Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 50




Cuối cùng anh ta cũng hiểu được vì sao Tạ Kiều luôn có vẻ đau khổ sầu muộn, cũng hiểu được vì sao cô vừa nhìn thấy La Hạo là lại bi ai như thế…

La Hạo thật sự không chịu được nỗi buồn khổ trong lòng nên đã gọi điện cho Dương Quần, hẹn gặp nhau ở Bán Nhàn Cư, nếu không tìm người để nói chuyện thì chắc anh sẽ rầu đến phát điên mất.

Dương Quần vừa bước vào phòng mà đã bắt đầu ca thán: “Sao không hẹn chỗ nào mà cứ phải hẹn chỗ này chứ, vừa nghe thấy ba từ đấy là em đã phát bệnh rồi.”

Vừa ngồi xuống đã thấy La Hạo trong bộ dạng quần áo không chỉnh tề, đầu tóc rối bù, còn cả hàng râu sau một đêm không cạo, như kiểu một nghệ sĩ suy sụp, thất bại, Dương Quần vuốt cằm rồi cười xấu xa: “Ôi trời, anh, anh hát tí đi, tạo hình hôm nay rất có cảm giác nghệ thuật, nhìn râu ria xồm xoàm này, mau nói đi, có phải bị đá không?”

La Hạo không nói gì, chỉ rự rót cho mình một ly rượu. Dương Quần nhìn chai rượu đã bị anh uống hết một nửa, liền giằng lại rồi hỏi: “Anh gọi em đến đây để nhìn anh uống rượu giải sầu à, em nói này, em không rảnh, còn bao nhiêu việc cuối năm nhưng vẫn vội vàng đến, có chuyện gì thì nói đi, không có việc gì thì em biến đây, ngồi đây mà ông anh không nói câu nào, táo bón hả?”

Dương Quần không thể ngờ được, anh ta vừa dứt lời thì La Hạo liền ôm mặt úp sấp xuống bàn, anh ta đẩy đẩy La Hạo: “Chuột, uống say à? Có phải có chuyện gì không? Anh nói ra xem, nói ra cho em xem nào.”

La Hạo rầu rĩ nói từ trong lòng bàn tay: “Dương Quần, tôi muốn hủy hôn với Ninh Tiêu Nhã.”

Dương Quần nghe xong thì kinh ngạc nhưng vẫn trêu đùa, “À, cuối cùng thì anh cũng tỉnh rồi, được thôi, bạn thân có tinh thần trượng nghĩa giúp đỡ anh, nhưng anh cũng không cần phải thế chứ. Hủy thì hủy, việc gì phải uống rượu buồn chứ, không phải là nên đốt pháo ăn mừng sao. Anh bạn, anh lại bước vào hàng ngũ “Vương lão ngũ cấp kim cương” rồi.”

La Hạo ngẩng đầu, đôi mắt do không được nghỉ ngơi đã đỏ lên, “Tôi không tán dóc với cậu đâu, là thật, ý nghĩ này rất nghiêm túc. Biết không, sáng sớm nay cô ta mang ảnh chụp đến tìm tôi, cô ta lại dám theo dõi tôi, chụp ảnh tôi với Tạ Kiều, còn uy hiếp tôi là nếu không mau cắt đứt quan hệ với Tạ Kiều thì cô ta sẽ đem ảnh đến tìm Đông tử. Cậu nói xem, cô ta bị sao vậy.”

“Này, dừng một chút, anh bạn.” Dương Quần hoài nghi hỏi: “Ảnh chụp gì của anh với Tạ Kiều? Say thật à?”

La Hạo chà chà mặt rồi kể hết chuyện anh gặp Tạ Kiều nói cho Dương Quần. Sau khi Tạ Kiều đi, anh cứ ngồi trong xe cạnh hồ ngây người nguyên một đêm, đến sáng quay về căn hộ thay quần áo thì phát hiện ra Ninh Tiêu Nhã đang “ôm cây đợi thỏ”, vừa thấy anh liền như nổi điên mà ném ảnh chụp vào người anh. Anh không xem hết, nhưng vừa nhìn thấy nội dung tấm ảnh thì chỉ hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhìn Ninh Tiêu Nhã vừa khóc vừa ầm ĩ đánh mình, lại nghĩ đến bóng dáng tuyệt tình của Tạ Kiều, thật sự là anh đã nguội lạnh tâm ý, chưa bao giờ cảm thấy nỗi đau của sự tra tấn tận tâm can như thế này. Chờ Ninh Tiêu Nhã bình tĩnh lại anh mới nói: “Tiêu Nhã, cô coi tôi khốn nạn đến như vậy, sao còn đáng để cô yêu chứ. Cô nói tôi vô tâm vô phế, máu lạnh, tôi thừa nhận, mẹ kiếp, tôi không có lương tâm, lương tâm tôi bị chó ăn rồi. Cô nói đúng, tôi là con bê bị cắm sừng không có nhân tính. Tôi thật sự mệt mỏi rồi, không ai muốn miễn cưỡng cả, hai chúng ta, tốt hơn là nên hủy hôn đi, cô xinh đẹp trẻ trung như vậy, còn sợ không có ai thật lòng với cô sao?…Tôi cũng biết cô rất tốt với tôi, đời này tôi sẽ nhớ rõ lòng tốt của cô, nhưng, tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng được…Cô yên tâm, tôi sẽ cho đăng báo hoặc tuyên bố với giới truyền thông, trịnh trọng xin lỗi cô…”

Ninh Tiêu Nhã khóc lóc lao vào lòng anh, vừa nghẹn ngào vừa lắc đầu, “Không, anh đừng hòng.”

La Hạo vẫn giữ vẻ mặt cô đơn, thì thào nói: “Tiêu Nhã, việc gì phải tự làm khổ mình, tôi chỉ đem đến cho cô đau khổ ê chề, cho dù chúng ta miễn cưỡng ở bên nhau, cô có hạnh phúc không?”

Ninh Tiêu Nhã lay lay vạt áo anh, the thé nói: “Không! Em cho anh biết, anh đừng hòng! Đời này anh phải ở bên cạnh em, em mặc kệ hạnh phúc hay không hạnh phúc, chỉ cần anh ở bên cạnh em thôi, La Hạo!”

La Hạo nản lòng, dựa sát vào sofa, rầu rĩ nói: “Đối với cô, tôi không yêu, mắt tôi cũng không nhìn đến Tiêu Nhã cô, cho dù cô có ở bên tôi chịu giày vò, tôi cũng không nhìn tới, cứ đau khổ như vậy không bằng sớm giải thoát đi.”

Bỗng nhiên Ninh Tiêu Nhã đứng dậy, trừng mắt với La Hạo rồi dùng giọng hung dữ mà hỏi: “Anh không nhìn đến tôi? Vậy anh có thể nhìn ai? Tạ Kiều sao? Hừ, đừng quên, hiện giờ cô ta là con đàn bà của Phan Đông Minh rồi, anh có thể đấu với Phan Đông Minh sao?”

La Hạo nhắm mắt lại, ngửa đầu tựa vào thành ghế sofa, thở dài một hơi, cũng không mở mắt mà xua tay nói: “Cô đi đi Tiêu Nhã, nhớ đóng cửa lại, tôi mệt rồi.”

Ninh Tiêu Nhã không thể chịu được sự coi thường lặp đi lặp lại của La Hạo với mình, lại thêm tính tình ngang bướng, chỉ thiếu nước không đem lửa giận thiêu cháy nhà anh, hung hăng quẳng lại một câu: “Anh cứ chờ đi, xem anh có bản lĩnh mà rời bỏ tôi hay không.”

La Hạo cười lạnh trong lòng một tiếng. Bản lĩnh? Nếu anh muốn rời bỏ thì ai có thể ngăn cản? Cùng lắm thì, hai bàn tay trắng làm lại từ đầu thôi, anh đã mất đi người con gái mình yêu nhất, còn có gì không thể mất, còn có gì đáng quý trọng đâu. Tình yêu thương chó má trong cái thế giới này anh còn chưa nếm đủ sao, còn chuyện gì mà anh không thừa nhận nổi chứ. Anh mệt mỏi, không bao giờ muốn mơ mơ hồ hồ như vậy nữa, anh còn muốn hỏi, sống như thế nào mới là có ý nghĩa nhất.

Nghe La Hạo lầm bầm lộn xộn, Dương Quần cũng đại khái hiểu được, nhưng đợi anh nói xong Dương Quần cũng không nói gì, chỉ cầm lấy chai rượu rót cho mình một ly, uống nhanh hơn cả La hạo. Nhìn La Hạo đang gục đầu, ánh mắt Dương Quần như sáng lên, trầm mặc một lát rồi anh ta bỗng cười nói: “Ha ha, em bảo này, không thể ngờ được Tạ Kiều đó lại khiến hai người các anh thay đổi nhanh đến vậy, đúng là có tố chất hồ ly tinh đấy. Anh thì em nhìn thấy rồi, nếu được nhìn thấy Đông tử có biểu hiện giống anh thì đúng là quá sung sướng.”

La Hạo ngẩng đầu, thì thào như vẹt học nói: “Quá sung sướng?”

“Ấy, còn không phải sao.” Dương Quần lại uống một ngụm rượu, “Có người báo thù rửa hận cho em mà, hai người các anh biết nhau cũng bao nhiêu năm rồi, rốt cục lại sóng sau xô sóng trước vì sự xuất hiện của Tạ Kiều. So với các anh, em thấy, cả hai liên thủ với nhau cũng không phải là đối thủ của Tạ Kiều, sớm đầu hàng đi. Nếu có thể thấy anh với Đông tử cùng bộ dạng, ôi trời, thật khoái trá biết bao. Không được, em phải mau đi mua pháo thôi, để ăn mừng, cơ hội hiếm có.”

Anh ta nói xong liền lấy điện thoại ra gọi: “Alo? Thầy Trình ạ? À à, chào ông, tôi là Dương Quần, à, tôi định đặt ít pháo hoa cho tối nay, loại đẹp đẹp một chút, hẹn gặp lại.”

Rốt cục La Hạo cũng nở nụ cười: “Tôi hối hận rồi.”

“Hối hận cái gì?”

“Hối hận vì đã tìm cậu, cậu đến chỉ để cười nhạo tôi, xem thường tôi.”

“Thật không hổ là “Hỏa nhãn kim tinh”, nhìn thấy hết.”

“Cậu cũng chẳng ra bạn bè gì hết, phạt cậu một ly.”

“Chỉ một ly? Anh ơi, anh keo kiệt quá đấy, ít nhất cũng phải mười ly mới được.”

“Anh đây uống cùng cậu.”

La Hạo say thật, lúc đứng dậy vào toilet, bước đi lộn xộn đập vào ghế, khiến anh đau đến phát bực. Dương Quần cười xấu xa, “Thôi để em đây dìu anh đi, không thì vào nhầm phòng vệ sinh nữ hoặc là tiểu ra quần mất, sao mà người này cao to thế không biết.”

La Hạo khoác vai Dương Quần, cười to: “Cậu cút luôn đi.”

Hai người lảo đảo vào toilet, không ngờ còn phải xếp hàng nên đành đứng ra một chỗ hút thuốc. Dương Quần hất cằm về phía toilet nữ đối diện, nói với La Hạo: “Có vội lắm không? Muốn đi quá rồi thì vào chỗ nữ tạm, để bạn đây trông cho anh.”

Họ tán dóc một hồi, bỗng thấy hai gã đàn ông đi vào chỗ quặt, cũng là bộ dáng say khướt mặt đỏ bừng, lúc đi ngang qua, Dương Quần cảm thấy rất quen, chỉ có điều là nghĩ mãi không ra đã gặp ở đâu. Hai gã đó đẩy cửa phòng toilet nam rồi lại rời khỏi ngay, một gã nói: “Chỗ này xem ra làm ăn tốt thật, ngay cả toilet cũng đủ quân số, chuyện gì thế này.”

Tên còn lại nói: “Khó chịu thật, đợi tẹo nữa đi, ra đây hút điếu thuốc trước đã.”

Hai gã đều ngậm thuốc trong miệng nhưng sờ túi áo mà vẫn không thấy bật lửa, một tên liền nói với Dương Quần: “Anh bạn, cho xin ít lửa.”

Dương Quần lấy bật lửa ra châm cho gã, gã liền đưa cho anh ta một điếu thuốc nhưng anh ta xua tay. Gã đó dựa vào tường nói chuyện phiếm với tên đi cùng.

“Tôi bảo này Trương, chuyện lần trước ông nói với tôi sao dạo này không thấy nhắc đến nữa thế? Em họ ông không phải là có rất nhiều cách sao, không giúp ông à?”

“Khụ, đừng nói nữa, thằng em họ tôi như con lừa ý, nói giúp một lần là chỉ đúng một lần, kể cả tôi có cầu xin nó thế nào nó cũng không giúp cho nữa. Lần trước thằng họ Phan gặp tôi cũng là nể mặt mũi lắm rồi, ông cũng biết, người làm trong chính phủ như thằng em tôi mà gặp hội làm ăn là chuyện lớn đấy, chả chạy xa ý chứ, chỉ sợ ngộ nhỡ dây dưa vào thì chẳng thoát được đâu.”

“Thế không phải là ông nói trong tay ông còn vương bài à, không phải đã nói là chắc chắn sẽ được sao?”

“À, ông muốn nói đến con ranh họ Tạ á, mẹ kiếp, nhắc đến nó là tôi lại bốc hỏa khắp người đây. Hôm kia tình cờ gặp, không ngờ còn chưa nói được vài câu đã trốn luôn, mẹ nó chứ, đồ yêu tinh.”

“À, cái đấy chính là ‘trứng gà tráng’*.”

* Hình như đây là cách gọi theo phương ngữ của một loại rau rất quý.

“Mẹ kiếp, còn cao giá với tôi, nếu tôi không sắp xếp thì đời này nó chẳng gặp được tay họ Phan kia đâu, càng đừng nói là để nó ngủ với người ta, tôi nhổ toẹt vào. Cái gì đấy không biết, chẳng phải là thuận mua vừa bán à.”

“Ha ha…Có phải là ông chưa ăn nho cứng đã bảo nho chua không?”

“Chó má, lúc trước chính là con nhỏ Tạ đấy mở miệng muốn có sáu vạn, có cái giá này sao? Nếu không thấy bộ dạng nó được thì tôi chọn nó chắc? Bây giờ, đúng là đồ đàn bà dâm đãng rồi, đừng nói sáu vạn, cho dù là sáu trăm vạn mà bảo tôi ngủ với nó, tôi còn phải cân nhắc đấy.”

“Hầy, tôi thấy, ông nói thế thì đúng là mang tâm trạng nho chua rồi. Nghe nói tay họ Phan kia rất cưng chiều, coi như bảo bối vậy, lần trước trong quán bar chính tôi thấy, tên họ Phan vì cô ta mà ra tay rất nặng, sau này nghe nói những thằng kia cũng chịu kết cục thảm lắm.”

“Mẹ kiếp, bảo bối hay không thì cũng chỉ là món hàng, đấy là Phan Đông Minh chưa chơi chán thôi, chờ chơi chán rồi quăng đi tôi sẽ…”

“Ha ha ha…”

“Tôi nói cho ông biết, con bé Tạ Kiều đấy đúng là rất đẹp, nhìn hai con mắt ẩn ẩn đưa tình thôi là ông có thể “lên” rồi…”

Một tràng cười dâm đãng xấu xa…

Khi họ bắt đầu nhắc đến Phan Đông Minh thì tai Dương Quần và La Hạo đã dỏng lên nghe rồi, ai ngờ bọn họ càng nói càng quá đáng, nhắc đến cả Tạ Kiều. Cuối cùng La Hạo không chịu nổi, bèn ném điếu thuốc sang một bên, một tay nắm lấy cổ áo tên kia, tức giận nói: “Mẹ kiếp nhà mày, nói cái rắm gì đấy, mày chết đi.”

Trong mắt Dương Quần cũng rực lửa, chạy sang bên cạnh đạp tên đó một phát, miệng thì mắng: “Mày, tao cho mày nói bậy lại đấy!”

Dương Quần cũng không biết vì sao mình lại bực bội đến vậy, trong lòng có vài sự xáo trộn vẫn chưa hiểu được thì đã tức giận ngút trời. Hai tên kia ngạc nhiên, điếu thuốc ngậm trong miệng cũng rơi ra, vừa giãy giụa vừa vội vàng nói: “Anh bạn, anh bạn, thế nào đây, có chuyện gì cũng từ từ, buông tay rồi nói.”

Tên còn lại cũng vội vàng tóm lấy tay La Hạo, “Anh bạn nhận nhầm người rồi, tôi không biết cậu.”

La Hạo đã tức giận đến run người, không thèm quan tâm gì liền ra chưởng, hung hăng nói: “Mẹ nó chứ, mồm mày đặt điều toàn thứ rác rưởi.” Trong lòng anh vốn đang đầy bực bội, lúc này cũng coi như có chỗ “giận cá chém thớt”, xuống tay không chút lưu tình khiến cả hai tên đều ngã sấp xuống.

Hai gã này vốn đang say khướt còn chưa hiểu ra rốt cục có chuyện gì thì đã bị đánh tơi tả, một tên tóm lấy tay Dương Quần, vội vã kêu: “Mày, chúng mày là ai? Vô duyên vô cớ đánh người? Buông tay ra, tao đi báo cảnh sát.”

Dương Quần cũng tức giận, không thèm tiếp lời, chỉ cảm thấy sự bực bội trong lồng ngực cần được phát tiết ra, bằng không anh ta sẽ điên mất. Anh ta và La Hạo đều cùng lớn lên trong một khu, coi việc luyện võ là đam mê, chỉ vài cú đánh đã khiến hai tên kia bầm dập mặt mũi.

Có người hoang mang chạy đi gọi quản lý, Dương Quần hung tợn đạp thêm vài cài rồi mới nói: “Mày không biết tao, nhưng chắc là mày biết Phan Đông Minh với Tạ Kiều chứ nhỉ.”

Tên kia há hốc miệng, có nằm mơ gã cũng không ngờ chỉ vài câu nói đùa vui lại trở thành cơn ác mộng của gã. Gã chột dạ, không biết hai tên tiểu tử này rốt cuộc là thần thánh phương nào, bất chấp cơn đau ê ẩm ở mũi, vội vàng hỏi, bằng không bị đánh đến oan uổng mất: “Các anh giữ lấy một vạn nhé?”

Tên này bị đánh mà vẫn còn láu cá như vậy, Dương Quần lại chán nản, cùng La Hạo lôi hai tên đến phòng. Một người hù dọa vung cái ghế lên, lúc này Dương Quần mới biết tên vừa bị đánh tên là Trương Vạn Phúc, là anh họ của bạn thân anh ta – Trương Kiêu Dương. Tên này vốn không chịu phục thì giờ cũng đã chịu hỏi gì đáp nấy, gã từng đem chuyện làm ăn thông qua quan hệ của Trương Kiêu Dương để bám vào Phan Đông Minh, gã cũng nói ra việc gã đã hiến Tạ Kiều cho Phan Đông Minh thế nào.

Sau khi nghe xong, Dương Quần đứng phắt dậy. Rốt cục anh ta cũng đã nghĩ thông, Tạ Kiều từng ở đây uống rượu, đã từng nói: “Tôi không đáng bao nhiêu đâu, không bán được sáu vạn đâu.” Cuối cùng anh ta cũng hiểu được vì sao Tạ Kiều luôn có vẻ đau khổ sầu muộn, cũng hiểu được vì sao cô vừa nhìn thấy La Hạo là lại bi ai như thế, cả lần mẹ cô nói chuyện vay tiền nữa.

Dương Quần có cảm giác ghê tởm khó chịu như ăn phải ruồi bọ, chỗ rượu anh ta uống lúc trước giờ như đang làm loạn trong dạ dày. Có lẽ cảm thấy trong lồng ngực còn có một sự khó chịu, tức giận đang dâng lên, kêu gào đòi được xả ra, trước mắt bỗng hoa đi, anh ta loạng choạng rồi vịn vào ghế, chậm rãi ngồi xuống, cũng không rõ là tức giận ai, anh ta chỉ cảm thấy như mình sắp nổ tung. Chợt nghe thấy cửa phòng vip mở ra, anh ta quay đầu lại mới phát hiện La Hạo vừa xông ra ngoài. Anh ta ngơ ngác ngồi tại chỗ nhìn gã đàn ông đang bưng mũi, một lúc lâu sau mới thấp giọng, lần đầu tiên mang danh tiếng của người nhà ra để uy hiếp: “Tao họ Dương, Dương Quần, con của Tổng tham mưu Dương, hôm nay nếu không phục tao thì có thể đến tìm Trương Kiêu Dương, cậu ta lúc nào cũng có thể gặp tao. Còn nữa, chuyện hôm nay nếu mày dám truyền ra ngoài, tao sẽ thay Phan Đông Minh diệt mày.”

Cuối cùng viên quản lý cũng đưa người đến, thấy Dương Quần đi ra ngoài, để lại hai gã đàn ông nhìn nhau.

“Thế này, sao lại thế này, hả?”

Trương Vạn Phúc ôm mũi hung hăng quát với viên quản lý: “Sàn của các ông sao lại trơn vậy hả? Hả? Để tôi ngã thế này thì ai chịu trách nhiệm? Ai chịu trách nhiệm?”

Đứng trước cửa Bán Nhàn Cư, Dương Quần ngẩng đầu nhìn trời, gió thổi mang theo hơi lạnh lùa vào cổ, anh ta liền thấy cả người lạnh lẽo, không kìm được mà run lên. La Hạo đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa, không biết đi đâu rồi. Anh ta dựa vào xe của mình, lấy bật lửa ra châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi liền bị sặc. Anh ta đấm lên ngực, khom lưng xuống mà ho, ho cho đến khi hai mắt đều hoen ướt.