Ngô Đồng Dưới Mưa Rào

Chương 3: Madelyn




Sau khi Ngô Đồng rời Canada về nước, Ngô Hằng đã đưa Ôn Nguyệt tới bên cạnh cô.

Chị lớn tuổi hơn Ngô Đồng, tính cách như tên, tựa cốc nước ấm.

Bấy giờ, Ngô Đồng khó lòng sống tự lập được, tình trạng tồi tệ, cộng thêm tính tình cô quá sắc bén. Cô làm hại người khác, cũng tổn thương bản thân. Ngô Hằng không thể bỏ mặc cô, cũng không muốn đến gặp cô.

Ôn Nguyệt tới bên cô, bắt đầu quán xuyến vấn đề sinh hoạt của cô. Chị thông minh khéo léo, Ngô Đồng chấp nhận để chị chăm lo cuộc sống, cũng như cáng đáng chuyện trang điểm của mình. Ôn Nguyệt biết tạo nhiều mẫu nail phức tạp, nhưng Ngô Đồng chỉ chuộng màu đen và đỏ.

Ví dụ như bộ móng chân cô giẫm lên đầu gối Trương Sậu vào lúc này.

Trên mu bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn, từng đầu ngón chân nhuộm sắc đen khiến người ta khó có thể rời mắt.

Tựa kim cương đen rải rác trên lớp lụa trắng tuyết.

Tựa phần tài sản chênh lệch một trời một vực, tựa sắc và tình gần trong gang tấc.

Trương Sậu đổ nước suối vào cổ chân và mu bàn chân dính bùn của cô.

Dòng nước trong suốt uốn lượn giữa làn da tuyết trắng, cuối cùng thấm vào chiếc quần sẫm màu của anh.

Anh nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô, tay nắm cổ chân cô.

Ngô Đồng ngồi trên ghế dài, nhìn anh từ trên cao xuống, nhưng không hề thấy cảm giác thấp kém nào từ tư thế của anh.

Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, cúi đầu cẩn thận tìm vết bẩn trên da cô.

Dòng nước mát lạnh chảy qua, sau đó ngón tay thô ráp của anh lau sạch vết bẩn hòa với nước.

Anh không thấy đây là một chuyện nhục nhã, tuy ban đầu Ngô Đồng đã nghĩ vậy thật.

Cách tốt nhất để bắt một người cúi đầu trước mặt cô chính là sỉ nhục người đó. Thậm chí cô không cần đưa ra yêu cầu kỳ lạ gì, chỉ cần bảo người đó làm chuyện mà người đó thấy thấp hèn là được.

Cách này luôn hiệu quả với đàn ông.

Vì họ cứ tưởng mình đứng tít trên cao, khi cô ra lệnh cho họ, họ sẽ khó chịu.

Sau đó, Ngô Đồng sẽ giẫm lên họ như đạp xuống một tấm gỗ ti tiện, dùng giày cao gót nhọn hoắt đâm thủng họ rồi vứt bỏ họ.

Nhưng Trương Sậu nào giống thế.

Ngô Đồng giẫm “giày cao gót” lên, còn “tấm gỗ” tên Trương Sậu biết nghe lời đã đỡ đấy cô.

“Sạch rồi.” Trương Sậu nói.

Nhưng Ngô Đồng vẫn ngồi im.

Trương Sậu đặt giày cao gót của cô xuống dưới chân cô, Ngô Đồng vẫn không cử động.

Cô cúi người xuống, cong cong khóe mắt, định nói gì đó thì kêu “shhh”.

Cô vô thức rụt chân về, Trương Sậu đứng dậy. Anh bước qua một bên, lấy nước suối còn thừa rửa tay.

“Xin lỗi nhé, lỡ để rơi tàn thuốc.”

Giọng điệu anh chẳng hề có thành ý xin lỗi.

Giây phút mu bàn chân bị bỏng, trái tim cô như dấy lên một ngọn lửa, Ngô Đồng nhìn anh, không kìm được mà bật cười.

Tấm gỗ này không những không bị cô xuyên thủng, mà còn làm chân cô đau.

Cô xỏ giày cao gót, ngón tay vô thức sờ cổ mình.

Máu bầm vẫn chưa tan hết, lúc ấn vào, cô nhói đau.

“Kế hoạch hiện giờ của anh là gì?” Ngô Đồng tiếp tục tư thế ngồi vắt chéo chân, thả lỏng người dựa lưng vào ghế.

Trương Sậu cũng tựa vào xe, anh cầm một chai nước mới, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Anh nắm bàn tay rồi buông ra, Ngô Đồng nghe thấy tiếng nhựa bị bóp lại.

“Chờ ở đây đến tối.”

“Ai nói cho anh biết đợi ở đây sẽ gặp được Ngô Đồng?”

Trương Sậu nhìn Ngô Đồng, anh thích nhìn Ngô Đồng hồi lâu như thế.

“Tôi có cách của mình.”

Ngô Đồng thầm nghĩ, có lẽ lời cảnh báo trước đó của Ngô Hằng không hề làm quá. Trương Sậu thật sự là người tới giết cô.

Nhưng từ đêm qua đến bây giờ, anh đã có vô số cơ hội giết cô dễ như trở bàn tay.

Song, anh không làm gì cả.

Anh không nằm trong nhóm người mà Ngô Hằng nói.

Anh thuộc nhóm khác.

Nhiệt độ trong núi dần tăng cao.

Hơi nước ẩm ướt đã tan hết, ánh mặt trời chiếu vào làn da.

Cuộc đối thoại kết thúc trong im lặng, không ai gặng hỏi đến cùng.

Anh muốn đợi, vậy cô đợi với anh.

Dù sao cô cũng dư dả thời gian.

Ánh nắng chói chang hơn, Ngô Đồng khép hờ mắt.

Trí nhớ cơ bắp* nào đó lặng lẽ xuất hiện. Chẳng hạn như cảm giác ban nãy cô giẫm hai chân lên đùi anh.

*Trí nhớ cơ bắp: khi não bộ đã học được cách thực hiện một động tác thành thục, cơ thể có thể thực hiện động tác đó mà không cần tập trung suy nghĩ.

Hay như lúc cô ngồi phía sau xe anh, da bọc yên xe mềm mại đàn hồi. Còn cơ bắp anh săn chắc, chậm rãi nhẹ nhàng lên xuống theo từng động tác của anh.

Khiến cô nhớ tới cánh tay rắn rỏi của anh.

Ngô Đồng cần một đôi tay cường tráng.

Cô cần một đôi tay siết chặt cổ cô không buông.

Chủ nhân của đôi tay ấy phải mạnh hơn cô, mới có thể phá hủy cô triệt để được.

Đơn cử như người đàn ông với mục tiêu giết Ngô Đồng.

Trong một quãng thời gian dài, Ngô Hằng đã dùng cụm “điên rồ” để hình dung về Ngô Đồng, anh ta bảo Ngô Đồng hãy quên hết chuyện quá khứ, tập làm một người bình thường.

Song, điều mỗi giây mỗi phút luôn chứng kiến, sao quên nổi đây? Lúc nào ký ức ấy cũng hành hạ, giày vò Ngô Đồng.

Mạng sống của cô không còn ý nghĩa gì nữa, trước khi tìm đến việc tự kết liễu bản thân có thể khiến cô hưng phấn, cô để cảm giác trống rỗng lấp đầy linh hồn.

Gã đàn ông để lại vết bầm trên cổ cô trước đó, ngay sau một giây thấy cô tắt thở, anh ta đã dừng tay. Ngô Đồng cười mỉa ngồi dậy, nhìn anh ta hoảng hốt giàn giụa nước mắt.

“Về đi.” Cô nói.

“Tôi sợ lắm.”

“Tôi có chết cũng không truy cứu anh đâu.”

“Không phải, Mandy, tôi không muốn cô chết.”

“Cút ra ngoài.”

Cô không cần mấy thứ rỗng tuếch mông lung đó.

Cô cần nguồn sức mạnh thực thụ, cần cái chết khiến cô hào hứng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mặt trời bị một đám mây đen nhỏ che khuất, vùng núi bỗng chốc tối sầm.

Ngô Đồng mở mắt, thấy Trương Sậu vẫn luôn đứng cách cô không xa.

“Anh đang làm gì thế?” Ngô Đồng đứng lên.

Trương Sậu nghiêng người, bỏ vật trước mắt xuống.



“Phía xa có một thôn làng, tôi đang quan sát qua ống nhòm.”

Ngô Đồng đến cạnh anh: “Anh có thấy không?”

Trương Sậu thoáng im lặng, áp ống nhòm vào mắt trái Ngô Đồng.

Ống nhòm đơn giản, dài bằng ngón tay cái, Ngô Đồng không nhận từ tay Trương Sậu, anh đành phải đỡ cho cô.

“Theo hướng này, tôi thấy một thôn làng cách đây không xa.”

Vì cầm ống nhòm giúp Ngô Đồng nên Trương Sậu kề sát cô.

Lúc anh nói chuyện, mùi hương ấm áp khô ráo lướt qua má Ngô Đồng, như bao trùm cả người cô.

“Ở đâu? Tôi không thấy.” Ngô Đồng nói.

Trương Sậu nhìn Ngô Đồng, khuyên tai rủ xuống bên gò má trắng mịn của cô đang đung đưa, khúc xạ tia sáng lấp lánh vào cổ cô.

“Có một tòa tháp trắng rất cao, đỉnh tháp sơn đỏ.” Trương Sậu chậm rãi trả lời.

“Thấy rồi.” Ngô Đồng đáp.

Trương Sậu lẳng lặng nhìn cô một lát, điềm nhiên tiếp tục: “Thôn làng nằm ở phía Đông tòa tháp.”

“Anh từng đến đó rồi?” Ngô Đồng hỏi.

“Chưa.”

“Thế sao anh lại muốn xem thôn ấy?”

“Vì tôi muốn tới.”

Ngô Đồng đứng thẳng dậy nhìn Trương Sậu, hồi lâu sau cô cười hỏi: “Anh biết Ngô Đồng sẽ có mặt ở đó à?”

Trương Sậu cất ống nhòm: “Khi trời tối, tôi muốn tới đó.”

Anh vẫn quả quyết như trước, kiên định không hoài nghi.

Như thể anh không bị mục tiêu kia dẫn dắt, mà anh mới là người dẫn dắt mục tiêu.

Ngô Đồng vô thức nhìn anh hồi lâu.

Ở trên giường anh cũng xác định rõ mục tiêu và kiên định thế này chăng?

Cô sẽ biết thôi.

Anh sẽ yêu cô chứ?

Nếu vậy thật thì tốt quá.

Tự tay giết người mình yêu, Ngô Đồng nghĩ tới chuyện này mà phấn khích run rẩy khắp người.

Giữa trưa, Trương Sậu lấy ít bánh mì trong túi ra.

Ngô Đồng không nhận.

“Tôi không ăn đồ tinh bột chất lượng kém.”

Trương Sậu lấy bánh mì về, xé túi ra, cộng thêm chai nước suối, chưa đầy hai phút đã giải quyết xong ba ổ bánh mì.

Chờ trên núi không phải việc khó khăn gì, vì đi đường suốt đêm nên thể lực của Ngô Đồng dần tiêu hao trong buổi chiều.

Dựa vào ghế, nhắm hai mắt, cô khó lòng ngủ sâu và liên tục, nhưng dù cô chỉ chợp mắt mười phút thôi, tâm trí vẫn luôn hoạt động tích cực đến lạ.

Quá trình suy tàn của một dòng họ, không phải lúc nào cũng diễn ra từ từ, thi thoảng sẽ như máy bay gặp sự cố.

Lao thẳng xuống đất từ trên không với độ cao cả chục nghìn mét, tất cả mọi người tan xương nát thịt.

Vụ tai nạn lần đó là phát súng đầu tiên cho đợt tấn công liên hoàn, chẳng mấy chốc Ngô Chính Trung và Lục Cầm* đã mất mạng ở Canada, cô và Ngô Hằng may mắn mới trốn về nước được.

*Raw là Trần Phương, nhưng lúc sau tác giả đổi thành Lục Cầm, nên bên mình xin phép đổi để nhất quán.

Mục đích đã thành công, đám Mafia không truy đuổi họ nữa.

Ngô Đồng hay nhớ về chuyến bay đó, bấy giờ vì di chứng của vụ tai nạn xe nên cô không dám lên máy bay.

Ngô Hằng nói với cô: Em cần mạng thì lên máy bay, không cần thì ở lại một mình. Cô hết lựa chọn rồi, chỉ đành theo Ngô Hằng lên máy bay.

Về sau Ngô Đồng luôn nghĩ, nếu khi ấy không lên máy bay, cô sẽ thế nào?

Nếu cô còn sống, chắc chắn sẽ sống tốt hơn bây giờ.

Cô ngửi thấy mùi thuốc lá vừa lạ lẫm vừa êm dịu.

Ngô Đồng mở mắt, trong tầm mắt, ánh sáng và bóng tối giao thoa.

“Tôi ngủ bao lâu rồi?”

“Hai tiếng.”

Ngô Đồng cử động cơ thể, nhận ra một chiếc balo đang kê cạnh mình, giúp cô không bị ngã sang một bên.

Trương Sậu tới lấy túi rồi đưa mũ bảo hiểm cho Ngô Đồng.

“Sắp mưa rồi, chúng ta phải nhanh chóng tới thôn thôi.”

Ngô Đồng vừa tỉnh ngủ, cô mềm nhũn người.

“Anh đỡ tôi dậy.” Cô giơ tay lên, tư thế lười biếng.

Trương Sậu nhìn cô, đến gần. Anh vừa mới vươn tay, Ngô Đồng đã giơ cổ tay lên cao.

Còn Trương Sậu không dừng tay, hướng thẳng xuống dưới vòng quanh eo cô.

Anh dễ dàng bế Ngô Đồng lên.

Làn váy tung bay, như nàng bướm đen vỗ cánh.

Cô nằm giữa ngực và cánh tay Trương Sậu, cơ bắp căng chặt bao bọc cô, sau đó anh nhẹ nhàng đặt cô xuống như dùng bốn lạng đẩy ngàn cân.

Rõ ràng anh biết cô giơ cổ tay lên để trêu đùa khiêu khích anh, nhưng anh luôn có thể “tiếp chiêu” đầy thành thạo, đồng thời còn chừa đường để “đánh trả”.

Như trận đấu tập cầu lông đôi, anh không muốn hạ gục đối thủ, chỉ muốn đánh qua đánh lại.

Cô từng giẫm nát vô vàn tấm gỗ thấp kém, ấy mà bây giờ, đã có người “tiếp” được cô.

Ngô Đồng cam tâm tình nguyện đội mũ bảo hiểm, ngồi phía sau xe Trương Sậu một lần nữa.

Trời bắt đầu đổ mưa to hơn.

Hiện tượng El Nino kéo dài này tiếp tục gây ảnh hưởng, Trương Sậu chở Ngô Đồng về phía thôn làng trên núi.

Đường ngày càng khó di chuyển hơn.

Dưới cơn mưa rào, bùn đất chưa được rửa trôi hết. May sao thôn làng khá gần, Trương Sậu chạy không nhanh.

Chạng vạng, họ tới nơi. Nói là thôn làng, nhưng thật ra giống khu dân cư gồm nhiều hộ gia đình hơn, người dân giữ gìn mảnh đất trồng trọt rộng lớn trên núi, muôn đời sinh sống tại đây.

Trương Sậu định ở nơi này một đêm, Ngô Đồng theo sau anh.

Trời mưa to hơn, Trương Sậu nói cho Ngô Đồng biết sau xe có dù.

Cô đứng trong mưa, mái tóc đen dính bết vào da.

Cô cười khẩy: “Cần thứ ấy nữa à?”

Trương Sậu mặc kệ cô.

Mỗi khi đến nhà nào đó, Trương Sậu luôn vào hỏi thăm, cô đứng bên cạnh mô tô chờ anh từ xa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khách đến trong đêm khuya mưa rào, chẳng mấy ai muốn tiếp đón.

Dường như các hộ gia đình ở đây cảnh giác hơn người bình thường, phần lớn chỉ nhìn người xa lạ qua cửa sổ, họ không muốn mở cửa.

Nhưng Trương Sậu không từ bỏ, Ngô Đồng vẫn theo sau anh.



Hai người dầm mưa khoảng nửa tiếng, may thay đường trong thôn đã được đổ xi măng, bằng không đôi giày cao gót của Ngô Đồng sẽ khó “sống sót” được.

Cô bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Anh định hỏi từng nhà một đấy à?”

Trương Sậu nhìn cô: “Ừ.”

Ngô Đồng nhìn anh một lát, nở nụ cười chế nhạo thật sự.

“Được, anh cứ hỏi tiếp.”

Cô muốn xem thử Trương Sậu sẽ hỏi được gì.

“Nhà cuối cùng.”

Nói xong, Trương Sậu xoay người tiến về phía hộ gia đình kia.

Anh gõ cửa chờ tầm năm phút, bên trong mới vang lên tiếng động.

“Ai?”

Trương Sậu ghé sát vào cửa, trả lời: “Madelyn.”

Người bên trong không dám lưỡng lự, mở cửa ngay lập tức, nhưng vẫn cảnh giác chỉ hé một khe nhỏ.

“Cậu nói ai cơ?”

Một người đàn ông tầm năm mươi tuổi thò đầu ra.

Trương Sậu chống tay lên cửa, hơi khom người xuống.

“Ông nhìn ra ngoài thử.”

Người kia thoáng do dự, dời mắt sang chỗ cách đó không xa.

Đèn đường ở cổng đã hỏng từ lâu vì mưa to, bấy giờ trời tối đen, ông ta chỉ có thể thấy một người phụ nữ mảnh mai đang lẳng lặng đứng dưới mưa.

Cơn mưa tầm tã trút xuống người cô, nhưng không hề mang tới cảm giác vỡ vụn tan nát.

Cô đứng thẳng dậy.

Vì mưa to, còn cô chỉ đứng xa, nên người trong nhà quan sát hồi lâu mới ngập ngừng hỏi: “Cô Man thật ư?”

“Phải, nhưng mấy người gọi cô ấy bằng cái tên đấy thật sao?” Trương Sậu nhỏ giọng hỏi.

“Ừ.”

“Tên đầy đủ của cô ấy là gì?”

“Không phải Man Đức Lâm* à?”

*Man Đức Lâm = Madelyn

Trương Sậu đáp một tiếng, không gặng hỏi nữa.

Người kia tiếp tục: “Nhà cô ấy ở phía trước, bên cậu Trần trông coi nhà cho cô ấy. Sao muốn ở chỗ tôi thế?”

“Cô ấy không muốn đi nữa, cũng không chạy mô tô vào được. Cô ấy sẽ trả tiền cho ông.”

“Vậy...” Người trong nhà vẫn đắn đo.

“Hôm nay cô ấy muốn ở đây.” Trương Sậu nói.

Người trong nhà im lặng vài giây rồi mở cửa.

Cơn mưa càng thêm nặng hạt.

Ngô Đồng lờ mờ thấy nhà kia mở cửa. Trương Sậu quay về bên cạnh cô.

“Giỏi phết.” Ngô Đồng cười trêu anh.

Trương Sậu dắt xe.

Ngô Đồng khoanh tay sải bước trước anh.

Người nhà kia chào hỏi cô: “Chào cô Man.”

Ngô Đồng đứng trong nhà, hỏi ông ta: “Tôi ngủ ở đâu?”

Người kia hơi lo lắng, lắp bắp: “Nhà tôi... Nhà tôi chỉ còn một phòng trống cho khách, dịp lễ Tết tụi nhỏ mới... mới về ở. Không biết hai người...”

“À, tôi không ngại.”

Người kia dẫn Ngô Đồng tới phòng ngủ đó. Trương Sậu theo sát phía sau.

“Cô Man, tôi ra ngoài lấy chăn sạch đây.”

Dứt lời, ông ta rời khỏi phòng.

Ngô Đồng vắt nước ở đuôi tóc. Nước nhỏ tí tách xuống nền xi măng gồ ghề.

“Cô họ Man?” Tiếng Trương Sậu vang lên từ phía sau.

Váy ướt nhẹp dính sát vào người, Ngô Đồng thả tóc mình ra.

Cô dựa eo vào bàn bên cạnh, ngước mắt nhìn Trương Sậu.

Dưới cơn mưa đêm, anh cũng ướt sũng cả người.

Trong phòng chỉ để một bàn một giường, anh chưa đóng cửa nhưng lối đi nhỏ hẹp đã tạo nên khoảng cách tế nhị giữa hai người, hình thành bầu không khí khép kín tự nhiên.

Luồng hơi ẩm ướt, ấm áp quanh quẩn giữa đôi bên.

Có lẽ vì Ngô Đồng đã dầm mưa lâu, nên gương mặt cô trắng bệch như giấy, còn mái tóc dài ướt đẫm tôn lên góc nghiêng của cô. Cô ngẩng đầu nhìn anh, tựa nàng Nhiếp Tiểu Thiến* đã mưu tính từ lâu.

*Nhân vật nữ trong Thiện Nữ U Hồn, là một hồn ma chưa thể siêu thoát. Nàng đổ bệnh chết yểu năm 18 tuổi, sau đó bị cây cổ thụ thành tinh Lão Lão khống chế linh hồn và uy hiếp, biến nàng thành công cụ quyến rũ mê hoặc, dụ dỗ đàn ông trên dương thế để hút dương khí lẫn máu về cho lão uống. Tiểu Thiến giết người không gớm tay, nhưng cũng chỉ vì nàng bị sai khiến.

“Đúng vậy.” Khóe mắt vương nét cười, Ngô Đồng nhấn mạnh: “Tôi còn chưa tự giới thiệu bản thân với anh nữa.”

Cô nghiêng người, cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi từ mũi và miệng anh. Khoảng cách đôi bên gần sát, nhưng Trương Sậu không lùi về sau dù chỉ một bước.

Ngô Đồng càng cười tươi hơn, cô nhìn anh, vươn tay chạm vào bên chân Trương Sậu. Ngón tay nhỏ nhắn chầm chậm lướt qua cơ bắp cường tráng rắn rỏi của anh, Trương Sậu không cử động, cô từ từ đút tay vào túi anh.

Cô lần xuống dưới, tìm thấy hộp thuốc lá bằng sắt của anh.

Ngô Đồng rút một điếu ra.

“Chào anh, tôi tên Madelyn.” Cô nói: “Anh có thể gọi tôi là cô Man hoặc Mandy.”

Cô ngả người nhẹ ra sau, kéo dài khoảng cách để châm thuốc.

Ánh lửa đỏ rực nhảy múa, chao lượn trên mặt cô. Còn hai mắt cô sáng ngời, nhìn anh chăm chú.

Cô cầm đầu lọc thuốc vương hơi ẩm, đặt vào trong đôi môi mềm mại.

Sau đó cô nhắm mắt, cụp hàng mi dài ướt sũng xuống.

Trương Sậu hơi cúi người, muốn lấy lại hộp thuốc trong tay cô.

Giây phút gò má hai người lướt qua nhau, anh thấy cô mở mắt.

Cả hai gần kề, đôi mắt cô ánh lên vẻ mông lung, cô cong cong mắt như đang cười với anh.

Hô hấp vô cớ ngừng ngay khoảnh khắc ấy, Trương Sậu đứng sững người.

Đôi mắt ngâm cả đêm dưới mưa rào của cô cứ lặng lẽ ngắm nhìn anh, khói thuốc trắng lãng đãng từ đôi môi căng mọng của cô.

Anh quên mất mình định làm gì.

Chỉ nhớ vừa rồi cô đã hé môi, đều đều nhịp nhàng thốt ra cái tên gồm ba âm tiết.

Cô nói:

“Chào anh, tôi tên Ma-de-lyn.”