Cung Thời Niên cùng đám người của mình truy tìm tung tích của Tự Ninh cả một buổi nhưng vẫn chưa có được manh mối gì vì cô ấy bị bắt cóc bất chợt và không hề có đầu mối.
Đột nhiên, tiếng điện thoại của Cung Thời Niên vang lên.
Reng! Reng! Reng!
- /Cung Thời Niên! Có gan thì hãy đến địa chỉ này, nếu không, mày sẽ hối hận suốt đời cho xem./
Tút!!
- Chết tiệt! Rốt cuộc thì Phan Trấn Vũ muốn làm gì chứ?!
...----------------...
Tại công trình bị bỏ hoang.
- Các người muốn chém muốn giết, muốn bịt đầu mối thì mau ra tay đi!!
- Này cô em, ngoan ngoãn nghe lời một chút đi! Sống chết của em nằm trong tay bọn này, em không có quyền quyết định đâu. Cũng đừng hối thúc, chết thì cũng phải có ích chứ!!
- Đúng, trước khi chết thì em còn phải phục vụ bọn này, khiến bọn này thoả mãn mới được.
- Nếu khiến bọn anh vui thì khôn hồn... bọn anh còn khiến em chết một cách nhẹ nhàng!
Những kẻ đó vừa nói vừa tiến đến gần Tự Ninh khiến Tự Ninh sợ hãi co rút người lại.
- Các người đừng đến gần đây! Không! Buông tôi ra! Không!!
Tự Ninh càng la hét, càng vùng vẫy kháng cự thì những kẻ côn đồ này càng hứng thú và nổi hứng lưu manh.
- He he he! Ngoan! Anh thương!
- Nào! Đến đây! Giãy dụa, la hét lên đi! Anh muốn nghe tiếng rên rỉ của em!!
- He he he!!!
Mặc kệ đám người này chơi đùa với Tự Ninh, đại ca của họ vẫn ung dung ngồi ở đằng xa hút thuốc, quả là một người máu lạnh.
- Không! Buông tôi ra!
Rầm!!!!!
Chợt, bên ngoài có tiếng ồn ào náo động.
- Bọn mày có gan thì động vào cô ấy!!
Tiếng của người đàn ông đó nghe thật quen thuộc, giọng gầm gừ có vẻ dữ tợn với luồn sát khí đáng sợ.
- Đến rồi sao? Cũng khá nhanh đó!! Xem ra người phụ nữ này đối với mày... rất quan trọng nhỉ?!
Tự Ninh nhìn thấy Cung Thời Niên thì cô liền hoảng.
- Cung Thời Niên! Mau đi đi!!
Vừa dứt lời, đột nhiên có một kẻ kéo cô đứng dậy, chỉa súng thẳng vào đầu cô.
- Mau bỏ cô ấy ra! Có gì thì cứ nhắm vào tao đây này!!
Tên đại ca kia chậc lưỡi, miệng nhếch mép cười phì.
- Hừ! Chắc mày cũng đã đoán ra được chuyện gì đang xảy ra rồi nhỉ? Nếu đã đoán ra được... thì hãy tự giác khoanh tay chịu trói đi! Còn không, người phụ nữ này của mày... Ha ha!!
Cung Thời Niên im lặng trừng mắt với hắn, cắn chặt răng, siết chặt tay.
- Mày... cũng gan đấy! Vừa mới ra tù đã đụng vào Cung Thời Niên tao!!
Hắn ta giật mình.
- Mày còn nhớ tao? À! Hay ho đấy! Nếu đã còn nhớ thì tao nói luôn cho mày biết, mày khiến công ty tao phá sản, khiến tao mấy trắng còn ngồi tù mấy năm, nợ này tao sẽ trả cho mày gấp bội.
Hắn ta giận dữ đỏ cả mắt, tay siết chặt. Đột nhiên hắn mốc ra một cây súng chĩa thẳng vào Tự Ninh. Đồng thời, theo trực giác, Cung Thời Niên cũng lấy súng ra chĩa vào hắn ta.
- Đừng có thử lòng kiên nhẫn của tao. Thả cô ấy ra!!
- Ha! Nếu không thì sao?
Cung Thời Niên đổ mồ hôi lạnh, anh siết chặt khẩu súng trên tay, đột nhiên chuyển hướng sang kẻ đang giữ Tự Ninh.
Đùng!!!
Nhanh như tia chớp, Tự Ninh còn chưa kịp phản ứng thì Cung Thời Niên đã đứng cạnh cô.
- Họ sẽ không tha cho em đâu! Anh mau đi đi! Không cần lo cho em đâu!!
- Em đừng nói gì cả! Có anh ở đây em không chết được đâu!!
- Thâm tình quá nhỉ? Mày nghĩ mày sẽ thoát được sao??
- Không! Này sai rồi, người không thoát được là mày mới đúng!!
Chợt, có tiếng xe cảnh sát.
- Chắc chắn đàn em của mày đã bị bắt cả rồi! Còn không chạy sao??
Vài giây sau, Vương Tề Mặc dẫn cảnh sát tiến vào.
- Mau bỏ súng xuống!!
Hắn ta nhếch mép một cái, điên cuồn nổ súng chống trả!
Đùng! Đùng! Đùng!
Không còn cách nào, cảnh sát đành bắt một phát súng vào chân của hắn để trấn áp, nhưng hắn ta vẫn hung hăng không chịu khoanh tay chịu trói.
- Cung Thời Niên! Mày hay lắm!!
Cung Thời Niên không thèm để ý đến hắn nữa, nhếch mép rồi quay sang dịu dàng cởi trói cho Tự Ninh.
- Em không sao chứ? Đừng sợ!! Có anh đây rồi, sau này anh sẽ bảo vệ em.
Cung Thời Niên nhẹ nhàng xoa đầu Tự Ninh.
Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ nhanh kết thúc, nhưng không ngờ hắn ta lại nổi loạn, đột nhiên, hắn ta vì hận thù riêng mà chĩa súng đến Cung Thời Niên...
Đùng!!
Tiếng súng vừa nổ lên, Tự Ninh đã phát hiện ra, cô nhanh chóng đẩy Cung Thời Niên sang một bên.....
Bụp!!!!!
... chắn phát súng đó cho Cung Thời Niên, một phát..... trúng tim..
- Ha ha ha! Xem như mày may mắn! Nhưng người phụ nữ của mày... tiêu đời rồi!!
Sau phát súng cuối cùng đó hắn ta đã bị trấn áp và bắt giữ, nhưng Tự Ninh....
- PHÓ TỰ NINH!!!
- PHÓ TỰ NINH!!!
Cung Thời Niên và Vương Tề Mặc hốt hoảng chạy đến đỡ Tự Ninh.
- Tự Ninh! Em.. sao em lại ngốc nghếch vậy? Tại sao em lại đỡ phát súng đó cho anh??
- Em... em....
Cung Thời Niên nắm lấy tay Tự Ninh, run rẩy, hoảng loạn ôm cô vào lòng.
- Không sao đâu! Em không sao đâu!!
Vương Tề Mặc thấy vậy, nhanh chóng chạy đi gọi cho xe xe cấp cứu.
- Em không sao đâu, bác sĩ sẽ đến nhanh thôi! Cố gắng lên Tự Ninh.
- Anh không cần an ủi em! Em biết... em không còn sống được nữa đâu! Em không thể... ở bên anh rồi! Nghiệt duyên này của chúng ta... sắp kết thúc rồi!
- Em nói gì vậy? Em đừng nói nữa, sẽ không sao đâu!
- Có lẽ anh vẫn không tin rằng em đến từ kiếp trước, em cũng không cần nhớ, cũng không cần anh tin, nhưng kiếp này anh lại nợ em rồi!!
- Anh.... anh thật sự không nhớ ra! Nhưng anh có thể bù đắp, anh sẽ bù đắp những tổn thương mà em chịu ở kiếp trước. Em ráng lên, em phải sống, chúng ta sẽ kết hôn, đám cưới rồi sinh con, anh sẽ cho em một cuộc sống thật hạnh phúc, anh sẽ dùng cả đời để trả cho em những đau khổ em phải chịu.
Tự Ninh vừa nghe Cung Thời Niên nói vừa mỉm cười hạnh phúc rồi từ từ đưa tay sờ vào má Thời Niên.
- Tạ.... tạm... tạm b... biệt!!
Bụp! Nhịp tim ngừng đập, hơi thở không còn, thân thể... bắt đầu chìm vào vô thức, nó... đang lạnh dần, Tự Ninh.... chết rồi.
- Tự Ninh, em đừng đùa! Đừng ngủ! Mau tỉnh lại đi!! Tự Ninh! Em đừng doạ anh.
Cung Thời Niên hoảng loạn lay Tự Ninh nhưng... cô đã không còn nghe thấy.
- Cung Thời Niên! Bác sĩ đến rồi! Xe cứu thương đến rồi!
Nhưng... đã trễ rồi!!
- Cung Thời Niên... cô ấy!!
Vương Tề Mặc sững sốt còn Cung Thời Niên thì khó thét!!
- PHÓ TỰ NINH!! PHÓ TỰ NINH!! EM TỈNH DẬY ĐI!!!
...----------------...
Một tháng sau khi Tự Ninh chết thì Cung Thời Niên đã đưa ra được chứng cứ hạ gục Phan Trấn Vũ và Vương tổng, tống cổ họ vào tù.
Vậy là Cung Thời Niên đã chiến thắng, từ đây trên thương trường anh chính là bá chủ, không còn ai có khả năng đối đầu, chống đối với anh nữa. Nhưng... Phó Tự Ninh... người phụ nữ mà anh yêu nhất... đã không còn.
- Phó Tự Ninh! Tại sao chứ? Em không thể chờ anh thêm một chút sao? Em không thể cho anh thêm một ít thời gian sao? Cớ sao lại rời xa anh, lại bỏ anh ở lại thế gian này một mình chứ? Em làm vậy là muốn anh nợ em đến kiếp sau sao? Nghiệt duyên của chúng ta... đến lúc nào mới có được một kết thúc đẹp đây?
- Nhưng... anh không hề muốn chờ đến kiếp sau. Anh nhớ em rồi!!!!!!