Nghinh Phụng Hoàn Triều

Quyển 2 - Chương 34




" Mẫu hậu , người không sao chứ ?". trở về vạn thọ cung , nhìn thấy khí sắc của thái hậu đã khá hơn rất nhiều , vân Lâm liền hỏi .

" Ai gia đã tốt hơn nhiều rồi , chỉ là còn chút hoảng loạn , cảm thấy hơi mệt chút thôi ". Thái hậu suy yếu nói .

" Thái y nói ra sao ?". vân lâm hỏi Vân cẩm bên cạnh , hắn chỉ lo sợ thuốc của Mặc Thanh thu sẽ có tác dụng phụ .

" Thái y nói , mẫu hậu tất cả đã tôt lên , chỉ là thân thể có chút suy yếu , chúng ta nên mau chóng giải trừ tâm bệnh của người ". Thái hậu vừa tỉnh lại , thái y liền đến chẩn mạch , trải qua một lần tổng kiểm tra , cũng không phát hiện ra vấn đề gì lạ thường .

" hoàng huynh , ta nghe nói người mang binh đi truy sát mặc đại phu , tại sao vậy ?". vân Cẩm bất mãn nói , mặc đại phu đã chửa khỏi bệnh cho thái hậu , hoàng thượng không những không ban thưởng ngược lại còn truy sát ,loại chuyện này nếu truyền ra bên ngoài , thiên hạ sẽ cười chê .

" Chuyện này muội đừng nên để ý , trẫm tự có lý do của trẫm . mẫu hậu đã tỉnh lại , muội nên chăm sóc mẫu hậu cẩn thận , chuyện Mặc đại phu để ta xử lý ". Vân Lâm cũng không nói ra thân phận của Mặc Thanh Thu .

" hắn đến rồi sao , không ngờ rằng hắn lại cứu ta ". thời điểm hai người nói chuyện , trong tay của thái hậu đã cầm bình sứ nhỏ mà Mặc thanh thu vô tình lưu lại , nhìn hoa văn trên bình dược , trong mắt bà tư vị không rõ .

" Nhi thần suýt chút nữa có thể bắt sống ông ta , nhưng nửa đường liền bị chặn lại ". vân lâm nói

Thái hậu không trả lời , chỉ là lẳng lặng nhìn ngắm bình sứ , bình sứ này đã nhiều năm qua chưa từng nhìn , vậy mà bà vẫn còn có thể nhận ra nó , nhớ lúc đầu , mặc thanh thu nhờ bà thiết kế mẫu bình , không ngờ đến tận bây giờ còn có thể nhìn lại .

" Mẫu hậu , hoàng huynh , các ngươi đang nói gì vậy ?nữ nhi nghe mà không hiểu a ! ". vân cẩm buồn bực nói .

" Không liên quan đến muội , chăm sóc mẫu thân cho tốt , ta đi xử lý chính vụ ". Vân Lâm nói , cảnh cáo Vân Cẩm không được phép hỏi , ngẫm đi ngẫm lại tấu chương hôm nay hắn cũng chưa thụ lý xong , liền vội vàng rời khỏi .

Mặc Thanh Thu được Mặc hiên và Mặc Khanh cứu thoát ,bọn họ đi vào một con hẻm nhỏ , phát hiện hai bên không có người , mới tiến vào cửa nhỏ bên trong con hẻm .

" Ta nghe nói , Lý Vận trà lâu đã bị vân Lâm phong tỏa , vậy hiện tại chúng ta ở đâu ?". Sau khi tiến vào viện , mặc thanh thu mới cất tiếng hỏi .

" Hồi chủ nhân , gia nghiệp ký vận trà lâu tuy là đã bị niêm phong , nhưng ở Vân đình chúng ta không chỉ có một ký vận trà lâu , mà còn những trà lâu khác , chuyện này đệ tử cũng đã có bẩm báo với Đại mạc vương rồi ." mặc hiên vội giải thích .

" Thỏ khôn có ba hang , các ngươi làm vậy là rất đúng ". mặc Thanh Thu cũng không gây trở ngại cho bọn họ .

" àh , đúng rồi chủ nhân , người làm sao để hoàng cung truy sát ?". mặc hiên hỏi , hắn biết chủ nhân đáng lẽ ra nên bế quan tu luyện mới đúng làm sao lại đến vân đình còn bị cấm vệ quân truy sát .

" việc này nói ra rất dài dòng , các ngươi không cần hỏi nhiều , sau khi chữa khỏi thương thế ta sẽ rời đại mạc , an bài cho ta một gian phòng thanh tinh ". Mặc Thanh thu không trả lời nghi vấn của Mặc hiên , hắn phải mau chóng chữa lành vết thương .

Mà lúc này , những động tĩnh của Mặc thanh thu đã truyền tới đại mac , khi biết được tin Mặc thanh thu bị thương , Da Luật Độc trong lòng rất mong đợi , nhưng khi biết Mặc Thanh thu đã bình an vô sự , trong lòng có chút tiếc nuối .

" Ngươi đem phong thư này giao cho Mặc tàng , nhớ kỹ , đem đến tận tay giao cho hắn , không để cho bất kỳ ai biết được ". Da Luật Độc suy nghĩ một hồi , sau đó liền viết mật thư đưa cho mật thám , dặn dò cẩn thận .

Mọi người vì Mặc Thanh thu mà đến , Mặc Hiên đã ở tửu lâu để chuẩn bị rượu thịt , triệu tập hết thảy huynh đệ vì mặc thanh thu đón gió tẩy trần .

" Mặc Khanh , ngươi đi xem thử Mặc tàng làm sao còn chưa tới , hắn là người trọng yếu nhất trong huynh đệ chúng ta , hắn mà không đến cũng không tiện cho chủ nhận ". Trước giờ khai tiệc , Mặc Hiên phát hiên Mặc tàng vẫn chưa đến , không thể làm gì là nhờ Mặc Khanh đi tìm hắn .

Nếu nói Mặc Hiên là người dẫn đầu tổ chức sát thủ , nhưng Mặc Tàng kia cũng là một nhân vật đáng gờm , nếu hai người bọn họ liên thủ lại , tuyệt đối không ai mà không dám nghe lời .

Mặc Tàng bình thương không thích ai đến thăm , nên Mặc hiên liền an bài cho hắn một sân vườn riêng biệt , đến thời điểm Mặc Khanh đến , viện tử cửa đã đóng chặt , gõ rất lâu , vẫn chưa nghe âm thanh trả lời của Mặc Tàng .

" Chuyện gì ? " Mặc Tàng sắc mặt âm trầm mở cửa phòng ra , đã thấy mặc khanh ở trước mặt nơ nụ cười tươi .

" Tàng đại ca , chủ nhân mở tiệc đón gió tẩy trần , chỉ còn một mình đại ca là chưa tới , nên ta đến đây tìm đại ca ". Mặc Khanh nói , ánh mắt hướng về gian phòng của Mặc Tàng , rõ ràng mặc tàng nãy giờ vẫn còn ở trong phòng , nhưng mà thời gian lâu như vậy cũng không ra mở cửa , tựa hồ hình như có điều gì đó không thích hợp cho lắm .

" Đã như vậy chúng ta nên đi thôi ". Mặc Tàng nhìn thấy Mặc Khanh cứ nhìn vào trong phòng mình , vôi vã đóng cửa lại , kéo mặc khanh đi về phía vòng khách . Mặc Khanh trong lòng suy nghĩ , Mặc Tàng sao lại có dáng vẻ hoang mang như thế ? Lẽ nào trong phòng có chưa vật gì mà hắn không thể nhìn thấy .

" Mặc tàng , ngươi làm sao lại đến muộn như vậy ? Để chủ nhân chờ ngươi . " Mặc Hiên trách cứ Mặc tàng , ngay lúc Mặc Khanh đi tìm Mặc tàng , thì Mặc hiên đã thỉnh Mặc Thanh Thu đến .

" thuộc hạ vì một chút việc riêng mà đã làm lỡ giờ của chủ nhân , xin chủ nhân bắt tội ". Mặc Tàng quỳ xuống trước Mặc Thanh thu nói .

" Không sao , không phải là chuyện gì lớn , không cần giữ lễ tiết , tất cả đều vào chỗ ngồi đi , miễn để thức ăn đều nguội , ăn vậy sẽ không ngon ". Mặc Thanh Thu cười , bảo Mặc Tàng an vị .

" Tạ chủ nhân ". Mặc Tàng sau khi nói xong , liền ngồi bên cạnh Mặc Thanh Thu .

"Phải rồi , trong bếp còn có một phần canh cá , ta đi đem nó bưng lên ". Nhìn thức ăn trên bàn , Mặc Hiên đột nhiên nghĩ còn lại một món ăn chưa có lên bàn .

" Đại ca , vẫn là để ta đi cho , coi như là trừng phạt ta đến chậm vậy ." Mặc Tàng vội đứng lên , sau đó hướng đường bếp mà đi .

" Mặc tàng là một người rất tốt , chỉ là không thích nói chuyện , đệ tử còn muốn , nếu đệ tử có chuyện gì xảy ra , liền đem chức thủ lĩnh tổ chức sát thủ giao lại cho hắn . " Mặc Hiên ơ bên cạnh đối với Mặc Thanh Thu nói .

" Có chuyện gì cơ chứ , đừng nói những lời ủ rũ đó ". mặc Thanh thu nhìn mặc hiên nói .

Rất nhanh , một mâm canh đã được bưng lên .

" Chủ nhân , người nên nếm thử món canh cá này , ở đại mạc khó mà có mùi vị giống như ở đây ". Mặc tàng mở miệng mời Mặc Thanh Thu , tay còn tự đưa cho Mặc Thanh Thu một chén , thấy chủ nhân cũng đã ăn qua , những huynh đệ khác lúc này mới dám ăn .

Không thể không nói , canh cá quả thực mùi vị rất ngon , tươi mới , trắng mịn , thơm phức . Mặc Thanh Thu vì thích thú mà ăn liền hai bát .

" Mặc Tàng , ngươi sao lại không ăn ?". Nhìn thấy những huynh đệ khác đều ăn canh cá , Mặc Hiện nhìn thấy mặc tàng không có ăn liền nói .

" Ta uống rồi , e rằng cũng sẽ giống các ngươi ". Mặc tàng nói .

" Ngươi nói vậy là có ý gì ?' Mặc Hiên không rõ , mặc tàng sao lại nói những lời bất kính như vậy .

" Không có ý , ta chỉ là cho thêm một ít gia vị vào bát canh , rất nhanh , các ngươi đã có thể vịnh biệt cõi đời ". Mặc Tàng nói , những người khác sắc mặt lập tức liền thay đổi .

" Mặc Tàng ! Ngươi làm gì vậy ? Ngươi muốn hại chết bọn ta sao ?'. Mặc Hiên không thể tin nhìn hắn , bọn họ đã từng là huynh đệ tình thâm , Mặc Tàng sao có thể cư nhiên động thủ với bọn họ ?

" Đại ca, ngươi cũng đã ngồi ở vị trí này đã lâu , dựa vào cái gì ta phải nhượng bộ ngươi , mà dù sao , ngươi cũng giỏi hơn ta một cái đầu , ta không cam lòng ! ". Mặc Tàng hung tợn nói .

Mặc hiên tức giận muốn giao chiến với Mặc Tàng , nhưng thuốc đã phát huy tác dụng , làm cho các kinh mạch bắt đầu đau đớn , khiến hắn không thể nhúch nhích được.

" Các huynh đệ khác nghe đây , nếu các ngươi muốn sống , đều phải nghe lệnh ta mà làm , ta nhất định sẽ cho các ngươi giải dược ". mặc tàng cười gằn , hướng đến chỗ Mặc Thanh thu đang bị trúng độc mà tới .

" Sao hả , xem ra bộ dáng của ngươi lúc này , ngươi có phải là ngay cả ta cũng muốn giết ". Mặc Thanh Thu hai tay chăm chú áp lên mặt bàn , nỗ lực không cho độc tố chạy loạn trong người .

" Không phải ta muốn giết ngài , mà người khác muốn giết ngài ". Mặc tàng cười gằn , " tuy ngài đã cứu ta , nhưng nhiều năm qua ta cũng đã dốc sức , bán mạng của mình đã giết nhiều người cho ngài , hiện tại cũng đã đủ rồi , giờ ta chỉ cần giết ngài , ta cũng sẽ không còn lo lắng cuộc sống sau này của ta , vinh hoa phú quý dùng mãi không hết ! ". Mặc tàng nói .

" Ngươi muốn giết ta , được thôi , nhưng ta muốn biết , ai đã sai bảo ngươi đến giết ta ! ". Mặc Thanh Thu lúc này tay đã nổi đầy cả gân xanh , có thể bảo mặc tàng ra tay , chỉ co thể là người đại mạc , mà người có năng lực này , e rằng chỉ có một người , nhưng hắn không ngờ , cho đến hôm nay , hắn đều xem hắn là con trai ruột của mình , so với nữ nhi có lẽ tình cảm hắn dành cho tên kia còn nhiều hơn , nhưng hắn làm sao lại có thể xuống tay với ông ?

" Chủ nhân , ta nhớ ngày trước ngươi đã từng dạy bọn ta , cho dù đối mặt với kẻ sắp chết , cũng không nên đem nguyên nhân mà nói cho hắn , chủ nhân , người quên rồi sao ?". Mặc tàng nói , sau đó móc cây thủy chủ ra , trên cây thủy chủ hàng quang lạnh lẽo, giống như đang phản xạ lại hình dáng vô tình của hắn .

" Mặc tàng , ngươi chính là súc sinh ! Ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng !" Mặc Hiên câm hận hét to .

Nhưng mặc Tàng cũng không để y , hắn đem cây thủy chủ hướng về phía Mặc Thanh Thu , ngay lúc Mặc Thanh Thu nản lòng thoái chí , cảm giác rằng sắp tới thời điểm mình sắp chết thì đột nhiên có bóng người , cứu hắn thoát khỏi một kiếp.

" Mặc Khanh ?" Mặc Tàng nghi hoặc nhìn Mặc khanh , hắn đáng lẽ đã phải trúng độc mới đúng chứ ?

" Độc dược của ngươi , không tác động đến ta , ta sẽ không để ngươi tổn thương chủ nhân ,các vị huynh đệ , ta mang chủ nhân đi trước ". Mặc Khanh nói , kéo Mặc Thanh Thu phá cửa sổ mà ra , Mặc tàng muốn đuổi theo , nhưng đã bị mặc hiên và những huynh đệ khác bắt lấy .

" Các ngươi đã muốn chết , thì đừng nên trách ta! ". Mặc tàng nói , không chút do dự ,ra tay với nhóm người Mặc Hiên , nhưng bọn họ có chết cũng không chịu buông tay .