đáp lại, Khương Dụ liền có dũng khí. Chu thị vừa nghe nhi tử có người trong lòng, giờ mới hiểu vì sao hắn không vừa ý Trần Nhị tiểu thư. Chu thị dung nhan xinh đẹp, vừa nghe những lời của nhi tử, mặt đầy ý cười nói: “Con đứa nhỏ này, sao không nói nương sớm hơn mộtchút.

Chu thị là người thấu tình đạt lý, chính nàng và phu quân cũng là hai bên tình nguyện, tất nhiên cũng hi vọng nhi nữ cưới gả cho người mình thích. Đối với vị Trần Nhị tiểu thư kia, Chu thị cũng chọn không sai, là người biết quy củ tự nhiên hào phóng, hơn nữa lão thái thái cũng rất vừa lòng. Nhưng chuyện cưới vợ này, tốt nhất là phải vừa ý con trai của nàng, nhi tử không thích, vậy thì cho dù là thiên tiên, cũng không lọt nổi mắt xanh của hắn a. Chu thị mặt nhuộm ý cười, hỏi: “Là cô nương nhà ai? Nương từng gặp mặt qua chưa?”

Khương Dụ cảm thấy, cô nương mình thích là tốt đẹp nhất. Đôi mắt hắn sáng ngời, nói: “Nương từng gặp qua, là… Là Di An Quận Chúa.”

Nụ cười trên mặt Chu thị dần thu lại, sau đó rũ mắt nói: “Dụ nhi a, Di An Quận Chúa… Quả thật là cô nương tốt, những ngày gần đây đi cùng với Xán Xán, rất hợp ý nhau. Chỉ là —— "

Khương Dụ nói: “Nương, nhi tử biết nương muốn nói gì. Nhưng cha và nương không phải cũng là hai bên tình nguyện sao? Nương là người hiểu rõcảm thụ của nhi tử nhất, cưới người mình không thích, đối với cả hai bên mà nói, đều là một loại dằn vặt. Nhi tử yêu thích Di An Quận Chúa, tính tình Di An rất tốt, không phải cha nương cũng thường xuyên nhắc đến sao?”

“Nhưng là…”

“Nhi tử đảm bảo, sau khi cưới Di An Quận Chúa, nhất định sẽ cố gắng đọc sách, sửa cái tật lỗ mãng của mình, vì cha nương cùng với Vệ Quốc Công phủ chúng ta tranh sĩ diện."

Chu thị nhìn gương mặt anh tuấn của nhi tử, nghe hắn nói lời này, trong lòng cũng hơi xúc động. Lúc trước nữ nhi hỏi ấn tượng của nàng với Di An Quận Chúa, kỳ thực lúc đó nàng cũng đã có chút phát hiện. Dù sao Di An Quận Chúa này, quả thực không giống những vị cô nương kia, xinh đẹp mảnh mai, chỉ yên lặng ngồi một chỗ, lại làm cho người khác không dám lơ là. Hơn nữa Di An Quận Chúa nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng suy nghĩ lại rất nhanh nhẹn, sau này nếu muốn quản lí hậu viện, vẫn rất có năng lực a. Đáng tiếc, mọi thứ đều tốt, chỉ có thân thể là có vấn đề, người này ốm yếu không ra hình dáng gì, gió vừa thổi cũng muốn bay, sao có thể nối dõi tông đường.

Khương Dụ thấy Chu thị im lặng không nói, trong lòng lo lắng, hỏi: “Nương, người tác thành cho nhi tử, có được không? Di An Quận Chúa tuổi còn nhỏ, thân thể có thể từ từ chăm sóc, say này nhi tử sẽ chăm sóc cho nàng thật tốt, hiếu thuận với cha nương…”

Chu thị cười cười: “Lời này của con, giống như Di An Quận Chúa sẽ chờ con cưới người ta vậy.” không nói đến thân thể Di An Quận Chúa ốm yếu, Minh Hoa Trưởng Công Chúa thuở nhỏ cũng thương yêu nữ nhi rất nhiều, bên trên lại có ba vị ca ca bảo vệ, tức phụ này, sao có thể dễ dàng cười vào cửa?

Nhìn mẫu thân nở nụ cười, Khương Dụ biết có hi vọng, nói: “Nương đồng ý rồi sao?”

Chu thị nhìn dáng vẻ kích động của nhi tử, cũng hít một hơi. Nhi tử coi trọng Di An Quận Chúa, cũng coi như tinh mắt, so với vị cô nương ngổn ngang kia, không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Còn thân thể kia… Xác thực, có thể từ từ chăm sóc. Khi còn bé Di An Quận Chúa ốm yếu như con mèo nhỏ, không đứng được trước gió, bây giờ có Minh Hoa Trưởng Công Chúa che chở, thần thể từng ngày từng ngày khởi sắc, dòng dõi này, dù hơi gian nan một chút, nhưng không phải là vấn đề lớn. Hơn nữa, Di An Quận chúa nếu nhiều năm còn chưa mang thai, chỉ sợ bọn họ cũng không cần nói lời nào, bản thân nàng cũng sẽ có dự định…

Chu thị nói: “Được, nếu con coi trọng Di An Quận Chúa, vậy chờ nương thương lượng với cha con một chút. Cha con a, đúng là không có vấn đề gì, mấu chốt chính là chỗ lão tổ tông, nếu lão tổ tông phản đối —— "

“Đứa con trai này sẽ tự mình thỉnh cầu nãi nãi.” Khương Dụ lập tức đáp.

Chu thị cười: “Nếu con có thể cưới được Di An, hi vọng lời con có tính toán. Tuổi con không nhỏ, cưới thê tử, phải có trách nhiệm bảo vệ thê tử. Bây giờ con chỉ như tâm huyết dâng trào, sau này nếu dám bắt nạt Di An, mẫu thân nhất định không tha cho con.”

Khương Dụ tính trẻ con gật đầu, bảo đảm nói: “sẽ không.”

hắn cưới thê tử, nhất định coi nàng như trân bảo, không để nàng chịu bất kì oan ức nào.

·

Bên bàn cơm gỗ lê khắc con ly, Tiết Tranh cầm đũa gắp trứng bồ câu sang bát cơm Khương Lệnh Uyển, nói: “Ăn nhiều một chút, giống như khi còn bé béo trắng rất dễ nhìn a.”

Lúc ở Trung Dũng Hầu phủ, vị Tranh biểu tỷ này cũng nhồi nhét Tiết Vanh như cho vịt ăn, khi còn bé Tiết Vanh rất mềm mại mập mạp, sau này thiếu niên lớn lên đẹp trai kia mới gầy được. Nhưng nhiều năm quen thuộc như vậy, Tiết Tranh cũng không sửa chữa ngay được, mỗi lần đến Vệ Quốc Công phủ, liền tự nhiên thúc giục nàng ăn cơm.

Khương Lệnh Uyển cắn một trái trứng bồ câu, mùi vị tươi mới ngon miệng. Khẩu vị của nàng và Tiết Tranh không giống nhau, Tiết Tranh thích ăn mặn, nàng lại thích ăn ngọt. Bây giờ trên bàn cơm, tổng cộng có tám món ăn, hoành thánh nhồi đậu hũ, cút chiên giòn, cà tương, thịt heo xào rau ngải… Những món này có mặn có chay, hương vị đầy đủ, hơn nữa đầu bếp biết tính khí Lục tiểu thư, làm thức ăn tốt khá quan trọng, nhưng quan trọng nhất chính là vẻ bề ngoài—— Lục tiểu thư thích nhất đồ ăn tinh xảo.

Mỗi bữa Khương Lệnh Uyển chỉ ăn hơn nửa bát cơm, bây giờ ăn no, lúc này mới đặt đũa xuống, nha hoàn đứng bên cạnh vội vàng đi đến hầu hạ súc miệng rửa tay.

Tiết Tranh nhíu mày: “Ăn no?”

Khương Lệnh Uyển gật đầu. Mặt nàng a, so với mười ba tuổi kiếp trước mập hơn một vòng, hai bên vẫn còn chút thịt, nhìn sao cũng giống như tiểu hài tử, không có chút hương vị nữ nhân nào cả. Khương Lệnh Uyển đã nhìn qua dáng dấp tuyệt đại phong hoa của mình, bây giờ tuy dung mạo nàng cũng coi như vừa lòng, nhưng thực sự nàng không thể chịu được bản thân nàng mập hơn nữa. Chỗ nên mập thì mập, nhưng chỗ không cần thịt, nàng không cho phép xuất hiện bất kì sơ suất gì.

Tiết Tranh hiểu tính tình tiểu biểu muội, cũng không đốc xúc nữa, chỉ lầm lũi ngồi ăn hết bát cơm.

Hôm nay là ngày tắm gội của Khương Lệnh Uyển, hơn nữa Tiết Tranh cũng ở quý phủ, Chu thị cố ý cho nàng nghỉ một ngày, không ép buộc nàng phải xem sổ sách, thêu thùa. Khương Lệnh Uyển cùng Tiết Tranh đi ra ngoài dạo một vòng cho tiêu cơm, sau đó trở về Ngọc Kỳ viện chuẩn bị ngủ một lúc, nhưng Kim Kết lại đi tới, nói: “Lục tiểu thư, chuyện lúc trước người bảo nô tỳ điều tra, nô tỳ đã có chút manh mối.”

Khương Lệnh Uyển nhìn Tiết Tranh bên cạnh, suy nghĩ một chút thấy cũng không có gì cần giấu giếm, liền ngồi vào ghế thêu, nói: “Ngươi nói ta nghe xem.”

Kim Kết nói: “Nô tỳ điều tra, Nhị tiểu thư có hai nha hoàn thiếp thân hầu hạ, một người tên là Họa Xuân, một người là Họa Bình, một tháng trước Nhị tiểu thư có lòng thả Họa Bình về cho nàng thành hôn, còn Họa Xuân ở lại hầu hạ, hơn nữa nô tỳ phát hiện, Họa Xuân này cách mấy ngày lại ra phủ một lần, lén lút gặp gã sai vặt ở y quán. Nô tỳ nghe nói, gã sai vặt kia tên là Tống Hàn, là học đồ của Hồi Xuân Đường, trong nhà chỉ có một mẹ già, đáng tiếc vẫn chậm chạp chưa chịu thành thân, chắc là đợi Họa Xuân. Còn Họa Xuân này, có quan hệ không tệ với nha hoàn Tuyết Nha của nhà bếp Ngọc Kỳ viện chúng ta, nhưng Lục tiểu thư và Nhị tiểu thư không hợp nhau, nên hai người cũng kiêng dè lui tới, việc này có rất ít người biết. Có điều nô tỳ đã thấy hai nàng lén lút gặp mặt, Tuyết Nha còn lén lút đưa bánh ngọt cho nàng, ngược lại quan hệ hai người không tệ.”

Nếu Tuyết Nha là cơ sở ngầm Khương Lệnh Dung sắp xếp vào chỗ của nàng, nếu muốn gây bất lợi cho nàng thì chuyện này dễ như trở bàn tay…

Kim Kết lấy một gói giấy nhỏ từ trong lồng ngực, nói: “Nô tỳ tìm thấy cái này trong phòng Họa Xuân, bên trong có một chút bột màu trắng…”

Tiết Tranh vừa nghe việc này, nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy gói giấy trong tay Kim Kết, cúi đầu ngửi một cái, nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?”

Kim Kết cắn môi, nhìn Lục tiểu thư mặt ngọc mày ngài mới có mười ba tuổi phía trước, nói: “Nô tỳ, vừa nãy nô tỳ cố ý đi ra ngoài đưa cho đại phu ở y quán nhìn một chút, nói… nói đây là tùng di tán, là dùng để tuyệt dục.”

Khương Lệnh Uyển vừa nghe xong, mặt mày trắng bệch, móng tay đều cắm sâu vào lòng bàn tay. Tiết Tranh càng trợn trừng con mắt như muốn rách ra.

Khương Lệnh Uyển nỗ lực để tâm trạng bản thân bình phục lại một ít, hỏi: “Nhưng mà, những năm gần đây, mỗi tháng nương ta đều sẽ thỉnh đại phu bắt mạch, đại phu nói thân thể ta không có vấn đề, chuyện này là sao?”

Kiếp này, nàng đặc biệt để ý đến thân thể của mình. Trước lúc chưa hành kinh, liền tỉ mỉ chăm sóc, tận lực kỵ lạnh. Tuy nàng lười biếng, nhưng mỗi tháng đều kiên trì bắt mạch, đại phu sau khi làm xong, mỗi lần đều để Kim Kết nghe nhớ kĩ. Nàng thích ngủ nướng, nhưng mỗi sáng đều sẽ chạy quanh viện một vòng, buổi tối trước khi ngủ cũng vận động một phen, chính là vì muốn thân thể khỏe mạnh, sau này sinh con dưỡng cái cho Lục Tông. Đối với nàng mà nói, kiếp trước đáng tiếc nhất là hai việc, một là không đáp lại tình cảm của Lục Tông, hai là chưa sinh cho hắn một trai một gáinào.

Trong mắt Kim Kết dâng lên ánh lệ, nàng cũng không nghĩ rằng Nhị tiểu thư lại ác độc như vậy. Nàng nói: “Đại phu nói, chỉ cần mỗi ngày dùng một ít, sẽ không dễ dàng phát hiện, sở dĩ..”

Tiết Tranh nhưng không nhịn được, hai tay nắm lại, quay lại nhìn Khương Lệnh Uyển nói: “Tỷ đi tìm Khương Lệnh Dung tính sổ.”

Thấy Tiết Tranh tức giận đùng đùng chạy ra ngoài, Khương Lệnh Uyển mới sững sờ, sau đó đứng dậy vội đuổi theo. Nàng là người có thù tất báo, bây giờ Khương Lệnh Dung muốn hại nàng tuyệt dục, cơn giận này nàng không nhịn được.

Mấy năm nay Khương Lệnh Dung rất an tĩnh, sống ở Tây viện Vấn Mai Hiên, bất quá vẫn là đích nữ, nha hoàn ma ma hầu hạ bên người cũng khôngdám thất lễ. Bây giờ nàng đang ngồi trước cửa sổ, mặc một thân váy lụa màu mật ong, búi tóc được chải rất đơn giản, trang phục đơn giản dị thường, một đôi mắt gợn sóng vô ngân, ngẩng đầu nhìn mây tụ mây tan ngoài cửa sổ.

“Tiết tiểu thư, người không thể đi vào —— "

“Tiết tiểu thư—— "

Khương Lệnh Dung nhíu mày, mới đứng dậy, liền thấy đột nhiên có người vén rèm đi vào. Nàng ngẩng đầu, thấy là Tiết Tranh, lúc này mới lạnh nhạt nói: “Tranh biểu muội tới tìm ta làm gì?”

Tiết Tranh tức giận đến đỏ mắt, đi tới tóm chặt lấy xiêm y của Khương Lệnh Dung, mở bọc giấy trong tay ra cho nàng ta xem: “Cái này là do ngươi làm? Ngươi muốn hại Xán Xán?”

Tay trong ống tay Khương Lệnh Dung nắm chặt lại, nghĩ đến những năm nay Khương Lệnh Uyển trải qua những tháng ngày thoải mái tự tại, nhất thời cắn răng, giương mắt nói: “Đúng, là ta làm. Nàng hại ta không còn nương, ta muốn nàng nếm thử cảm giác bị người ta lạnh nhạt. Nàng xem mình là tiểu tổ tông Vệ Quốc Công phủ, hoành hành bá đạo, mỗi người đều sủng ái nàng ta, ta biết mình không đấu được nàng, nhưng mà, chờ sau này nàng ta lập gia đình, không sinh được hài tử, sẽ nếm trải cảm giác này…”

Nếu đã bị phát hiện, nàng ta cũng không có gì phải giấu giếm.

Nửa đời đầu trôi chảy như ý, nửa đời sau mạnh mẽ bị giáng cho một đòn, mới làm Khương Lệnh Uyển sống không bằng chết.

Tiết Tranh và Khương Lệnh Dung không hay lui tới, nhưng nàng là người bao che, nhìn Khương Lệnh Dung khi dễ người khác đến mức này, cảm giác muốn bóp chết nàng ta cũng có. Nàng chậm rãi buông lỏng tay, hai mắt quét qua gian phòng một lần, tầm mắt rơi vào mấy chén trà trà sứ trắng đặt trên bàn. Nàng nhanh chân bước tới, xốc nắp trà lên, nhìn bên trong còn nửa chén trà, lúc này liền đổ hết bột phấn trong bọc giấy, sau đó đi đến trước mặt Khương Lệnh Dung, một tay nắm cằm của nàng, khiến nàng ngửa đầu há miệng, đổ hết nước trà vào.

Tuy Tiết Tranh là nữ nhi, nhưng khí lực còn lớn hơn nam nhân phổ thông bình thường nhiều, cộng thêm nàng tập võ từ nhỏ, tự nhiên dễ dàng chế trụ được Khương Lệnh Dung, sau đó đổ hết nước trà vào miệng nàng ta một giọt cũng không thừa.

Tính khí Tiết Tranh nha hoàn Vệ Quốc Công phủ cũng biết, bây giờ nhìn tiểu thư nhà mình bị bắt nạt như vậy, từng người từng người đều không dám bước qua, chờ nhìn thấy Khương Lệnh Uyển đi vào, giống như tìm được cứu tinh, vội nói: “Lục tiểu thư, Lục tiểu thư mau đi qua khuyên nhủ Tiết tiểu thư, người xem tiểu thư nhà ta…”

Khương Lệnh Uyển đứng yên tại chỗ, đôi mắt lẳng lặng nhìn Khương Lệnh Dung đang không ngừng giãy giụa sặc nước, nhưng không có đi qua.

Khương Lệnh Huệ với nàng không hợp nhau, nhưng thủ đoạn của nàng ta mỗi lần đều cực kì ấu trĩ dễ hiểu, kẻ địch như vậy, tuy nàng chán ghét, nhưng không có hận, cho nên thời điểm nàng phản kích, cũng chỉ như đùa cợt nàng ta, làm cho nàng ta xấu mặt một chút. Nhưng Khương Lệnh Dung thì sao? Lại muốn hại nàng không thể mang thai.

Khương Lệnh Dung nói: “Ta hận ngươi, là vì ngươi, nương ta mới…”

“Nương ngươi là ác giả ác báo!” Khương Lệnh Uyển tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng, lạnh lùng nói: “Nương ngươi muốn hại mạng ta, lúc đó mới bị Nhị thúc hưu, chuyện này là nương ngươi tự làm tự chịu, không trách được người ngoài.”

“không phải. Đều là ngươi, đều do ngươi…” Khương Lệnh Dung thần trí không rõ, lẩm bẩm nói: “Đều là ngươi, đều là ngươi…”

Tiết Tranh đi tới vài bước, ôm vai Khương Lệnh Uyển, nhìn nàng đỏ viền mắt, nói: “Nhiều lời vô ích, việc này vẫn là giao cho cô xử lí đi. Người như thế ta và muội nhìn chỉ để ô uế mắt, Xán Xán, chúng ta đi về trước, tìm đại phu kiểm tra lại thân thể của muội một chút.” nói xong, liền ôm lấy vai Khương Lệnh Uyển rời khỏi Vấn Mai Hiên.

trên đường đi, Khương Lệnh Uyển mới nói: “Tranh biểu tỷ, trong lòng muội rất khó chịu.”

Tiết Tranh nhìn thấy tiểu biểu muội của mình như vậy, cũng đau lòng, nói: “Đừng lo lắng, vừa rồi tỷ đã đổ cả bọc tùng di tán cho nàng ta uống, nàng muốn hại muội, trước tiên phải hỏi ý kiến của tỷ. Bây giờ muội phát hiện sớm, yên tâm, nhất định không có chuyện gì.”

Đúng nha. sẽ không có chuyện gì.

Đối với Khương Lệnh Dung, Khương Lệnh Uyển cũng không nương tay, đem chuyện này nói rõ ràng mười mươi với Chu thị. Sau khi Chu thị nghe xong, tức giận đến phát điên, lại nghe nói Tiết Tranh ép Khương Lệnh Dung uống hết tùng di tán, mới nói: “Tranh nhi làm rất đúng.” Đối phó với loại người tâm địa ác độc như Khương Lệnh Dung, thì không nên mềm lòng.

Khương Lệnh Uyển nghe mẫu thân mình, lúc này không nhịn được đỏ vành mắt, chui vào lòng Chu thị. Chu thị ôm nữ nhi thật chặt, nói: “Nương nhất định đòi lại công đạo cho con, bất kể nói thế nào, Khương Lệnh Dung này cũng không thể ở lại trong phủ. Lúc trước nương còn tưởng rằng nàng nhát gan, không thể bày ra trò gian gì, bây giờ xem ra là nương quá xem nhẹ nàng ta. thật là không có lương tâm, đến tỷ muội mình cũng dám hạ độc thủ!” Chu thị càng nói càng tức, trong lòng nhiều hơn là đau lòng, chờ đại phu khám xong, nói thân thể nữ nhi không sao, tùng di tán được dùng rất ít, phát hiện sóm, nếu chăm sóc thân thể kĩ càng, sẽ không ảnh hưởng đến vấn đề dòng dõi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Việc hôn nhân của nữ nhi cũng coi như định rồi, mà đứa nhỏ Lục Tông kia lại một lòng say mê, nói đời nãy tuyệt đối không nạp thiếp, nhưng nếu Xán Xán không sinh được hài tử, vậy Lục Tông không thể không nạp thiếp. Khỏe mạnh cũng coi như một nhân duyên, suýt chút nữa thì bị chôn vùi trong tay Khương Lệnh Dung.

Chu thị sờ mặt nữ nhi, nói: “Xán Xán, không sao rồi, sau này nương sẽ cố gắng bảo vệ con.”

Chóp mũi Khương Lệnh Uyển đau xót, cũng mừng đến phát khóc. Bây giờ bắt được Khương Lệnh Dung sớm, kiếp này nàng vẫn có thể sinh con. khôngcần phải tiếp tục ước ao hài tử của người khác. Nàng dựa vào lòng mẫu thân, gật gật đầu nói: “Nương yên tâm, Xán Xán không sao.”

Nhìn nữ nhi trong lòng bình phục hơn một chút, Chu thị mới hỏi: “Sao con phát hiện ra chuyện này?”

Khương Lệnh Uyển dừng một chút, nói: “Con cảm thấy thái độ Nhị tỷ tỷ đối với con rất kì quái, nên lúc trước mới gọi Kim Kết đi điều tra một chút, không ngờ… không ngờ lại phát hiện ra việc này. Cũng coi như may mắn, nếu nữ nhi trì độn, bây giờ chắc đã…”

Có lẽ cũng giống như kiếp trước. Ngây ngốc, cũng không biết vì sao mình không sinh được hài tử.

Chu thị cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nói: “Có tầm nhìn là chuyện tốt.”

Khương Lệnh Uyển gật đầu: “Nữ nhi nhớ kỹ.”

Đối với việc này Chu thị không có ý buông tha, nhưng đến cùng vẫn là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, càng ít người biết càng tốt. Sau khi Khương Nhị gia biết chuyện này, tức giận đập vỡ chén trà, chửi ầm lên. Mấy năm nay Khương Nhị gia sủng thê như mạng, cũng rất quan tâm đến chuyện hài tử, nghĩ đến việc nữ nhi của mình độc ác như vậy, trực tiếp đi đến tát cho hai phát. Lão thái thái đã già, nhìn thấy vậy vô cùng đau đớn, nhưng trong lòng bà vẫn biết bên nào nặng bên nào nhẹ, chuyện phải hay không phải, bà vẫn phân biệt được rõ ràng, lão thái thái nhắm mắt lại, không nhìn nữa. Sau một hồi thương lượng, Khương Nhị gia quyết định đưa Khương Lệnh Dung đến Tĩnh Thủy am, cả đời này không được bước vào Vệ Quốc Công phủ một bước, coi như không có nữ nhi này.

Lúc nghe được tin tức này, Khương Lệnh Uyển đang nằm trên giường nhỏ, tùy ý để Tiết Tranh đút canh hạt sen cho ăn. Tiết Tranh nhói mày, nói: “Vẫn tiện nghi cho nàng ta. Tâm địa rắn rết như vậy, nên băm thây vạn đoạn mới hả giận.” Nàng mắng xong, sắc mặt lại ôn nhu, nói tiếp: “Xán Xán, đến a —— ăn thêm một miếng.”

Khương Lệnh Uyển bất đắc dĩ há miệng, ăn hết một bát canh hạt sen, lúc này mới nháy mắt nói: “Được rồi, cô chú đã phái người đến đây, nếu tỷ không chịu trở về nữa, ngày mai bọn họ liền cầm chổi lông gà đến cửa nha.”

Tiết Tranh nhận khăn từ tay Kim Kết, lau khóe miệng cho tiểu biểu muội, lầm bầm nói: “không phải do tỷ không yên lòng với muội hay sao hả?” Tiểu biểu muội và đệ đệ của nàng như thế, một bộ dáng bị người ta khi dễ, sao nàng có thể yên tâm đây?

Khương Lệnh Uyển nở nụ cười: “Ngã một lần khôn thêm, lại nói không phải muội không có chuyện gì sao? Sau này muội sẽ đề phòng người bên cạnh, tỷ yên tâm đi.”

nói đến mức này, Tiết Tranh mới yên tâm gật đầu.

Tiết Tranh đi rồi, Khương Lệnh Uyển kêu Kim Kết chuẩn bị giấy bút cho nàng, viết thư xong, giao cho Kim Kết, dặn dò: “Lén lút đem thư đến Vinh Vương phủ giao cho Tông biểu ca, nhớ kĩ đừng để người khác phát hiện.”

Kim Kết nắm chặt thư trong tay.

Nàng biết chuyện này sẽ có ảnh hưởng lớn đến thanh danh của tiểu thư nhà mình, nhưng hôm nay tiểu thư chịu oan ức lớn như vậy, trong lòng chắc chắn nhớ đến Vinh Thế tử. Nàng nói: “Lục tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định hoàn thành tốt.”

·

Buổi tối, Khương Lệnh Uyển rửa mặt nằm trên giường nhỏ, canh hai vừa qua, lúc này mới nghe bên cửa sổ truyền đến tiếng “cốc cốc cốc”. Mặt nàng vui vẻ, vội vàng đạp giày ngủ rơi ra, để hai chân trần chạy đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra.

Lục Tông đứng ở bên ngoài.

Hôm nay hắn nhận được thư của nàng, hơi kinh ngạc, lúc nhìn thấy người truyền thư là nha hoàn thiếp thân của nàng, mới tin tưởng. Giờ khắc này hắn vẫn chưa đi vào, chỉ đứng bên ngoài cửa sổ, đánh giá nàng trên dưới một phen: “Làm sao?” Tuy rằng nàng hay hồ đồ, có điều vẫn rất để ý đến thanh danh của mình. Lần trước nửa đêm hắn đến, là bởi chuyện khẩn cấp, mới vượt mức một chút. Nhưng hôm qua hắn mới gặp nàng ở Nhất Phẩm cư, nàng vẫn rất khỏe mạnh.

Khương Lệnh Uyển không lên tiếng, chỉ vội vàng kéo hắn vào, đỡ để người khác nhìn thấy.

Lục Tông cũng không do dự, dễ dàng nhảy qua cửa sổ, sau đó đứng trước mặt nàng: “Xán…”

Lời còn chưa dứt, đã thấy hai tay tiểu cô nương ôm chặt chẽ lấy thân thể hắn. Ngửi mùi thơm trên người nàng, thân thể Lục Tông lập tức căng thẳng, không nhịn được nhẹ nhàng ôm nàng, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu của nàng một cái, ôn nhu hỏi: “Bị oan ức? Bị dì trách phạt sao?”

Tiểu cô nương trong lòng lắc đầu.

Thanh âm Khương Lệnh Uyển mềm mại nói: “Chỉ là muội có chút nhớ huynh.”

Hôm này đúng là nàng bị Khương Lệnh Dung chọc giận, nhưng điều làm nàng vui mừng chính làm không thể nàng không có vấn đề gì, nàng vẫn có thể sinh con cho Lục Tông.

thật tốt.

Nàng không thể chờ được muốn gặp hắn, muốn chia sẻ niềm vui của mình với hắn.

Nghe xong lời này, ánh mắt Lục Tông sáng ngời.

hắn giơ tay vuốt mái tóc dài của nàng, sau đó cúi đầu, khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ của nàng một cái. Khương Lệnh Uyển cảm thấy mặt hơi nóng, co đầu lại. Buổi tối, thân mật một chút, coi chừng sẽ xảy ra chuyện a. Đôi mắt Khương Lệnh Uyển long lanh, nhỏ giọng nói: “...không cho hôn nữa.”

Cổ họng Lục Tông hơi khàn, nói: “Được.”

Làm gì nghe lời như thế a…

Khương Lệnh Uyển cảm thấy hơi vô vị, bĩu môi, phát hiện hai chân hai lạnh, lúc này mới trèo lên giường. Lục Tông ngồi bên cạnh giường, hai con mắt nhìn tiểu cô nương trên giường chằm chằm, lúc nhìn thấy trên giường nhỏ có hai cái gối đặt song song, lúc này hai mắt sáng lên, dường như bỗng nhiên bốc lên hai ngọn lửa.

Khương Lệnh Uyển xoay người nhìn hai cái gối, biết Lục Tông hiểu lầm, trên mặt nóng lên, vội vàng giải thích: “Hôm qua Tranh biểu tỷ ngủ với muội, đây là gối của nàng.”

...Lục Tông đây là muốn làm gì a.