Nghìn Kế Tương Tư

Chương 11: Thế trận hoàn hảo




Em đã đi nước cờ quan trọng nhất vì chàng. Để rồi từ nay, em sẽ rời xa cuộc sống của chàng…

Minh đế là một vị vua đa nghi. Nhưng ngồi vào ngôi vị ấy, ai mà không đa nghi? Giang sơn là của mình, quyền lực cũng là của mình, có quá nhiều thứ tốt đẹp, tất nhiên sẽ lo lắng có người cướp mất.

Nếu người muốn cướp là đại thần, tất nhiên sẽ thẳng tay trừng trị. Nếu người muốn cướp lại chính là con trai của mình, lại phải đối xử hoàn toàn khác.

Tối qua Minh đế ở Dịch Đình của Trương mỹ nhân vừa mới phong, chưa đến giờ Tỵ đã trở về. Từ khi rời khỏi chỗ Trương mỹ nhân, trong lòng Minh đế rất khó chịu. Dưới ánh đèn, Minh đế nhìn thấy làn da mình chảy xệ ra như cái túi tròng vào bộ xương, cảm giác như lá ngô khô, mỗi khi sờ vào lại phát ra tiếng kêu ai oán khó chịu của tuổi già. Mà Trương mỹ nhân mới mười sáu tuổi da dẻ nõn nà, hai má phúng phính như hai trái đào căng tràn nhựa sống. Khi hai cánh tay nhỏ nhắn trắng muốt đó ôm lấy cổ ông, khi ánh mắt nàng đầy vẻ ái mộ, Minh đế bỗng cảm thấy nguội lạnh.

Nàng đâu có yêu ông, nàng yêu quyền lực của ông.

Minh đế biết rõ những điều Trương mỹ nhân đang nghĩ trong lòng. Nhưng ông rất thích. Ông không từ chối nổi ánh mắt tôn sùng ấy. Ánh mắt ấy khiến ông đi ngược thời gian, quay trở lại những năm tháng tuổi trẻ. Chỉ là trong lúc tình cảm dạt dào, ham muốn cao độ đột nhiên gián đoạn, ông hộc máu rồi ngất ngay tại chỗ, Minh đế hiểu rằng, ông không còn nhiều thời gian.

Khi một người muốn giữ lại một thứ gì đó, chắc chắn sẽ là thứ họ sợ mất đi hay đang dần dần mất đi. Ví dụ như tuổi thanh xuân, tuổi thọ.

Hoàng cung trong màn đêm thật yên tĩnh. Hàng hiên dài bất tận tối om trong đêm. Minh đế đứng chắp tay sau lưng quay mặt về phía Bắc, sau lưng là người hầu đang đứng cầm đèn yên lặng trong đêm.

Minh đế thở dài. Đã đến lúc ông phải ra quyết định.

Cuối giờ Ngọ, Cao Duệ phụng chỉ vào cung.

Một làn khói xanh tỏa ra từ mỏ con hạc đồng. Cổng lớn Kim Điện đóng chặt, không biết gió từ đâu vẫn lọt vào. Minh đế ngồi trong đại điện, mới cuối thu, ông đã phải mặc áo hai lớp rồi. Điện lớn không một bóng người, chỉ thỉnh thoáng có tiếng ho cố nén.

“Ngọn đèn trước gió”. Cao Duệ nghe thấy những tiếng ho ngắt quãng trong đầu bỗng nghĩ tới câu nói này. Cao Duệ đã quỳ suốt cả một canh giờ, dù là người tập võ, đầu gối cũng cảm giác như bị kim châm, hơi động đậy hai chân đã tê dại. Cao Duệ quyết định mặc kệ, coi như mình không có hai cái chân này, chàng cúi xuống, hàng gạch vàng sắc xanh lẫn trong bóng tối như một đôi mắt lạnh lùng nhìn chàng chăm chú. Nhưng Cao Duệ biết, đó không phải là ảo giác, đôi mắt ấy đang ở trên long ỷ trên cao kia đăm đăm nhìn mình.

Cao Duệ chỉ có thể nhẫn nhịn. Chịu đựng đến khi nào đôi mắt ấy nhìn đủ thì thôi.

Minh đế vừa ho vừa cất lời: “Phụ hoàng chỉ có thể cho con được bấy nhiêu. Hy là người nhân hậu, chỉ cần con an phận là có thể hưởng phú quý lâu dài. Với tài của con, chắc chắn không sợ gì Khiết Đan. Con lui đi!”.

Một giọt mồ hôi từ trên trán Cao Duệ chảy xuống, theo cổ áo bò trên da thịt như một con rắn. Cảm giác nổi da gà, trái tim co thắt, Cao Duệ mỉm cười dập đầu: “Đa tạ phụ hoàng!”.

Cao Duệ chậm rãi đứng dậy, lui ra khỏi cửa, loáng thoáng nghe thấy tiếng vũ khí va vào nhau ở cung điện kế bên, Cao Duệ khẽ rùng mình. Nếu chàng manh động, cấm quân bên ấy có thể đã xông ra giết chàng. Cao Duệ nhìn kim bài miễn tử trong tay, ánh mắt lại mênh mang khói sóng. Phụ hoàng đã chọn Đại hoàng huynh, cho chàng kim bài miễn tử. Lập Cao Hy làm thái tử, bảo chàng đến đất phong Hà Bắc, phong làm Định Bắc vương. Chàng lấy Đinh Thiển Hà, qua Tết là có thể đến phủ Đại Danh xây vương phủ.

Cao Duệ chỉ cảm thấy bị sỉ nhục.

Bảo chàng quỳ xuống thần phục Cao Hy? Phụ hoàng vẫn muốn bảo toàn cả hai đứa con trai? Nằm mơ!

Cao Duệ nghe thấy tiếng ho của Minh đế, cũng biết việc Minh đế nôn ra máu và ngất xỉu ở chỗ Trương mỹ nhân. Trong lòng Cao Duệ biết rõ, phụ hoàng giờ đã như ngọn đèn hết dầu, nên mới sắp xếp thế này.

Một bầy quạ bay qua không trung, kêu vang quạ quạ. Những hàng hiên vẫn đứng yên lặng dưới ánh nắng mặt trời. Cao Duệ quay đầu nhìn về phía Kim Điện, ánh nắng khiến Cao Duệ phải nheo mắt. Điện đường cao lớn sừng sững như đè ụp chàng xuống. Chàng thầm thề rằng, chàng quyết không nhận thua.

Đống lửa cháy ngùn ngụt trong lòng không biết làm thế nào để phát tiết ra ngoài. Cao Duệ trở về phủ, thấy đám thuộc hạ đang tất bật lo hôn lễ thì cười khẩy, rồi bỗng nhớ ra Vô Song vẫn đang trong địa lao, trầm ngâm giây lát chàng quay người đi về hướng địa lao.

Nắng nóng như lửa, địa lao vẫn âm u lạnh lẽo. Địa lao không có cửa sổ, chỉ có những tia nắng trắng bệch lọt qua hai viên ngói trong suốt trên nóc soi vào phòng giam. Cao Duệ đứng bên ngoài song sắt, chắp hai tay sau lưng đứng nhìn Vô Song. Nàng đang ngồi ôm gối đờ đẫn dựa vào tường, mấy sợi tóc xõa ra hai bên gò má đẹp lạnh lùng, càng khiến nước da trắng như tuyết.

“Người ra người vào còn không biết, nàng có còn là hộ vệ phái Đàm Nguyệt không?”

Vô Song lúc này mới chợt giật mình, nhanh chóng hành lễ: “Vô Song biết tội, xin điện hạ trách phạt.”

Nghe thấy câu nói quen thuộc này, cơn giận lại bốc lên, Cao Duệ ra hiệu cho thị vệ đứng bên mở cửa rồi bước vào. Phòng giam sạch sẽ, góc phòng có một chiếc giường đá, bên cạnh còn có một chiếc bàn nhỏ, vẫn còn nguyên cả cơm canh. Chàng nhìn Vô Song nói: “Không ăn hả? Vẫn đang oán hận ta nhốt nàng đúng không? Muốn đi cứu đại ca hả?”

“Vô Song không dám, Vô Song chỉ tận trung với điện hạ, điện hạ muốn bắt đại ca, Vô Song cũng không dám ngăn cản”. Lời nói trơn tru như nước chảy từ miệng Vô Song, nói xong nàng mới giật mình phát hiện ra trong câu nói ấy có vài phần oán hận. Nàng cúi đầu thở dài nói, “Điện hạ, tuy là Vô Song tận trung với điện hạ, nhưng chung quy vẫn là người bình thường. Vô Song chỉ có một đại ca, nếu điện hạ bảo Vô Song đi giết đại ca mình, Vô Song chỉ còn cách chọn cái chết!”.

Cao Duệ đi quanh Vô Song mấy vòng, cười gằn: “Đây là lần thứ hai nàng dám đem tính mạng mình uy hiếp ta. Việc bất quá tam, nếu có lần thứ ba, ta không cần biết nàng còn có ích hay không, cũng sẽ lấy mạng nàng! Đinh Thiển Hà không bị mất một sợi tóc, nàng ấy không trách Vệ Tử Hạo, không muốn truy cứu sự việc này. Ta nể mặt vương phi tương lai mà tha cho Vệ Tử Hạo lần này”.

“Vô Song đa tạ điện hạ!”. Ánh mắt nàng sáng bừng, khóe môi hơi động đậy, nàng không sao giấu nổi nụ cười.

Thời khắc ấy Cao Duệ như nhìn thấy một đóa quỳnh nở rộ, khoe hết vẻ đẹp của mình. Địa lao tối om cũng như bừng sáng bởi vẻ đẹp của nàng. Đây là lần đầu tiên chàng nghe thấy lời cảm tạ từ đáy lòng của Vô Song, cũng là lần đầu tiên Cao Duệ nhìn thấy nụ cười của nàng. Đầu chàng “ong” một tiếng, cánh tay vô thức ôm lấy Vô Song, cúi đầu cướp đi cánh môi mềm mượt đang hé mở. Chàng nhắm mắt, khẽ khàng cảm nhận nụ cười của nàng.

Vô Song run rẩy, toàn thân trở nên cứng đờ. Nàng muốn đẩy Cao Duệ ra nhưng lại không dám, nàng nhớ đến huyết thề, có lẽ, phá được huyết thề cũng tốt. Nàng bi ai nghĩ, thà là một lần cho xong còn hơn hết lần này đến lần khác bị Cao Duệ đùa cợt. Nàng không đẩy chàng ra, tay run run cởi áo Cao Duệ. Bất giác, nước mắt nàng lại tuôn trào.

Cảm thấy vị mặn, Cao Duệ mở mắt, nắm lấy tay Vô Song, tâm trạng bỗng chốc trở nên tồi tệ, chàng cười nhạt nói: “Sao hả? Muốn phá huyết thề? Nàng đừng mơ!”.

Nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh trong mắt nàng, nộ khí tích tụ cả ngày lại bùng lên. Như mèo vờn chuột, chàng bước từng bước dồn Vô Song vào góc tường.

Vô Song nhớ lại lần đầu bị làm nhục, trong khoảnh khắc dựa lưng vào tường đá, ánh mắt thê lương nhìn Cao Duệ, động tác nhanh như cắt, chiếc trâm cài tóc đã nằm gọn trong tay.

“Nàng giết được ta? Ở đây?”. Cao Duệ ngạo mạn hỏi, ánh mắt mịt mờ khói sóng.

Chưa kịp dứt lời, đầu nhọn của chiếc trâm đã chọc vào cổ Vô Song. Đứng ngay gần nên Cao Duệ nhanh chóng chộp lấy bàn tay cầm trâm của Vô Song, giận dữ nhấn mạnh vào tường. Chiếc trâm từ cổ Vô Song rơi xuống đất, máu từ từ rỉ ra.

“Nàng dám tự sát! Nàng dám sao!”. Cao Duệ gầm lên đè mạnh Vô Song vào tường, rồi áp miệng vào vết thương.

Vị tanh của máu đầy trong miệng, Cao Duệ không kìm được liếm mấy lần. Toàn thân Vô Song run rẩy, vừa xấu hổ vừa giận dữ dùng cánh tay còn lại cố hết sức chém vào gáy Cao Duệ.

Cao Duệ vẫn không ngẩng đầu lên, môi vẫn áp vào vết thương, cánh tay kia thì hóa giải chiêu thức của Vô Song. Đến khi chàng bắt nốt được cánh tay còn lại áp lên tường, Cao Duệ mới ngẩng đầu. Máu không còn chảy nữa, vết thương đã trở thành hai chấm đỏ hồng, chàng cười đắc ý: “Vô Song, ta đã nói rồi, ta chưa thấy đủ sự nhiệt tình sau mặt nạ của nàng, ta sẽ không giết nàng. Ta không giết nàng, thì nàng cũng đừng mong tìm đến cái chết. Vệ Tử Hạo võ công có cao cường đến đâu, cũng không thể cao hơn bao nhiêu cao thủ được. Nàng dám tự sát thêm một lần nữa, ta sẽ chặt một cánh tay của Vệ Tử Hạo. Tự sát hai lần, ta chặt cả hai cánh tay. Nàng cảm thấy đại ca của mình sẽ có bao nhiêu chân tay cho ta chặt?”.

Nhìn thấy lửa hận thù ngưng tụ trong mắt, vẻ bất lực, nhẫn nhịn trên khuôn mặt Vô Song, Cao Duệ không kìm được, khẽ cười. Chàng thích nhìn nàng như thế này, chàng càng thích giây phút nàng bị ép phải bộc lộ con người thật của mình. Chàng buông Vô Song ra lùi về phía sau, sự tức giận tích tụ cả một ngày đã tan biến hết.

“Mối thù giữa Phi Nhi và Đỗ Hân Ngôn ngày càng sâu, nàng không thể đối phó với Đỗ Hân Ngôn thì hãy ở lại cạnh ta. Ta sẽ cử người khác đi bảo vệ Phi Nhi”.

Vô Song kiềm chế bản thân, cố gắng giữ bình tĩnh. Nàng cảm thấy hơi nóng ở cổ vẫn còn đó, khẽ cắn môi. Nghĩ đến sứ mạng của mình, Vô Song dần dần thả lỏng. Ánh mắt lại trở nên lạnh lùng lãnh đạm.

“Vâng, thưa điện hạ”.

Cao Duệ chau mày nói: “Vô Song, nhớ cho kỹ huyết thề của nàng. Nếu có một ngày ta muốn phá lời thề, sớm muộn gì nàng cũng phải quen với sự gần gũi của ta!”.

Vô Song cụp mắt xuống, giấu đi sự bi thương.

Sắp ra khỏi địa lao, Cao Duệ thấy khuôn mặt nhìn xuống của Vô Song thì đột nhiên nói: “Ta nhốt nàng trong địa lao, chắc đại ca của nàng cũng đã biết tin từ chỗ Đỗ Hân Ngôn. Đi gặp đại ca của nàng đi, để đại ca nàng đỡ phải lo lắng”.

Vô Song ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Cao Duệ đã rời đi. Nàng suy nghĩ, rồi cười nhạt. Cao Duệ đâu có lòng tốt đến thế, chẳng qua chỉ muốn thăm dò nàng mà thôi.

Nàng chậm rãi ra khỏi phủ Tam hoàng tử, không chút vội vã. Nhưng mà đi hết mấy con đường, thậm chí còn đổi một chiếc xe, vẫn không phát hiện thấy có người đi theo mình. Vô Song nghi hoặc đứng ở miếu thành hoàng, vì võ công của người theo dõi nàng quá cao chăng? Nàng cảnh giác đi vào một tửu điếm cạnh miếu thành hoàng, gọi mấy đĩa thức ăn và một bình trà, chậm rãi thưởng thức.

Nàng ngồi ở góc trong cùng trên lầu hai, có thể quan sát toàn bộ tầng hai của quán rượu, cũng có thể nhìn thấy miếu thành hoàng bên ngoài cửa sổ. Nàng và Vệ Tử Hạo đã hẹn nhau, nếu nàng cần gặp đại ca thì đốt một nén hương trong miếu. Một canh giờ sau, Vô Song đoán chắc không có người nào theo đuôi, nàng cũng không kịp nghĩ tại sao lại như vậy, trả tiền rồi đi xuống lầu.

Đúng lúc đó, nàng nghe thấp thoáng trong quán rượu có người nói ba ngày trước Đỗ Thành Phong đã bị ban tội chết. Vô Song sững sờ, ba ngày trước Đỗ Thành Phong đã bị ban tội chết? Còn Đỗ Hân Ngôn thì sao? Giờ tâm trạng của chàng thế nào? Nàng ném một đồng bạc cho tiểu nhị, dặn hắn đến giờ Dậu một khắc thì ra miếu thành hoàng thắp một nén hương, rồi vội vã thuê ngựa quay lại nội thành.

Tiếng vó ngựa rầm rập như gõ từng nhịp vào trái tim lo lắng của Vô Song. Trong lòng có tiếng nói không ngừng bảo với nàng, Cao Duệ cho nàng đi gặp đại ca, giờ này chắc chắn đại ca đang ở phủ của Đỗ Hân Ngôn. Nàng đi gặp đại ca, sẽ không bị Cao Duệ nghi ngờ.

Cũng chính lý do này khiến Vô Song phi ngựa xông vào nội thành. Từ xa nhìn thấy hai cây ngân hạnh lá vàng cao vượt cả nóc nhà, Vô Song kéo căng cương ngựa, dừng lại.

Đôi mắt đẹp của nàng chất chứa đau khổ, gặp được chàng thì sẽ thế nào? Liệu nàng có thể an ủi nỗi đau mất cha của chàng? Nếu muốn giúp chàng thì nàng phải tiếp tục ở bên cạnh Cao Duệ. Nếu để Cao Duệ nghi ngờ thì sao? Vô Song nhớ đến việc hôm nay Cao Duệ không cử người theo sát nàng, việc này rất lạ.

“Đỗ đại ca, Vô Song cũng đến thăm huynh rồi. Chỉ là, muội không thể vào. Vô Song không thể mạo hiểm”. Nàng lẩm bẩm nhìn về phía tán cây ngân hạnh xa xa, cắn răng thúc ngựa quay đầu, chầm chậm quay về phủ Tam hoàng tử.

Trong thư phòng một bóng ám vệ áo đen lặng lẽ rời đi. Cao Duệ chắp tay sau lưng lặng lẽ trầm tư. Ám vệ xung quanh Đỗ phủ đều không phát hiện thấy tung tích của Vô Song, chẳng lẽ mình đánh giá sai về nàng?

Ngày hôm sau Minh đế hạ chỉ, lập Cao Hy làm thái tử, phong Cao Duệ làm Định Bắc vương.

Cao Hy vẫn tiếp tục ở trong phủ Đại hoàng tử cũ. Trong ngoài sửa sang lại khác hoàn toàn, thay biển, thủ vệ đổi thành cấm quân của hoàng cung.

Hậu viên trong phủ thái tử dựa lưng vào hồ Tinh Tử nổi tiếng kinh thành. Mặt hồ mênh mông, chỗ nông nhất chưa đến một trượng, chỗ sâu nhất phải hơn mười trượng. Trong hồ rải rác những bãi nổi lớn nhỏ khác nhau, mùa xuân cỏ xanh mơn mởn, đông về tuyết phủ trắng xóa điểm xuyết trên mặt hồ, trông như những ngôi sao nhỏ trên bầu trời nên có tên là hồ Tinh Tử.

Trong hồ có một bãi bồi cách phủ hoàng tử chỉ khoảng mười trượng. Bãi rỗng hai mươi trượng, dài mười sáu, mười bảy trượng, mùa nước lên, bãi bồi vẫn cao hơn mặt hồ hai thước. Bảy năm trước Cao Hy chọn xây phủ ở nơi này, bèn sai người lấy đá linh lung[1] ở Thái Hồ ốp lên bãi bồi này, đặt tên là Phương Thinh. Trên Phương Thinh có giả sơn, cạnh đó thấp thoáng một con đường đá trắng. Cúc biếc kỳ hoa dây leo xanh điểm xuyết không gian, trên đỉnh của hòn giả sơn là Tẩy Trạc Đình.

[1] Tên một loại đá đẹp nổi tiếng.

Xuân ngắm mại bạc, hạ có sen xanh, thu hưởng hoa lau, đông về tuyết trắng, tuy giữa chốn phồn hoa đô hội mà vẫn có được cái nhã xa rời thế tục. Bên bờ hồ Tinh Tử cũng có không ít nhà giàu có mua biệt uyển đình viên, cũng có người xây thủy tạ đình các trên những bãi nổi gần bờ. Nhưng danh sĩ kinh thành vô cùng ca tụng Tẩy Trạc Đình và Phương Thinh, bình là điểm đẹp nhất của Thúy Hồ.

Từ hậu viện của phủ thái tử sang Phương Thinh không xây cầu, Cao Hy gọi Phương Thinh là núi tiên giữa hồ, xây cầu phá cảnh, chỉ qua lại bằng thuyền nhỏ.

Hôm nay người chèo thuyền là thị vệ thân cận của Cao Hy, Long Tam. Lúc này Đỗ Hân Ngôn khoác một chiếc áo choàng màu xanh đứng trên con thuyền nhỏ. Cảnh thu trên hồ Tinh Tử đẹp vô cùng. Trời trong không một gợn mây, nước hồ xanh như đá quý. Trên mấy bãi bồi trong hồ, hoa lau trắng muốt nở rộ trên nền lau sậy vàng ươm. Đỗ Hân Ngôn đưa mắt khắp mặt hồ, thoáng mỉm cười. Chàng cũng không nhớ nổi đã bao nhiêu năm không đến Phương Thinh.

Đến Phương Thinh, đợi Đỗ Hân Ngôn xuống thuyền. Long Tam đứng bên thuyền hộ vệ, để chàng tự lên Tẩy Trạc Đình.

Đỗ Hân Ngôn đi qua giả sơn, chỗ nào cũng có thị vệ thân tín của Cao Hy bảo vệ. Chàng gật đầu ra hiệu rồi đi thẳng lên Tẩy Trạc Đình.

Cao Hy đứng bên khung cửa sổ khắc hoa nhìn về Thúy Hồ. Nghe thấy tiếng bước chân cũng không quay lại nói: “Trước khi phụ hoàng hạ chỉ lập ta làm thái tử đã triệu kiến Tam hoàng đệ. Phụ hoàng nói với ta huynh đệ một lòng, phát huy sức mạnh, có Duệ trấn giữ ở phương Bắc, Hy ta coi sóc triều đình, triều ta ắt không ngừng lớn mạnh. Nhưng ta nghĩ Duệ sẽ không tuân chỉ đi Hà Bắc, dù có đi thì chắc chắn sẽ khống chế hai mươi vạn đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ phục vụ cho lợi ích của mình”.

“Thật đáng thương cho tấm lòng cha mẹ, hoàng thượng già rồi”. Đỗ Hân Ngôn ngửi rượu trên bàn, không khách khi rót một chén rồi uống cạn luôn.

Cao Hy tán đồng với lời cảm thán của Đỗ Hân Ngôn. Năm xưa Minh Đế sát phạt độc đoán, quyết không mềm lòng để lại hậu họa. Phụ hoàng già rồi, yếu như ngọn đền trước gió, vẫn nghĩ cách để chàng và Cao Duệ có thể hòa thuận với nhau.

Đỗ Hân Ngôn đứng dậy đóng cánh cửa gỗ khắc hoa, Cao Hy cũng thuận tay đóng luôn cửa sổ. Hai người nhìn nhau, cười tự tin. Đỗ Hân Ngôn nói với Cao Hy: “Mời thái tử điện hạ di giá! Họ đợi ngày này lâu lắm rồi”.

Dưới nền nhà, một phiến đá từ từ dịch chuyển để lộ ra một cầu thang xây từ đá Thái Hồ. Đầu cầu thang xuất hiện một ông cụ gầy gò, mái tóc bạc trắng, ánh mắt tinh nhanh, tay cầm một ngọn đèn. Ông cụ nhìn thấy Cao Hy và Đỗ Hân Ngôn thì cười rạng rỡ: “Lão Hà có may mắn được là người đầu tiên chúc mừng Đại điện hạ! Mời điện hạ và Đỗ công tử đi theo Lão Hà”.

Đến khi Cao Hy và Đỗ Hân Ngôn đi xuống bậc đá, ông cụ đóng cửa lại.

Xây dựng Phương Thinh là chủ ý của Đỗ Thành Phong, nhân lúc xây dựng phủ Đại hoàng tử, ông đã đích thân tuyển thợ giỏi. Đỗ Hân Ngôn chính là người đốc thúc xây dựng hoàn thiện, năm đó chàng mới mười ba tuổi.

Phía dưới cầu thang là địa đạo ngoằn ngoèo, còn có thể nhìn thấy nhưng chùm rễ cây ngoan cường mọc xuyên qua những khe đá linh lung Thái Hồ. Đi khoảng bốn năm trượng thì đến một khoảng không rộng rãi. Lão Hà di chuyển một phiến đá Thái Hồ, nền đá lại tách đôi, mở ra một lối vào nữa.

Lão Hà xách ngọn đèn đi trước, Cao Hy và Đỗ Hân Ngôn đi sát theo sau. Đi tiếp xuống dưới, bậc đá đã ngay ngắn hơn. Đưa tay lên sờ vách đá, bàn tay ướt nước, họ đã đi xuống tần đáy hồ. Không khí ẩm ướt nhưng dễ chịu. Trong địa đạo cứ cách mấy trượng lại có lỗ thông hơi lên tận mặt hồ, được ngụy tạo khéo léo bằng những bãi bồi nhỏ bên trên.

Đi khoảng nửa canh giờ, họ ra khỏi địa đạo, hai người đứng trong một sương phòng, mở cửa là tòa đình viện. Nhìn ra phía sau, họ đã ở bên này hồ, nhìn sang phủ thái tử phía bên kia hồ.

Cao Hy và Đỗ Hân Ngôn ra khỏi đình viện rảo bước đến tiền sảnh. Ở đó đã có khoảng hơn mười người, trong đó có Vệ Tử Hạo. Ai nấy đều tươi cười khi thấy Cao Hy, tiếng chúc mừng huyên náo.

Đợi chờ bao nhiêu năm, cuối cùng cũng trở thành thái tử. Những người trung thành với Cao Hy ít nhiều có cảm giác trút được gánh nặng.

Đỗ Hân Ngôn lấy từ trong túi ra hơn mười cái túi gấm, giao tận tay cho từng người, cười mắng: “Hoàng thượng hạ chỉ lập Đại điện hạ làm thái tử, cũng phong Tam điện hạ làm Định Bắc vương, ban cho đất phong ở Hà Bắc. Nói là đợi đến cuối năm Tam điện hạ thành thân, rồi sang năm mới rời khỏi kinh thành. Nhưng mà, xem ra hoàng thượng cũng không còn nhiều thời gian, các vị cũng nên đề cao cảnh giác!”.

“Đỗ đại nhân nhắc nhở rất đúng! Phải phòng chó…”, người đang nói bỗng nhiên ngưng bặt, mắng Cao Duệ chó cùng dứt giậu, vậy thái tử Cao Hy thành ra thứ gì.

Mọi người không tiện tiếp lời, muốn cười cũng đành cố nén. Họ lặng lẽ nhìn nhau rồi nhìn trộm Cao Hy, sợ thái tử nổi cơn thịnh nộ.

Cao Hy bật cười thành tiếng: “Được rồi, cũng chính là ý này. Bao năm nay, đây là lần đầu tiên các vị tụ họp ở đây, không cần ta giới thiệu chắc cũng đã quen biết nhau rồi. Đạo lý được làm vua thua làm giặc ai ai cũng hiểu. Thành, sau này sẽ trở thành quân thần một triều. Bại, tịch thu gia sản, chạy trốn, lưu đày thậm chí là bị giết cả họ. Những người có thể có mặt ở đây đều là những người trung thành với ta. Ngoài nhiệm vụ riêng trong từng túi gấm của các vị, ngày hôm nay còn cần mọi người cùng thương lượng kế hoạch toàn cục”.

Cao Hy lấy từ trong người ra một tấm bản đồ da dê trải lên bàn, rồi giải thích rất kỹ.

Bản kế hoạch này là do Đỗ Hân Ngôn và Cao Hy cùng bàn bạc, có mấy lần Đỗ Hân Ngôn muốn cất tiếng bổ sung, nhưng thấy thần sắc hưng phấn của Cao Hy chàng lại lặng lẽ lui qua một bên. Chàng nghĩ tới cái chết của phụ thân. Không phải hoàng thượng không biết tội không đáng chết, nhưng cuối cùng vẫn ban cho cha chàng bình rượu độc. Bệnh của Minh đế ngày càng nặng. Thân ở Giám Sát Viện, Đỗ Hân Ngôn nhạy cảm hiểu được việc này. Có thể không bao lâu nữa Cao Hy sẽ lên ngôi. Chàng bắt đầu tự nhắc nhở bản thân mình, làm bạn với vua như làm bạn với hổ.

Chàng nhìn thấy Vệ Tử Hạo khẽ nháy mắt với chàng, rõ ràng rất hiểu cách làm lùi một bước của Đỗ Hân Ngôn. Đỗ Hân Ngôn cười, chàng thật lòng hy vọng có thể giúp Vệ Tử Hạo báo thù nhà. Vệ Tử Hạo dùng ánh mắt hỏi chàng sau khi mọi người ra về chàng có ở lại không, Đỗ Hân Ngôn khẽ lắc đầu.

Vệ Tử Hạo nhận được tin, sau khi nghe xong sự sắp xếp của Cao Hy thì cùng những người khác rời khỏi trạch viện.

Trong sảnh lớn chỉ còn lại Cao Hy và Đỗ Hân Ngôn. Họ còn đang đợi một người.

“Đáng lẽ muội muội của Vệ Tử Hạo, Vô Song phải bị Cao Duệ phát hiện ra mới phải. có một đại ca như Vệ Tử Hạo, Cao Duệ sẽ không tin Vô Song. Ta không hiểu, tại sao nhất định phải để Vô Song ở lại phủ Tam hoàng tử?”. Cao Hy hỏi.

Đỗ Hân Ngôn cười đáp: “Để che giấu nội gián thật sự của chúng ta. Nay điện hạ đã lên ngôi thái tử, nên đệ cũng gọi người đó đến nhận chủ. Đây là hộ vệ duy nhất của phái Đàm Nguyệt thực hiện lời thề tận trung với đệ. Đây là sự sắp xếp của phụ thân, bấy lâu nay vẫn giấu điện hạ, mong điện hạ tha tội!”.

Để Cao Hy khỏi nghi kỵ, Đỗ Hân Ngôn đã bộc lộ tất cả lực lượng của mình trước mặt Cao Hy.

“Tiểu Đỗ thật là! Huynh đệ chúng ta cũng phải thế này sao? Ta sao có thể nghi ngờ đệ? Cữu cữu sắp xếp mọi chuyện đều là muốn tốt cho ta”. Rõ ràng là Cao Hy đã nhận ra dụng tâm của chàng.

Đỗ Hân Ngôn quỳ xuống thành khẩn nói: “Điện hạ, trước đây chưa liên quan đến chính sự chúng ta có thể là huynh đệ. Sau này điện hạ tất lên ngôi, quân thần vô lễ thì không thể là quân thần. Tất cả những lực lượng bí mật của thần đều là vì bảo vệ điện hạ. Sau này tất cả những người đó cũng sẽ giao hết cho điện hạ, trở thành trung thần của điện hạ!”.

Cao Hy nở nụ cười cảm động, đưa tay đỡ Đỗ Hân Ngôn, nắm chặt tay chàng: “Tiểu Đỗ, ta lên ngôi hoàng đế cũng không quên được gốc rễ của mình. Chúng ta là người một nhà!”.

Đỗ Hân Ngôn khẽ thở phào nhẹ nhõm, chàng tin Cao Hy không qua cầu rút ván. Nhưng người quyền cao chức trọng tất sinh lòng nghi kỵ. Chàng không muốn công cao át chủ. Đỗ Hân Ngôn lấy lại thần sắc thư thái, đùa cợt: “Thế thì ta phải xin trước lệnh bài miễn tử để sẵn trong nhà, chẳng may khi nào gây họa còn được điện hạ cho tội chết!”.

Cao Hy bật cười mắng: “Đệ thật là!”.

Nửa canh giờ sau, một người che mặt bất ngờ xuất hiện tại sảnh lớn. Người này cũng không nhiều lời, chắp tay hành lễ với thái tử điện hạ, đang định quỳ xuống hành lễ với Đỗ Hân Ngôn thì bị ánh mắt của Đỗ Hân Ngôn ngăn lại.

Đỗ Hân Ngôn chỉ vào người này cười nói: “Điện hạ, đây chính là người phụng lệnh cha đệ ở bên cạnh Định Bắc vương”.

Người vừa đến tháo khăn che mặt.

“Tạ Lâm sao?!”. Cao Hy vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Tạ Lâm.

Tạ Lâm là người thuộc gia tộc Tạ Thị ở Giang Nam, người nhà của Tạ quý phi, là cấm quân thị vệ vẫn luôn được Tạ quý phi tin tưởng. Khi Cao Duệ xuất cung xây phủ, Tạ quý phi đã chọn ra bốn thị vệ cho Cao Duệ là Vương Nhất Hạc, Tạ Lâm, Trần Đạt và Điền Ngọc Bằng. Vương Nhất Hạc võ công cao nhất, Đỗ Hân Ngôn cũng không chắc thắng được người này. Tạ Lâm giỏi khinh công ám khí, có sở trường lần theo dấu vết. Trần Đạt có tài thống soái. Điền Ngọc Bằng lắm mưu nhiều kế. Cao Duệ vẫn luôn tin dùng bốn người này. Muốn trừ Cao Duệ, phải chặt những vây cánh này. Cao Hy đã không ít lần bàn với Đỗ Hân Ngôn tìm cách trừ khử bốn người này.

“Điện hạ, Tạ Lâm phụng lệnh làm nội gián. Phụng lệnh lão chủ công, nếu đắc tội, xin điện hạ tha tội”.

Cao Hy cười, quay lại nói với Đỗ Hân Ngôn: “Cữu cữu sắp xếp thật là tuyệt diệu!”.

Tạ Lâm cũng là hộ vệ phái Đàm Nguyệt. Khi Đỗ Thành Phong muốn cài người ở bên Tạ quý phi người đầu tiên ông nghĩ tới là người của gia tộc Tạ Thị. Cuối cùng ông cũng tìm được cơ hội ban ơn với Tạ Lâm. Tạ Lâm cảm tạ ông, trở thành tử vệ của nhà họ Đỗ.

Đỗ Thành Phong ngay lập tức sắp xếp Tạ Lâm vào đội cấm vệ quân trong cung, với thân phận người của gia tộc Tạ Thị nên có được sự tín nhiệm của Tạ quý phi.

Nhiệm vụ của Tạ Lâm là vào phủ Tam hoàng tử đợi lệnh. Tạ Lâm khắc ghi lời nói của Đỗ Hân Ngôn khi nhận nhiệm vụ. Tạ Lâm chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, đó là nằm vùng, cho dù Cao Duệ có bắt đi giết Đỗ Hân Ngôn, cũng phải dốc sức hoàn thành nhiệm vụ, sống chết là do số trời!

“Hoàng thượng lập Đại điện hạ làm thái tử, Định Bắc vương tất không cam tâm tình nguyện từ bỏ ngai vàng. Nhưng nay trong phủ vẫn chưa có động tĩnh gì, ngoài ra, vương gia đã căn dặn tiểu nhân đến bảo vệ tiểu thư nhà họ Thẩm”. Tạ Lâm bẩm báo ngắn gọn.

Đỗ Hân Ngôn thật muốn ngẩng mặt cười vang. Thật chẳng tốn chút công sức nào! Vô Song luôn ở trong phủ Cao Duệ, chàng vẫn không hiểu tại sao Cao Duệ không giết Vô Song. Nhưng chỉ cần Vô Song còn sống, là có thể trở thành một nước cờ hay. Nay chàng vừa tai mắt ở chỗ Thẩm Tiếu Phi, không ngờ Cao Duệ chọn ai không chọn, lại chọn ngay Tạ Lâm.

Chàng lạnh lùng nói với Tạ Lâm: “Vậy thì phải bảo vệ cho tốt, quyết không để nàng ta chạy trốn. Xong việc lần này, ta phải gặp được một Thẩm Tiếu Phi lành lặn”.

“Tạ Lâm hiểu rõ!”. Ánh mắt Tạ Lâm thoáng chút kinh ngạc. Tạ Lâm ít khi thấy Đỗ Hân Ngôn hận ai như thế. Nói là bảo vệ, nhưng lời nói lại đầy vẻ thù hận. Đỗ Hân Ngôn không hận Cao Duệ, trước nay chàng vẫn cho rằng thắng làm vua thua làm giặc, nghe theo số trời. Tạ Lâm nghĩ tới liên hoàn kế của Thẩm Tiếu Phi, nghĩ tới cái chết của Đỗ Thành Phong, trong lòng đã sáng tỏ mọi điều.

Sau khi Tạ Lâm rời đi, Cao Hy lại đi theo địa đạo trở về phủ thái tử. Đỗ Hân Ngôn vẫn chưa đi, chàng ở lại trạch viện đến khi mặt trời xuống núi mới lặng lẽ rời đi.

Tạ Lâm phụng lệnh Cao Duệ bảo vệ Thẩm Tiếu Phi, nhưng Thẩm tướng không nể tình, đuổi Tạ Lâm ra ngoài. Khóa cổng hậu viên, điều người trông coi hậu viên, nghiêm cấm Tiếu Phi ra khỏi phủ.

Theo ông ta thấy, Minh đế có thể băng hà bất cứ lúc nào, Định Bắc vương không phục tất khởi binh làm loạn. Ngôi thái tử đã định, hành động của Định Bắc vương chính là mưu phản! Trong những thời điểm nhạy cảm như thế này, phải biết tự bảo vệ bản thân mình.

Cao Duệ cười gằn, chàng đã đánh giá Thẩm tướng quá thấp. Trương tiên sinh mở lời: “Chi bằng nhân cơ hội này, bắt đầu trừ khử từ Thẩm tướng. Thế cục hỗn loạn, có lợi cho chúng ta”.

Trương tiên sinh là người khá có vai vế trong phủ Cao Duệ, được Cao Duệ đối xử rất coi trọng. Nghe thấy ẩn ý trong lời nói của ông ta, Cao Duệ cười bảo: “Tể tướng của triều đình là một kẻ ngụy quân tử mua danh cầu tước, cái chết của Đỗ Thành Phong, ông ta cũng có phần. Phụ hoàng nghe được bệnh tình càng thêm nặng, cục diện của triều đình không loạn cũng phải loạn”.

“Điện hạ anh minh!”.

Cao Duệ trầm ngâm một lát rồi nói: “Không được. Phụ hoàng lập Đại hoàng huynh làm thái tử, Thẩm tướng thà bị bãi quan cũng không đứng về phía ta. Con cáo già này chưa biết chừng thánh chỉ chưa ban đã nghiêng về phía Đại hoàng huynh rồi. Bản vương giữ lại Thẩm tướng để dùng vào việc khác. Ông nhớ dặn dò Tạ Lâm trấn thủ bên ngoài tướng phủ, nhất định phải bảo vệ Thẩm Tiếu Phi. Đồng thời theo sát Vô Song, nếu có gì bất thường hoặc dám tự tiện ra khỏi phủ thì bắt lại ngay, không được đả thương”.

“Vâng!”.

Trong tiểu lầu ánh đèn mờ ảo, Tiếu Phi không ở trong phòng.

Nàng ngồi một mình trên xích đu ở hoa viên, bên cạnh có treo một chiếc đèn lồng. Gió lạnh thổi qua, dù đã mặc áo choàng dày, nàng vẫn cảm thấy hơi lạnh. Đã đợi mấy ngày, nàng không tin Cao Duệ sẽ bỏ mặc mình, trừ khi hắn ta không muốn có sự trợ giúp của Khiết Đan.

Xa xa vẳng đến tiếng trống canh, nàng khẽ thở dài, hơi thất vọng. Nàng nhảy xuống đất, kéo lại áo choàng, khẽ ngáp một cái, chuẩn bị về phòng đi ngủ.

“Đêm thu trời lạnh, nếu Phi Nhi bệnh bản vương sẽ đau lòng!”.

Giọng nói mang chút đùa cợt vang lên sau lưng, mắt Tiếu Phi sáng lên, nàng khẽ quay lại. Cao Duệ mặc áo tím sẫm, đứng trong ánh sáng của chiếc đèn lồng, dáng người như ngọc, đẹp ngời ngời.

Nàng mím môi cười: “Tiếu Phi như chim trong lồng, ngày đêm trông ngóng vương gia đến. Đợi được vương gia, những thứ khác nào có đáng gì?”.

Cao Duệ đến gần nàng dịu dàng nói: “Nghe nói Thẩm tướng đã đuổi Tạ Lâm ra ngoài, còn khóa cả hậu hoa viên, sao ta có thể không đến thăm nàng”.

“Đêm thu gió lạnh, vương gia nhớ giữ gìn sức khỏe, chưa đầy một tháng nữa còn tổ chức lễ cưới với Đinh Thiển Hà. Tiếu Phi được gặp vương gia cũng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi”.

Một người dịu dàng, một người ân cần, họ nhìn nhau cười, thật giống những cặp tình nhân lén lút gặp gỡ lúc đêm khuya. Bất giác Tiếu Phi nhớ đến dáng vẻ Đỗ Hân Ngôn khi chàng lẻn vào hậu hoa viên, trong lòng buồn bã, nàng dịu dàng cúi đầu, giấu đi ánh mắt khác lạ.

Cao Duệ khẽ cầm tay Tiếu Phi nói: “Nàng vẫn ổn, ta cũng yên tâm. Những việc ta đã hứa với nàng, nhất định ta sẽ làm. Ta sẽ không để nàng bị cầm tù ở đây lâu nữa”.

Cao Duệ đưa Tiếu Phi trở về Tú Lâu, mỉm cười nhìn nàng.

Tiếu Phi bước lên mấy bước, bỗng quay lại nói: “Nếu Tạ Lâm vẫn ở bên ngoài phủ, chi bằng hãy đến chỗ kia”. Nàng chỉ về phía tiểu viện Đỗ Hân Ngôn mua ở đối diện hậu hoa viên, ánh mắt thoáng một tia tính toán.

Cao Duệ nhìn theo hướng nàng chỉ, dưới ánh trăng, trong bóng tối của một nóc nhà tối om phía bên kia, có một cây đại thụ cao vượt nóc nhà. Cao Duệ khẽ nhíu mày, đây đúng là vị trí cực tốt để quan sát hậu hoa viên tướng phủ.

“Còn nữa, Tiếu Phi tình cờ nghe được một tin, có khoảng hơn mười vị quan trong một ngày cùng xuất hiện ở một trạch viện bên hồ Tinh Tử. Trạch viện này nằm bên bờ hồ đối diện phủ đệ của thái tử điện hạ. Kể cũng lạ, hôm đó Đỗ Hân Ngôn đến phủ thái tử mà không thấy ra, tối hôm đó lại thấy đi ra tử cổng lớn của trạch viện này. Vương gia thấy việc này có lạ không?”.

Tiếu Phi thong thả nói xong, cũng chẳng nhìn Cao Duệ mà đi thẳng lên lầu.

Khuỷu tay bị kéo lại, người đã ngả vào lòng Cao Duệ. Chàng cúi đầu khẽ nói vào tai Tiếu Phi: “Ngoài ta, nàng còn theo ai?”.

Tiếu Phi cười hì hì ngẩng đầu lên nói: “Vương gia, Tiếu Phi không theo thái tử điện hạ là được chứ gì. Chẳng qua Tiếu Phi cũng chỉ kết thân với vài bằng hữu trên giang hồ mà thôi. Vương gia thấy đó, Tiếu Phi nghe được tin tức quan trọng này đã không quản đêm hôm lạnh lẽo đợi vương gia ở đây, như vậy cũng có thể coi là trung thành với vương gia chứ?”.

Ánh mắt Cao Duệ đầy vẻ nguy hiểm, bóp cằm nàng nói: “Nàng dựa vào kẻ khác muốn bán đứng ta sao?”.

Tay Cao Duệ từ từ di chuyển xuống cổ Tiếu Phi, cảm giác lạnh lẽo như bị một con rắn quấn quanh cổ. Tiếu Phi thong thả nói: “Điện hạ đừng quên, Tiếu Phi rất sợ chết, Tiếu Phi muốn có thuốc giải”.

“Nàng tưởng rằng thế lực đằng sau nàng có thể uy hiếp được ta?”. Ánh mắt Cao Duệ dữ dằn, dùng lực mạnh hơn, Tiếu Phi cảm thấy ngạt thở, giãy giụa cũng vô ích, khuôn mặt đỏ bừng.

“Phập!”.

Một mũi tên lướt qua người Cao Duệ cắm thẳng vào vách lầu. Thân tên màu đên, lông tên đen như mực, lực bắn quá mạnh khiến đuôi tên vẫn đang rung lên bần bật.

Cao Duệ thả Tiếu Phi ra, nhìn về phía mũi tên vừa bắn đến, sống lưng lạnh toát. Mũi tên âm thầm lao đến, nếu đối phương muốn giết chàng, chắc chàng không tránh nổi. Có được cao thủ như thế bí mật bảo vệ nàng ta, không biết Tiếu Phi đang dựa vào ai?

Tiếu Phi thở dốc, đến khi bình tĩnh lại mới cười: “Đã làm kinh động điện hạ rồi ư? Điện hạ bất ngờ hạ cổ độc khiến Tiếu Phi kinh hãi rất lâu. Tiếu Phi tiếp tục giúp điện hạ, điện hạ nhớ sau khi thành sự nhớ đưa thuốc giải cho Tiếu Phi là được”.

Ánh mắt Cao Duệ sáng lấp lánh, khéo môi khẽ cười: “Khá lắm, không uổng công ta coi trọng nàng. Được! Phi Nhi đừng có giúp người bừa bãi. Nàng nên nhớ rằng, trên thế gian này, chỉ mình ta có thể giải được cổ độc của nàng. Suýt chút nữa thì ta quên mất, đây là cổ độc song tâm, ta sống thì nàng sống, ta chết nàng cũng chết theo. Trước khi muốn bán đứng ta nhớ suy nghĩ cho kỹ”.

Cao Duệ ung dung biến mất khỏi hậu hoa viên. Hai chân Tiếu Phi mềm nhũn khuỵu xuống. Chẳng lẽ nàng và Cao Duệ phải cùng chết thì mới kết thúc mọi chuyện? Nàng khẽ cắn môi suy nghĩ, nhưng chẳng thể nghĩ ra cách nào.

“Tiểu thư không sao chứ?”.

Tiếu Phi ngẩng lên, Yên Nhiên tay cầm cung ngồi cạnh nàng, ánh mắt lo lắng.

Nàng cười trả lời: “Ta không sao, chỉ đang nghĩ xem bước tiếp theo Cao Duệ sẽ làm gì. Em không cần phải ra tay, hắn không giết ta đâu, hắn còn muốn lợi dụng ta để dụ Gia Luật Tòng Phi. Cứ làm theo kế hoạch”.

Nàng đứng dậy cười dịu dàng, quay lên lầu.

Yêu Nhiên nhìn nàng bước vào cửa, khẽ thở dài.