Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!

Chương 26: Học sinh mới




Tiểu thư buông tôi ra thì hơn, cứ như vậy thì không phải phép.

Tử Dật vòng tay ra sau lưng gỡ lấy những ngón tay đan chéo của Mộng Nhiên, rồi anh lùi về sau ba bước kéo dài khoảng cách giữa hai người.

- Được thôi...

Mộng Nhiên có chút không nỡ nhưng được ôm anh như vậy cũng đủ để cô mãn nguyện lắm rồi. Vì kể từ cái lần hai người cãi vã vào hai năm trước thì thái độ của anh đối với cô cứ bình bình, không lạnh cũng chẳng nhạt, nhưng Mộng Nhiên rất khó chịu khi anh cứ như vậy. Chỉ là không muốn nói ra.

- Có phải anh chính là người đã cứu em?

- Ừm.

Giọng cổ của Tử Dật vang lên, làm Mộng Nhiên ngại ngùng đến chín mặt, vành ta đỏ ửng, đến biểu cảm cũng trở nên vô cùng đáng yêu.

Tuy khi còn ở trong khi rừng, Mộng Nhiên đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ màng, vô thực, nhưng cô vẫn cảm nhận được mang máng những gì đang diễn ra.

Đỉnh điểm là lúc cô nhìn thấy được có một cái đầu đen đang gục mặt gần nơi nhạy cảm của mình, nhưng vì ánh mắt đã nhòe Mộng Nhiên không thể thấy rõ được hắn ta là ai.

Khi đó cô sợ lắm, muốn đẩy ra lại không có sức. Cho đến bây giờ xác định được người đó là anh, là người mà cô tự nguyện tin tưởng thì Mộng Nhiên mới an tâm mà trút bỏ hòn đá đè nặng trong lòng.

- Tiểu thư nghỉ ngơi đi, lịch phẫu thuật của Tuyết Ninh bị đổi, hiện đã vào phòng. Tôi phải sang đó một lát.

- Dật...

Tử Dật ấn người cô nằm xuống giường, anh không quên kéo chăn đắp cho cô. Sau đó gấp gáp, vội vã chạy đi, không để cho Moongk Nhiên có cơ hội níu kéo hay nói thêm lời nào.

Đôi mắt long lanh của cô gái đã thoáng đượm buồn, đuôi mi đã chảy ra một giọt lễ. cô nhìn theo bóng lưng của Tử Dật một lúc một xa dần mà không ấm ức, tuổi thân vô cùng. Nhưng rồi cũng chỉ biết thở dài, tự trấn an bản thân.

- Thôi nào, Tuyết Ninh tuy hơi đáng ghét nhưng mạng sống vẫn quan trọng. Mày không nên có suy nghĩ ích kỷ như thế đâu Mộng Nhiên.

Nụ cười đắc thắng của Tuyết Ninh lúc nãy Mộng Nhiên vẫn chưa quên. Mặc dù còn chưa trò chuyện đến ba câu nhưng Mộng Nhiên đã chắc chắn sau này hai người không thể trở thành bạn xã giao chứ đừng kể chi đến chị em tốt khi cả hai cùng thích một người đàn ông. Hay cho dù có thể thì cũng sẽ là bằng mặt nhưng không bằng lòng.

- Sau đợt này mong anh ấy sẽ giữ khoảng cách với Tuyết Ninh. Mình không muốn anh ấy thích người khác ngoài mình đâu.

Mộng Nhiên cứ nằm suy nghĩ vu vơ rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay...

[...]

- Hello, mình có mua trà sữa cho mọi người nè.

Thời gian trôi qua chẳng đợi chờ, mới đấy mà đã đến mùa xuân năm sau. Mộng Nhiên lại thêm một tuổi mới, trở thành thiếu nữ mười bảy xinh đẹp như hoa.



Vẫn là câu chuyện muôn thuở, kể từ khi trải qua biến cố sinh tử thì mối quan hệ giữa Mộng Nhiên và các bạn trong lớp hoà hoãn hơn rất nhiều, mọi người trưởng thành hơn, xem nhau là một tập thể, không còn chia bè chia phái để đấu đá hay chơi xấu lẫn nhau nữa, ngay cả Bella Andes cũng trở thành bạn xã giao của Mộng Nhiên luôn rồi.

Hiện tại đang là tháng đầu năm và cũng là thời điểm nhập học của tất cả ngôi trường lớn nhỏ trong thành phố.

Trường của Mộng Nhiên cũng vậy, hôm nay chính là buổi học đầu tiên của năm mới. Trên đường đến lớp, vì muốn có quà hội ngộ sau hơn hai tháng không tụ họp nên cô đã mua thức uống cho mọi người.

- Cảm ơn Nhiên Nhiên.

- Cậu tốt quá.

Một chút quà mọn có thể khiến người khác có thêm ấn tượng tốt về mình thì Mộng Nhiên ngại gì mà không thử. Trong cái lớp này chỉ toàn con nhà tài phiệt nên một cốc trà sữa đối với họ chẳng đáng bao nhiêu, chủ yếu là nằm ở tấm lòng của người tặng.

- Xin chào các bạn, cô là giáo viên chủ nhiệm của lớp, rất vui khi được dẫn dắt các em đi hết năm học này.

Mộng Nhiên chỉ vừa chuyển phát xong xuôi vật phẩm đến tận tay mỗi bạn thì cũng đúng lúc cô giáo chủ nhiệm vô lớp, phía sau lưng còn dắt theo một nữ sinh với ngoại hình xinh xắn, ưa nhìn khiến mọi người không khỏi nháo nhào, xôn xao bàn luận về danh tính của học sinh mới. Chỉ riêng một mình Mộng Nhiên là sững sờ, như không tin vào những gì trước mắt.

- Xin chào, mình là Tuyết Ninh rất vui khi được làm quen với các bạn. Mình là trẻ mồ côi, vào được đây là nhờ học bổng, mong mọi người sẽ không vì thế mà kì thị, hay xa lánh mình. Xin cảm ơn.

Bộp Bộp.

Tiếng vỗ tay vang lên. Một bài tự giới thiệu về bản thân đã được chuẩn bị kĩ lưỡng và tập đi tập lại rất nhiều lần trước gương. Tuyết Ninh với một phong thái tự tin, kiêu hãnh, lời nói dõng dạc, mạch lạc đã thành công lấy lòng được toàn thể mọi người nơi đây. Họ bỏ qua gia cảnh mà chào đón Tuyết Ninh như một thành viên mới của gia đình.

- Bàn cuối còn trống, em ngồi ở vị trí đó nhé. Có vấn đề gì thì sau này cô sẽ đổi lại.

- Không... em không thích ngồi với Tuyết Ninh.

Bella bỗng dưng tức giận, đập bàn đứng lên, thu hút sự chú ý của mọi người. Cô ấy được cho là người con gái kiêu căng, đanh đá nhất nhì của lớp cho nên việc không muốn ngồi chung với một người không cùng đẳng cấp với mình cũng không phải chuyện lạ.

Nhưng khổ nỗi trong lớp đều hết bàn, chỉ còn mỗi nơi của cô ấy mà thôi. Nếu Bella không đồng ý thì Tuyết Ninh sẽ phải ngồi tại nơi nào?

- Cậu sang kia đi.

Bella xách cặp đến trước bàn của Mộng Nhiên, yêu cầu bạn cùng bàn của cô đổi chỗ. Để cậu ấy bắt cặp với Tuyết Ninh, còn mình thì ngồi với Mộng Nhiên. Mặc dù thái độ của Bella quá đáng nhưng chẳng hiểu tại sao cô lại cảm thấy vui nhẹ trong lòng.

- Sao cậu lại có ác cảm với người ta thế?

Trong giờ học, giáo viên đang giảng bài thì Mộng Nhiên không kiềm được cái tính bà tám của mình, cô che miệng, thỏ thẻ hỏi người bên cạnh.

- Không biết, nhìn cô ta cứ giả tạo thế nào ấy, cứ như các em gái trà xanh.



Bella tự nhiên trả lời như không gian này chỉ có hai người, không để ý đây là tiết học của một ông thầy được mệnh danh là khó tính nhất trường.

- Trời ơi nhỏ nhỏ thôi.

Mộng Nhiên sợ bị vạ lây, hốt hoảng vội bụm miệng cô ấy, tưởng đã thoát được rồi, nhưng không...

- Thầy ơi, hai bạn này nói chuyện làm ảnh hưởng đến lớp ạ.

Những lời bóng gió mà Bella vừa nói vừa vặn lọt vào tai Tuyết Ninh. Tuy không nhắc rõ tên nhưng cô ta lại tự nhột rồi ghi thù, không quan tâm sau này có bị trả đũa hay không mà đã đứng lên mách lẻo với thầy giáo.

- Mời chị Mộng Nhiên và Bella ra ngoài hành lang tiếp tục buôn chuyện.

Năm phút sau.

- Hình tượng của tôi, quê quá đi mất. Đã nói xấu mà cậu còn nói to như vậy.

Trong suốt mười mấy năm đi học Mộng Nhiên chưa từng bị phạt đứng thế này, đây là lần đầu nên cô có hơi bỡ ngỡ, xấu hổ vì thầy cô giáo đi ngang qua ai cũng ngoái đầu nhìn lại, khiến cô không biết giấu mặt vào đâu.

- Chỉ còn năm phút nữa thôi, ráng lên.

Bella thì đã quá quen với việc này vì năm trước đã bị đuổi ra khỏi lớp như cơm bữa. Cô ấy thản nhiên ngồi vào ghế ngoài hành lang ngậm kẹo mút, bấm điện thoại, chẳng nể mặc ông thầy kia một chút nào. Chỉ có Mộng Nhiên là nhát gan, không dám.

- Thầy thể dục kìa.

- Cái gì?

Bella nhíu mày khó hiểu khi nhìn Mộng Nhiên có phản ứng thái quá, tìm nơi giấu mặt. Nhưng cô ấy nào biết Mộng Nhiên đang phải khó xử như thế nào. Người khác thì thôi đi, đằng này đến cả Tử Dật cũng có công việc đi ngang qua đây. Rồi có khi nào chuyện này sẽ đến tai ba mẹ cô luôn không?

- Mộng Nhiên?

- Không phải, em không phải Mộng Nhiên đâu thầy.

Mộng Nhiên ra sức chối bỏ khi bị Tử Dật gọi tên, cô cố gắng làm khuôn mặt mình trở nên méo xệ, xấu đi, mắt trợn ngược để qua mặt Tử Dật.

Nhưng nhìn cô Tử Dật không khỏi phì cười, Mộng Nhiên ngây thơ thật, cho dù cô có thay da đổi thịt thì anh vẫn sẽ nhận ra cô mà thôi. Làm mấy cái trò con bò này thì có tác dụng gì?

- Ha... không phải thì thôi.

Tử Dật cũng hùa theo cô, anh không nỡ vạch trần Mộng Nhiên. Chỉ nán lại vài giây để ngắm nhìn vẻ mặt ngàn năm có một này rồi đi thẳng vô lớp học. Một lát sau giọng nói nghiêm túc, trầm ấm của anh vang ra đến tận cửa.

- Hết tiết này, các em có mười phút để thay đồ, sau đó nhanh chóng di chuyển đến khu vực hồ bơi. Nếu học sinh nào dám chậm trễ sẽ bị phạt hít đất một trăm lần, không kể nam hay nữ.