Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!

Chương 59: Gặp nhau rồi




[…]

Ngày hôm sau.

- Thầy gửi cho chúng ta.

Trong lúc Tử Dật đang miệt mài xử lý đống tài liệu chất thành núi thì Mạnh Phi đẩy cửa bước vào, trên tay mang theo hai tấm thiệp mời đưa một cái đến cho anh. Tử Dật dừng bút, tạm gác công việc sang một bên mở nó ra kiểm tra.

- Xem ra tôi lo lắng vô ích rồi.

Anh đặt tấm thiệp lên bàn, tựa người ra ghế nhếch môi cười khẩy. Chỉ còn vài ngày nữa là đến tiệc mừng thọ của Bác Huynh. Anh còn lo rằng không có cơ hội vạch trần gã kia, thế mà bây giờ cơ hội đã tự dạt đến chân anh rồi.

- Khoang…

Đang vui đấy thì bỗng sắc mặt Tử Dật thay đổi, anh ngồi lên nghiêm túc. Giọng nói lãnh đạm cất lên:

- Bên kia thế nào?

Mạnh Phi nhanh chóng bắt sóng hiểu được, không làm mất thời gian mà lập tức trả lời.

- Sau khi chúng ta rời đi thì Tuyết Ninh cũng dần không đoái hoài hay bám theo Cẩu Tảo để lấy lòng nữa. Vài tháng sau công khai quan hệ bạn tình với một người tên Dạ Thiên. Và vào ngày hôm qua hai người họ vừa mới xuất cảnh, nghe nói là đi du lịch nhân ngày lễ tình nhân, còn về đến đâu, nơi nào thì tôi không rõ vì bọn họ đi phi cơ riêng tại gia.

Sau khi nghe Mạnh Phi tường trình Tử Dật bất giác sinh ra một luồng cảm xúc hỗn độn. Vừa an lòng vì cuối cùng Tuyết Ninh cũng đã từ bỏ chấp niệm tình yêu, vừa bất an khi hay tin Tuyết Ninh ra nước ngoài.

- Suy nghĩ nhiều rồi, sẽ không trùng hợp đến thế đâu.



- Sếp nói gì?

Tử Dật xua tay ý bảo không, anh chỉ là đang tự chấn chỉnh lại bản thân, không để đầu óc mình căng thẳng mà thôi.

- Cẩu Tảo ông ta không có động thái gì sao?

Mạnh Phi lắc đầu, người của anh để lại ở đó không hề nhận ra một điểm bất thường nào từ ông ta. Chẳng rõ là do Cẩu Tảo đã rửa tay gác kiếm hay là do ông ta hành động quá kín kẽ. Thôi thì cứ cho là cả hai đi.

- Không còn việc gì tôi xin phép.

[…]

Ở bên này Jay đang trên đường để đến công ty của Vương Tử Dật, sau một đêm “trao đổi” anh đã cho phép Jay có thể tùy ý ra vào nơi mình làm việc, còn chu đáo sắp xếp cả tài xế riêng cho cô.

Chỉ còn một cây số nữa là đến đích thì Jay vô tình bắt gặp được một quầy trà sữa bên lề đường với người mua tấp nập. Bản tánh tò mò nổi dậy, muốn nếm thứ hương vị đó ra sao, Jay liền bảo với người lái xe.

- Bác tài ơi, tấp vào đằng kia giúp cháu.

Xe vừa dừng, Jay đã bật cửa nhảy vọt ra. Mang theo tiền đến xếp hàng.

Chưa đầy một phút, lại có thêm một cặp nam nữ nữa đứng sau cô.

- Anh ta bị gì thế nhỉ?

Sẽ rất đỗi bình thường nếu người đàn ông đấy không chồm đến trước ngó vào mặt Jay. Lần đầu cô bỏ qua, nhưng đến lần thứ ba thì Jay không thể không lên tiếng trách khứ.

- Nè anh kia, anh làm như thế là bất lịch sự lắm đó.

Thế nhưng thay vì cảm thấy xấu hổ trước hành vi của mình thì con ngươi của hắn lại rực sáng, tùy tiện nắm lấy tay Jay như thể hai người đã từng quen biết nhau trước đó. Kinh ngạc mà thốt lên:

- Mộng Nhiên? Là em đúng không?

Jay mất hồn khi có người đụng chạm vào cơ thể, cô giãy dụa vùng ra, lùi về sau kéo dài khoảng cách, trừng mắt lên quát:

- Anh là ai? Mộng Nhiên nào?

Hắn ta luống cuống, đáp trả:

- Anh là Dạ Thiên đây mà.



Jay đơ ra, lục lại kho kí ức trong đầu. Nhưng nghĩ hoài nghĩ mãi vẫn không nhớ ra từng gặp người tên Dạ Thiên này ở đâu cả.

- Tôi không quen anh, anh nhận nhầm người rồi.

Cô mang một nồi bực tức quay lưng rời đi, miệng không ngừng lẩm bẩm, oán than.

- Thiệt tình làm mất hứng uống trà sữa của người ta hà, phải về méc chồng yêu mới được.

Lúc này Tuyết Ninh - người con gái đi cùng Dạ Thiên mới hay tiếng xì xào, cất điện thoại vào túi xách rồi ngẩn lên nhìn theo bóng lưng của Jay.

- Kha Mộng Nhiên cô ta trốn ở đây?

Đúng là nồi nào úp vung nấy, thái độ và sắc mặt của Tuyết Ninh không khác Dạ Thiên là bao, thậm chí có phần quá khích. Cô ta sỗ sàng chạy đến nắm lấy bả vai Jay giật mạnh.

Chát…

Kế tiếp đó một bạt tai vung thẳng vào khuôn mặt của Jay. Da mặt non nớt phút chốc đỏ ửng, in hằn những vết lằng do các ngón tay để lại. Nhưng Jay không hề khóc, chỉ đứng trố mắt bần thần, không hiểu vì sao mình lại bị đánh như vậy.

Chát…

Thấy vậy Dạ Thiên sấng đến, không nể tình mà ban cho Tuyết Ninh một cái tát, sau đó bóp nghẹn lấy cổ cô ta gằn từng chữ cảnh cáo.

- Tuyết Ninh cô quá quắt lắm rồi đó, có tin là tôi giết chết cô không hả?

- Anh…

Mắt đối mắt, cô ta không tin được người đàn ông cùng mình gắn bó bấy lâu nay lại đi bênh vực cho người ngoài. Cơn ghen ghét, tị nạnh không những không nguôi ngoai mà còn bùng nổ hơn cả ban đầu.

- Mày… chính là mày.

Tuyết Ninh ghim chặt những đầu móng giả nhọn hoắt vào mu bàn tay Dạ Thiên, thành công thoát ra được sự khống chế của hắn, sau đó chẳng chần chừ mà ngay lập tức lao đến túm lấy tóc Jay giật thật mạnh.

- Áaa… đau quá, buông ra, tôi không quen biết các người mà.

Quá đau đớn, Jay không thể nhịn được mà hét toáng lên. Nước mắt ứa ra đến khoé mi sắp sửa trực trào.

- Đánh nhau rồi kìa.



Đám đông kinh động, túm tụm thành cụm hóng hớt. Hai nữ một nam chẳng khác nào hiện trường của các cuộc đánh ghen kinh điển trên mạng.

Kẻ yếu thế thường được nhận định là tiểu tam nên chẳng có một ai đứng ra can ngăn, bảo vệ Jay. Ngoài đứng nhìn ra có kẻ còn quay phát trực tiếp lên các diễn đàn.

- Bỏ ra…

- Bỏ cô chủ của tôi ra.

Lúc này người tài xế kia mới chạy đến nơi, ông ta xắn tay áo, hợp sức cùng Dạ Thiên mới có thể tách được Jay ra khỏi móng vuốt của ả đàn bà độc ác này

- Tao phải giết mày, anh bỏ tôi ra…

- Đưa cô ấy đi trước, ở đây cứ giao cho tôi.

Tuyết Ninh như hoá thành một con hổ dữ mất kiểm soát, Dạ Thiên một mình ôm eo suýt tí nữa thì không giữ được, vội hô hoáng để tài xế mang Jay lên xe trốn thoát.

- An toàn rồi, an toàn rồi.

Vào trong xe bác tài quay ra quan sát Jay một lượt, nhìn gương mặt tái mét, bả vai run lên cầm cập vì sợ hãi của cô mà ông tự trách mình chậm chạp, ông lấy từ trong cốp ra một chiếc khăn tay nhét vào tay Jay, dịu giọng hết sức có thể.

- Chúng ta đến công ty nha cô chủ.

Tinh thần Jay đã trở nên hoảng loạng, cô ngồi thu mình vào một gốc tự ôm lấy gối oà khóc nức nở, lời nói lắp bắp, không còn mạch lạc.

- Ừm… nhanh lên… làm ơn nhanh lên, cháu muốn gặp anh ấy… muốn Tử Dật… hức hức… nhanh đi mà không cháu chết mất.