Điện thoại Trương Sậu reo vang một lúc lâu, anh không ấn tắt, cũng không nghe máy.
Bước lên cầu thang tối tăm, anh dừng ở tầng bốn, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Trong căn hộ thoang thoảng mùi ẩm mốc.
Trương Sậu đặt túi xuống sàn cạnh ghế sofa, mở cửa sổ ra, ngoài trời mưa lất phất.
“Hai ngày sau.” Cô nói.
Trương Sậu cởi chiếc áo ẩm ướt nóng nực, nằm xuống ghế sofa không rộng rãi mấy.
Cô thích nhìn anh chăm chú, đôi khi sẽ kề sát, như lúc mới tách ra.
Cô đến gần rồi quay lưng, dứt khoát cất bước.
Trương Sậu châm một điếu thuốc, nghĩ về điếu thuốc lấy từ giữa đôi môi cô rồi quay về bên miệng mình.
Anh nhắm mắt.
Anh thấy trong khu rừng nhỏ um tùm, cô nằm trên bãi cỏ, bụng nhỏ máu tí tách.
Khắp nơi thinh lặng.
Đèn chưa bật, tia sáng lờ mờ thoắt ẩn thoắt hiện chiếu qua cửa sổ, hắt lên người Trương Sậu.
Anh nằm im hồi lâu, lặng lẽ hút hết điếu thuốc.
Điện thoại vang lên lần nữa, Trương Sậu buông thõng tay xuống, lấy điện thoại ra khỏi chiếc túi dưới đất.
“Anh về thành phố Nam rồi sao?”
“Ừ.”
“Đội trưởng Lý gọi cho em mãi, anh ấy muốn anh quay lại sớm.”
“Anh đã xin nghỉ rồi.”
“Em biết nhưng Đội trưởng Lý bảo có việc gấp.”
“Bây giờ anh vẫn...”
Trương Sậu mới nói nửa câu, cánh tay rơi bịch xuống.
Điện thoại rớt xuống nền nhà cứng, nảy lên hai lần, sau đó im bặt.
Trình Tuyết gọi: “Này! Này! Trương Sậu!”
Nhưng đầu dây bên kia không còn phản ứng nào nữa, cô ấy biết chuyện gì đã xảy ra. Cô ấy cúp máy, cầm dù chạy ra khỏi nhà.
Cánh cửa đơn dưới tầng vẫn hỏng, lần trước Trình Tuyết đến, cô ấy đã phàn nàn với quản lý tòa nhà, họ hứa sẽ sửa chữa. Nhưng một tháng trôi qua, tình trạng vẫn không thay đổi.
Trương Sậu hiếm khi để ý đến mấy chi tiết thế này, còn Trình Tuyết thường xuyên nói như vậy không an toàn.
“Cửa đơn dưới tầng tòa nhà em có khóa được không?”
Trình Tuyết gật đầu.
“Thế được rồi.” Trương Sậu không nói thêm gì nữa.
Anh luôn kiệm lời, thi thoảng Trình Tuyết cảm thấy tim mình đập rất nhanh, không biết cách nào để tiếp tục cuộc trò chuyện.
Vội vã lên cầu thang, Trình Tuyết hơi khó thở, cũng không kém phần sốt sắng.
Kể từ khi anh bắt đầu bất ngờ ngất xỉu, Trình Tuyết đã có chìa khóa căn hộ của Trương Sậu.
Cô ấy mở cửa, hơi ẩm phả vào mặt.
Ngoài trời đã mưa lớn nhưng cửa sổ phòng khách vẫn chưa đóng.
Trên sofa, Trình Tuyết thấy Trương Sậu nằm bất động, nửa thân trên của anh trần truồng. Cô ấy đến gần, kiểm tra hô hấp của anh, rồi đặt tay lên vị trí trái tim anh.
Nhịp đập vẫn đều đặn, cơ thể anh nóng hổi.
Trình Tuyết rụt tay về.
Cô ấy đóng cửa sổ phòng khách, bật đèn, nhanh chóng nhìn quanh một vòng.
Túi Trương Sậu vẫn nằm trên sàn, ướt sũng chất đầy đồ. Có vẻ anh vừa mới về không lâu.
Trình Tuyết lấy chổi và cây lau nhà trong nhà vệ sinh ra, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa giúp anh.
Nhà không bẩn lắm, nhưng vẫn luôn có chỗ nào đó không vừa lòng Trình Tuyết.
Thật ra, cô ấy thích làm một vài chuyện ở căn hộ của Trương Sậu. Thi thoảng khi cô ấy đang thu dọn đồ đạc, Trương Sậu sẽ gọi điện hỏi cô ấy ở đâu.
Vệ sinh nhà cửa xong, Trình Tuyết xuống chợ dưới tầng mua ít thức ăn.
Cô ấy thái thịt, tẩm ướp, cất vào tủ lạnh. Cô ấy rửa sạch rau củ, cắt thành từng khúc nhỏ.
Cô ấy không xào nấu ngay, vì không biết lần này bao giờ Trương Sậu mới tỉnh lại.
Đây không phải lần đầu tiên.
Trình Tuyết nhớ đợt trước anh ghé nhà cô ấy, anh đã đột ngột ngã xuống, không hề xuất hiện bất cứ dấu hiệu nào. Cơ thể cường tráng của anh như một tòa tháp cao bất lực đổ sập, cô ấy sợ hãi hét lên, lập tức gọi 120.
Trương Sậu được đưa vào Bệnh viện Nhân dân thành phố Nam. Bác sĩ khám cho anh nhận ra anh ngay, nói đây không phải lần đầu tiên anh tới.
Lần ngất xỉu đó, Trương Sậu tự tỉnh dậy vào sáng hôm sau, bệnh viện chỉ truyền cho anh ít dịch dinh dưỡng như đợt trước.
Sau khi Trương Sậu xuất viện, Trình Tuyết mới biết đấy không phải lần đầu tiên anh ngất xỉu.
Lần thứ nhất xảy ra vào thời điểm hiện tượng El Nino bắt đầu gây ảnh hưởng mạnh, khắp nơi bước vào giai đoạn mưa rào to. Do thiếu nhân lực, sở cảnh sát yêu cầu Trương Sậu tham gia vào công tác tuần tra phòng chống lũ lụt hằng ngày.
Vài ngày sau khi anh tham gia tuần tra, Trương Sậu giúp một người qua đường bị nước lũ cuốn trôi nhập viện. Lúc chuẩn bị rời khỏi, bỗng nhiên anh ngất xỉu tại sảnh bệnh viện.
Song, kết quả rất bất ngờ.
Ngoài các vết thương cũ trên người anh, họ không phát hiện bất cứ nguyên nhân nào dẫn đến việc anh ngất xỉu.
Các chỉ số sinh tồn của anh ổn định, chụp cộng hưởng từ hạt nhân, cũng như đo điện não đồ không hề gặp vấn đề gì.
Lần ngất xỉu đầu tiên, anh tỉnh dậy sau ba ngày.
Sau khi tỉnh lại, anh hoạt động bình thường, không có bất kỳ trở ngại nào. Bác sĩ hỏi anh cảm thấy sao, anh chỉ nói mình đã trải qua một giấc mơ dài.
Lần ngất thứ hai xảy ra vào một tuần sau đó, lúc anh sang nhà Trình Tuyết.
Cuối cùng, Trình Tuyết đã đòi chìa khóa căn hộ của Trương Sậu.
“Chẳng may anh ngất ở nhà thì phải làm sao?”
Cô ấy nói cũng hợp lý.
Đây là lần thứ ba.
Trình Tuyết ngồi trên chiếc ghế đối diện sofa.
Mưa bên ngoài ngày càng nặng hạt, khi cô ấy quay về, quần áo đã ướt phân nửa, sau đó cô ấy lại gấp gáp làm thịt và rau, nên cô ấy không để ý lắm.
Giờ đây, khi thảnh thơi ngồi xuống, cô ấy mới cảm thấy cẳng chân và cánh tay lành lạnh.
Trương Sậu “ngủ” rất đỗi bình yên.
Sofa nhà anh không nhỏ, nhưng khi anh nằm trên đó, thoạt trông hơi chật chội.
Hình như anh đen hơn à? Có lẽ do ánh sáng.
Anh gầy hơn à? Hình như không phải.
Trình Tuyết lặng lẽ nhìn anh.
Gương mặt anh cứng cỏi lạnh lùng giống hệt tính cách anh, dưới hàng lông mày nhô cao là đôi mắt sâu hút. Trương Sậu ít nói, thường nhìn người ta bằng đôi mắt tựa chim ưng của mình, cứ như có thể thấu tỏ tâm hồn người ta.
Nhiều lúc Trình Tuyết không dám nhìn anh lâu, đấy là lý do.
Một vết sẹo mờ mờ nằm trên lông mày phải của anh, đây là vết thương xuất hiện từ lần anh đỡ dao cho Phương Dũng vào năm ấy. Ở vị trí gần mắt như thế, anh vẫn chắn cho người ta không hề do dự.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trình Tuyết nhớ về bức ảnh Phương Dũng gửi cho mình, mặt Trương Sậu đẫm máu nhưng anh vẫn nhìn thẳng vào camera, nhếch môi cười nhẹ. Lần ấy, nhiệm vụ của họ thành công rực rỡ, cũng là lần đầu tiên Trình Tuyết thấy Trương Sậu cười.
Sau đó, Phương Dũng qua đời, Trương Sậu trở về thành phố Nam.
Bấy giờ, Trình Tuyết tuyệt vọng đến mức muốn nhảy lầu tự tử, chính Trương Sậu đã cứu cô ấy.
Kể từ đó, anh bắt đầu bước vào cuộc sống của họ.
Anh chuyển nhà và quản lý sinh hoạt giúp họ.
Nhưng ngoài mấy việc trên, cuộc đời của anh rơi vào tình trạng chết lặng đầy lạnh lẽo, như thể anh đã mất hết mục tiêu sống, như thể chỉ đang tồn tại.
Trình Tuyết biết anh đã bị thương nặng trong nhiệm vụ đó.
Cô ấy gặp Trương Sậu tại thành phố Nam, anh không còn rạng rỡ như trong ảnh nữa.
Cảm giác ẩm ướt lành lạnh trên ống quần đã biến mất, Trình Tuyết thấy hình như Trương Sậu mới cử động.
Cô ấy dựa vào bàn ăn, tiếp tục nhìn Trương Sậu.
Khi cô ấy đến, anh vẫn chưa mặc áo.
Cô ấy cũng không có cách nào mặc áo giúp anh.
Tai Trình Tuyết đỏ lên.
Cơ bắp cuồn cuộn uốn lượn trên người anh, tựa bức tranh non sông sinh động, cơ bụng rõ nét trông như ẩn chứa sức mạnh vô hình nào đó.
Vành mắt Trình Tuyết cũng đỏ lên.
Cô ấy thấy vô số vết sẹo hằn sâu đáng sợ. Ngày cô ấy nhận diện thi thể của Phương Dũng, cô ấy cũng thấy Trương Sậu được Phương Dũng cứu sống đang nằm trong bệnh viện.
Anh không còn là một “con người” nữa.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của cô ấy khi thấy Trương Sậu.
Trương Sậu vẫn chưa tỉnh, nhưng Trình Tuyết không lo mấy. Hai lần trước cũng vậy, anh ngủ mê mệt, khi thức dậy thì không gặp vấn đề gì nghiêm trọng.
Cô ấy chờ đến hai giờ chiều, Phương Đồng Đồng sẽ tan lớp học ngoại khóa vào ba giờ chiều, cô ấy cần phải rời khỏi trước.
Trình Tuyết ngồi thêm mười phút nữa, cô ấy phải đi rồi.
Cô ấy để điện thoại vào túi xách, ra cửa thay giày.
Cô ấy đưa lưng về phía sofa, nghe tiếng Trương Sậu vang lên: “Cảm ơn em.”
Trình Tuyết quay đầu nhìn, thấy Trương Sậu chống người dậy ngồi trên sofa.
“Anh tỉnh rồi!” Cô ấy vui mừng.
“Sắp đón Đồng Đồng à?” Trương Sậu nhìn đồng hồ.
Trái tim Trình Tuyết đập nhanh một nhịp.
“Ừm.”
“Để anh đưa em đi.” Trương Sậu nói.
Trình Tuyết lắc đầu: “Anh mới tỉnh dậy mà, em tự tới đón là được.”
Trương Sậu không nói gì, anh đứng dậy ra cửa.
“Cảm ơn.” Anh lặp lại.
Trình Tuyết nhìn anh, cúi đầu cười.
“May sao chúng ta đang gọi điện, còn... Đội trưởng Lý, anh muốn liên lạc với anh ấy không? Anh ấy gọi cho anh nhiều lần lắm, nhưng anh không nghe máy.”
“Dạo trước điện thoại anh mất tín hiệu.”
“Anh gọi giải thích nhé.” Trình Tuyết thay giày xong, nhìn Trương Sậu: “Anh cứ ngất xỉu mãi cũng không ổn, anh muốn tới bệnh viện khác kiểm tra lại không?”
“Không phải tại bệnh viện.” Trương Sậu nói.
“Vậy vấn đề ở đâu?”
“Đấy là chuyện của anh.”
Trình Tuyết im lặng mấy giây, khẽ cười: “Em quen lo lắng vớ vẩn thế thôi, em đi đây.”
Trương Sậu gật đầu.
Trình Tuyết cảm thấy có lẽ anh muốn nói gì nữa, nhưng khi cô ấy bước ra cửa, anh vẫn im lặng.
“Chào anh.” Cô ấy nói.
“Chú ý an toàn.”
Cửa đóng lại, Trình Tuyết lặng lẽ xuống lầu.
Đứng bên cửa sổ, Trương Sậu nhìn cô ấy biến mất khỏi tầm nhìn, sau đó anh ngồi xuống ghế sofa.
Điện thoại vang lên hai tiếng thông báo có tin nhắn.
Anh mở ra xem, một tin từ Trình Tuyết: [Quên nói với anh, em vừa mới làm đồ để trong tủ lạnh...]
Còn một tin nhắn từ số lạ: [Anh hút thuốc nhãn hiệu nào vậy?]
Trương Sậu im lặng nhìn hai giây, bấm mở tin nhắn của số lạ.
Anh lấy hộp thuốc lá trong túi ra, mở hộp, chụp một bức gửi qua.
Số lạ nhanh chóng trả lời: [Kết bạn Wechat với tôi theo số này.]
Trương Sậu thêm bạn bè.
Tin nhắn thoại bên Wechat được gửi đến ngay.
Mandy: “Nhớ tôi không? Trương Sậu.”
Nụ cười giọng điệu trắng trợn, không e dè gì.
Trương Sậu không trả lời, nhưng cũng không thoát khỏi khung chat.
Anh có thể tưởng tượng được biểu cảm của cô lúc gửi câu nói này: gian xảo, ngả ngớn đầy ham muốn, mê hoặc và cả hủy diệt.
Song, tất cả đều là cô.
Nhớ cô không à?
Trương Sậu không trả lời.
Vì anh đang nghĩ, đây là lần thứ ba anh ngất xỉu.
Lần ngất xỉu thứ ba không xuất hiện dấu hiệu nào, không thể khống chế, không có cách chữa trị.
Trương Sậu nhắm mắt.
Một lần nữa, người kia ghé vào tai anh lặp đi lặp lại:
“Giết Ngô Đồng! Giết Ngô Đồng! Giết Ngô Đồng!”
...
Trương Sậu gọi cho Đội trưởng Lý thuộc Đội Cảnh sát Hình sự.
Thật ra, Trương Sậu không phải thành viên chính thức của Đội Cảnh sát Hình sự. Hai năm trước, anh đã rút khỏi Đội Phòng chống Ma túy tuyến đầu, nhưng vì anh gặp chấn thương nặng ở tay không bắn súng chính xác được nữa, Đội Cảnh sát Hình sự thành phố Nam cũng không thể đưa anh vào biên chế chính thức.
Song, thành phố nhớ đến công lao, cũng như hoàn cảnh gia đình anh, nên vẫn sẵn sàng mời anh làm cố vấn cho Đội Phòng chống Ma túy của thành phố Nam. Nhìn từ bề ngoài, họ giúp anh có một công việc, phát lương đúng hạn cho anh, nhưng thật ra không mong đợi anh có thể làm gì.
Nhưng Trương Sậu chưa bao giờ đến muộn hay về sớm, trong hai năm sau khi rút khỏi tuyến đầu, anh chưa xin nghỉ một ngày nào. Chỉ mỗi lần này, anh buộc phải dừng lại.
Trong cuộc gọi, thái độ của Đội trưởng Lý gần như đang cầu khẩn.
“Người ta đã chỉ định một số nhân vật chủ chốt của đội, cậu đến thử thôi, chưa chắc đã chọn cậu.”
“Tôi vẫn đang nghỉ phép.” Trương Sậu từ chối.
“Chưa chắc cậu nhận được công việc này đâu, mặt cậu đen như thế, có khi người ta sợ cậu còn chẳng kịp.” Lý Thành cũng hết cách, người tới đồn cảnh sát tìm sự giúp đỡ có tầm ảnh hưởng lớn ở thành phố Nam, nhiệm vụ do Cục trưởng giao xuống, anh ấy phải hoàn thành cho bằng được.
“Anh biết tình trạng của tôi mà, tôi có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, không thể bảo vệ người khác.” Trương Sậu nói.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Yên tâm, đến lúc đó cậu cứ trình bày tình trạng của mình, người ta không ngốc đâu.” Nhận ra Trương Sậu có vẻ xiêu lòng, Lý Thành tranh thủ cơ hội ngay: “Sáng mai tôi sẽ cử người qua đón cậu.”
Trương Sậu không muốn từ chối Lý Thành nữa, ở trong đội hai năm, anh ấy đã giúp đỡ anh nhiều lần. Tới khi ấy, anh trình bày tình trạng của mình, chắc chắn bên kia sẽ không chọn anh.
Trương Sậu hít sâu một hơi: “Được.”
“Vậy tốt rồi, cậu nghỉ ngơi nhé, sáng mai đợi tôi liên lạc.”
Hai ngày sau.
Trương Sậu luôn nhớ về việc này.
Đã hôn mê một thời gian dài vào ban ngày, tối đó Trương Sậu chỉ ngủ được vài tiếng.
Sáng hôm sau, anh dậy sớm.
Lý Thành gọi đến vào nửa giờ sau, xe đang đậu dưới tòa nhà của anh.
Trương Sậu xuống dưới.
Trên xe, ngoài tài xế ra thì có ba người khác, nghe tài xế nói, vẫn còn chiếc xe khác.
Trương Sậu không hề xa lạ với các gương mặt trên xe, phần lớn là cảnh sát, có thể không thuộc cùng một phòng ban, nhưng anh vẫn nhận ra.
Xe chạy băng băng về phía ngoại ô thành phố Nam, cuối cùng dừng trước một sân vườn.
Họ xuống xe, một người phụ nữ trẻ mời họ vào phòng khách ngồi.
Phải gọi từng người một vào, người được bảo vệ muốn chọn từ một đến hai người trong số họ, để theo cô rời khỏi thành phố Nam một thời gian.
Nói thật, đây là một công việc tốt.
Nhà này trả thù lao cao ngất ngưởng, chỉ yêu cầu bảo vệ một người.
Vì lý do bảo mật, không ai biết danh tính của người được bảo vệ, ngay cả địa điểm gặp mặt cũng hẻo lánh, không tìm ra chủ nhân.
Do đó, khi đứng trong phòng khách, ai cũng tò mò.
Người phụ nữ trẻ hỏi người nào muốn vào trước.
Trương Sậu lên tiếng: “Tôi.”
Nhưng anh không hề hiếu kỳ, anh chỉ muốn nhanh chóng thông báo cho bên kia biết mình không phù hợp, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Người phụ nữ trẻ nhìn anh: “Đi theo tôi.”
Chị xoay người lại dẫn đường.
Trương Sậu theo sau.
Họ băng qua một hành lang dài, khắp nơi ấm áp sáng sủa.
Người phụ nữ trẻ dẫn anh tới trước một căn phòng rồi dừng bước.
Chị nhìn anh: “Mời vào.”
Trương Sậu không đắn đo, giơ tay đẩy cửa ra.
Mùi thơm phảng phất, lành lạnh bao quanh anh chỉ trong nháy mắt.
Trong phòng sáng ngời, rèm the màu trắng đung đưa theo làn gió nhẹ, như giấc mộng vô danh nào ấy.
Cô đưa lưng về phía anh.
Ánh dương xán lạn dịu dàng tôn lên dáng hình của cô.
Trương Sậu đứng im, cô không quay đầu, khẽ cất lời:
“Tôi nghĩ, ngay từ đầu anh đã biết tôi là Madelyn.”
Trương Sậu lẳng lặng quan sát tấm lưng của cô.
Chất giọng nhỏ nhẹ chậm rãi, cô không định quay đầu nhìn anh.
“Có lẽ anh từng lên Bắc Sơn. Nhưng dân ở đó bài ngoại, tôi đoán có thể anh không tìm được cơ hội để ở lại.”
“Tình hình mùa mưa khó lường, liệu có thể lên núi đúng thời gian để thấy tháp trắng sụp đổ không, anh cũng không dám chắc. Tôi nghĩ chuyện này rất quan trọng với anh, anh không muốn thấy chuyện đó trên bản tin vào nhiều ngày sau.”
“Vì vậy, anh cần ở Bắc Sơn một thời gian, để thực hiện kế hoạch, anh cần một hòn đá kê chân. Tên của hòn đá có thể là Ma, De, Lyn.”
Cô khẽ cười, như một sợi lông vũ trắng muốt dịu dàng rơi vào lòng anh.
“Hôm ấy anh vạch trần tôi, bảo tôi tìm chúng không chỉ vì muốn trút giận. Rồi tôi nói, thật ra ngày đó anh có thể lái xe chạy thẳng, không cần bận tâm đến tôi.”
“Trương Sậu, tôi tưởng hôm đó tôi đã thắng anh.”
“Nhưng trên thực tế, vào ngày tháp trắng đổ sập, anh đã tìm cơ hội báo cảnh sát sau khi thấy hồ nước tràn ra ngoài, đúng không? Thế nên, anh không chỉ đơn thuần muốn mượn cớ tới trút giận cùng tôi để phá hủy kho của chúng, mà anh còn muốn buộc chúng phải điều động toàn bộ nguồn lực cứu kho hàng, với mục đích giúp cảnh sát có thể hốt hết một mẻ đúng không?”
“Nhưng tôi nghĩ, đường núi nào dễ di chuyển, sao cảnh sát có thể đến kịp như thế được? Trừ phi đã liên lạc từ trước. Còn có tin tức nói họ đến bằng máy bay trực thăng rồi. Toàn bộ điều này đã được sắp xếp sẵn.”
Giọng cô nhẹ tênh, giống hệt làn khói trắng mịt mù bốc lên từ đầu ngón tay cô.
Một cơn gió hiu hiu thổi qua gương mặt Trương Sậu, anh đứng bất động ở cửa.
Cô diện váy dài đen ôm sát người, hai cánh tay trắng như ngọc được ánh nắng sáng ngời chiếu rọi.
Người phụ nữ nhẹ nhàng xoay lại.
Cô khẽ nhướn đuôi lông mày quyến rũ lên, lấy điếu thuốc mỏng dài trên đôi môi nhỏ nhắn căng mọng xuống, mỉm cười với anh:
“Cảnh sát Trương, hóa ra lần trước anh đã thắng tôi.”
Khi nói, cô tỏ vẻ giảo hoạt hấp dẫn.
Anh nhớ tới tin nhắn thoại của cô - Nhớ tôi không? Trương Sậu.
Không một ai có thể quên cô.
Ngô Đồng đứng dậy, cô hơi cúi người, dập tắt điếu thuốc trên tay.
Ánh sáng chiếu đến từ phía cô, Trương Sậu thấy từng đường nét dáng người rõ ràng hơn.
Khi cô cúi người, anh thấy vòng eo mảnh mai, bộ ngực đầy đặn hơi trễ xuống, mắt cá chân nhỏ nhắn, những ngón chân đỏ như hạt nhục đậu khấu đang giẫm trên sàn nhà.
Cô bước về phía anh.
Theo sau là mùi hương thân thuộc, quấn quýt.
Cô luôn nhìn thẳng vào anh, ánh mắt không hề sợ hãi.
Giống hệt lúc này, anh cũng không né tránh, nhìn thẳng vào cô.
Trong phòng tĩnh lặng đến nỗi hai người chỉ nghe thấy nhịp thở của nhau, Trương Sậu nhìn cô, cảm giác như mình đang rơi vào một vòng xoáy khổng lồ.
Trương Sậu nhớ về chú chim sơn ca đã chết ngoài cửa, nhớ về tòa tháp trắng cao lớn sụp đổ đúng thời điểm, cũng nhớ về nàng bướm vàng làm việc nghĩa chẳng hề chùn bước.
Trong vô thức, dẫu anh tìm cô hay cô tìm anh.
Dường như kết quả sẽ mãi mãi không thay đổi.
“Anh muốn bảo vệ tôi không?” Ngô Đồng cất tiếng nhỏ nhẹ.
Trương Sậu nhìn cô, đáng lẽ anh nên từ chối cô.
Song, anh chỉ hỏi: “Cô sẽ chọn tôi chăng?”
Cô cười nhẹ.
Tựa như nàng bướm xinh đẹp vỗ cánh, tắm mình giữa nắng vàng rực rỡ xuất hiện trong tâm trí anh vào hôm ấy.
Ngô Đồng kiễng chân, ghé sát vào tai anh.
Bờ môi mềm mại, hương thơm ngào ngạt.
“Tôi chọn anh, Trương Sậu.”