Ngô Đồng Dưới Mưa Rào

Chương 1: Mưa rào mới đến




Bên ngoài cửa sổ, trời vẫn đang mưa xối xả.

Mới ba bốn giờ chiều, trời đã đen kịt như nửa đêm. Nếu bây giờ tắt đèn trong phòng, lắng nghe tiếng mưa rào, Ngô Đồng có thể ngủ mấy giờ đồng hồ liên tiếp.

Nhưng hôm nay cô không buồn ngủ.

Căn phòng sáng trưng ánh đèn, ở vị trí chính giữa, trong chiếc váy dài nhung the màu đen, một người phụ nữ ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế cao.

Giày cao gót gõ lên chân ghế theo nhịp.

“Bác sĩ Trần, không để lại sẹo chứ?”

Dây kéo sau lưng váy nhung được kéo xuống tới dưới cùng, như tách mở lớp vỏ màu đen, để lộ phần nhân thơm ngon bên trong.

Trong phòng ngủ, nhiệt độ điều hòa rất thấp.

Mồ hôi trên trán Trần Hàn lặng lẽ đọng thành từng giọt, ông ấy đáp: “Đường khâu ở lưng gần như đã khép lại hoàn toàn, sẽ không có sẹo.”

“Gần như là sao nhỉ bác sĩ Trần?”

Ngô Đồng xoay người lại, mỉm cười nhìn Trần Hàn.

Điếu thuốc nhỏ dài ở đầu ngón tay cô tỏa ra hương thơm thoang thoảng, trên làn da trắng mịn, đôi môi đỏ tươi mở ra rồi khép lại.

Tựa một yêu tinh đầy quyến rũ.

“Gần như tức là...” Trần Hàn dừng một nhịp, cẩn thận chọn từ ngữ: “Chắc vết thương sẽ không để lại sẹo, tuy bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn nhưng quá trình khâu và xử lý sau phẫu thuật rất tốt nên... Nên chắc sau lưng sẽ không có sẹo, nhưng không chuyện gì là tuyệt đối nên tôi mới nói "gần như". Thật ra vết thương của cô đang lành khá tốt, khả năng để lại sẹo không cao. Nhưng nếu... nếu...”

Ngô Đồng khẽ cười.

“Ôn Nguyệt, lấy cho bác sĩ Trần ít giấy lau mồ hôi giúp em.”

Người phụ nữ ở cạnh Ngô Đồng buông son và miếng mút trang điểm trên tay xuống, lấy gói khăn giấy ăn để kế bên tay bác sĩ Trần.

Trần Hàn rút giấy lau các giọt mồ hôi to bằng hạt đậu trên mặt.

“Nóng à?” Ngô Đồng nhẹ nhàng hỏi thêm: “Cần giảm nhiệt độ điều hòa xuống nữa không?”

“Không cần đâu cô Ngô.”

“Ông còn chuyện gì khác không bác sĩ Trần?”

“Không, cậu Ngô bảo tôi tới xem tình hình hồi phục của cô thôi.”

“Ồ.” Ngô Đồng kéo dài giọng: “Cảm ơn bác sĩ Trần, khám bệnh cho nhà tôi nhiều năm lắm rồi.”

“Vâng.” Bác sĩ Trần đáp một tiếng rồi đứng dậy.

Thấy Ngô Đồng xoay người lại không nhìn mình nữa, ông ấy định nhanh chóng chuồn ra ngoài, nhưng vừa đến cửa, ông ấy đã nghe Ngô Đồng gọi mình:

“Bác sĩ Trần.”

Trần Hàn dừng bước, nhưng Ngô Đồng không xoay người lại nhìn ông ấy.

“Cô Ngô...” Nói một nửa, Trần Hàn nhận ra mình đã gọi sai.

Lưng đổ mồ hôi lạnh, ông ấy sửa lời: “Madelyn.”

Lúc này Ngô Đồng mới quay lại, vươn tay nhẹ nhàng vẫy tay với ông ấy, mặt mày tươi tắn.

“Đi thong thả nhé bác sĩ Trần, bảo Ôn Nguyệt tiễn ông.”

Căn phòng quay về bầu không khí yên tĩnh.

Ngô Đồng tiếp tục ngồi thẳng trên ghế, không rên tiếng nào nhưng từng nhịp gõ giày cao gót lại có phần khác thường.

Cô buồn bực ngán ngẩm nhìn cửa sổ sát đất to lớn phía đối diện trong phòng ngủ, làn mưa đang chảy dài trên đấy.

Hạt mưa như con rắn trong suốt, lặng lẽ trườn xuống.

Ngoài cửa sổ, ánh đèn ô tô chợt lóe lên rồi lại chìm vào bóng tối vô tận.

Lá cây Ngô Đồng bên ngoài vang từng tiếng xào xạc.

Hiện tượng El Nino* năm nay gây ảnh hưởng rất lớn, trận mưa đã kéo dài bao lâu rồi nhỉ?

*El Nino: một hiện tượng khí hậu có ảnh hưởng toàn cầu, xảy ra do sự thay đổi trong hệ thống khí quyển và đại dương ở khu vực Thái Bình Dương nhiệt đới. El Nino có thể gây ra nhiều biến đổi thời tiết toàn cầu.

Ngô Đồng không nhớ rõ lắm.

Cô chỉ nhớ, nhiều lần dự báo thời tiết đã đưa tin sắp xảy ra El Nino, ngày trận mưa rào vừa trút xuống, cô mới vác hai chiếc máy ảnh ra ngoài một mình.

Đương nhiên hậu quả thảm hại không thể tả, cô ra ngoài khi cả thành phố chỉ lo tìm nơi trú ẩn.

Ban ngày biến thành đêm tối, cơn mưa rào hóa thành dòng thác lũ.

Trên phố, nước mưa dâng cao đến tận cẳng chân cô đang chảy xuôi theo đường dốc, cô ướt sũng hết người, nhưng máy ảnh được bao bọc rất kỹ.

Trận mưa đầu tiên kéo dài suốt mười ngày, vào ngày thứ ba ra ngoài, Ngô Đồng bị dòng nước xiết cuốn trôi. Cơ thể mất khống chế, lưng cô va vào cành cây vắt ngang giữa lối đi bộ.

Cành cây làm cô bị thương, nhưng cũng cứu cô.

Có người tốt đi ngang qua đưa cô đến bệnh viện, Ngô Hằng lập tức chuyển cô tới bệnh viện tư.

Máu sau lưng Ngô Đồng vẫn chưa ngừng chảy, Trần Hàn chuẩn bị phẫu thuật khâu vết thương.

“Anh đã nhắc em đợt này sẽ không yên bình, đừng ra ngoài rồi cơ mà.” Trong phòng bệnh, Ngô Hằng ngồi nhíu mày trên sofa.

Dòng máu lạnh lẽo chậm rãi chảy xuống lưng Ngô Đồng, cô nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn Ngô Hằng.

“Chuyện kinh doanh nhà chúng ta lại bị người ta nhắm vào rồi? Lần trước trốn khỏi Canada về nước, lần này muốn trốn đến đâu nữa?”

Đôi môi bợt bạt nhưng cô vẫn cười nhìn Ngô Hằng.

“Để em nghĩ xem... hay lần này qua Đông Nam Á? Nơi đó phức tạp hơn, có lẽ sẽ có cơ hội sống, có cơ hội thì...”

“Ngô Đồng!” Ngô Hằng giận dữ đứng bật dậy: “Em đừng lôi việc cũ ra nữa, anh đang nói chuyện quan trọng với em đấy.”

“Chuyện quan trọng?” Ngô Đồng ra vẻ ngạc nhiên: “À đúng, chuyện của em toàn mấy thứ vớ vẩn, chuyện của anh mới quan trọng nhỉ.”

“Em đừng chế giễu anh nữa, chẳng lẽ em chưa bao giờ gây phiền phức chắc?” Ngô Hằng kéo cà vạt, ngồi xuống sofa, gần đây anh ta bận sứt đầu mẻ trán, Ngô Đồng còn gặp bất trắc trong thời điểm quan trọng này: “Bắt đầu từ hôm nay, em ở yên chỗ này dưỡng thương cho anh, không được ra ngoài. Dưỡng thương cho tốt rồi em và Ôn Nguyệt chuyển tới Bắc Sơn.”

Bác sĩ Trần bắt đầu khâu.

Ngô Đồng nhìn Ngô Hằng đăm đăm, bật ra một tiếng cười khẩy từ trong lồng ngực.

“Tới đó ở hay trốn? Nếu anh làm ăn đàng hoàng thì sợ gì chứ?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Em bớt ném đá giấu tay, làm ăn đàng hoàng cũng có nguy hiểm cây cao đón gió lớn, lý lẽ đơn giản này mà cũng cần anh dạy em à?” Ngô Hằng lấy thuốc lá ra, rút một điếu rồi mới nhớ mình đang ở trong phòng bệnh, anh ta bèn cất vào: “Tóm lại, trong khoảng thời gian này em cẩn thận kỹ giúp anh, hạn chế ra ngoài.”

Ngô Đồng nhìn anh ta.

“Em là nhiếp ảnh gia, ra ngoài chụp ảnh là công việc của em.”

“Em không còn là nhiếp ảnh gia từ lâu rồi.” Ngô Hằng nghiêm giọng phản bác.

Nụ cười trên môi Ngô Đồng biến mất hoàn toàn.

Ánh đèn trong phòng bệnh lạnh thấu xương, bác sĩ Trần hỏi cô có cần thêm thuốc tê không, có đau lắm không.



Ngô Đồng bật cười, bác sĩ Trần không dám khâu tiếp nữa.

Ngô Hằng vẫn lấy thuốc lá ra, đứng dậy.

“Ngô Đồng, em cư xử biết điều hơn sẽ là chuyện tuyệt vời nhất đấy.”

Ngô Đồng lạnh lùng nhìn xoáy vào anh ta, gằn từng chữ: “Em đã nói rồi, từ nay về sau, đừng gọi em bằng cái tên đó nữa.”

Ngô Hằng im lặng chốc lát: “Không nghĩ thông suốt về việc này được, cả đời em sẽ tiêu tùng mất.”

“Đời này em đã sớm tiêu tùng vì nhờ anh ban tặng rồi anh à.” Ngô Đồng nói rất nhẹ nhàng, kèm theo tiếng cười kéo dài.

“Tùy em.” Ngô Hằng châm điếu thuốc, sải bước ra khỏi phòng bệnh.

Dây khóa sau lưng được ai đó kéo lên.

Ôn Nguyệt tiễn bác sĩ Trần về.

Tàn thuốc rơi đầy đất, Ôn Nguyệt bước tới, ném đầu lọc thuốc lá trên tay Ngô Đồng vào gạt tàn.

“Mấy giờ rồi chị?” Ngô Đồng hỏi.

Ôn Nguyệt quét dọn sàn nhà, đưa một cốc nước qua: “Năm rưỡi.”

Ngô Đồng nhận cốc, uống thuốc.

“Hôm qua Ngô Hằng lên cơn nữa à?”

Ôn Nguyệt gật đầu: “Hình như chuyện kinh doanh của công ty đợt này rất khó giải quyết, tâm trạng anh ấy không tốt.”

Ngô Đồng nhún vai, nở nụ cười giả lả, không rõ cô vui hay không vui.

“Chị về chỗ Ngô Hằng sao?” Cô vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên ghế, không nhúc nhích.

Ôn Nguyệt vội vàng phủ nhận: “Không có.”

“Em không ngăn cản hai người, chỉ muốn nhắc chị biết Ngô Hằng không tốt lành gì đâu, đừng dành hết cả đời cho anh ta.”

“Chị sang chăm sóc em mà.”

Ngô Đồng mỉm cười nhìn chị: “Được, em đùa thôi, bây giờ em buồn ngủ, muốn chợp mắt một lát.”

Ôn Nguyệt thoáng im lặng: “Vậy chị về trước, có chuyện gì cứ gọi cho chị. À anh Ngô nói, vài hôm nữa sẽ sắp xếp xe đưa chúng ta về Bắc Sơn sống một thời gian.”

“Em biết rồi.” Ngô Đồng đến chỗ cửa sổ sát đất ngắm cảnh, nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng phía sau.

Một lúc sau điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn.

Ngô Đồng mở tin nhắn thoại của Ôn Nguyệt: “Máu bầm trên cổ em vẫn chưa tan hết, trước khi ngủ nhớ thoa thuốc làm tan máu bầm nhé. Chị để trong ngăn đầu tiên của tủ đầu giường sát cửa sổ, nắp màu xanh lá cây.”

Ngô Đồng nghe xong không trả lời, ném điện thoại qua một bên.

Cô cầm điều khiển từ xa bên cạnh bật TV trong phòng ngủ lên.

TV chiếm gần hết mặt tường, kết nối với máy tính của cô.

Ngô Đồng mở ảnh trong máy tính ra xem, đấy là những bức ảnh cô chụp vào hôm mưa bão lúc đầu.

Cô xem chậm rãi, hầu như bức nào cô cũng quan sát kỹ lưỡng trong mấy phút.

Ngoài cửa sổ bắt đầu xuất hiện sấm chớp, sét nổ ầm ầm, thỉnh thoảng mặt cô sẽ sáng lên, con ngươi đen nhánh vẫn bất động, chỉ mỗi hàng mi run run.

Mười hai giờ.

Chuông báo thức trên điện thoại Ngô Đồng vang lên.

Ôn Nguyệt đi rồi, không ai gửi tin nhắn cho cô nữa, càng không cần nói đến gọi điện thoại.

Ngô Đồng đứng lên, vì ngồi lâu, cộng thêm vết thương nên lưng âm ỉ đau. Cô lấy máy ảnh Leica hay dùng, hộp thuốc lá và bật lửa trong ngăn tủ ra, xoay người rời khỏi phòng.

Cơn mưa to trút xuống cả ngày trời ngừng vào nửa đêm.

Nước ngập trên đường vẫn chưa rút hết, bầu không khí ẩm ướt như níu giữ bóng trăng ở mặt đất.

Phóng tầm mắt nhìn ra xa, khắp nơi chìm trong ánh bạc li ti.

Hơi nóng vây quanh Ngô Đồng khi cô vừa bước ra khỏi cửa, cứ như cô đang rúc vào tấm chăn bông ướt nhẹp.

Trên đôi giày cao gót, Ngô Đồng ra ngoài dọc theo con đường trước cổng.

Vì trời mưa nên ban đêm trở nên sáng hơn. Ngô Đồng chậm rãi sải bước, thậm chí thi thoảng còn dừng chân hồi lâu, tìm đối tượng chụp ảnh thích hợp. Cùng một khung cảnh, cô thường quan sát vài chục phút mới ấn chụp.

Cô tiến một mạch về phía Tây mà không gặp người nào.

Tới đường cái gần cổng thành cổ, Ngô Đồng nghe thấy tiếng nói cười ầm ĩ.

Nhóm tài xế xe ôm “dỏm” chờ kiếm khách đang chán chường tán gẫu với nhau.

Ngô Đồng nâng máy ảnh lên một lần nữa.

Tiếng nói chuyện im bặt gần như chỉ trong nháy mắt, đám xe ôm dỏm hút thuốc lá chất lượng kém nhìn chằm chặp vào vị khách bất ngờ.

Cô không thuộc kiểu phụ nữ sẽ bắt xe ôm dỏm.

Đang nửa đêm tối mù tối mịt, một mình cô ra ngoài, mặc váy dài nhung tơ màu đen.

Lớp ren đen cao cổ và bó sát ôm trọn cổ cô, bên dưới đeo chuỗi vòng ngọc trai sáng lấp lánh giữa đêm đen.

Da cô trắng sáng như một mảnh trăng được hái từ trên trời xuống, suối tóc đen tuyền, bờ môi căng mọng đỏ tươi, còn đôi mắt đã bị máy ảnh che mất.

Có người to gan lên tiếng:

“Người đẹp đi đâu đấy? Qua tôi chở miễn phí cho này.”

Tiếng cười và ánh mắt xem trò vui chẳng thèm che giấu hướng thẳng vào người Ngô Đồng.

Ngô Đồng không bỏ máy ảnh xuống, chỉ nhẹ nhàng nhếch đôi môi đỏ khiến tim người nhìn đập nhanh hơn: “Anh đang nói chuyện với tôi?”

Cô nghiêm túc hỏi.

Đám người hóng chuyện xúi tài xế can đảm kia hãy tiếp lời, nhịp tim thình thịch, anh ta hét lên: “Người đẹp muốn đến đâu? Tôi chở cô miễn phí!”

Tiếng cười hóng hớt càng to hơn.

Ngô Đồng cũng khẽ cười, bờ vai gầy gò của cô run run theo nụ cười.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Máy ảnh hạ xuống một chút.

Cơn gió đêm ẩm ướt, mang theo hơi nước thổi qua.

Nhưng vào giây phút này, không ai thấy mát mẻ cả, chỉ cảm nhận được luồng khí lạnh thấu xương.

Rõ ràng đôi mắt phía sau máy ảnh đang nhìn họ, nhưng rồi như không nhìn họ.

Đôi khuyên tai kim cương treo thả khúc xạ ánh sáng như kim bạc.

Ngô Đồng cười hỏi tiếp: “Vừa rồi ai nói chuyện với tôi thế?”



Tiếng gió vù vù, không người nào trả lời.

Dân kiếm ăn ở con phố này, không một ai không có mắt nhìn người.

Cáo mượn oai hùm hay giả heo ăn thịt hổ, chỉ cần thoáng nhìn, họ đã biết ngay.

Bấy giờ người phụ nữ trước mặt bỏ máy ảnh xuống, đôi mắt cong cong nhưng lại đang liếc họ.

Không nghe thấy người nào đáp lời, Ngô Đồng thong thả châm một điếu thuốc, sau đó tiện tay chỉ bừa vào một tài xế xe ôm trong số họ.

“Bắc Sơn, đi không?”

Người kia hơi rụt người, vội vàng lắc đầu.

“Không không.”

Ngô Đồng cười: “Vừa rồi mới nói đi đâu cũng được mà?”

“Không phải tôi, không phải tôi đâu, ban nãy tôi không nói gì hết.” Người kia nhanh tay đẩy tài xế vừa tiếp lời Ngô Đồng ra ngoài.

Tài xế này cũng sởn cả gai ốc.

“Người đẹp... à quý cô, không phải tôi không muốn chở mà đợt này đang mưa to, đường đến Bắc Sơn nguy hiểm lắm, không ai dám nhận cuốc đâu.”

“Ồ, vô dụng thật đấy.”

Giữa màn đêm tĩnh lặng, với chất giọng nhỏ nhẹ rõ ràng, cô cười khẩy, đôi khuyên tai đung đưa kia lấp loáng ánh nước màu bạc theo chuyển động của cơ thể, nhưng nhóm người đó không dám lên tiếng đáp.

Cơn gió mơn trớn gương mặt Ngô Đồng, cô xoay người định cất bước.

Lúc cô nghiêng người sắp nhấc chân, đột nhiên bên tai vang lên tiếng phanh xe mô tô ken két.

Gió thổi tung làn váy lẫn tóc cô, hơi nóng lập tức bao quanh cô.

Ngô Đồng nhìn sang, một chiếc mô tô thắng gấp dừng sát ngay trước mặt cô.

Cẳng chân cô cảm nhận được luồng nhiệt hừng hực, ống pô của xe nóng rực.

Xe áp sát nhưng Ngô Đồng không lùi về sau dù chỉ một bước.

Cô nhìn chăm chú vào người trước mặt.

Người đàn ông này không tháo mũ bảo hiểm ra, anh diện một cây đen, nhìn cô ở khoảng cách gần kề, như muốn nuốt chửng cô.

“Sáu trăm tệ, tôi chở cô đến Bắc Sơn.”

Tiếng nói trầm trầm đầy khẳng định truyền ra từ sau mũ bảo hiểm, tựa như anh dám chắc Ngô Đồng sẽ lên xe.

“Đừng gạt người ta chứ.” Tài xế vừa từ chối nhận cuốc Bắc Sơn đứng phía sau anh lên tiếng: “Mấy ngày nay mưa to, đường lên núi lầy lội bùn đất, cậu chạy xe lên đó kiểu gì được!”

Ngô Đồng quan sát người đàn ông trước mặt, đúng lúc đó anh quay đầu nhìn Ngô Đồng: “Mũ bảo hiểm ở phía sau.”

Giọng điệu chắc chắn, không hề do dự.

Ngô Đồng khẽ cười.

Đằng sau lại có người nói: “Cô không thấy mấy vết sẹo do dao chém trên cánh tay cậu ta à, cô lên xe là chết chắc đấy!”

Ngô Đồng đứng im, sau đó cô nghiêng người, sờ cánh tay anh.

Nửa đêm sau cơn mưa rào, nhiệt độ giảm xuống, trời se lạnh. Song, cơ thể người đàn ông này như đang ở quốc gia khác: Săn chắc, nóng bỏng, cơ bắp cuồn cuộn, nổi rõ các đường gân và mạch máu, giống hệt dãy núi trải dài cả nghìn dặm.

Hai vết sẹo dữ tợn rõ ràng nằm ở rìa ngoài cánh tay anh, ngón tay Ngô Đồng chậm rãi vuốt ve, tim cô đập nhanh hơn.

Ngô Đồng tưởng tượng nếu cánh tay này kẹp cổ mình, mặt cô sẽ đỏ lên, sau đó cô không hít thở được, mất khống chế, chính mạng cô cũng không còn.

Một giây sau, cô vươn tay đẩy tấm kính trong suốt trên mũ bảo hiểm của anh lên.

Đôi mắt trong mũ bảo hiểm thẳng thừng quan sát cô.

“Anh không nghe họ nói à, bây giờ tới Bắc Sơn sẽ nguy hiểm lắm đấy?” Ngô Đồng nhẹ giọng hỏi anh.

Cách đó không xa, lá cây ngô đồng lại bắt đầu reo vang xào xạc.

Trong thành phố trồng vô số loài cây yếu ớt gắn với câu chuyện tình duy mỹ này, thời điểm cơn mưa rào mới trút xuống, lá cây ngô đồng rách nát rơi đầy đất.

Không làn gió nào thổi qua giữa hai người họ nữa, người ấy hơi cúi xuống, gần như bao phủ Ngô Đồng.

“Vì tôi cũng muốn tới Bắc Sơn.”

“Để làm gì?”

Lúc này Ngô Đồng áp sát vào anh hơn, cảm nhận hơi nóng trong mũ bảo hiểm của anh.

Đôi mắt đang nhìn thẳng vào Ngô Đồng ấy, đen thẫm như cánh cửa sổ sát đất trong phòng ngủ cô.

“Giết một người.”

Anh dứt khoát trả lời, âm lượng vừa đủ để anh và cô nghe thấy, như một bí mật chỉ chia sẻ với cô.

Ngô Đồng run rẩy, nhìn anh hồi lâu.

Rất lâu trước kia, Ngô Đồng từng đến khu bảo vệ động vật hoang dã ở Châu Phi, cô ngồi trên xe việt dã của bạn băng qua khu vực nuôi thả báo săn.

Cô hạ cửa kính xe, chạm mắt với con báo săn đang chạy như bay.

Hoảng hốt, sợ hãi lẫn phấn khích, giờ đây tất cả cảm xúc ấy đang ùa về lần nữa.

Kìm nén nụ cười bên khóe miệng, Ngô Đồng chậm rãi hỏi:

“Anh biết giết người là phạm pháp không?”

“Biết.” Ánh mắt anh không hề né tránh.

“Thế người anh muốn giết tên gì?”

“Ngô Đồng.”

Tiếng gió im bặt vào khoảnh khắc này, trong khoảng cách cận kề, hai người nhìn nhau lâu thật lâu.

“Từ ngô nào và đồng nào?” Cô cẩn thận khẽ hỏi.

“Ngô ghép từ chữ khẩu và chữ thiên, đồng trong đồng tử.”

*Ngô: 吴, khẩu: 口, thiên: 天.

Cô tin họ tên mình không hề phổ biến.

Một lần nữa, trời bắt đầu đổ mưa như trút nước.

Ngô Đồng ngậm điếu thuốc, hít sâu một hơi rồi bỏ xuống.

Cô nghiêng người, kề sát vào mũ bảo hiểm của Trương Sậu.

Hơi thở của cô gần như chạm vào môi anh.

“Có thể thấy mặt trời mọc của Bắc Sơn không?”

Anh quay đầu đi, đẩy kính mũ bảo hiểm xuống.

“Bây giờ xuất phát ngay thì sẽ thấy kịp.”