Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!

Chương 56: Bác huynh




[…]

- Các vị bình tĩnh, chủ tịch sẽ đến ngay thôi.

Mạnh Phi sốt sắng đứng ngồi không yên khi đồng hồ đã điểm đúng giờ họp mà Tử Dật vẫn chưa đến công ty.

Anh ta cũng đã dùng mọi cách để liên lạc nhưng đổi lại là con số không.

Đây là lần đầu tiên Tử Dật vắng mặt mà không rõ lý do, đã gây ra một lần sóng xì xào từ những người tham gia cuộc họp.

Reng…

Điện thoại Mạnh Phi vừa đỗ chuông, anh ta đã ngay lập tức nhấc máy.

- Mang hộ tôi một cái chăn xuống hầm đổ xe.

Không đợi Mạnh Phi alo, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói của Tử Dật.

Tình thế cấp bách, Mạnh Phi không có thời gian để suy nghĩ. Nhận được lệnh, anh ta trấn an mọi người rồi mau chóng chạy ra ngoài.

- Thứ lỗi, đừng ai rời đi nhé vì chủ tịch đến rồi.

[…]

- Chăn… chăn đây.

Ra đến tận nơi, Mạnh Phi gõ cửa, kính xe ghế lái liền hạ xuống một nửa. Khung cảnh hỗn độn bên trong khiến anh ta lúng túng, vội vàng ngoảnh mặt đi.

Khi đôi vợ chồng son ấy chia sẻ bù trừ cho nhau. Tử Dật chỉ mặc mỗi một chiếc quần âu đen, phần trên để trần.

Còn Jay thì trái ngược hoàn toàn, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ để nhận ra Jay đang khoác áo sơ mi của Tử Dật mặc lúc ra khỏi nhà.

Bộ đồ mà Jay diện lúc sáng đã rách bươm và bị vứt xó qua ghế bên cạnh.

Chưa dừng lại ở đó, còn có khoảng mười nhúm giấy khô mềm đã qua sử dụng đặt gọn một gốc, thấm đầy chất lỏng bí ẩn, lóng lánh khiến người ta không khỏi nghĩ bậy.

Tóc tai của họ rối mù, bê bết mồ hồi đến nỗi máy lạnh trong xe cũng không thể xoa dịu. Hai người vẫn giữ nguyên tư thế cũ, cô gái ấy nằm bò trong lòng người đàn ông đánh một giấc ngon lành.

- Cảm ơn.

Tử Dật nhận lấy chăn mà trợ lý mang tới, phủ khắp người Jay, không để cô lộ mặt, rồi cố hết sức nhẹ nhàng bế cô ra bên ngoài, không làm Jay thức dậy.

- Trời ơi, bà hứng nước bọt dùm tôi với.

- Nhìn kìa, chủ tịch đang bồng cái cục gì đó trên tay.

- Chủ tịch không mặc áo, trên người còn có vô số vết hôn. Kia là bàn chân của con gái, có… có phải là…

- Ôi không, vậy là chúng ta hết cơ hội trở thành Vương phu nhân rồi sao.

Chưa làm gì cả, khi cả ba vừa đặt chân vào sảnh công ty đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Mọi người có mặt tại đó đều đổ dồn con mắt vào Tử Dật, đặc biệt là tò mò về ngoại hình của cô gái trong lòng anh.

Nhưng không một ai dám tùy tiện làm càn, nói năn lung tung ngoài những lời bông đùa với nhau.

Bởi họ sợ mình sẽ bị đuổi việc, khó khăn lắm mới chen chân vào được công ty có đãi ngộ nhân viên tốt như vậy, gấp hai đến ba lần nơi khác, mặc dù tập đoàn Vương Nhiên - do Tử Dật làm chủ chỉ mới thành lập cách đây không lâu.

Ấy vậy mà không vì độ tuổi mà kém cạnh, Vương Nhiên đang trên đà phát triển rất mạnh, thu hút rất nhiều vốn đầu tư trong và ngoài nước. Bây giờ đã có thể cạnh tranh với các công ty gạo cội khác.



Trong một thời gian ngắn nhưng đạt được nhiều thành tựu thế này đều nhờ công sức cày cuốc ngày đêm của anh mà nên.

Vì thế người trong công ty và cả đối tác ai ai cũng đều nể phục và kính trọng Tử Dật, vì anh là nhân tài.

Nhưng lạ thay là Tử Dật chưa một lần xuất hiện trước công chúng, truyền thông. Quá khứ trước kia của anh cũng chưa bị phanh phui bởi các nhà báo.

Anh nổi lên như một hiện tượng mạng thần bí, và đứng vững cho đến hiện tại. Những con ngườì xa lạ chưa từng tiếp xúc ngoài kia chưa bao giờ nhìn thấy được dung mạo thật sự của Tử Dật.

Để đảm bảo hơn, Vương Nhiên cònkhông cho nhân viên mang điện thoại hay thiết bị điện tử nào khi đi làm.

Đặt chân vào công ty họ sẽ được bảo vệ kiểm tra năm lớp, không có vấn đề thì mỗi người sẽ được cấp cho một chiếc điện thoại cảm ứng bình thường, chỉ là không có chức năng máy ảnh. Hết ngày họ rút sim, trả đồ và ra về.

Cho nên cũng đã có không ít bài báo lá cải, đoán già đoán non cho rằng anh có bề ngoài xấu xí nên mới không dám lộ diện như vậy.

Lời đồn đoán ngày một đi xa nhưng Tử Dật mặc kệ tất cả, bởi mọi thứ anh làm đều có chủ đích.

Ting.

Cửa thang máy mở ra, anh sải bước vào trong, đưa Jay lên tầng cao nhất của tòa nhà.

Còn về trợ lý, anh ta đã tách ra từ sớm để trở về phòng họp.

Cạch.

Lên đến văn phòng, Tử Dật dùng dấu vân tay để mở cửa, dùng chân gạt nó rồi luồn lách, đưa Jay vào chiếc giường tận sâu bên trong phòng.

Anh đặt Jay xuống nệm, dùng một tấm chăn khác đắp lên cho cô, điều chỉnh điều hoà một chút rồi đến bên tủ đồ lấy một bộ quần áo khác thay ra để chuẩn bị sang dự cuộc họp.

- Ưm… hic, Dật ơi.

Mất đi hơi ấm, chẳng lâu sau Jay đã nũng nịu ré lên, vừa hay Tử Dật đang tìm tài liệu nên vẫn chưa ra khỏi phòng, anh hắn giọng cổ đáp lại cô:

- Hửm?

Jay trở mình, nheo mắt tìm kiếm bóng dáng thân thương, sau khi xác nhận là Tử Dật, cô mới an tâm nhắm mắt rồi hỏi:

- Anh đi đâu đó?

Dù rất bận nhưng Tử Dật ngay lập tức trả lời:

- Đi làm.

Vẫn không đủ, Jay muốn biết thêm, dù gì cô cũng là vợ hợp pháp của anh, cô có quyền.

- Bao lâu thì anh trở về?

- Một giờ sau.

Người con gái gật đầu, ồ lên rồi im hơi lặng tiếng từ dạo ấy. Hình như cô lại chìm vào giấc ngủ nữa rồi thì phải, hiện giờ ngoài tiếng phì phò ra thì cả căn phòng yên tĩnh như tờ.

Thấy vậy Tử Dật cũng không làm phiền cô nữa, có được thứ mình cần, anh liền rời đi. Trong lúc đóng cửa thì giọng nói của Jay lại vọng lên thất thanh:

- Dật à!! Em muốn ăn sau khi tỉnh dậy.

- Ăn gì?

- Em ăn gì cũng được.



Con gái thật khó chiều!

Tử Dật lắc đầu ngán ngẫm, nụ cười ba phần bất lực bảy phần cưng chiều hiện rõ trên nét khôi ngô tuấn tú của người đàn ông.

Thể xác bước đi nhưng tâm trí vẫn chưa hoàn về, suy nghĩ nên mang đến cho Jay món gì, vì cô khá kén ăn. Nhưng mỗi lần anh hỏi đến thì y như rằng một trăm như một.

- Xin lỗi, tôi đến muộn.

Qua đến nơi, Tử Dật theo thói quen ngồi vào chiếc ghế chính giữa, quyền lực của mình. Anh ngoắc tay gọi Mạnh Phi đến gần, ghé sát tai trợ lý thì thầm to nhỏ.

- Trà sữa, dâu tây thêm một phần cơm cuộn. Cậu biết nên làm gì rồi chứ?

Dù Tử Dật rất kiệm lời, nhưng Mạnh Phi nhanh chóng bắt sóng, anh ta gật đầu ra hiệu đã rõ.

- Vâng.

[…]

Tại sảnh công ty.

Trong lúc mọi người vẫn đang chăm chú hoàn thành nhiệm vụ được giao thì có một người đàn ông trung niên đẩy cửa bước vào, bên tay còn dắt theo một cậu bé khoảng chừng sáu đến bảy tuổi.

Nhân viên trực ca đứng quầy thấy thế liền chạy ra niềm nở chào hỏi:

- Ông đến đây gặp ai vậy ạ?

Ông ta từ tốn trả lời:

- Vương Tử Dật, cậu ta hẹn tôi đến nơi này.

Sau khi biết người mà ông tìm gặp là Tử Dật, nữ nhân viên khá bất ngờ. Ngơ ra vài giây rồi lấy lại phong thái chuyên nghiệp, nói:

- Mạn phép cho cháu hỏi quý danh của ông là gì?

- Bác Huynh.

Nữ nhân viên đưa cả hai đến ghế sô pha gần đó, rồi trở lại quầy dùng điện thoại liên lạc với chủ tịch.

- Có chuyện gì?

Tiếng chuông đỗ ba hồi thì giọng anh mới truyền đến, nhân viên không lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề:

- Dưới sảnh có một người tên Bác Huynh hẹn gặp chủ tịch. Tôi gọi đến để đối chiếu thông tin.

- Ừm, tạm thời cứ đưa ông ấy lên tầng đợi tôi.

- Vâng, tôi xin phép.

Ngắt kết nối, cô nhân viên trở lại trước mặt Bác Huynh, hơi cúi người mời họ theo sau mình dẫn đường.

- Đến rồi, hai ông cháu vào trong đi ạ. Chủ tịch đang họp, chắc cũng sắp xong rồi.

Bác Huynh và cháu trai ông ta được đưa vào phòng chờ, nơi sát vách với văn phòng của Tử Dật.

Xong xuôi nhân viên liền mang đến cho họ một ít trà bánh rồi với trở về vị trí cũ.

Trong thời gian đợi chờ, thằng cháu trai bên cạnh không ngừng tọc mạch, táy máy các món đồ xung quanh. Bác Huynh đã nghiêm giọng nhắc nhở:

- Bác Long, cháu ngồi yên không được phá phách.