Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 20




Căn phòng trọ nhỏ có sẵn bát đĩa xoong nồi, đều là đồ mới. Bà Tạ không muốn để người khác chi tiêu tốn kém, không bằng làm ở nhà. Phía trước tiểu khu này có một siêu thị, bà Tạ mua đồ rồi làm mấy món sắc vị đều hoàn hảo, khiến Tân Thiếu và Dương Quần phải chảy nước miếng vì chỗ đồ ăn ngon như của nhà hàng. Thịt kho Tô Đông Pha, măng xuân hầm mỡ, tôm nõn Long Tỉnh, hai người im lặng so xem ai nhanh tay hơn, y như cao thủ võ lâm đấu chiêu cho đến những miếng thịt cuối cùng.

Bà Tạ cười, nhìn họ ăn xong mà xoa xoa bụng, bà hỏi: “Ăn ngon không?”

Dương Quần là người hễ cứ ăn xong là như liệt, ăn no rồi là cả người vô lực, có vẻ anh ta vẫn chưa thấy thỏa, liền nói: “Ôi, ngon quá, so với đầu bếp nhà Phan Đông tử còn hơn rất nhiều.” Anh ta nói xong rồi ngồi thẳng dậy, có chút xấu hổ mà giải thích: “À, là đầu bếp nhà bạn cháu…Cô, cô có thể mở quán ăn ở Bắc Kinh đấy, làm ăn chắc chắn phát đạt, ở đây không có ai có thể làm món chính thống như cô cả.”

Tân Thiếu nói: “Thế thì tiện cho cậu quá, định bảo chủ quán bao ăn để không phải trả tiền chứ gì.”

Bà Tạ nở nụ cười, còn chưa nói gì thì Dương Quần đã trừng mắt, “Mình bảo này, cậu có thể để cho mình chút mặt mũi không hả, ý nghĩ ưu đãi đấy của mình, sao cậu lại đi vạch trần ra thế chứ.”

Ngay cả Tạ Kiều cũng mỉm cười, cô không thể không nói: “Tôi được mẹ truyền nghề cho đấy, nếu các anh thích, sau này tôi có thể làm cho các anh ăn.”

Tân Thiếu có chút kinh ngạc mà nhìn cô, Dương Quần thì lại sờ sờ mũi, mơ hồ nói: “Á? Cô có thể nấu ăn? Không nhìn ra đó nhé.”

Bà Tạ kéo tay Tạ Kiều lại, nhẹ nhàng vỗ, “Trước kia chúng tôi đều bận rộn, từ lúc còn nhỏ Tạ Kiều đã biết thương người lớn trong nhà, đêm khuya chúng tôi về là đã thấy nó làm sẵn đồ ăn ngồi chờ, nó cứ làm như vậy cho đến lúc lớn.” Bà khoa chân múa tay, “Khi ấy nó còn chưa với tới bàn, phải đứng lên ghế, quanh người là chiếc tạp giề của tôi, nghĩ lại cũng đã được mấy năm rồi, giờ nó cũng đi làm, là một cô gái trưởng thành.” Bà yêu thương xoa bờ vai gầy yếu của Tạ Kiều, bàn tay bà không còn như trước nữa, các đốt ngón tay nhô ra, “Nhưng mà con gầy quá, một mình ở đây, phải chăm sóc mình cho tốt vào.”

Tạ Kiều lặng lẽ gật đầu. Tân Thiếu cười nói: “Cô cứ yên tâm, còn có bọn cháu mà, về sau cháu thay cô chăm sóc cô ấy. Bây giờ con gái có mốt giảm béo, cô nói xem, bộ dáng tròn tròn như viên ngọc thật đẹp nhỉ, hình như các cô ấy nghĩ phải gầy trơ xương mới là đẹp. Haiz, ở cơ quan cháu, các cô gái đều thế, cô không biết chứ, nhìn họ cứ như mấy bộ xương ấy.”

Tạ Kiều cảm kích, liếc nhìn Tân Thiếu. Bà Tạ nói: “Lúc trước tôi không thể đến gặp tận mặt để cảm ơn cậu, cậu đối xử với Tạ Kiều nhà tôi tốt như vậy, lại vay khẩn cấp cho chúng tôi nhiều tiền như thế. Lần này tôi cũng chẳng có gì đáng quý cả, chỉ có chút đặc sản Hàng Châu muốn tặng các cậu.”, nói xong bà đứng dậy lấy túi xách du lịch.

Tạ Kiều vừa nghe thấy thế thì vội vàng nhìn Tân Thiếu, ánh mắt đó hàm chứa rõ ràng ý khẩn cầu. Tuy rằng Tân Thiếu không hiểu bà Tạ nói gì, nhưng thấy biểu hiện của Tạ Kiều thì vẫn đứng lên nói: “Cô à, cô khách sáo thế làm gì, vậy không phải là coi bọn cháu là người ngoài sao.”

Vay tiền? Dương Quần hoài nghi nhìn Tạ Kiều đang bối rối, lại chỉ một ngón tay vào Tân Thiếu, dùng khẩu hình nói: “Này, cậu thảm rồi.”, đổi lại là sự khinh thường của Tân Thiếu.

Bà Tạ vội nói: “À à.” rồi ôm cả đống đồ lại, “Đây là trà Long Tỉnh Tây Hồ, cúc trắng Hàng Châu, còn có ít hồ đào với ít măng nữa. Ở đây không mua được hàng chính hiệu đâu, các cậu nếm thử nhé.”

Tân Thiếu cùng Dương Quần, mỗi người xách một túi to đặc sản, hẹn ngày mai sẽ gặp lại rồi xin phép về. Tạ Kiều về phòng ngủ xem em trai đã ngủ say rồi lấy cớ muốn về ký túc trường học để theo hai người ra ngoài. Dương Quần cầm chìa khóa điện tử mở cửa xe rồi nói: “Đi đâu? Tôi sẽ đưa đến từng chỗ một.”

Tân Thiếu bật cười, “Còn tức sao?”

Dương Quần trợn trừng mắt, “Mình không phải là lái xe sao, đây gọi là làm tròn bổn phận.”

Tạ Kiều ngượng ngùng nói: “Xin lỗi anh.”

Dương Quần mở cửa xe mà vẫn nói: “Có điều cô cũng bịa giỏi thật, chúng tôi là đồng nghiệp, nhưng giờ chúng tôi làm gì ở đâu khéo cô cũng không biết đâu. Nếu có ngày mẹ cô hỏi, tôi nên nói như thế nào đây…Còn nữa, Tân Thiếu vay tiền cho nhà cô lúc nào thế, chuyện tốt như thế sao tôi không biết nhỉ.”

Tân Thiếu nhún nhún vai.

Dương Quần quay lại nhìn khuôn mặt đỏ như trái cà chua của Tạ Kiều, “Tôi bảo này, miệng lưỡi cô đúng là dày công tôi luyện thật, tôi bắt đầu phục cô rồi đấy.”

“Thật xin lỗi…”

“Cơ quan tôi là chỗ nào? Ở đâu?”

“…Tôi nói dối với mẹ, là tôi làm ở đài truyền hình…”

Dương Quần chỉ chỉ vào Tạ Kiều, nói: “Cô? Sao lại ham hư vinh vậy hả?”

Tạ Kiều chua xót, anh ta sao có thể biết, cô cũng không thể nói, chỉ có thể cúi đầu đứng lặng, như một đứa nhỏ phạm phải sai lầm.

Tân Thiếu vội vàng nói: “Được rồi, cậu có nhanh lên không, mình còn có việc gấp ở cục đấy.”

Trên đường đưa Tân Thiếu đi, từ phía sau có một chiếc xe khác đuổi kịp rồi vượt qua, mấy lần chắn đường phía trước xe Dương Quần. Dương Quần hùng hổ lái sang trái, xe kia cũng liệng trái, sang phải, xe đó cũng sang phải theo. Dương Quần bấm mạnh vào còi, “Mẹ kiếp, thế nào đây, có biết lái xe không, cả đường rộng thế này là của nhà mày làm à, lại còn thế nữa, định làm tức chết ông đây hả.”

Dương Quần lái thẳng qua một khoảng trống, sóng đôi cùng chiếc xe kia, hạ cửa kính xuống rồi rống to: “Này, có biết lái xe không hả?”

Đối phương cũng hạ cửa kính xuống, là một cô gái. Tạ Kiều không thấy rõ diện mạo của cô ta, chỉ nhìn thấy cô ta giơ bàn tay trắng xanh ra, huơ huơ ngón giữa với Dương Quần. Tân Thiếu ngồi bên ghế phụ liền bật cười, “Ôi, không phải là Ninh đại mỹ nhân sao? Đã muộn thế này rồi mà còn đi làm sao?”

Phía trước là đèn đỏ, hai chiếc xe dừng lại song song. Người được Tân Thiếu gọi là Ninh đại mỹ nhân rốt cục cũng cười nói: “Sao các anh biết tôi đi làm chứ.”

Cô gái đó có vẻ không nhiều tuổi lắm, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ xinh đẹp, quyến rũ, mái tóc dài bóng lên dưới ánh đèn đường. Dương Quần chống một tay lên cửa kính xe, huýt sáo một tiếng rồi nói: “Bọn tôi đi tán gái rồi thuê phòng khách sạn, cô đi không?”

Cô gái cười mắng: “Đi cái đầu anh ấy, muốn ăn đánh hả.”

Cửa kính xe phía sau cô ta bỗng nhiên hạ xuống, để lộ ra người đàn ông với nụ cười tỏa nắng. Anh ta nói với Dương Quần: “Dương Quần thối, cậu ngứa thịt hả?”

Dương Quần khẽ “Shit!” một tiếng, Tạ Kiều nhìn chằm chằm người đàn ông phía sau, rốt cục không thể động đậy nổi.

Cho tới bây giờ cô cũng không ngờ rằng sẽ gặp lại La Hạo trong trường hợp khôi hài thế này. Đây là người đàn ông mà cô đã nhớ nhung suốt mấy tháng qua, nụ cười kia, khuôn mặt kia cũng đã được cô nhớ đến vô số lần. Thế nhưng, nhìn La Hạo lúc này, cô lại có cảm giác như đang nằm mơ, đột nhiên thấy đau đớn, tim đập dồn dập vô cùng, không kịp phòng bị gì mà cứ thế sa vào bể khổ đau. Cô vừa muốn động đậy, song chỉ có thể run run đầu ngón tay, vết thương cũ trong lòng lại tái phát. Nhưng hiện tại đầu óc cô trống rỗng, tuổi thanh xuân này, nỗi vui sướng, tình yêu, hy vọng, dường như không còn, nỗi bi ai nổi lên trong lòng, cô như bị trúng tà mà nhìn chằm chặp vào khuôn mặt ngoài cửa sổ kia. Cô thấy anh đang cười, đang nói gì đó, nhưng lại không thể nghe được. Cô chậm chạp hiểu được, thì ra tai cô đang ù đi, trong lỗ tai như có hàng ngàn con ruồi cùng bay, vù vù không ngừng nghỉ.

Ngay lúc đèn sắp chuyển màu, Dương Quần bỗng giở trò đùa dai, hạ cửa kính chỗ Tạ Kiều xuống. Cô thấy La Hạo quay sang nhìn về phía cô, chỉ vài giây mà nụ cười bên môi như cứng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Tạ Kiều như thể không dám tin, là giật mình, có nằm mơ anh cũng không thể tưởng tượng nổi, một Tạ Kiều bỗng dưng mất tích lại đang ngồi trong xe Dương Quần. Cô gái ngồi trước anh vẫn đang trêu đùa với Dương Quần, còn anh thì cứ sững sờ như vậy, nhìn Tạ Kiều trong khoảng cách chưa đầy hai thước. Đèn chuyển xanh, Dương Quần cười hì hì, vẫy tay với đối phương, “Không làm gián đoạn vợ chồng hai người ân ái, bye bye nhá.”

Cửa xe lại bị Dương Quần nâng lên, khuôn mặt La Hạo dần khuất sau lớp kính. Xe khởi động, hai chiếc xe rẽ sang hai hướng khác nhau. Tạ Kiều vẫn giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích mà nhìn ra bên ngoài. Ngoài cửa sổ, ráng chiều lóe ra, xe vẫn chạy, cách đó không xa là những tòa nhà cao chót vót, dưới ánh đèn đường lại càng có vẻ sừng sững hơn. Từ giữa những tòa nhà hiện ra bầu trời xanh đen bao la, trên đó thật nhiều sao, nhưng cũng không biết đó là ánh sao hay ánh đèn nữa. Tạ Kiều cứ trầm mặc như vậy, ánh đèn bên ngoài chiếu lên người cô, mơ mơ hồ hồ có một vầng sáng phủ lên, nhìn cô có chút gì đó không chân thực, thật lẻ loi, như thể cô đang rơi vào một cái lưới lớn, bị vây chặt từ đầu đến chân, không một lối thoát, không thể trốn nổi. Lại như có một đôi bàn tay vô hình đang siết lấy cổ cô, khiến cô không thể thở nổi, chỉ có thể đau đớn, ngoài đau thì vẫn là đau, không còn cảm giác gì nữa.

Cô đắm chìm trong thế giới bi thương của chính mình, ngay cả khi Tân Thiếu nói chuyện với mình mà cô cũng không nghe thấy gì. Cho đến khi Dương Quần quay lại hét lên một tiếng: “Này!”, cô mới đột nhiên ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn anh ta một lúc lâu, như một đứa nhỏ bị kinh hãi hoảng sợ. Có điều, mấy giây sau, cô cong khóe môi lên, thản nhiên cười, “Cảm ơn anh, làm phiền anh quá.”, rồi mở cửa xuống xe.

Dương Quần, Tân Thiếu, hai mặt nhìn nhau, không rõ vì sao đột nhiên cô lại ngớ ngẩn như vậy. Khi cô nhìn cảnh vật xung quanh rồi xấu hổ quay lại, Dương Quần không nhịn được, cười ra tiếng, chỉ vào Tân Thiếu mà nói: “Là đến chỗ người ta, chỗ cô còn xa lắm, gấp cái gì hả.”

Bỗng nhiên Tân Thiếu hiểu được nỗi hoảng hốt của cô, không thể không hỏi: “Tạ Kiều, cô có ổn không?”

Tạ Kiều ngẩng mặt lên, bình tĩnh nói: “Ổn, ổn lắm, tôi ổn lắm.”

Tân Thiếu có chút không nỡ nhìn bộ dáng hoảng hốt đó của cô, trừng mắt nhìn Dương Quần. Dương Quần huýt sáo, ra vẻ vô tội mà quay mặt đi, vừa gõ gõ lên tay lái vừa hỏi: “Cậu không mau xuống xe đi, mình còn phải đưa vị này về nhà, rất xa thành phố đấy nhé.”

Tân Thiếu nhỏ giọng nói với Dương Quần: “Mình đi trước, đưa người ta về rồi thì gọi điện thoại nói với mình một câu…Tạ Kiều, ngày mai gặp lại.”

Tạ Kiều vừa gật đầu thì Dương Quần đã trợn mắt, “Đưa người ta về sao lại phải gọi điện cho cậu, cậu sợ mình đem bán cô ta sao?”

Tân Thiếu hận đến nỗi muốn đánh vào đầu anh ta, Dương Quần vội nói tiếp: “Mình gọi, mình gọi, được chưa?”

Dọc theo đường đi, Dương Quần tự đắc huýt sáo, thỉnh thoảng ngửa mặt nhìn vẻ mặt mơ hồ của Tạ Kiều trong gương chiếu hậu, lúc đi qua trường cô, bỗng nhiên cô nói: “Tôi muốn vào trường thăm bạn tôi.”

Dương Quần bĩu môi nói: “Cô thôi đi, tôi đưa cô về nhà cho tròn nhiệm vụ, lúc đó cô muốn đi đâu thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.”

Bỗng nhiên Tạ Kiều rất tức giận, nỗi tức giận này như dòng nham thạch nóng bỏng phun trào ra khỏi lớp vỏ trái đất. Cô nắm chặt hai tay, dùng giọng nói bén nhọn quát lên: “Tôi đói, tôi muốn đi ăn.”

Dương Quần vội vàng nhìn lên kính chiếu hậu, “Mẹ kiếp!” một tiếng rồi nói: “Mới ăn xong được có vài phút mà đã đói, thùng cơm à?”

Tạ Kiều đưa tay đấm lên ghế anh ta, lớn tiếng nói: “Anh dừng xe lại cho tôi, dừng xe!”

Dương Quần hoảng sợ, không khỏi quay đầu nhìn Tạ Kiều đang tía mặt, “Này, tôi không phải là Phan Đông tử, cô có làm nũng với tôi cũng vô dụng thôi, cô vẫn nên thành thật đi.”

Anh ta vừa dứt lời, Tạ Kiều bỗng đưa tay lên cổ anh ta, sống chết lắc cổ anh ta, “Tôi nói tôi đói bụng, tôi muốn đi ăn, muốn đi ăn.”

Dương Quần bị cô bóp cổ đến nỗi trợn trắng mắt lên, đẩy cô ra rồi dùng giọng căm hận nói: “Mẹ kiếp, cô điên à, tôi đang lái xe đấy, không muốn sống nữa à?”

Tạ Kiều lại bổ nhào đến, nhưng lần này là đánh, giọng nói gần như đã nghẹn ngào, nước mắt tuôn trào như một người gặp lại bạn cũ lâu năm, cô nói thất thanh: “Tôi bảo anh dừng xe, dừng xe lại, anh là đồ điên, tôi muốn ăn cơm, ăn cơm, anh có hiểu không? Anh có hiểu không hả?”

Dương Quần không thể tưởng tượng nổi một người dịu dàng như Tạ Kiều lại có tố chất của một người đàn bà chanh chua thế này, đầu anh ta trúng mấy phát đấm, cánh tay thì bị cấu véo đến phát đau, “Khụ khụ, tôi dừng, cô ngừng tay đi tôi dừng lại ngay, ai da, cô dừng tay đi.” Anh ta đánh xe vào một ven đường, vuốt đầu, quay lại nhìn Tạ Kiều đang nghẹn ngào khóc, muốn chửi vài câu nhưng nhìn đầu tóc cô rối mù, lại giàn giụa nước mắt thì chỉ có thể lẩm bẩm nói: “Không ngờ nhá Tạ Kiều…Không phải cô đói bụng sao? Muốn ăn gì hả?”

Tạ Kiều không nói lời nào, cố chấp nhìn anh ta. Dương Quần đợi một lúc mà không thấy cô nói gì thì không nhịn được liền lên tiếng: “Muốn ăn gì thì cô nói đi, không thể cứ ngồi mãi đây được đâu đấy.” Anh ta vừa dứt lời thì đột nhiên thấy Tạ Kiều mở cửa xe chạy ra ngoài.

Dương Quần quýnh lên, kêu to: “Này, cô quay về đây cho tôi!”